Bình minh Arcana - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Bình minh Arcana


Chương 7


“Đừng chạm vào tôi!”

Câu nói đầy chán ghét ấy cùng với hành động hất tay thẳng thừng của Nakaba cứ khiến cho Ceasar suy nghĩ mãi. Rốt cuộc anh vẫn không biết đã có chuyện gì xảy ra nữa…

Ngồi lặng thinh trên giường, Ceasar ngẩn ngơ nhìn bàn tay vừa mới bị cự tuyệt của mình, cuối cùng thì anh đành chịu thua, ngã phịch người ra sau.

“Cô ta thật rắc rối!”

“Cạch”.

– Hoàng tử Ceasar!

Venas mở cửa phòng bước vào, trên gương mặt không giấu được vẻ lo lắng. Trông thấy chủ nhân đang nằm ủ rũ trên giường, anh còn lo hơn:

– Chuyện gì vậy? Ngài hiếm khi bối rối như thế. Thần rất tiếc, nhưng… công chúa Nakaba đang bị thẩm vấn. Có vẻ như cô ấy đã từng học về các loài rắn và độc dược.

– Ngươi… đã hạ độc vào thức ăn của Ceasar, và thả rắn độc hại nó, có đúng không?

Vị mẫu nghi thiên hạ của Belquat nghiêm giọng hỏi, bên cạnh là đức vua cao cao tại thượng đang âm trầm chờ đợi câu trả lời từ nàng công chúa cầu thân đến từ Senan. Không khí càng trở nên nghiêm trọng hơn với hai hàng quân lính hoàng gia cùng các quan tướng triều đình đứng hai bên công đường. Đông người là thế nhưng không gian hiện giờ tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng quạt cánh của một con muỗi. Đối mặt với tình hình căng thẳng như vậy, nhưng Nakaba không hề biểu lộ chút vẻ sợ hãi nào. Nàng nhàn nhạt trả lời:

– Tiện nữ không có. Người nhầm rồi…

– Công chúa Nakaba… – Giọng nói trầm trầm quen thuộc của anh chàng cận vệ tai sói bên cạnh chầm chậm rót vào tai cô gái – Đừng cúi đầu mà hãy để cho bọn họ nhìn thấy được sự cao quý của người. Mục đích của hoàng hậu là hạ nhục người thôi, nhưng họ không có bằng chứng để thuyết phục cho lời buộc tội của mình đâu. Vì vậy, hãy chịu đựng trò chơi đáng khinh của họ một lát nhé!

Lời nói của Loki như một nguồn động lực mãnh liệt để nhắc nhở nàng công chúa về niềm tự hào dân tộc và sự tôn quý của bản thân, bất kể là đang ở Senan hay ngay trên đất nước kẻ thù. Nakaba không nói thêm lời nào nữa, nhưng nàng chậm rãi ngước mặt lên. Đằng sau những lọn tóc đỏ như lửa đang rực cháy một màu kiên cường là đôi mắt xanh nghiêm nghị sẵn sàng đối diện với mọi tình huống. Ánh mắt ấy của nàng khiến cho hoàng hậu chợt run lên một cái, sau đó là sự phẫn nộ đến đỉnh điểm của bà. Không chịu được sự khinh thường trong đôi mắt của người vốn dĩ bị cho là thấp hèn ấy, hoàng hậu tức giận đứng bật dậy giơ tay nhằm ngay gương mặt đáng ghét kia mà giáng xuống:

– Thật xấc xược!

“Soạt”.

Ngay khi bàn tay phẫn nộ của bà chuẩn bị hạ xuống, đột nhiên một tà áo choàng đen kiêu hãnh phất qua, gắt gao che chở cho bóng dáng mảnh mai của Nakaba.

– Ceasar!

Hoàng hậu không khỏi sửng sốt. Con trai của bà, cư nhiên lại đi bảo vệ cho đứa con gái Akage thấp kém kia?

– Chẳng phải mẹ hiểu rõ cô ấy không giết con mà?

– Ceasar, con tỉnh lại đi!

– Hôn thê của con… sẽ không dùng độc hay rắn gì đâu. Nếu cô ấy muốn giết con, cô ấy đã vung thẳng kiếm vào con rồi.

Khóe miệng chàng trai khẽ cong lên một chút. Hình ảnh nàng công chúa nhỏ bé nhưng kiên cường nắm chặt con dao nhỏ bén ngót lao về phía anh lại hiện ra. Là đệ nhị hoàng tử của Belquat, Ceasar đã từng đối mặt với không ít kẻ địch, thế nhưng, chưa bao giờ anh trông thấy một “địch nhân” đáng yêu và mĩ miều đến vậy.

– Cô ấy là loại người như thế!

Nói đến câu cuối, Ceasar tự tin mỉm cười. Anh tin vào nhận định của mình.

Và anh tin vào vợ anh.

Đứng sững người sau tấm lưng rộng của Ceasar, trong lòng Nakaba trỗi lên thứ những cảm xúc hỗn loạn.

Bức rức…

Khó xử…

Và không đành lòng.

Ceasar, anh… không cần phải tin tôi. Vì một số chuyện, vì lợi ích của Loki…

Tôi buộc phải phản bội anh!

Dưới sự bảo hộ của Ceasar, cuối cùng thì Nakaba và Loki cũng đã an toàn rời khỏi buổi thẩm vấn, vì chung quy thì hoàng tộc vẫn chẳng nắm được bất cứ bằng chứng nào để buộc tội nàng cả.

– Xin lỗi nhé!

Ceasar đang bước đằng trước Nakaba và Loki trên hành lang dài của cung điện, chợt quay lại, khảng khái:

– Ta nghĩ mẹ ta không thích cô, nhưng không có nghĩa là ta sẽ để bà ấy thích gì nói nấy.

Nakaba thoáng ngạc nhiên. Nàng im lặng một chút, rồi cúi đầu. Những lọn tóc đỏ khéo léo che đi vẻ mặt không đành lòng của nàng. Giọng nàng nhỏ đi, nhưng vẫn đủ cho chàng trai nghe rõ:

– Thế nên… tôi mới ghét hoàng tộc.

– Nakaba…

– Và tôi… cũng ghét cả anh nữa.

Ngước gương mặt lạnh nhạt lên, cô gái không giấu vẻ chán ghét trong đôi mắt:

– Thế nên tôi… chắc có lẽ chính tôi là kẻ làm chuyện đó.

Một thoáng im lặng trôi qua.

Ceasar giọng lạc hẳn đi, như đang cố nén nỗi đau thương vào lòng:

– Vậy ra là thật sao?

– Ơ…

Cặp chân mày thanh tú của chàng trai xô lại, và trong đôi đồng tử sâu thẳm ấy là một nỗi bi thương của một đứa trẻ bị vứt bỏ:

– Cô… cô ghét tôi à?

Trái tim cô gái chợt nhói lên, tiếp đó là sự giằng co giữa tình yêu và lý trí. Nàng bối rối cúi gằm mặt:

– Kh… không, không phải, ý tôi là… Ừm, đúng vậy. Nên, anh đừng có nghĩ là tôi sẽ không cố giết anh!

– Nakaba!

Ceasar chợt tiến đến một bước, bất giác đưa hai tay giữ lấy hai bên vai cô gái rồi gục cả mái tóc đen nhánh lên, tha thiết:

– Xin đừng ghét tôi. Tôi sẽ bảo vệ cô!

Nakaba sững người. Cả anh chàng sói Loki cũng không lường trước được hành động này của Ceasar. Một hoàng tử kiêu hãnh như anh, thế mà lại hạ mình trước một nàng công chúa tóc đỏ, chỉ để mong nàng đừng ghét bỏ. Trái tim nhỏ bé của nàng run bắn và đập loạn trong lồng ngực. Chưa bao giờ nàng lại cảm thấy hối hận như vậy.

Nàng không thể chịu được ánh mắt ấy của anh, càng không thể làm chủ mình trước hành động chân thành của anh.

Trái tim nàng… thoát ly khỏi sự điều khiển của lý trí mỗi lần đối mặt với người con trai này…

– Tôi không có ghét anh!

Chân mày Loki ngạc nhiên nhướng lên một chút.

Nakaba cũng mở tròn mắt.

“Ôi không, mình nói mà chẳng suy nghĩ gì hết. Mình…”

Đôi đồng tử của Ceasar càng giãn bạo hơn. Gương mặt anh sáng rỡ bật dậy:

– Thật không? Cô không ghét chứ?

– Không! Tôi chắc chắn rất ghét anh! – Nakaba hét.

Lại một khoảng lặng trôi qua, mà lần này có vẻ còn lâu hơn lần trước.

Ceasar sầm mặt nắm đuôi tóc của Nakaba mà quay quay:

– Này, cô đang giỡn mặt với ta đấy à? Ta ư? Hử?

Loki chỉ còn biết thở dài. Nàng công chúa của anh hiện tại ngoài việc đứng đổ mồ hôi hột mà mặc càn khôn chuyển dời thì cũng chẳng biết nói thêm cái gì nữa. Rốt cuộc thì anh cũng phải trở thành người giải vây cho nàng:

– Công chúa Nakaba đã mệt vì một tràng diễn văn từ sớm của hoàng tộc nhẫn tâm các ngài rồi. Xin hãy bỏ qua đi ạ.

Ceasar nghe cũng phải, tạm thời buông tha cho cô nàng thất thường này. Tuy nhiên, khi Nakaba và Loki chuẩn bị khuất dáng sau cánh cửa phòng, chàng trai tóc đen không biết nghĩ ngợi cái gì, vội gọi với theo:

– Nakaba, nếu cô… không ghét tôi, tối nay đến gặp tôi trong vườn nhé!

Nàng công chúa thoáng khựng lại, bất giác cắn cắn môi, lạnh nhạt cự tuyệt:

– Đừng quấy rầy tôi nữa. Tôi không tới đâu! Tôi nói rồi, tôi ghét anh!

Dứt lời, nàng đóng sập cửa lại, quyết không để Ceasar nhìn tới biểu cảm của mình, thế nhưng, sau lớp cửa gỗ xinh đẹp kia, giọng nói của chàng hoàng tử vẫn kiên trì vang lên một cách tự tin:

– Cô chắc chắn sẽ tới! Ta chắc cô sẽ tới!

Mãi một lúc sau, tiếng bước chân Ceasar xa dần, Nakaba mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Loki bước theo sau, bất giác mỉm cười, những lọn tóc đen nhánh của anh cũng không thể che khuất vẻ bí hiểm trong đôi đồng tử tím ấy:

– Người sẽ làm gì? Có gặp hắn ta không? Thật là một cơ hội hoàn hảo… – Nụ cười trên môi Loki chợt tắt ngấm đầy lạnh lẽo – Để chôn sống hắn ta!

– Loki! Đồ ngốc!

Nakaba mất bình tĩnh nắm hai bàn tay nhỏ nhắn đánh vào ngực Loki, giọng nàng vừa bi phẫn, lại run lên từng hồi:

– Anh hỏi em sẽ làm gì ư? Thế anh hãy nói đi, em nên làm gì đây? Giờ em chẳng biết phải làm những gì nữa cả…

Loki thoáng ngạc nhiên trước hành động của chủ nhân. Nhìn đôi vai nhỏ đang run rẩy trong lòng, sau đó là từng hồi thổn thức ấm nóng nơi lồng ngực, Loki thật không đành lòng.

Anh đã từng thề hứa gì chứ? Bảo vệ tốt Nakaba cho đến hết cuộc đời mình, thế mà… bây giờ, anh lại khiến cho nàng phải đau khổ như thế này…

Trả thù… là mục đích của anh. Anh đáng lẽ… không nên kéo nàng vào chuyện này mới phải. Nàng… vẫn còn quá mỏng manh, như một viên ngọc quý dễ vỡ. Nàng không thể đối mặt với những vấn đề chính trị đầy mùi máu tanh khốc liệt.

Nhưng… thật sự thì anh cũng không đành lòng nhìn nàng lao vào lòng của một người con trai nào khác, ngoài anh.

Trong tận đáy lòng vốn đã tĩnh lặng từ lâu, lại bất giác nổi lên gợn sóng.

Những thứ cảm xúc hỗn độn.

Có lẽ, trên đời này, chỉ có nàng mới có thể khiến cho anh phải lo lắng thế này thôi.

Khẽ thở dài một hơi, Loki chầm chậm ngước lên, những thanh âm trầm trầm thoát ra khỏi khóe môi mỏng, đủ cho một cô gái nhỏ trong lồng ngực nghe rõ:

– Thần xin lỗi, thần đã làm phiền người quá rồi! Thần không có ý định đặt người vào những gánh nặng với những suy nghĩ khổ đau đâu…

Vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của Loki, Nakaba không tránh khỏi tự trách. Tâm trạng nàng rối bời, nàng không hiểu… Thật sự không hiểu…

Tại sao… Tại sao nàng lại do dự?

Nàng đã từng đối mặt anh ta với một thanh kiếm…

Và dọa giết anh ta một lần.

Dũng khí của nàng đã đi đâu mất rồi?

Đêm dần buông xuống.

Có một người nào đó vẫn kiên nhẫn chờ đợi một người nơi vườn xanh tĩnh lặng.

Và một người nào đó cố dối lừa con tim mà vùi mặt vào chiếc gối bông êm ái với những tâm sự khó nói thành lời.

– Người nhất định không đi ư? – Loki đứng cạnh giường Nakaba, nhẹ giọng – Trái tim người sẽ yên lòng với quyết định đó chứ? Người chắc chắn như thế sao?

– Ừm… Em chưa đủ thông minh để hiểu rõ con tim mình đến vậy đâu…

Nakaba kéo chiếc gối ra khỏi mặt, nhàn nhạt trả lời. Loki im lặng một chút, cuối cùng mới nhẹ nhàng lui ra. Anh mỉm cười:

– Vậy thì… chúc người ngủ ngon!

Cửa được khép lại đã lâu, tiếng bước chân của Loki cũng đã mất hút tự lúc nào, thế nhưng Nakaba vẫn chẳng thể ngủ được. Cả tâm trí nàng rối bời. Nàng vẫn lo lắng cho một người nào đó…

Đột nhiên, trước mắt nàng hoa lên.

Màu sắc xanh biếc của đôi đồng tử đột ngột hóa đỏ…

Lại nữa, khả năng đó…

Không lâu sau, cảnh vật trong gian phòng nhỏ đã biến đổi, trở thành không gian tĩnh lặng trong khu vườn ngự uyển của lâu đài Belquat. Ở đó, có một người vẫn đứng âm trầm một chỗ, đáy mắt mê hoặc dịu dàng vẫn phảng phất chút tia hy vọng, kiên nhẫn chờ đợi.

Ceasar… vẫn đang đợi sao?

Nàng vẫn không thể nào đi được…

Bóng dáng thanh tú ấy khẽ động, cái cằm cương nghị giương lên cao một chút. Ceasar ngây người ngắm nhìn vầng trăng tròn vành vạnh đang dịu dàng tỏa lan thứ ánh sáng xinh đẹp mà huyễn hoặc ấy, lòng thầm nhớ đến hình bóng nhỏ nhắn của một người mà hắn đã từng nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ chấp nhận nàng…

Bất chợt, Nakaba trông thấy Ceasar giật mình quay phắt lại, trong chớp mắt, bóng anh liền vô tăm vô tích biến mất. Nàng trừng mắt bật dậy, hoảng hốt vô cùng.

Ceasar…

Có ai đó… đã tấn công anh ấy…

Đầu óc nàng lúc này trở nên choáng váng vì tác dụng phụ của cái năng lực nghịch thiên này, nét bàng hoàng in rõ nét trên gương mặt thất thần của nàng. Nàng cảm thấy vô cùng bối rối… Và tội lỗi…

Nàng đâu nhất thiết phải…

Ceasar!

Nakaba cắn răng, thoáng chốc đã nhảy ngay xuống giường chạy biến đi.

Bây giờ không phải là lúc do dự nữa. Nàng phải cứu người đó!
Bóng dáng nhỏ nhắn thanh thoát cùng mái tóc đỏ rực ấy một lần nữa lại lướt nhanh trong đêm, qua dãy hành hành lang cung điện mà hướng đến khu vườn xinh đẹp.

– Ce… Ceasar!

Nakaba gọi, quay đầu ngó quanh quất.

Anh ta không có ở đây!

Nàng lại chạy sâu vào vườn hơn, bất chấp đên khuya thanh vắng tối tăm. Điều nàng đang quan tâm lúc này là sự an nguy của người đó. Nàng không ghét anh, càng không muốn anh gặp nguy hiểm. Thế nhưng, nàng tìm mãi, tìm mãi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng người đó đâu.

Nàng bắt đầu cảm thấy hối hận… Và lo sợ…

Chẳng lẽ… anh ta đã…

“Nếu như mình đến sớm hơn…”

Nakaba tự trách bản thân, trong lòng sợ hãi vô cùng. Chợt, nàng nhìn xuống khoảng vườn trước mặt. Nơi đó, có một cái hố. Một ý nghĩ vụt qua, Nakaba cúi người gọi vọng xuống:

– Ceasar, anh có ở đó không? Này…

Nakaba lo lắng ngó nghiêng, liền trông thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi dựa lưng vào thành hố với chiếc áo choàng đen xộc xệch nhưng vẫn không làm mất đi phong thái tao nhã cao quý của tầng lớp hoàng tộc.

– Cô đến muộn quá đấy!

Người nọ nhàn nhạt trả lời, gương mặt tối sầm, nhưng dưới đáy mắt lại không có chút ác ý gì với Nakaba. Anh hiện giống như một đứa trẻ đang giận dỗi vì ai đó đến trễ… Do trời quá tối, Nakaba cũng không thể trông rõ nét mặt của người bên dưới, tuy nhiên, nàng thật vui mừng khi biết Ceasar vẫn còn bình yên mà ủy khuất.

– Ceasar, đợi đó, tôi sẽ tìm người giúp!

Dứt lời, nàng đứng bật dậy trở gót chạy đi.

Cư nhiên, đất trên miệng hố có vẻ hơi trơn trượt…

Nakaba chỉ cảm thấy bàn chân vừa chống xuống đất bị hụt đi một cái. Cả người nàng chới với giữa không trung.

Ôi không!

Đó là những từ ngữ cuối cùng của nàng trước khi rơi xuống hố!

Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Nakaba vẫn lặng im đến ngây ngốc ngồi bó gối cạnh Ceasar, đợi người đến cứu. Nhưng với cái tình cảnh này, sẽ không hề ngạc nhiên nếu cả hai phải đợi cho đến sáng. Có vẻ như Ceasar không chịu nổi sự yên tĩnh này, anh ngước mặt ngắm nhìn bầu trời đầy sao qua miệng hố rộng chừng trên một mét, chầm chậm phân tích:

– Chúng ta đang ở trong một cái giếng không, nó hẳn là đã được lấp lại rồi, nhưng… có ai đó lại đào lên, có lẽ là cùng một người đã đẩy ta xuống. Dường như có ai đó rắp tâm muốn hại ta…

Dừng lại một chút, Ceasar nhàn nhạt nhìn sang bóng dáng xinh xắn bên cạnh:

– Thậm chí cả cô… cũng muốn ta chết.

Nakaba chợt nghe tim mình nhói lên. Một tia sững sờ vụt qua đáy mắt xanh như đại dương. Thế nhưng, nó nhanh chóng tắt ngấm dưới mái tóc đỏ rực. Giọng nàng lạnh băng:

– Đúng thế! Tôi đã nói với anh rồi, tôi rất có thể là hung thủ mà.

Ceasar thoáng khựng lại, nhìn chằm chằm vào cô gái khiến cho nàng bối rối quay mặt đi, tránh ánh nhìn của anh. Ceasar không biết đang nghĩ ngợi cái gì, chợt mỉm cười ý nhị, đôi chân khẽ động, nhích người ngồi sát Nakaba:

– Được rồi. Vậy… giờ hãy giết ta đi!

Lời vừa dứt, gương mặt nàng công chúa đã tái xanh, nàng sững sờ ngẩng phắt lên nhìn chàng hoàng tử, nhưng anh vẫn không thay đổi sắc mặt, thản nhiên đưa tay nắm lấy cán kiếm của mình mà rút ra, trong khi miệng vẫn nhàn nhạt tiếp:

– Cô đã hạ độc thức ăn của ta, và thả rắn vào phòng ta, vậy tại sao cô… không giết ta… ngay bây giờ luôn?

Nakaba kinh ngạc đến sững người. Khi nàng bừng tỉnh lại thì thanh trường kiếm tinh xảo đã được Ceasar đặt vào tay mình, còn tay anh thì nắm bên ngoài bàn tay nhỏ nhắn của nàng, khóe miệng vẽ nên một vòng cung thật đẹp, vừa kiêu ngạo, lại vừa mị hoặc.

Nakaba giật mình hoảng hốt lùi về phía sau, cố rút tay về nhưng đôi bàn tay cứng như thép nguội kia nhất định không chịu buông tha nàng.

– Không, tôi không thể…

– Làm đi! – Ceasar lớn tiếng – Chẳng phải cô muốn giết ta sao?

– Không…

– Vậy thì làm đi!

Nakaba không tự chủ hét lên:

– Ceasar! Ư…

Trong khoảnh khắc, đột nhiên đôi môi nàng ấm lên, và đôi mắt kinh ngạc mở lớn.

Ceasar… hôn nàng!

Nàng cảm thấy đầu mình ong ong, trong thoáng chốc đã mất hết khái niệm không gian thời gian, quên cả mình là ai, đến từ đâu, và đang ở đâu. Ceasar cắn nhẹ môi nàng, rồi lại kéo giãn khoảng cách ra một chút, đủ để nàng cảm thấy hơi thở anh dịu dàng mơn man trên gương mặt xinh xắn. Giọng nói của anh trầm trầm nhè nhẹ rót vào tai nàng, thật ấm áp… và mị hoặc:

– Vô ích thôi… Đôi môi đã nói dối này… ta sẽ niêm phong nó.

Ánh mắt anh say mê nhìn vào đôi mắt trong veo như ngọc bích ấy, đưa tay nâng cằm nàng lên mà khẽ miết qua bờ môi anh đào căng mọng động lòng người. Bất giác, Ceasar lại cúi xuống hôn lên hai cánh anh đào đỏ tươi ấy. Nakaba thoáng cảm thấy có chút hoảng sợ khi môi anh chạm vào… Một thứ cảm xúc khó tả bất tri bất giác xao động trong trái tim nhỏ bé. Bàn tay vẫn còn đang cầm thanh trường kiếm chợt run lên. Nakaba sợ hãi nhắm nghiền mắt lùi lại một chút, nhưng Ceasar không dễ dàng buông tha. Ngón tay như ngọc của anh lập tức tiến đến miết qua bờ môi ấy lần nữa, như đang nhắc nhở nàng về tội nói dối của đôi môi này. Chỉ trong thoáng chốc, môi anh lại tham lam hạ xuống, nuốt gọn ý chí cuối cùng của nàng, khiến nàng thêm một lần thúc thủ trước nụ hôn nóng bỏng của anh. Thanh trường kiếm rơi xuống “lách cách” rồi lặng lẽ nằm đó, nhường lại cho âm thanh hô hấp dồn dập của đôi vợ chồng son.

Ceasar chẳng để cho Nakaba có cơ hội phản kháng, một lần rồi lại một lần hôn nồng nàn hơn. Nakaba nghe tim đập dồn dập trước gương mặt mị hoặc nhu tình của anh, cảm nhận vị ấm nóng của đầu lưỡi tham lam quấn lấy lưỡi nàng. Dù đây không phải là nụ hôn đầu tiên của nàng, nhưng đây lại chính là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự ngọt ngào trong tình yêu. Tất cả là bởi vì…

Ceasar đã thay đổi rồi!

Anh không còn vẻ tàn bạo sẵn sàng làm mọi cách để chiếm hữu thứ mình muốn nữa, thay vào đó là nét đẹp ma mị mê hoặc, nhẹ nhàng cuốn lấy nàng vô lưới tình đầy ấm áp.

Nụ hôn của anh ta… kết tội rằng đôi môi nàng đang nói dối.

Hơi nóng trở nên hỗn loạn…

Ngực nàng… Hơi thở của nàng… khiến nàng có thể cảm nhận được…

Một nỗi đau đớn.

Và… hơi ấm khiến cho cảm giác tội lỗi ngày càng dâng trào…

Sâu thẳm trong trái tim nàng.

Cảm giác ấy khiến Nakaba đau đớn, bất giác đẩy anh ra, nhưng đôi tay anh vẫn kiên trì hướng đến…

Đột ngột ôm ghì lấy nàng.

Nàng sẽ không bao giờ có thể quên được gương mặt của anh khi đó…

Anh không phải là chàng hoàng tử kiêu hãnh và ngang tàng nữa. Anh là ma vương với ánh nhìn mị hoặc, có thể nắm lấy linh hồn nhỏ bé của nàng một cách dễ dàng…

Giọng nói của anh vang lên kiên nghị trong khu vườn vắng trong khi vòng tay anh mạnh mẽ siết chặt vòng eo mềm mại của người con gái tóc đỏ:

– Em là vợ của ta!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN