Thần Ưng - chương 3: Cố nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Thần Ưng


chương 3: Cố nhân


Tôn Cảnh

Tôn Cảnh đứng nhìn Tôn Lan lon ton chơi đùa với bạn, tự nhiên cô cảm thấy đây đúng là một thú vui mới lạ. Trẻ con rất đơn giản nhưng cũng nhạy cảm nhất ở bên cạnh chúng không có chút áp lực nào cả, rất thoải mái. Chắc lúc rảnh cô sẽ tới đây nhiều một chút.

“Dì ơi, dì mệt à?”

“Không! Con đi chơi với bạn đi!”

“Dì muốn ăn gì không ạ? Con đi lấy cho dì nhé, con lấy bánh kem cho!”

Cô lắc đầu.

“Vậy xúc xích nhé, con thích món ý nhất!”

Cô bật cười! Trẻ con thường dành nhưng phần chúng yêu thích nhất cho người chúng thích, xem ra cô cũng không tệ nhỉ!

“Dì không ăn được những thứ đó đâu, con thích thì cứ ăn đi. Chơi với bạn đi, bạn con đang chờ kìa.”

“Dì ăn được những thứ nào ạ! Con sẽ lấy!”

“Sữa, thức ăn dạng lỏng như cháo loãng, mấy loại đó đó!” Cô cười xoa đầu con bé, xem ra con bé sẽ là một đứa bướng bỉnh đây.

Cảnh giữ tay con bé không để cho nó chạy mất, nhẹ nhàng bảo:

“Chưa cần đi lấy, A Lan ngồi xuống với dì một chút! Nhé!”

“Vâng!”

Tôn Cảnh ngồi xuống nắm tay con bé, phải nói thế nào đây nhỉ? Vốn dĩ cô rất tự tin khoản giao tiếp của mình nhưng giờ nó như bay mất hết vậy.

“Ừm! Con thích dì không, Lan?”

“Có ạ!” Con bé tươi tỉnh hẳn: “Dì rất đẹp!”

Cô bật cười, không bao giờ quên nịnh hót cả.

“Vậy, con có thích ông ngoại không?”

Con bé yên lặng miễn cưỡng gật nhẹ như không.

“Trẻ con không được nói dối! Không thích thì có thể nói. Như dì nè, dì không thích ông.”

“Ông rất dữ.” Con bé lí nhí. “Con thấy ông đánh mẹ, còn mắng rất lâu nữa. Bà thường xuyên bị ông bắt nạt. Con sợ lắm! Nhưng từ lúc dì về, con được ở phòng mới này, có nhà mới này, ông cũng không ngày nào cũng to tiếng nữa. Mẹ cũng không thở dài, bà còn cười nữa. Bà bảo con, may quá cuối cùng dì cũng về được rồi!”

Cảnh há miệng định nói mà cổ họng nghẹn ứ lại không thốt nên lời.

Về thì sao chứ, nếu thật lòng bà đã chẳng để cô đi như thế! Thay vì tỏ ra thương xót sao bà ta không nói chuyện với cô?

“A Lan à, nhưng chuyện đó dì đều biết thế nên sau này có thể tránh xa ông càng xa càng nhiều càng tốt con hiểu chứ! Dì… ừm… dì không thể bảo vệ con như hôm nay mãi được…”

Con bé sửng sốt! Phải nói con bé giống hệt cô ngày bé, nhìn vào có lẽ mọi người sẽ nghĩ hai người là chị em cũng nên. Tôn Cảnh thừa nhận cô quí con bé hơn cũng vì gương mặt này và giờ khuôn mặt ấy kinh hoàng nhìn cô.

“Dì! Dì định đi đâu… Không, dì không được đi, con không đồng ý đâu, dì không được đi đâu hết. Ông đánh con mất, dì không xót ạ, ông sẽ đánh thật đấy, dì không thương con nữa à…” Nó uýnh lên nắm lấy tay áo cô.

Tôn Cảnh vuốt nhẹ nhàng từ vai xuống hết cánh tay con bé trấn an. Cô không biết phải làm sao cho tốt bây giờ.

“Không! Đúng rồi, dì mang con theo nhé, A Lan rất ngoan mà, dì nhé. Dì thương A Lan mà phải không? Dì xinh… dì đẹp trai, dì thương A Lan nhất mà…”

Con bé bật khóc ngon lành, nó lại gào lên.

“Dì đừng đi mà… dì ơi… dì đừng đi… con ngoan mà…”

Con bé sợ hãi nói năng lộn xộn hết cả lên, trái tim chai sạn trong lồng ngực cô ấy vậy mà khó thở. Tưởng chừng có một con mèo nhỏ vờn lấy, cái chân nó mềm mềm thỉnh thoảng lại xòe móng bấm vài cái.

“Xin lỗi, Lan Lan! Dì xin lỗi!”

“Không cho… Không cho dì đi, dì không được đi đâu cả… huhuhu…”

Con bé ôm chặt cô, nó cuống quít giậm chân bình bịch hận không thể khảm bản thân vào cô để cô khỏi chạy đi mất.

“Dì ơi! Dì ơi!”

Con bé ỷ lại vào cô mất rồi! Cảnh không khóc nổi, như người bình thường có lẽ đã bật khóc vì cảm động rồi nhưng cô thì khác. Tình thân là gì cô cũng không biết, lấy gì để… Tôn Cảnh bảo vệ con bấy lâu nay chỉ là bản năng của kẻ mạnh bảo vệ kẻ yếu thôi.

Tình thân là thứ gì đó quá xa sỉ!

Trẻ con dù sao cũng dễ dỗ, con bé mau chóng quên mất việc vừa rồi mà đi chơi với bạn.

Cảnh giữ lời hứa ở lại cùng con bé cả ngày, đến chiều cô mang Tôn Lan đã chơi mệt đến nỗi ngủ quên về. Tôn Vân vội chạy ra, chị ta gật đầu:

“Cảm ơn em, Cảnh!”

“Ai cho ông ta vào nhà?” Cô hỏi.

Tôn Vân run lên, mỗi lần Cảnh lạnh mặt hỏi cô đều sợ hãi. Cô nhớ trước đây Cảnh rất dễ thương, con bé hay cười còn thường xuyên giấu kẹo cho cô. Giờ, cô còn không nhận ra nổi con bé. Mái tóc vàng nhạt do dùng nhiều thuốc khiến nó như con lai, còn thái độ thì luôn xa cách, cô không tài nào tìm được cách để nói chuyện bình thường với nó.

“Là mẹ!”

“Biết ngay mà!” Cảnh hừ nhẹ. “Chắc ông ta cũng dọn đồ vào ở luôn rồi nhỉ!”

Cảnh nhìn bà chị mà chán ngán, ngay cả tự bảo vệ bản thân mình cũng không biết thì đừng trách cô sao lại không giúp.

“Cảnh à! Mẹ… mẹ cũng là bất đắc dĩ!”

Nghe được ba chữ ‘bất đắc dĩ’ Tôn Cảnh nhìn chị ta, cô tự chỉ vào mình hỏi.

“Bất đắc dĩ để đứa con nhỏ vào con đường chết à?”

“Mẹ không muốn vậy đâu!”

“Bà ta đâu có ôm tôi!” Cảnh độp lại. “Bà ta chỉ ôm chị mà thôi!”

“Mẹ rất nhớ em!”

“Nhưng lại chưa từng thăm nom tôi!”

Tôn Vân ôm trán đau khổ.

“Mẹ rất hối hận, mẹ không dám gặp em vì sợ…”

“Vậy hả!” Cảnh lạnh lùng đáp trả. “Hay là nghĩ tôi đã chết rồi nên đến làm cho mất công?”

“Không phải vậy đâu!”

“Thế à!”

“Cảnh à, em hiểu cho mẹ một chút có được không?”

“Vậy ai hiểu cho tôi?” Cô bật cười. “Tại sao tôi phải thông cảm cho bà ta, nói thật thì tôi cho mấy người ở đây đã là quá tử tế rồi. Chị còn muốn gì đây?”

“Bà ấy là mẹ em.” Tôn Vân mệt mỏi. “Em không thể vươn tay ra sao Cảnh? Em nhẫn tâm nhìn bà ấy dằn vặt đau khổ. Chị biết em giận, chuyện ngày xưa đã qua rồi không thể tha thứ cho mẹ sao? Không phải là giờ em đã trở về? Cảnh, buông tha cho cả em và bà ấy đi, có được không?”

“Tôn Vân!” Cảnh gật gù. “Lý luận của chị rất hay, rất cảm động!”

Cô sởn gai ốc trước thái độ bình tĩnh của em gái!

“Nhưng mà chị lại quên mất một điều quan trọng nhất!” Tôn Cảnh xoa tay. “Các người chẳng biết cái quái gì về tôi cả!”

Cô đúng là điên mới cho cái nhà này ở lại! Tự nhiên rước bực vào mình!

Tôn Cảnh lang thang trên đường, giờ mới gần trưa người ta vẫn còn chưa tan làm nên khá vắng vẻ. Cô đưa tay hứng lấy những tia sáng ấm áp ít ỏi, không biết cô còn có thể hưởng thụ nó đến bao giờ nữa đây!

“Cô gái!”

Người đàn ông trùm kín mít hôm trước, cũng không biết là ông ta nhảy từ đâu ra nữa. Người đó hỏi thẳng:

“Có muốn bay không?”

Nếu là bình thường chắc đã bị coi là tâm thần rồi ném ngay vào nhà thương điên rồi, bay bay cái của nợ gì, chim à mà bay! Khùng! Nhưng với Tôn Cảnh thì lại là đòn sát thương lớn, đã bao lâu rồi cô không bay nhỉ, chắc sắp được một năm rồi. Tôn Cảnh không phải tay mơ, gã dấy lên lòng nghi ngờ trong cô:

“Ông là ai?”

“Quan trọng sao? Chỉ cần nói với ta có hay không thôi!” Giọng ông ta hơi méo mó rất khó nghe, Tôn Cảnh cá chắc gã dùng máy biến âm.

Không nói nhiều, không lan man, trực tiếp hỏi thẳng, nói thật Tôn Cảnh khá có cảm tình với những người như thế này.

“Muốn! Tất nhiên rồi! Nhưng thứ hão huyền đó… ha ha… Cánh bị chặt mất rồi thì bay bằng niềm tin sao?”

Cô ôm bụng cười sằng sặc, cười nhạo gã bốc phét, cười nhạo bản thân mình qua bao nhiêu lâu cuối cùng cũng tự biết lượng sức thừa nhận, rằng đôi cánh sau lưng thực sự mất rồi, nó… bị chặt mất rồi… toàn bộ anh em đội bảy đã chết rồi. Cô mất hết rồi, mất sạch sành sanh, bàn tay này chẳng giữ lại cái gì hết.

“Được! Ta sẽ cho ngươi!” Gã đáp.

***

Cuộc sống vốn muôn màu muôn sắc, gặp được là cái duyên cái số, tuyệt nhiên nếu được Tôn Cảnh lại muốn quay lưng với cái duyên số trước mặt. Cô không hiểu nổi thì gia đình Minh Âm tướng quân vốn nuôi thả con cháu hay đã bất lực với Minh Tuệ nữa.

Gần mười hai giờ đêm rồi mà con bé vẫn chưa có dấu hiệu muốn ngừng cái miệng xoen xoét đó lại.

“Nè! Chị không thấy chán à!”

Nó còn dám hỏi cơ đấy, cô không chỉ chán đâu mà còn đang phiền muốn chết đây! Con nhỏ này không khóc thì nháo, không nháo thì nói, không nói thì rơm rớm nước mắt! Hai tuần rồi, hai tuần liền nó ám cô rồi đấy biết không?

Cô không nhớ nổi đã bao nhiêu lần cô muốn xắn tay áo lên đánh nó một trận như bây giờ nhưng dòng chữ trên máy ngăn cô lại:

Khách hàng là thượng đế!

Cô không đánh thượng đế của mình được.

Bình tĩnh! Anh đây là nhân viên có tốt!

Cảnh nở một nụ cười thương mại:

“Không chán chút nào! Không phải còn một cô gái xinh đẹp đang nói chuyện cùng hay sao?”

“Tại sao chị lại làm partime vậy? Chị không thi nổi vào đại học có thể đi làm tiếp viên hàng không hay người mẫu đó, sao lại làm cái công việc ghẻ này!”

Con mẹ nó! Sỉ nhục IQ nhau à, anh đây là lính đặc chủng đấy không phải sa cơ lỡ vận thì đã làm doanh trưởng rồi.

Hít một hơi thật sâu, Tôn Cảnh nhìn vào màn hình.

Khách hàng là thượng đế!

“Vì vui thôi! Làm những thứ khác một là quá mệt hai là quá loạn!”

“Chứ không phải là vì ít chất xám, não không đủ nhăn à?”

Bình tĩnh! Tôn Cảnh bình tĩnh, hít vào thở ra. Anh đây là nhân viên có tâm, không thể đánh thượng đế.

Minh Tuệ ngồi ngoáy tan hết đá trong cốc, ai oán nhìn Cảnh ý bảo chị có thể làm gì đó cho bớt nhàm chán không?

Cô lơ đi, cầm túi nước dưa hấu mút chùn chụt.

Không khí im lặng không tồn tại mãi, Tôn Cảnh giật mình nhìn cái bóng đen lao tới cửa hàng nhảy bổ vào Minh Tuệ gào lên:

“Minh Tuệ, em làm cái gì thế hả! Đi bụi cả đêm…”

“Xin chào…” quí khách!

Tôn Cảnh vĩnh viễn không thể thốt ra từ còn lại. Không ngờ! Không ngờ nha! Duyên phận đúng là một thứ kì lạ, có những mối quan hệ muốn cắt đứt nhưng không thể dứt.

“… Không về. Em định làm cho ngài ấy tức chết sao? Hơn nữa hôm nay là ngày gì chẳng lẽ em không biết, em làm ngài ấy mất mặt với mọi người. Sao lại bỏ đi đến cái nơi khỉ ho cò gáy này? Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”

“Chị rồ à!”

Minh Tuệ quặc lại: “Thôi giùm nhau cái, chị với chả em cái gì! Đúng là đồ con hoang!”

Cô gái đó tức giận đỏ mặt phừng phừng:

“Thể diện của nhà ta mất sạch vì…”

“Ấy ấy! Đừng kéo tôi vào, thể diện nhà họ Minh chỉ dựa vào mình chị thôi, làm ơn đi, một đứa bình thường như tôi làm được cái gì đâu! Xin cho hai chữ bình yên nha! Nói cái gì mà thể diện, nổi cả da gà.”

“Em…”

“Chị xinh trai ơi, mau nhìn đi có người không mua hàng này, mau tới xem đi…”

Minh Tuệ gào lên vẫy tay với Tôn Cảnh. Ngay lập tức cô thấy không ổn, Cảnh chưa bao giờ yên lặng như thế, bình thường cô ấy là đã can ngăn hoặc là tiếp lời cô rồi. Vẻ mặt nửa cười nửa không chưa bao giờ xuất hiện!

“Không dám!”

Tôn Cảnh nhếch mép cười khẩy: “Nơi khỉ ho cò gáy này đâu dám bán đồ cho ngài trung tá!”

Da gà dựng đứng lên, Minh Tuệ thấy hình như nhà hỏng lò sưởi rồi thì phải, lạnh muốn chết.

Tôn Cảnh đứng yên như phỗng, ngay cả một cái chớp mắt cũng không.

Cô gái trẻ giật mình quay ngoắt, lại người kia vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vẫn tăm tối như ngày hôm đó. Tưởng chừng có sét đánh trúng người nổ đoàng một tiếng, cô run lẩy bẩy cổ họng nghẹn chặt không nói được gì. Đâu đó bên tai cô văng vẳng ba chữ “Đồ phản bội”.

Tôn Cảnh vẫn bình tĩnh nhìn thẳng, không soi xét, không oán hận, không khinh thường, thứ xót lại chỉ là một mảnh yên tĩnh phẳng lặng như thể người trước mặt chả là gì cả.

“Lão… lão Tôn à!” Cô mãi mơi ú ớ được vài chữ.

“Cút!”

Cảnh buông một chữ duy nhất, nghe nhẹ nhàng mà áp lực kinh người, Minh Tuệ suýt nữa cút theo.

Sát khí nồng đậm lởn vởn, cô gái trẻ sợ hãi tột cùng vội vàng bỏ chạy. Minh Tuệ bớt hãi, bắt đầu thấy thích thú. Chưa bao giờ cô thấy Minh Nhạc hốt hoảng như vậy.

“Lão Tôn à!” Cô bắt chước.

“Câm miệng!”

Ánh mắt sắc lẹm như dao liếc cô một cái coi như cánh cáo. Cô hơi hối hận, giờ chạy còn kịp không? Sao chị xinh trai lại đáng sợ quá vậy!

Tự nhiên Minh Tuệ nghĩ đến hai chuyện. Thứ nhất, Tôn Cảnh không đi học trong khi giáo dục đại học gần như là phổ cập. Thứ hai, Tôn Cảnh và Minh Nhạc quen nhau, hơn nữa chị gái có vẻ sợ lão Tôn. Lắp ghép lại một chút có thể thấy…

“Chị là Thần Ưng sao?”

Minh Tuệ trở nên gay gắt hơn:

“Có đúng không?”

Tôn Cảnh không hé răng nửa lời, mặt cô trắng bệch, ừ thì bình thường cũng đã trắng bệch rồi nhưng lúc này nó trắng kiểu không thể trắng hơn. Cô không nói được gì, cơn đau bùng lên hối hả làm cô trở tay không kịp.

Phổi xộn xạo một hồi như muốn đẩy thứ gì đó lên, gấp rút đào thải nó đi.

Cô a lên một tiếng cố vớt vát chút không khí, cô không thể gục trước mặt Minh Tuệ bởi vì nếu giờ thực sự có chuyện thì ranh con Liên Nhạc sẽ biết ngay. Tôn Cảnh à, mày phải nhịn đi, một lát là sẽ không sao rồi.

Trời đất quay tròn trước mắt, lão Tôn lại a thêm một tiếng gây sự chú ý. Người cô run rẩy không thể ngừng được.

“Cảnh à, chị sao thế? Tôn Cảnh, chị nói gì đi.”

Cảnh nhận thấy một vòng tay ấm áp bao bọc lấy mình, cô không kìm được mà xán vào người đó. Dạ dày tự nhiên quặn thắt lại, cô hoảng sợ muốn vào nhà vệ sinh nhưng không kịp.

“Tôn Cảnh! Áaaaaaaaaa…… Chị chị chị nôn ra máu…”

Cô vươn tay đập vào trán nó một cái:

“Bậy nào! Là nước dưa hấu.”

Vị tanh tưởi trào lên thêm lần nữa, Cảnh thống khổ nhìn về phía nhà vệ sinh. Chỉ cần cố thêm vài bước thôi là đỡ phải dọn rồi. Cơn đau đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cô cố chống tay ngồi phịch xuống đất cố gắng đớp lấy càng nhiều không khí càng tốt.

Nhìn xung quanh, những vệt máu còn lờ mờ có vụn nội tạng. Xem ra nó tệ hơn cô nghĩ nhiều.

“Cảnh…”

Con bé ôm lấy mặt cô nhìn soi xét.

“Suỵt!” Lão Tôn hơi cong khóe môi, ngón tay thon dài đặt trước đó ra hiệu.

Minh Tuệ không nhịn được nuốt nước miếng. Mẹ ơi, Tôn Cảnh, xin chị đừng làm thế! Quá gợi cảm, làm người ta muốn phạm tội lắm đấy! Nhất là bây giờ trông chị có vẻ yếu ớt, thật là muốn chà đạp. Hiu Hiu! Rõ ràng vốn là thẳng nhưng giờ có lẽ nào mình cũng không thẳng lắm thì phải.

Tự nhiên Tuệ nghĩ đến Minh Nhạc, liệu có phải chị ta cũng sẽ đau đớn như lão Tôn không?

Cốt nhục tình thân là một thứ rất khó giải thích, rõ ràng là lúc nào cũng muốn trì triết bắt nạt người kia nhưng đến ranh giới có thể mất đi người đó thì lại sợ hãi cố hết sức muốn kéo người đó lại.

Minh Tuệ có hơi ngây thơ nhưng tuyệt đối không ngốc, giữa máu và nước dưa hấu cô có thể phân biệt được, hơn nữa tình trạng hiện giờ muốn lừa trẻ con cũng không được đâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN