Ebolavior 2 - Truyện xác sống kinh điển Việt Nam
40. CHƯƠNG III: SỤP ĐỔ - Hồi 16.1: *GIẢI MÃ*
Cả 2 lặng lẽ kết thúc cuộc hội thoại rồi quay trở lại để tránh nghi ngờ.
Trong đầu tôi lúc này chỉ còn duy nhất 1 điều băn khoăn đó chính là kẻ phản bội, và tôi vẫn chưa biết phải giải thích với Thu ra sao nếu hắn bất thình lình xuất hiện lần nữa.
Nhưng thực tế điều đó lại bớt quan trọng hẳn khi việc cần làm lúc này chính là tập trung giải mã cho bằng được đoạn ký hiệu bí ẩn, đồng thời phải giả vờ như cả 2 đang hoàn toàn bị dắt mũi.
Thu nom có vẻ khá lo lắng, vừa nhìn thấy tôi em đã đánh ngay mắt sang phía bà bầu, nhưng lại khéo léo cúi thấp cổ xuống gần như đồng thời ngầm ý muốn xác nhận xem tôi đã đọc hay chưa.
Và tôi biết rõ bản thân mình phải cư xử 1 cách bình thường hết sức nên thay vào đó, khẩn trương truyền tin cho em theo cách khác.
– Được rồi, mọi người đã chuẩn bị xong chưa?
Mong rằng Thu hiểu câu “Được rồi” vỏn vẹn của tôi.
Nhìn tên Tùng có vẻ khá cẩn trọng. Hắn hỏi mượn Đại Bàng con dao găm 1 chút nhưng lại giở giọng điệu cực kỳ trịch thượng khiến cả 2 khó chịu.
– Chỉ 1 lát thôi đấy! – người chiến sĩ đành cho mượn 1 cách miễn cưỡng không quên kèm theo lời cảnh báo
Cả 2 thắc mắc không hiểu ý định của hắn là gì, nhưng rốt cuộc chúng tôi lại bất ngờ bởi cách xử lý khá thông minh của hắn sau đấy.
Hắn hấp tấp rạch rách lớp vải bọc ghế trong rạp, moi đệm xốp bên trong rồi nhét vào trong áo, che chắn cơ thể, mục đích để ngăn chặn vết răng cắn của lũ xác sống tiếp xúc với da. Hắn cũng tận dụng luôn cả lớp vải phủ ngoài ghế quấn quanh cẳng tay, bả vai, đùi và cổ cho thật dày. Cuối cùng là nịt thật chặt lại với sự trợ giúp của tôi.
Tất cả sau đấy cũng ngay lập lức làm theo và hỗ trợ lẫn nhau. Chỉ riêng tôi và Đại Bàng là không nhét phần đệm xốp ở vị trí từ bả vai xuống cổ tay, kể cả đầu gối, vì như vậy vô tình sẽ gây trở lực cho việc giao chiến nếu gặp phải kẻ địch. Thay vào đó, chúng tôi tận dụng đống đệm xốp che chắn những phần mềm như bụng, ngực, lưng và eo. Những chỗ yếu điểm nhất mà kẻ thù có thể tấn công vào.
Về Hương do phải mang bầu nên công tác che chắn có phần vất vả. Chúng tôi quyết định chỉ che đi những phần đặc biệt nguy hiểm và cắt cử Thu có nhiệm vụ theo dõi tình trạng và lập tức đưa ra phương án xử lý nếu diễn biến có chiều hướng xấu, số còn lại gồm Thảo và Trung sẽ phải tập trung cao độ bảo vệ bà bầu. Riêng tôi ở phía cuối hàng lãnh trách nhiệm phòng thủ ngăn chặn kẻ địch ám toán, Đại Bàng đảm đương vị trí dẫn đầu ngay sau khi bước ra khỏi phòng chiếu này.
Tất cả đã ra dấu sẵn sàng, chiếc cung xanh một lần nữa lại giương căng khi những bước chân cuối cùng của tôi tiến ra ngoài.
Lại là không gian tăm tối được điểm léo lắt từng đợt dải sáng của 2 nhóm người xa lạ, những bậc thang sứt mẻ đầy bụi bặm, những hàng ghế sofa kê sát khung cửa kính đổ chồng lẫn lộn hoặc bị xê dịch nghiêng ngả. Trên đầu chúng tôi, không có gì hơn những tấm trần phô ra máng đèn đã hoen rỉ.
Không gian dường như chẳng có động tĩnh gì đáng ngờ.
– Có lẽ chúng ta phải đi lên thôi! – Đại Bàng nói vọng xuống chỗ tôi
Trên vách kính tiếp giáp với cầu thang dẫn lên tầng 3, một chữ “Up” được vẽ vỏn vẹn kèm theo dấu mũi tên đã khô đặc.
Điều đó khiến cả tôi và Đại Bàng không khỏi cảm thấy bất an bởi 1 bữa tiệc máu nữa lại sắp sửa bày ra, nếu từ chối tiến lên thì chẳng có cơ may cứu được đồng đội.
Cho nên, việc phá giải đoạn mật thư để vạch mặt kẻ thủ ác đồng thời chấm dứt mọi chuyện càng trở nên vô cùng cấp bách lúc này, và tôi tin chắc giờ Đại Bàng cũng đang phải vật lộn suy nghĩ nát cả óc về nó.
Tôi vừa tiến bước nhanh chóng vừa suy nghĩ về các ký tự 1 cách khẩn khoản.
13.01.R? Nếu 13 là số ngày, 01 chắc chắn là tháng 1, thì R lại không có chút gì liên quan đến số năm. Chữ R ám chỉ điều gì đây? Thứ tự đoạn mật mã này dường như vô nghĩa, tôi nhanh chóng thử đảo lộn vị trí sắp xếp của chúng: 13.R.01, 13.01.R, R.13.01, R.01.13, 01.R.13, 01.13.R.
Càng đổi càng rối rắm và đầu óc tôi như muốn phát điên. Giả sử chữ R không có ý nghĩa gì thì chỉ còn 2 con số 13 và 01 đại diện cho hệ thống ngữ nghĩa nào đó. Tôi buộc phải tập trung vào giả thiết này.
13.01.R, nếu R là chữ cái thì 13, 01 lẽ nào là vị trí các chữ cái còn lại trong bảng chữ cái tiếng việt?! Tôi bắt đầu thấy khấp khởi trong lòng vì giả thiết khá hợp lý này, và nếu đúng như vậy thì hẳn bà bầu Hương đã cố tình để lộ chữ R để mớm cho tôi biết.
Chắc chắn đúng là vậy!!
1 động lực to lớn khiến tôi phấn chấn. Tôi cố gắng nhớ lại bảng chữ cái mà mình đã thuộc làu làu thời phổ cập tiểu học.
Ám hiệu của Đại Bàng chợt xen vào cắt ngang mạch suy nghĩ, chúng tôi lần lượt bước trên cầu thang dẫn lên tầng 3 rạp chiếu phim. Thảo và Tùng đã lộ rõ vẻ căng thẳng, bằng chứng là 2 người tay nắm chắc 2 khẩu shotgun chỉ con 1 viên đạn giơ cao đề phòng.
Thời gian càng lúc càng gấp rút, tôi nóng lòng muốn bắt bằng được kẻ nội gián để tra khảo. 01 chắc chắn là chữ A còn số 13 chính là chữ K. Xếp theo thứ tự sẽ được K.A.R.
Mẹ kiếp! Lại 1 đoạn mật mã vô nghĩa khác, dường như tôi đang đi lòng vòng và mọi thứ bắt đầu trở về sự mù mờ không điểm dừng.
– Từ từ thôi!
Đại Bàng dơ nắm tay ra lệnh. Tức thì cả 6 người dừng bước, trước mặt chúng tôi là cửa vào phòng chiếu số 1 – cũng chính là phòng chiếu có diện tích lớn nhất toàn bộ cụm rạp – đã bị khóa lại. Bên cạnh trái là 1 hành lang nhỏ hẹp dẫn ra tiền sảnh kết nối toàn bộ khu vực tầng 3.
Không ai nói cũng hiểu rằng đây là con đường duy nhất buộc phải đi.
Mọi thứ vẫn im ắng một cách nguy hiểm.
Chợt tiếng ho khù khụ không hề to nhưng cũng đủ gây vang của bà bầu Hương khiến tất cả tím tái mặt mày.
– Cố lên Hương! – Thảo động viên
– Cô hãy cố im lặng từ bây giờ đi nào. – Tùng sợ hãi trấn an
Thu lập tức xem xét tình trạng của người phụ nữ bụng mang dạ chửa.
– Chúng ta phải khẩn trương lên! – Thu khẽ nói
– Nếu không thấy chồng tôi thì 2 mẹ con chết tại đây cũng được.
Bà bầu Hương nói với giọng uất ức xen lẫn cả tức tưởi.
– Trật tự ngay cho tôi!
Đại Bàng gằn giọng khiến mọi người im phăng phắc. Sau đấy là hiệu lệnh tách nhóm mỗi bên 3-3 áp sát sang 2 bên tường của người lính chiến.
2 khẩu shotgun còn đúng 1 viên, dăm ba mũi tên, 1 con dao găm cùng với nửa băng đạn. Đó là tất cả những gì mà chúng tôi có trong tình cảnh này. Bà bầu Hương có vẻ chẳng thiết tha gì nữa, cô làm theo hiệu lệnh đứng nép sát tường nhưng tay vẫn vỗ về thai nhi trong bụng đồng thời ngâm tiếng hát ru khe khẽ, thỏ thẻ có phần thê lương vừa đủ để tất cả cùng nghe:
” Hoàng hôn ở bể Bắc
Chợt nhớ ở phương Nam
Nắng mai ánh sương phủ
Song cửa ai không cài “
Dường như đây là 1 bài thơ thì đúng hơn, và nó gây cho tôi cảm giác khá quen thuộc. Chỉ khác nó cất lên trong khung cảnh hết sức ngặt nghèo.
– Long! Lên đầu hàng phối hợp với tôi. Thảo, Tùng lùi về cuối bọc hậu đằng sau! Nhanh!
Dứt lời lập tức tôi phi ngay lên đầu đứng đối diện với Đại Bàng. Thảo và Tùng hấp tấp lùi lại phía sau, shotgun kề vai áp ngay vào má quan sát động tĩnh.
Với ánh đèn pin léo lắt rọi 2 phía trong hành lang bây giờ, cả 6 người dù đứng cạnh nhau cũng khó có thể thấy rõ ai đang đứng đối diện.
Đại Bàng cẩn trọng hơi nghiêng đầu từng chút một rọi đèn quan sát khu vực tiền sảnh tầng 3. Và ngay lập tức anh phải thốt lên bằng chất giọng hãi hùng.
– Lũ xác sống đang đầy ngoài kia.
Dù tôi không thấy rõ nét mặt những người còn lại những chắc hẳn họ đều đang rất lo lắng, sợ hãi. Mẹ kiếp, như vậy là chúng tôi phải đối mặt với không chỉ kẻ thủ ác vốn dĩ đã hết sức nguy hiểm, mà lại còn phải bảo vệ những người như Thu, Thảo, Hương và Tùng dưới vòng vây của lũ người chết khát máu.
– Giờ làm sao?! – tôi hỏi
– Án binh bất động trước 2 thế lực lúc này chỉ có chết! Chúng ta buộc phải tiến lên tìm chỗ ẩn nấp an toàn hơn cho mọi người đặc biệt là người phụ nữ kia. Bất kỳ chỗ nào có cửa chặn, cậu có ý tưởng gì không?
– Tôi đã xem đi xem lại bản vẽ thiết kế trung tâm chiếu phim này. Ngoài những phòng lao công, phòng kỹ thuật với diện tích rất nhỏ chắc chắn không đủ chỗ chứa 6 người chúng ta thì chỉ còn 1 khu KITCHEN AREA phục vụ cho việc chế biến món ăn. Diện tích còn lại tập trung vào xây dựng các sảnh, quầy, khu vực ngồi chờ và cuối cùng là nhà vệ sinh.
– Giả sử bên trong nhà bếp đó chứa đầy xác sống thì cậu tính sao?
– Thông thường việc đảm bảo vệ sinh chế biến rất nghiêm ngặt bởi các giám sát ca, cho nên tất cả nhân viên trước khi ra về đều phải che đậy đồ đạc đồng thời khóa cửa, bàn giao chìa khóa cho bộ phận quản lý. Nên tôi mong khả năng có đám người chết bên trong không xảy ra.
Tôi nói với vẻ mặt 50-50.
– Được rồi, chúng ta buộc phải đánh cược thôi!
– Nếu như tôi đúng thì anh đã nghĩ ra cách phá cửa chưa?
Đại Bàng không trả lời mà thay vào đó trỏ tay về phía Thảo và Tùng. Phải thoáng mất mấy giây tôi mới hiểu ý định của anh là gì.
– Sau đó? – tôi hỏi
– Nhà bếp mà, chúng ta sẽ tận dụng những tủ bếp bảo quản thực phẩm để chặn lại. Không bàn cãi gì nữa! Triển khai nhanh!
Như vậy là chúng tôi lại sắp sửa lao vào 1 trận chiến sinh tồn khác, đích đến: nhà bếp hay còn gọi là khu KITCHEN AREA trên tầng 3 rạp chiếu phim.
Cái khó bây giờ là phải đảm bảo được quân số.
Hy vọng rằng sẽ không ai phải bỏ mạng.
Người chiến sĩ ra hiệu khẽ cho mọi người chuẩn bị tinh thần và nhất thiết phải nghe theo mệnh lệnh của anh, bởi 1 hành động sơ sẩy sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường.
Kế hoạch tác chiến lúc này chính hạn chế việc phát ra tiếng động, Thảo và Tùng nhận lệnh không được phép nổ súng trong bất kỳ trường hợp nào nếu không sẽ vô tình dẫn dụ bọn chúng đến nhiều hơn, thay vào đó tận dụng lợi thế bắn cung của tôi nhằm triệt hạ đám người chết từ xa, còn Đại Bàng có nhiệm vụ ngăn chặn chúng đến gần tôi đồng thời cũng phải ra sức hạ gục chúng nhanh nhất có thể.
Mũi tên cần được sử dụng cực kỳ tiết kiệm nên ngay khi bắn phát đầu cả nhóm phải ngay tức khắc di chuyển, vừa chiến đấu vừa nhặt lại để liên tục hạ gục lũ xác sống.
Dĩ nhiên tôi biết rõ rằng từ lý thuyết đến thực thi là cả 1 quá trình, nhưng hy vọng mọi thứ sẽ khả quan không chỉ cho chính tôi mà còn cho số phận của tất cả.
– Lên nào!
Đại Bàng ra hiệu sau khi tôi đã lắp đèn lên cung, thân người tôi nhẹ nhàng lách qua người Đại Bàng giương cung ngắm thẳng vào bất kỳ con xác sống nào hiện ra trong tầm sáng đèn.
Nhưng chưa kịp làm gì thì 1 tiếng nổ bụp phát ra từ đầu hành lang, sau đấy là tiếng xích sắt rơi mạnh xuống.
Trong tích tắc, tất cả dừng ngay mọi hoạt động đồng loạt soi đèn rọi về của phòng chiếu số 1.
Và tôi linh cảm điều chẳng lành lại xảy đến.
Những âm thanh về 1 bài hát lạ hoắc phát lên vang khắp khu sảnh tầng 3.
Như 1 sự kích động, 2 cánh cửa bật tung do phải hứng chịu nhiều xung lực rất mạnh mẽ đập dồn dập từ bên trong.
Thảo, Tùng đã bắt đầu run rẩy rồi. Cả bản thân tôi cũng vậy, chẳng ai còn để tâm đến kế hoạch vạch ra, chỉ biết đứng lặng im nín thở.
– Tắt hết đèn mau!
Đại Bàng nghiến răng ra lệnh, tôi nhanh trí áp nguồn sáng vào tường ngăn cản ánh sáng tỏa rộng.
Xung quanh lập tức tối thui, chỉ còn tiếng rít ghê rợn của lũ người chết đang vồ vập nhau từng đợi thoát khỏi cửa phòng chiếu như tranh cướp sân khấu của chính chúng.
Tất cả trước sau đều bị bao vây trong hành lang hẹp, bây giờ 1 tiếng động nhỏ nhất cũng đủ cướp đi sinh mạng của 6 con người.
Nhưng việc tắt hết đèn thực chất chỉ là giải pháp tình thế, bởi chúng tôi chẳng thấy mặt nhau thì làm sao biết được bọn chúng có đang tiến về phía mình hay không?
Tình hình lại càng thêm bội phần căng thẳng.
Đại Bàng nói khẽ ra hiệu bảo tất cả cùng bước lùi lại 1 cách nhẹ nhàng.
– Chó má, bỏ tao ra!
Bất thình lình, tiếng Tùng hét to và ngay tức khắc sau đó là khẩu shotgun nổ giòn như đại bác. Chúng tôi lập tức bật đèn soi xét, chỉ thấy ngực con xác sống bị lực đạn khoét 1 lỗ to đùng, xương xung quanh vỡ vụn, da và các mảng thịt chảy xệ, dòng chất lỏng màu đỏ đặc nhầy nhụa bám đầy trên vạt áo.
Nó bị sức công phá của khẩu shotgun bắn văng đi ngã đè lên mấy con đằng sau mà đã kiên cường đứng dậy hằm hè.
– Mẹ kiếp, tao đã bảo không bắn cơ mà! Long đưa họ ra tiền sảnh mau!!
Đại Bàng giận giữ rút con dao găm chạy tới chỗ Tùng để hắn lui về thoát thân. Tôi khẩn trương chạy vụt ra sảnh chờ dẫn theo số còn lại, chỉ thoáng thấy người chiến sĩ ấy đang lao vào đâm chém lũ xác sống.
Dù có lo lắng cho Đại Bàng cũng bằng thừa vì tôi còn bận đối phó với đám người chết rải rác ngoài này. Bản nhạc vang lên càng lúc càng ghê rợn, tôi đưa tên đi mà không khỏi lúng túng, có phần bắn trượt.
– Dẫn mọi người nhanh hơn đi!!
Đại Bàng đã vụt thoát ra ngoài giục dã. Tay không ngừng khua dao điên cuồng, nhưng lũ xác sống nào biết sợ, anh nhanh trí đá ngay cái ghế sofa gần nhất chặn lối thoát.
Không xoay sở nổi, tôi quyết định dừng bắn tên, cầm ngược cung phang thẳng vào đầu con nào có ý định lại gần.
Bọn chúng cực kỳ hung dữ, mà đèn lại không đủ sáng. Tình thế bây giờ thật chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Tôi khẩn trương quát lớn:
– Thảo, dùng báng súng! Không được phép bắn viên đạn cuối cùng đó. Thu, đỡ Hương nép sát lại gần anh. Tùng!! Ném ghế!!
Chúng tôi liên thủ tạo thành 3 góc với tôi là mũi nhọn ở giữa. Thảo đúng kiểu chân yếu tay mềm, phang mạnh mà con xác sống trước mặt chẳng thấm tháp gì. Nhất thời tôi buộc phải quay sang quật ngay vào gáy khiến nó ngã gục giải nguy cho cô ta.
Nhưng hành động bộc phát đó khiến đội hình bị khuyết nghiêm trọng. 2, 3 con xác sống sấn sổ lao vào Thu với Hương tay không tất sắt.
Thấy tôi không kịp chạy về, Thu lập tức phi lên bảo vệ bà bầu, em tung ra 1 cú đạp với tất cả sức bình sinh nhưng không ngờ lại bị chúng tóm được khiến cả người chới với ngã xuống sàn. 3 con phía sau chạy tới nhắm xâu xé.
– Không!!!! Cứu em với!
Thu hoảng quá hét lên sợ hãi. Tôi lại chẳng thể chạy về kịp.
– Cúi xuống mau, Thu!
Chính là giọng Đại Bàng phía sau, tôi liếc nhìn đã thấy anh đứng sừng sững tay nắm chặt súng bắn liên tiếp 4 phát đạn trúng sọ lũ xác sống giải vây cho Thu.
– Yểm trợ cho tôi!
Tôi dục Thảo rồi gấp rút xoáy ngược cung lại, tra tên bắn triệt hạ bất kỳ con nào có ý định tiếp cận người chiến sĩ.
Tùng hiểu tình hình nên cũng nhanh nhẹn hơn, hắn dùng thân khẩu shotgun quăng quật thật mạnh đám người chết nhằm bảo vệ bà bầu. Mỗi đòn phát ra đều mang trọn sức lực khiến chúng đập mặt xuống nền đất.
– Đứng dậy! Chạy đến khu Bếp mau! Nhanh!
Đại Bàng dừng bắn, hét to rồi nhảy qua bàn lao đến chỗ Thu xốc em dậy, khẩn trương áp sát Tùng và Hương. Tôi cũng mau chóng kéo Thảo bắt kịp vào đội hình.
– Lối này!
Tôi hét lên khi đến gần khu vực phục vụ ẩm thực. Bà bầu Hương tức thì ôm bụng kêu đau, có vẻ đã kiệt sức, cô như chực ngã ra đất bởi những bước chạy loạng choạng.
Thu, Thảo thấy rõ điều đó, gấp rút mỗi bên xốc 1 tay cô quàng qua cổ tiếp tục bước về phía trước.
– Long! Cấm dừng lại! Tìm cửa mau! Không chết cả lũ bây giờ!
Đại Bàng quát tháo động đình kèm theo tiếng ghế ném vào đám người chết vỡ tung. Anh đang ở sau khốn khổ xoay sở ngăn chặn chúng tới gần cùng Tùng.
Chúng tôi đã gần khu KITCHEN AREA lắm rồi. Cái cửa vào chết tiệt đang ở đâu đây?
Rồi tôi chợt nhìn thấy dòng chữ “ĐỘI MŨ TRƯỚC KHI VÀO BẾP” được dán phía trên mảng tường gạch cũ rích.
– Thảo! Ném tôi khẩu shotgun!
Ngay sau đó, tôi bắt lấy súng từ tay Thảo phi thân tới trước cánh cửa gấp rút dí nòng vào ổ khóa bóp cò bắn ngay 1 phát.
Cả 2 cánh bật tung vào trong.
– Vào mau!
Tôi hét lên đồng thời chạy tới đỡ bà bầu Hương vào trước, rồi khẩn trương lao đến phối hợp cùng Đại Bàng và Tùng ngăn không cho đám người chết lại gần.
Tên Tùng thấy tôi đang ra sức hỗ trợ, lập tức bỏ chạy giữ mạng, hắn vứt luôn cả súng dưới đất mà vùng vằng co giò chạy vào.
3 người giờ chỉ còn 2, cả tôi và Đại Bàng đều đã thấm mệt.
– Bọn họ vào hết cả rồi! Chúng ta rút thôi!
Người chiến sĩ không nói gì mà thay vào đó nhanh nhẹn cúi người nhấc bổng 1 chiếc bàn, lấy mặt bàn che ngang thân mìm tận dụng 4 góc chân ngăn cách với lũ xác sống vừa giữ vừa lùi.
– Mau! Mau!
Tôi hiểu ý tức tốc làm theo. Cả 2 lùi về đến cửa khu bếp, Đại Bàng ra hiệu bảo tôi vào trước. Tôi nhanh chóng ném mạnh bàn vào lũ xác sống đang tiếp cận anh rồi tức khắc luồn ra sau lưng người chiến sĩ ấy chạy vào.
Vừa mới đặt chân trong bếp, tôi mới hiểu dụng ý đầy thông minh của Đại Bàng, anh lập tức xoay ngang bàn khiến 2 chân bàn mỗi bên chạm vào tường xung quanh chỗ cửa rồi lập tức buông tay tiến vào trong, lũ xác sống không ngừng chen đến vô tình tạo thành lực ép lên mặt bàn khiến cả chiếc bàn không rơi.
– Đóng cửa lại mau!
Anh băng qua mặt tôi hét lớn. Chỉ mất vài giây 2 cánh đã khép lại. Tôi phụ Đại Bàng tiếp tục đẩy ngay 1 chiếc tủ lạnh chặn lại đằng sau.
Xong xuôi cả 2 nằm vật ra đất thở hổn hển. Thật mừng là tất cả tạm thời giữ được tính mạng cho đến lúc này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!