Thanh xuân của em, có anh ở đấy!
Chương 2.3: Thuật ẩn thân.
Dương Dương cười lớn. Anh lúc nào cũng đùa với Khả Ân như vậy. Mỗi khi bước vào ngôi biệt thự này, anh cũng đều bảo rằng sau này ba mẹ định cư Mỹ, đây sẽ là tổ ấm của hai người. Anh sẽ trồng một giàn hoa hồng tím trước cổng để cô có thể ngắm mỗi sáng khi tập thể dục. Khoảng sân còn trống cạnh bên anh sẽ cho người lắp cỏ nhân tạo rồi mua thêm cầu trượt, nhà banh,.. để cho các con có thể thoải mái chơi đùa. Phía đối diện anh sẽ vì cô mà xây nên một rừng cà phê nhân tạo.
Dương Dương từng bảo rằng, anh làm về cà phê, anh dành cả thanh xuân cho cà phê nhưng không muốn tổ ấm của anh sau này ngập mùi cà phê. Đối với anh, thứ hạt xấu xí kì lạ này vừa là đam mê, vừa là kí ức mà anh muốn xóa bỏ. Nhưng Khả Ân thì khác, cô không thể uống được cà phê nhưng lại rất thích mùi hương của chúng. Cô từng ước rằng xung quanh nhà mình ngày nào cũng ngập tràn mùi cà phê, khi ấy cô sẽ được đánh thức bởi mùi của chúng, được thư giãn bởi mùi của chúng, và được hoài niệm về quá khứ cũng bởi mùi hương chết người của chúng.
– Ồ, Ân Nhi đến rồi hả. Trong tủ lạnh có nho xanh mà con thích đấy. Ngồi đi bác lấy cho con.
Người phụ nữ quyền lực duy nhất trong ngôi nhà niềm nở lớn tiếng khi Khả Ân vừa bước vào. Dương Dương giống mẹ như đúc, từ khuôn mặt đến cái tính xởi lởi, nhiệt tình của bác gái, chỉ có điều cậu ấy may mắn được thừa hưởng chiều cao ngất ngưởng của bố. Ngày trước khi Khả Ân còn chưa leo lên chiếc ghế Giám đốc, hầu như tuần nào cô cũng ghé qua nhà Dương Dương để dùng bữa. Cô xem gia đình Dương Dương như chính gia đình thứ hai của mình. Dù rằng… có một thành viên trong nhà không thích cô cho lắm.
– Con cũng thích nho xanh, đưa cho con để con mang lên phòng vừa ăn vừa xem TV Show.
Giọng nói lanh lảnh từ giữa cầu thang vọng xuống. Khả Ân ngước lên nhìn, trước mắt cô là một cô gái mang làn da trắng ngần như hoa giấy, môi đỏ mày ngài, tay đang cầm chiếc điện thoại đắt tiền còn mặt thì đăm đăm khó ở, vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên nhưng cứ như vừa mới làm một cuộc đại trùng tu nhan sắc.
– Thích ăn thì tự xuống lấy. Lấy một nửa, còn một nửa mẹ mua cho chị Ân.
– Ở đâu ra cái thói vô lễ với người lớn như thế. Sắp lên đại học đến nơi rồi mà còn thua một đứa tiểu học.
Dương Dương nghiêm giọng trách mắng em gái. Cô nàng này từ xưa giờ vẫn luôn được nuông chiều như thế, vốn sinh ra trong bọc trứng nên từ bé đến lớn không hề đọng đến móng tay, hoàn cảnh đâm ra tính cách, bởi vì thế mà Dương Anh càng ngày càng trở nên kiêu căng khó bảo. Cô vốn không ưa Khả Ân từ lâu, vì cho rằng sự xuất hiện của Khả Ân đã san sẻ tình thương mà gia đình dành cho cô bấy lâu. Suy nghĩ mà rất nhiều đứa trẻ gặp phải, nên Khả Ân không những không giận mà còn quan tâm Dương Anh nhiều hơn.
– Thế sao ai kia thích ăn thì không tự đi mua. Phải vác mặt đến nhà này ăn mới được.
– THÔI NGAY! Lên phòng học bài.
Ông Dương từ sân vườn bước vào, tay cầm kéo cắt cỏ lớn tiếng với con gái. Đây là lần đầu tiên Khả Ân nhìn thấy ông giận đến như vậy. Dương gia nổi tiếng giàu có và nuông chiều con cái, nhưng nếu làm sai, sự nghiêm khắc có khi còn hơn nhiều những gia đình ngoài kia. Dương Anh bị bố quát nên hậm hực bỏ lên phòng. Khả Ân vô cùng bối rối trước tình thế vừa rồi. Nhận rõ tình hình, Dương Dương lên tiếng phá tan bầu không khí hơi căng thẳng lúc nãy.
– Thôi vào ăn cơm đi. Dương Anh nó đang giảm cân, không ăn tối đâu.
– Khả Ân vào ăn cơm đi con – Giọng khàn đặc của ông Dương làm căn phòng trở nên bớt yên tĩnh.
Khả Ân ngồi xuống, tay với lầy xoong cơm để chia cho mọi người. Miệng nhanh nhảu:
– Có cả cải xào nè, hôm nên con xin phép ăn căng bụng nha kkk.
– Cô có ăn bể bụng tôi cũng không thèm nói tiếng nào đâu.
Cả nhà cười lớn vì câu đùa của bà Dương. Khả Ân và gia đình Dương gia từ trước đến giờ vốn chưa hề có khoảng cách. Bởi vì…
– Hai đứa bao giờ tính chuyện cưới hỏi? – Câu hỏi của bố Dương Dương làm cả hai dừng hẳn miếng nhai trên miệng, nhìn nhau bối rối.
– Đúng đấy. Hai đứa lớn hết cả rồi, không nhanh kết hôn đi còn tính đợi đến bao giờ. Khi nào tiện thì mời bố mẹ con đi ăn một bữa nhé.
Khả Ân lộ vẻ bối rối. Cô gặp Dương Dương trong buổi chiều mưa hôm Quang Tùng lên đường đi du học. Cô nép vào một góc khuất ở sân bay mà khóc lớn át đi cả tiếng mưa, Dương Dương lúc ấy chỉ là một chàng sinh viên vừa mới tốt nghiệp ở London về, nghe tiếng thét ở góc nhà vệ sinh mà tò mò bước vào, kể từ đó, chỉ còn anh ở lại trong cuộc đời đầy nước mắt của cô.
Lần đi thực nghiệm ở Tây Nguyên, Khả Ân ngã xuống vách núi ngỡ xém chết, mấy ngày liền Dương Dương túc trực bên cạnh đến ăn cũng không dám ăn mà ngủ cũng chẳng dám ngủ. Cả nửa tháng liền không đến công ty, ngày nào cũng đều đặn ghé sang nhà để chăm sóc cô.
Vài tháng sau đó, Khả Ân nhận được mail của một người bạn bảo rằng Quang Tùng sắp đính hôn tại Mỹ, một lần nữa cô khóc cạn cả nước mắt. Thế là mỗi khi trời sập tối, Dương Dương lại facetime đến sáng hôm sau, có khi chẳng ai nói với nhau một lời, nhưng hơn ai hết, anh sợ khi anh tắt máy đi cô lại cảm thấy lạc lõng và cô đơn. Thời gian đó Khả Ân rơi vào trầm cảm nhẹ, anh lo cho cô hơn cả chính sức khỏe mình, dù không biết chuyện gì đang xảy ra với người con gái anh thương, chỉ biết là đến khi cô cân bằng lại cuộc sống của mình thì cũng chính là lúc anh mấy đi gần chục kí lô gam.
Tất cả, tất cả mọi thứ đó, như sợi dây vô hình ràng buộc trái tim Khả Ân, khiến cô không đành lòng chối bỏ tình cảm của Dương Dương, mà nếu đồng ý chấp nhận thì cô không can tâm. Dường như tận đáy lòng cô đang mang một nỗi sợ, sợ rằng nếu cô vội vàng chấp nhận một người con trai khác, lỡ như Quang Tùng đổi ý quay lại thì cô biết phải làm sao. Nhìn ra cửa sổ cạnh phòng ăn, cơn mưa trái mùa bất chợt đổ ào xuống, một cách thật nặng lòng, giống như tâm trạng bây giờ của cô vậy.
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
– Ân Tổng! Chị đến công ty ngay đi, có chuyện rồi.
Vừa bước đến cổng công ty, Khả Ân nhận được cuộc gọi khẩn của Tiểu Nhu. Trợ lý Nhu vốn là một người cực kì nhạy bén và có khả năng, khi xảy ra bất cứ việc gì cô ấy vốn là người âm thầm thu dọn tài cuộc mà không cần sự bận tâm của Khả Ân. Có rất ít lần cô ấy phải nói câu này với Khả Ân, giống như lần này…
– Ân Tổng! Giống cà phê mà chị và Chủ tịch vừa nghiên cứu lai giống tuần trước đã được bày bán trên thị trường. Với tên nhãn hiệu độc quyền là Đông Nam.
Tiểu Nhu đưa gói cà phê được gói cẩn thận bằng giấy bạc trắng trên bàn cho Khả Ân. Ngay cả cách đóng gói sản phẩm và phông chữ thiết kế cũng giống đến 7 phần chứ đừng bàn đến hương vị. Mở gói cà phê ra, từng hạt đen được xay mịn như phấn rôm, chạm vào như nhung. Đây hoàn toàn là ý tưởng mà cô và Trương Bảo phải lăn lộn suốt gần hai tháng trời ở Bảo Lộc, giờ đây chính mắt cô nhìn thấy chất xám của mình được đóng gói trong loại giấy bạc rẻ tiền nhất thị trường, mà tên nhãn hiệu độc quyền lại chẳng phải là Jollolie.
– Chủ Tịch đã đáp máy bay ở Tokyo vào tối qua, chậm nhất cũng phải ngày mai mới có thể về tới. – Tiểu Nhu tiếp lời.
Cầm gói cà phê trên tay, Khả Ân tiến đến Ngọc Khánh, trưởng phòng sáng tạo – nơi phụ trách mọi ý tưởng của toàn bộ nhân viên trong công ty – và nếu so với Nhà Trắng của Mĩ, thì đây là nơi bảo mật đứng thứ hai. Sắc mặt vẫn không hề thay đổi, Khả Ân tiến tới gần:
– Tôi muốn nghe cách giải quyết của cô?
Ngọc Khánh đứng như chết trân, sắc mặt không còn giọt máu.
– Rõ ràng là bản thiết kế em đã lưu vào ổ cứng riêng của phòng, chỉ có account của chị, Chủ Tịch và anh Peter mới có thể truy cập vào. Rõ ràng là như vậy… Nhưng không hiểu sao sáng nay vừa vào phòng em đã thấy máy tính đăng nhập sẵn vào ổ cứng, còn mọi dữ liệu thì trống trơn. Thật sự thì em…
“Bốp”. Tiếng gói cà phê bị ném vào cửa sổ văn phòng.
– Tôi không ở đây để nghe sự giải thích. Cô mới vào đây làm sao? Không rõ nguyên tắc làm việc của tôi à. Sau một loạt giải thích dài dòng của người đang làm sai thì lỗi sai đó có còn cần phải giải quyết hay không? Hay giải thích xong thì lỗi lầm tự động biến mất.
Không khí lúc này tại văn phòng công ty ngột ngạt hơn bao giờ hết. Tưởng như một cơn gió thổi ngang qua cũng có thể nghe thấy được. Khả Ân tiếp lời với đôi mắt mở to đáng sợ.
– Ngọc Khánh, thu mua hết toàn bộ số cà phê mà Đông Nam vừa tung ra thị trường, kể cả thị trường quốc tế. Không thể để chất xám của Jollolie bị rao bán rẻ mạc như vậy được. Bảo Thiên, cậu gọi toàn bộ luật sư của Jollolie đến phòng tôi. Quản lý Lâm, tôi muốn cậu gửi văn kiện đến Đông Nam, tôi cần gặp đại diện của họ vào ngày mai. Mọi người còn lại của phòng sáng tạo lập tức lấy lại tất cả dữ liệu kể cả các văn bản mà tôi đã lên ý tưởng về lai giống cà phê vào năm trước, in thành nhiều bản và gửi cho luật sư, số còn lại liên lạc với nhà phân phối thông báo rằng Jollolie sẽ sớm cho ra mắt loại cà phê mới với phiên bản giới hạn, bảo họ chỉ cần kí biên bản độc quyền thì sẽ được phân phối trong thời gian sớm nhất với giá rẻ hơn 50% giá thị trường. Tôi cho mọi người trong vòng 3 tiếng, sau 3 tiếng chúng ta sẽ họp. Nếu không giải quyết triệt để vấn đề này cho đến khi Chủ tịch quay về, toàn bộ nhân viên đang có mặt ở đây ngày hôm nay sẽ bị thôi việc.
Khả Ân dài chân rảo bước về phòng. Xung quanh im lặng không chút tiếng thở giờ đây toàn tiếng bước chân, tiếng loạt xoạt của giấy tờ công văn, tiếng nói chuyện điện thoại ồn ào. Mọi người, tưởng chừng như không một giây nào ngừng làm việc. Đi theo sau Ân tổng là trợ lý Nhu. Cả hai bước vào phòng Tài Chính. Cẩn thận khép cửa, kéo màn, Tiểu Nhu thận trọng:
– Camera quay được lúc sáng Peter vào phòng làm việc sớm nhất. Nhưng ra khỏi đó trong vòng chưa tới 5 giây, căn bản không đủ thời gian để làm gì được. Ngoài ra từ lúc phát hiện sự việc, hắn ta cũng không có ở công ty, gọi điện không nghe máy.
– Tại sao em nghi ngờ Peter?
– Account ngoài chị và Chủ Tịch ra, chỉ có Peter có thể truy cập. Hơn nữa nếu so với hắn ta, em thà chọn tin tưởng những nhân viên gắn bó lâu với công ty nhiều hơn.
Khả Ân mở laptop của mình ra soạn một vài chữ rồi mail cho ai đó. Tay thoăn thoắt làm việc nhưng đầu vẫn tập trung vào câu chuyện của Tiểu Nhu từ nãy giờ. Mặt không thay đổi sắc, nói:
– Chị đã từng dạy em rồi, không được tin tưởng ai và cũng không được nghi ngờ ai khi không có bằng chứng thuyết phục. Chị quả quyết rằng Peter là người có liên quan đến chuyện này nhưng chị chọn không nghi ngờ hắn ta trong thời gian tìm bằng chứng. Bởi vì chỉ có như thế, chúng ta mới sáng suốt và quyết đoán trong mọi việc.
– Em hiểu rồi Ân tổng!
“Em xem đi” Khả Ân đưa tin nhắn của Chủ Tịch cho trợ lý Nhu xem. Không rõ nội dung viết gì, nhưng trong mắt cả hai dường như đã biết được điều gì đó. Mắt nhìn mắt, Tiểu Nhu tiếp lời:
– Em sẽ cho điều tra việc này. Sau 3 tiếng em sẽ nhắn cho chị kết quả tại phòng họp.
– Chỉ có em mới làm chị hài lòng trong mọi việc, mà nhất là về vấn đề tâm sinh tương thông như thế này – Khả Ân cười – Cứ thong thả đi, 3 tiếng là quá ngắn rồi, chuyện còn lại ở công ty chị giải quyết được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!