Bình minh Arcana
Chương 2
– Loki…
Chàng á nhân vẫn lạnh lùng kề gươm sát động mạch chủ Ceasar. Trong giọng nói băng lãnh của anh thấp thoáng vẻ phẫn nộ:
– Dám chạm vào công chúa bằng đôi tay dơ bẩn đó… Hoàng tử Belquat, có phải ngài muốn chết dưới tay một con chó không?
Lưỡi kiếm ngắn bén ngót khẽ động. Nakaba hoảng hốt vội lao đến hét lớn:
– Loki!
Nàng không chút ngần ngại lách vào giữa đẩy Ceasar ra. Vài lọn tóc đỏ của nàng bị lưỡi dao vô tình xén mất. Loki sửng sốt thu dao về khiến lưỡi dao sắc cắt rách một đường trên áo ngoài của anh:
– Ng… nguy hiểm quá… ư…
Vết thương trên ngực Loki chợt phát tác. Vài chấm đỏ bắt đầu loang ra ngoài chiếc áo trắng. Nghe tiếng Loki rên khẽ, Nakaba quay lại thì thấy ngay những vết máu đó.
Máu…
Chúng khiến màu mắt nàng biến đổi.
Chúng khiến nàng thấy những điều mà nàng không muốn thấy.
Bất giác, nàng nhắm tít mắt lại, ôm đầu gào lên:
– Không! Dừng lại đi Loki! Em không muốn nhìn thấy máu nữa!
– … Công chúa Nakaba…
Ceasar còn đang ngẩn người ra, chưa biết nên làm gì thì cửa phòng đột ngột hé mở. Một gương mặt lính canh ló vào:
– Hoàng tử Ceasar, thần nghe thấy có tiếng động. Mọi thứ vẫn ổn chứ ạ?
Tên lính vừa bước vào liền thấy ngay á nhân người sói đang bị truy nã ngồi lù lù ngay giữa phòng. Hắn trợn mắt quát:
– Ngươi… mau đầu hàng đi! A… Hoàng tử Ceasar…
Mũi trường kiếm sắc bén lạnh lùng chĩa ngay trước mặt hắn khiến hắn ngỡ ngàng không thôi. Càng ngỡ ngàng hơn khi người cầm cán kiếm lại là đệ nhị hoàng tử Belquat. Chàng trai tuấn mỹ nghiêm nghị:
– Hãy quên những gì ngươi vừa thấy đi. Không được để lộ ra ngoài.
Tên lính sợ hãi run rẩy:
– Vâng… vâng ạ!
Ceasar hài lòng cất kiếm trở về bao, ra lệnh cho tên lính rút lui. Nhận được lệnh, hắn mừng như chết đi sống lại, vội vã dạ dạ vâng vâng rồi lẩn đi mất dạng. Đến lúc này, Nakaba mới khó hiểu nhìn Ceasar:
– Sao ngài lại tha tội cho Loki?
– Ta đã nói sẽ miễn tội cho hắn nếu cô thắng cược. Ta sẽ giữ lời hứa.
Chàng trai lãnh đạm cất kiếm rồi ngồi gác chân chữ ngũ trên chiếc ghế dài được chạm khắc tinh xảo:
– Nhưng… một mình ta thì không đủ sức xá tội cho hắn. Vì vậy tạm thời phải giấu hắn đi đã.
Vết thương của Loki lại nhức nhối từng hồi khiến anh không tự chủ được mà rên lên một tiếng.
– Loki…
Nakaba lo lắng đến sát chàng cận vệ mà chẳng biết nên làm gì hơn. Bất giác, cô hướng mắt về phía Ceasar, quyết định buông lời đề nghị:
– Vậy… hãy để Loki ở lại với ngài…
– Công chúa Nakaba…
– Vì nếu như Loki bị bắt, tôi sẽ không đủ khả năng để cứu anh ấy. Nhưng với ngài thì…
Ceasar khẽ nhếch môi, vẽ nên cái nụ cười ngạo nghễ đáng ghét thường trực:
– Ha… Cô dám để hắn ở lại với ta sao?
– Vì tôi tin ngài sẽ giữ lời hứa.
Nakaba nghiêm nghị đáp, ánh mắt toát nên vẻ kiên định quyết đoán:
– Tuy nhiên, nếu như có chuyện gì xảy ra với Loki, thì tôi sẽ giết ngài, bằng bất cứ giá nào.
Ceasar thoáng im lặng. Trông cái gương mặt đầy nghiêm túc của nàng, bất giác anh cười phá lên:
– Thật là một cô dâu nguy hiểm! Yên tâm, ta sẽ không làm gì một con thú đang bị thương đâu. Vì vậy, hãy mau chóng lành lại đi.
—
– Đành là vậy… nhưng tại sao ta phải làm một kẻ bị sai vặt thế này?
Ceasar giật giật khóe mắt, trên tay vẫn còn bưng một chậu nước ấm. Anh đang đứng trước giường Loki, hay nói chính xác hơn là giường của anh nhưng người nằm trên ấy là Loki, cạnh đó là chàng cận vệ có mái tóc vàng dài ơi là dài Venas.
– Ngài có thể nhanh lên được không?
– Đến ngay đây!
Ceasar có chút cáu tiết, lót tót bưng chậu nước đưa cho Venas. Anh đang tự hỏi liệu tên này có còn nhớ hắn là cận vệ của anh không.
– Thật là khó chịu khi phải để một tên á nhân nằm lên giường của ta.
– Cũng không hẳn như thế đâu ạ! – Venas mỉm cười – Á nhân làm việc rất chăm chỉ. Ngài không nên phủ nhận điều đó.
– Ta sẽ không bao giờ cần đến sự giúp đỡ của bọn á nhân.
– Thần nhớ không lầm thì hình như người đã từng bị chó cắn đúng không ạ? Xương của người bị gãy, còn người thì khóc mấy giờ liền… Chắc là chấn thương tinh thần…
– Khi nào chứ? – Ceasar đỏ mặt lớn giọng – Ta không có liên quan gì tới mấy con chó đó hết!
Cuộc đối thoại chí chóe của hai người một chủ một tớ khiến cho kẻ nào đó quấn kín băng ngực đang nằm trên giường cũng phải tròn mắt cạn lời.
Chợt cửa phòng bật mở. Nakaba nhẹ nhàng hé đầu nhìn vào, sợ kinh động đến người nằm bên trong:
– Loki thế nào rồi?
– Công chúa Nakaba…
– Loki, anh thấy thế nào?
Nakaba bước tới cạnh giường, lo lắng hỏi.
– Đỡ hơn rồi ạ!
– Này, cô phớt lờ ta đấy hả?
Ceasar nhíu nhíu mày. Trông anh lúc này hình như giống một đứa trẻ bị cho ra rìa hơn là một hoàng tử. Loki ôn nhu mỉm cười, khẽ đưa tay chạm nhẹ khuôn mặt lo lắng của nàng công chúa:
– Đừng như thế. Á nhân có khả năng hồi phục rất nhanh. Thần sẽ mau chóng khỏe lại thôi mà.
Nakaba cảm thấy tâm tình tốt hơn hẳn. Một cỗ quen thuộc trào dâng trong lòng. Nàng dịu dàng nắm lấy bàn tay chàng trai mà áp lên má mình, nở nụ cười ấm áp tươi đẹp như nắng xuân:
– Vâng!
Một người một á nhân âu yếm mỉm cười nhìn nhau như thế, dường như giữa hai người không còn khoảng cách chủ tớ nữa rồi. Tuy nhiên, một màn tình cảm ấy có vẻ như vừa khơi gợi chút tâm tư khó chịu của một kẻ kiêu ngạo nào đó.
– Venas, phần còn lại giao cho ngươi đó!
Chỉ bỏ lại một câu hờ hững, Ceasar quay lưng bỏ đi, không quên với tay đóng cửa cái “rầm”. Vị cận thần già đang đứng bên ngoài thì thấy Ceasar bước ra khỏi phòng với vẻ buồn bực hiện rõ mồn một, trước đó lại thấy Nakaba bước vào khiến ông dường như có chút hiểu lầm, vội cúi mình:
– Hoàng tử Ceasar, thần nghe nói dạo này công chúa hay đến phòng ngài, nếu như ngài không thích quá thân mật như thế thì…
– Không phải như vậy…
Ceasar gắt gỏng rồi lừ lừ bước đi. Anh thật sự cũng chẳng hiểu mớ cảm xúc lẫn lộn này là gì nữa, chỉ là… khi thấy Nakaba với tên á nhân kia thân mật với nhau, tự nhiên anh cảm thấy thật khó chịu.
Chết tiệt! Cô ta vốn là “sở hữu” của anh cơ mà, thế mà cư nhiên dám trước mặt anh cười cười nói nói với gã đàn ông khác, một gã thấp kém hơn anh nhiều…
Thật không thể chấp nhận được!
Bực thì bực, nhưng anh không có quay lại mà vẫn xăm xăm bước trên hành lang cung điện. Chợt, anh phát hiện phía trước có một bóng dáng nữ tử đứng đó tự bao giờ. Với mái tóc đen mượt dài quá cái eo nhỏ thon gọn, phần mái tẽ ra hai bên, ôm gọn lấy khuôn mặt trái xoan trắng như tuyết, cặp mắt to đen láy thấp thoáng nét buồn, đôi môi nhỏ hồng hào gợi tình, trông nàng quả thực rất mê hoặc. Bộ trang phục quyền quý trên người nàng đã chứng tỏ được địa vị nàng chắc chắn không phải hạng tầm thường… Tầm thường thế nào được khi nàng lại chính là vợ của đệ nhất hoàng tử Belquat – vị hoàng tử tóc vàng đĩnh đạc mà Nakaba chỉ mới gặp một lần trong bữa ăn cùng hoàng tộc.
– Hoàng tử Ceasar…
Nàng khẽ gọi, cánh môi anh đào xúc động mở hé. Có vẻ như nàng đợi ở đấy đã lâu lắm rồi. Ấy thế mà Ceasar chỉ hờ hững:
– Louise, cô muốn gì?
Louise, vị công chúa tóc đen xinh đẹp thoáng im lặng. Nàng hơi cúi đầu, ánh mắt nàng dường như có chút hỗn loạn, khóe miệng mấp máy rồi lại khép kín, không biết bản thân có nên mở miệng hay không, và nếu có thì nên bắt đầu từ đâu. Ceasar sẵn tâm trạng đang không tốt, anh không đủ kiên nhẫn để đứng đây dây dưa với chị dâu, liền lạnh nhạt phẩy tay một cái rồi te te bước đi:
– Nếu không có gì thì ta đi đây!
– Ngài Ceasar…
Mắt thấy chàng trai có ý định rời đi, Louise hốt hoảng vội chạy theo, bất giác từ đằng sau ôm chầm lấy anh, giọng nàng dịu dàng hơn hẳn:
– Ngài Ceasar…
Chàng hoàng tử thoáng khựng người, nhưng sau đó liền nhanh chóng khôi phục thần sắc lãnh đạm thường ngày:
– Buông ra, cô đã đính hôn với anh trai của ta rồi đấy!
Ceasar thận trọng nhắc nhở, âm điệu không nặng mà cũng không hề nhẹ, nhưng vòng tay mềm mại của nàng công chúa xinh đẹp kia không những không buông lỏng mà càng siết chặt hơn. Nàng tha thiết, giọng nàng như cầu khẩn nhưng lại có một phần uy hiếp:
– Em… em là hôn thê của ngài Cain, nhưng anh thật sự chấp nhận như vậy sao? Nếu không có sự hậu thuẫn của cha em, anh sẽ không thể có được ngai vàng đâu.
Ceasar chẳng chút mảy may lời nói của nàng, hờ hững gỡ vòng tay của nàng ra:
– Ta chỉ là con trai thứ thôi, vì vậy ta không có quyền mơ đến ngai vàng!
– Nhưng mẹ anh có vị trí cao hơn. Mẹ của ngài Cain chỉ là nhân tình thôi, không phải sao? Sao anh lại phải cam chịu như vậy?
– Im đi! – Ceasar khẽ gắt – Ta không có hứng thú tranh giành ngôi vị.
– Con đang nói vớ vẩn gì vậy, Ceasar?
Từ đằng xa, một bóng dáng mẫu nghi thiên hạ đoan trang quý phái ung dung bước tới, hiển nhiên chính là mẹ ruột của Ceasar.
– Khát vọng có được ngai vàng trong tay, con xứng đáng với điều đó.
– Mẫu hậu… con còn phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Con không có hứng thú với ngai vàng đâu.
Nói xong, Ceasar không giấu vẻ bất mãn, buồn bực bỏ đi, mặc cho tiếng của mẹ anh và Louise gọi với theo đằng sau. Anh thật không thể hiểu nổi họ. Rốt cuộc thì anh có cái gì xứng đáng để làm vua cơ chứ?
– Ta.. ta không biết gì cả! Chưa đi đến đâu và cũng chưa thấy được gì. Chỉ có các người là muốn ta trở thành vua thôi. Ta… không muốn trở thành vua!
Nói đến câu cuối, Ceasar hung hăng rút kiếm chém loạn một nhát vào lan can trước mặt.
– Vì vậy, ta…
Chàng trai bỗng ngừng hẳn lại. Trong đôi mắt hỗn loạn của anh hình như có chút ảm đạm.
– Tại sao, ta… lại cảm thấy trống rỗng thế này?
Ta luôn tự hỏi, điều mình thật sự mong muốn là gì?
—
– Một cuộc thi đấu?
Nakaba tròn mắt, chớp chớp hàng mi dài ngạc nhiên. Ceasar thì lãnh đạm ngồi gác chân trên chiếc ghế dài trong phòng mình, chậm rãi giải thích:
– Ừm, là một phần trong lễ cưới của chúng ta. Ít nhất cô cũng nên ăn mặc đẹp một chút. Người chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng của nhà vua, và… một nụ hôn chúc phúc từ cô dâu.
– Cái gì?
Nakaba đỏ mặt giật nảy. Bất giác nàng quay về phía Loki. Chàng á nhân vừa mới khẽ đưa tay chạm vào dải băng trên ngực.
– Loki, anh sao thế?
Loki hơi bối rối quay mặt đi:
– Không… không có gì!
—
Buổi lễ hội nhanh chóng được tổ chức. Người dân khắp nơi ùn ùn kéo nhau đổ về kinh thành, khiến cho chơi này vốn đã đông vui nay lại càng thêm náo nhiệt. Ai ai cũng háo hức muốn xem lễ hội này. Đây là một lễ hội đấu sức. Cứ mỗi trận sẽ có hai người dự thi được trang bị khiên giáp đầy đủ ra đấu với nhau dưới sự quan sát của thần dân và hoàng tộc Belquat, đặc biệt là sự có mặt đức vua Guran càng làm cho buổi lễ trở nên long trọng. Phải biết, nếu ai trở thành người chiến thắng sẽ được đức vua trao thưởng, vinh quang này ai mà chẳng muốn chứ. Tuy nhiên, nói thì nói vậy, nhưng rất ít người dám mơ với cao đến chừng ấy, bởi lẽ, cuối buổi lễ, hai hoàng tử Belquat cũng sẽ tham dự theo luật, một phen thể hiện thực lực trước thần dân trong nước. Mà hai vị hoàng tử này tài giỏi bất phàm, vừa linh hoạt vừa mạnh mẽ, nào mấy ai đủ bản lãnh để cầu được so tài? Vậy nên chung quy thì cuối cùng phần thưởng của hoàng tộc cũng được trao cho hoàng tộc mà thôi.
Tại một khu vực gần lễ hội, Cain – đệ nhất hoàng tử với mái tóc vàng vẫn đang say sưa vuốt ve chú ngựa chiến trắng muốt của mình, như một lời động viên trước cuộc đấu. Chợt có tiếng gọi từ đằng sau:
– Cain!
Chàng trai ngạc nhiên quay lại, nhận ra đứa em trai của mình. Anh mỉm cười:
– Ceasar.
Ceasar bước đến, nở nụ cười ngạo nghễ thường trực, nửa đe dọa nửa thách thức, không kiêng nể cả anh trai:
– Chúng ta sẽ gặp nhau ở vòng chung kết đấy. Chắc chắn em sẽ thắng! Tốt hơn hết anh nên chuẩn bị cẩn thận đi.
– Ồ! Người chiến thắng sẽ giành được một nụ hôn từ công chúa của em, vì vậy nên em mới quyết tâm giành lấy chiến thắng chứ gì?
– Tất nhiên là không rồi! – Ceasar lãnh đạm trả lời.
– Ha ha, nhưng thấy gần đây hai người có vẻ gần gũi lắm mà. Chẳng lẽ chỉ là tin đồn thôi sao?
– Một người phụ nữ kinh khủng với mái tóc đỏ không phải khẩu vị của em.
Nghe Ceasar khăng khăng khăng bác bỏ, Cain càng cảm thấy em trai mình giống như chống chế. Anh cười lớn:
– Em nói gì mà chẳng được… nhóc con!
Nghe đến hai chữ “nhóc con”, đầu chân mày Ceasar hơi nhíu lại một chút, rồi lại giãn ra ngay, kèm theo một nụ cười đắc ý. Anh nhẹ nhàng nhả từng chữ:
– Anh đã bao giờ… chạm vào Louise chưa? “Chúng”… thực sự rất mềm mại, đúng không? Mà thôi, đến giờ rồi. Chúc anh vui vẻ nhé!
Chắc mẩm rằng mình đã chọc giận anh trai thành công, Ceasar tỉnh queo trở gót bỏ đi, để lại Cain với khuôn mặt biến hóa thoạt xanh thoạt đỏ, rồi lại âm u đáng sợ vô cùng.
—
– Ồ, hoàng tử Ceasar!
Vừa trông thấy Ceasar từ xa, vị cận thần già đã nghiêng mình kính cẩn – Ngài đã sẵn sàng chưa ạ? Cô vợ đáng yêu của ngài đã xong hết cả rồi. Công chúa quả thật rất đẹp đấy ạ!
– Ha! Akage á? Đừng làm ta buồn cười. Màu sắc tệ thật đấy, nhưng ngươi cứ thoải mái mà tâng bốc đi.
– Không đâu ạ, thật ra…
Ceasar chẳng thèm quan tâm đến vị cận thần ấy nói gì nữa, xăm xăm đi đến chiếc lều vải, nơi Nakaba đang ngồi đợi. Từ xa, anh đã thấy mái tóc đỏ xõa dài ấy thấp thoáng sau tấm cửa lều phấp phới.
– Này, cô sẽ cưỡi ngựa cùng với ta đấy…
Ceasar lãnh đạm vén cửa lều lên nói. Đột ngột anh im bặt.
Nakaba, nàng công chúa mà anh vẫn không tiếc lời miệt thị vẫn đang ngồi đấy, nhẹ nhàng thư thái trong bộ váy dài thêu hoa màu lửa và những món trang sức lấp lánhđã được các cận thần Belquat lựa chọn riêng cho nàng. Nghe tiếng anh, nàng quay lại, để lộ một dung mạo thanh thoát xinh đẹp tuyệt trần khiến cho hoa nhường nguyệt thẹn. Suối tóc đỏ rực của nàng xõa dài, có vài lọn tóc được hớt nhẹ và đính cố định bởi chiếc kẹp hoa voan trắng muốt, đuôi tóc nàng khẽ gợn, để lộ vòng eo mảnh mai nhỏ nhắn. Phần mái phía trước được vuốt gọn, ôm lấy khuôn mặt đoan trang và chiếc cổ thiên nga trắng ngần. Đôi môi đỏ mọng như cánh đào mở hé, như quyến rũ, như mời gọi, lại như e thẹn. Nổi bật hơn cả là đôi mắt với cái màu xanh trong suốt như thủy tinh, khẽ rung rinh như mặt hồ mùa thu, vừa sâu sắc vừa bí ẩn, càng làm cho người ta có cảm giác muốn tìm hiểu con người của nàng.
Ceasar gần như suýt đánh mất chính mình trong đôi đồng tử trong trẻo ấy. Anh chưa bao giờ ngờ được, cô gái mà anh hay xem thường ấy chỉ cần trang điểm lên một chút lại có thể có được dáng vẻ mê hoặc đến mức ấy.
Nakaba không nhận ra vẻ khác lạ của Ceasar. Sánh bước cạnh anh, nàng phải khó khăn lắm mới không bị vấp chân vào váy. Thật sự thì nàng chẳng thể ưa cái thể loại váy lùm xùm như thế này.
– Khó đi quá… Này, đừng nói gì quá lên nhé! Ngài thấy thế nào?
Ceasar ra vẻ hờ hững, khoanh tay hếch mặt sang chỗ khác:
– Cũng tàm tạm thôi!
– Tôi nghe thấy rồi. Đừng có gào lên như vậy.
Lễ hội nhanh chóng diễn ra với sự háo hức và cổ vũ nhiệt tình từ phía dân chúng. Từng cặp thi đấu tiến ra sân trước tiếng hò reo vang dội. Họ thi đấu với tất cả nỗ lực, khí thế hừng hực khiến cho không khí vốn đã náo nhiệt lại càng thêm sôi nổi. Tuy nhiên, khung cảnh vui tươi ấy có vẻ như lại không khiến cho Nakaba động tâm lắm. Thấy nàng công chúa bên cạnh có vẻ hờ hững với lễ hội, Ceasar liền lên tiếng:
– Này, tập trung xem đi! Cô sẽ phải hôn người chiến thắng đấy, nhớ không?
Nakaba liếc mắt sang vị hôn phu một cái, lãnh đạm:
– Thật vô vị. Thay vì tốn thời gian cho những lễ hội hào nhoáng kiểu này, ngài nên tập trung vào những việc khác thiết thực hơn.
Nghe nàng trả lời, chàng trai bất giác bật cười, rồi chậm rãi phân tích:
– Cô chẳng biết gì cả. Những lễ hội như thế này rất cần thiết cho người dân. Mọi người dễ cảm thấy chán nản và mệt mỏi sau cuộc chiến dai dẳng, lễ hội rất cần thiết cho việc nâng cao tinh thần của họ. Khung cảnh được trang hoàng, quý tộc sẽ diện những bộ đồ đẹp nhất có thể, nghĩa là sẽ tăng thêm việc làm cho các thợ thủ công trong vùng và các thợ kim hoàn bán trang sức cho hoàng gia, nhờ thế mà tiền sẽ tăng rất nhanh.
– Cô có thể tưởng tượng có bao nhiêu người sẽ được lợi chỉ từ một lễ hội này không? Thậm chí cả những cửa hàng bán thức ăn và nước uống xung quanh đây cũng thế.
– Cô đã hiểu được sự kì diệu của các lễ hội* rồi chứ nhỉ? Chẳng lẽ đất nước của cô khắt khe đến mức không tổ chức lễ hội nào à?
(Âm Kanji thực chất mang nghĩa là “chính trị”, nhưng khi phát âm ra sẽ thành “lễ hội”, Ceasar dùng với ẩn ý mang cả hai ý nghĩa.)
Nakaba thoáng ngượng ngùng quay mặt đi. Dưới đáy mắt trong trẻo của nàng ẩn hiện nét buồn:
– Có chứ, nhưng… tôi không được phép tham dự. Mọi người không muốn nhìn thấy một công chúa Akage.
Đó là một sự sỉ nhục đối với hoàng tộc. Vì vậy… họ đã chối bỏ tôi.
Ngập ngừng một chút, nàng tiếp:
– Dù sao, tôi vẫn không thích như vậy. Tôi cảm thấy có lỗi với mấy con ngựa đó…
Ceasar thở dài. Có vẻ như anh đã đầu hàng cái tính nhân hậu quá mức của cô công chúa này rồi. Mặt khác, câu chuyện của nàng dường như đang để lại chút tâm tư nơi anh.
Nakaba vẫn tiếp tục hướng mắt xuống đấu trường. Sau những lời giải thích của Ceasar, Nakaba bắt đầu chăm chú theo dõi các trận đấu hơn. Và cũng vì thế, nàng vô tình trông thấy những vết máu khi những người thi đấu bị đả thương.
Nàng mở to mắt, gương mặt tái đi vài phần. Cảnh quan trước mắt nàng dường như không thay đổi nhiều lắm: vẫn là lễ hội ấy, đấu trường ấy, vẫn là những đấu thủ đang thi tài với nhau, chỉ là hai đấu thủ kia hình như là hai người khác. Bất ngờ, một ngọn giáo nhọn hoắt vô tình đâm vào lưng một người khiến Nakaba kinh hãi vô cùng. Chợt, nàng cảm thấy tóc mình bị một lực hung hăng kéo lên:
– Này, cô lại sắp ngất đấy à? Tiếp theo là trận đấu giữa ta và anh trai. Cô nhất định phải xem đấy!
Nói xong, Ceasar thản nhiên bỏ đi.
– Khoan… khoan đã. Anh không thể đi được!
Đột nhiên chiếc áo choàng đen của anh bị giữ ghì lại. Ngạc nhiên quay nhìn, anh bắt gặp ngay ánh mắt hoảng hốt lẫn sợ hãi của Nakaba.
Hình ảnh ban nãy mà nàng thấy, rõ ràng là có người bị giáo đâm trúng. Người đó trông quen lắm. Nakaba không trông rõ mặt anh ta, nhưng cái kiểu tóc ấy, tướng mạo ấy… giống hệt Ceasar.
Nàng không biết bản thân mình vừa làm cái gì nữa, nhưng… nàng có một linh cảm rất xấu.
Sau thoáng ngạc nhiên, Ceasar liền nở một nụ cười tự tin trấn an người con gái vừa túm áo mình không chút kiêng nể:
– Đừng lo, công chúa Akage. Ta sẽ cho cô thấy, lễ hội của Belquat là như thế nào!
Ceasar đầy tự hào, hớn hở bước đi. Tuy nhiên, cả anh và Nakaba đều không biết, sự việc của hai người vừa rồi đã rơi vào tầm mắt một người…
Vua Guran vẫn ngồi đó.
Trầm tĩnh, lạnh lung…
Chẳng ai có thể biết được trong ánh mắt nghiêm nghị ấy đang chất chứa những điều gì…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!