Trưởng tộc Lingon
Chương 6: Xây nhà trên cây thế giới.
Hai con cá cộng với con báo đốm vừa rồi, dư sức để hai đứa trẻ ăn trong hôm nay.
Lưu Minh Thiên đi xung quanh gom củi khô, Ngô Duy Phong làm cá và xẻo thịt báo.
Nó là làm cá nhưng cậu chỉ cắt phăng cái đầu nó đi, cả vây lẫn vảy đều còn nguyên.
Hai đứa trẻ nhăn nhó cố nuốt xuống, Lưu Minh Thiên cũng không trách cậu, dù sao ở đây làm bài kiểm tra chứng tỏ cậu là người của đại gia tộc, một công tử thế gia, đương nhiên không thể biết cách làm mấy thứ này, nếu là nó, nó cũng không biết.
Đến khi cắn vào món thịt báo, hai đứa càng muốn nôn. Tanh hôi không tả nỗi, đã thế còn không có gia vị gì cả, bên ngoài còn có một lớp cháy đen…
Lúc đứng dậy, ai nấy đều tái mặt. Ngô Duy Phong cố tìm cách để bữa ăn rơi vào quên lãng:
\”Bây giờ… chúng ta đi làm một cái lều, à, nếu cậu không tiện thì chúng ta làm hai cái\”
\”Không cần phiền toái như vậy, làm lều lớn một chút là được.\”
\”Cậu có ý tưởng gì không?\”
\”… Không có, cùng nhau nghĩ một cái đi.\”
Sau đó hai đứa trẻ ngồi lại với nhau.
Lưu Minh Thiên mở miệng trước:
\”Tớ… à, cậu mấy tuổi?\”
\”12. Còn cậu?\”
\”11. Vậy cậu lớn hơn? Gọi anh-em?\”
\”Như vậy…!\” Mắt Ngô Duy Phong sáng lên, rõ ràng là thích cách xưng hô này, nhưng sau đó lại kiềm chế xuống, ho một tiếng \”Em cứ gọi theo cách em thích thôi, anh không để ý lắm đâu…\”
Lưu Minh Thiên buồn cười, nó thừa biết thiếu niên này thích cái gì, chỉ đang giả vờ giả vịt đó thôi.
Nó thực sự đã bị vẻ đơn thuần của thiếu niên này cuốn hút. Mặc dù có thể nội tâm cậu ta phức tạp hơn thế nhiều.
\”Quanh đây có một số động vật ăn thịt. Chúng ta nên làm một ngôi nhà gỗ trên cây, tuy hơi tốn sức một chút.\”
\”Nhưng nó khả thi, anh cũng muốn làm nhà gỗ hơn là lều tạm, bài huấn luyện của anh kéo dài đến ba tuần, phải ở lại nơi này hai tuần.\”
Lưu Minh Thiên nhún vai:
\”Em cũng thế.\”
\”Trước tiên chúng ta sẽ chọn một nơi thích hợp, một cành cây lớn thuộc cây cổ thụ ở tầng tán chính. Phải có dây leo quấn xung quanh để dễ trèo lên. Rồi khoét một khoảng ở giữa cành cây, khoảng 3m thôi, để đặt sàn nhà vào đó.\” Ngô Duy Phong dùng một cành cây vẽ mô phỏng dưới đất
\”Cành cây sẽ không chịu nổi sức nặng nên cần thêm một thanh gỗ chống giữa nó và thân cây, hai thanh gỗ khác bắc qua cành cây bên cạnh mượn lực.\” Lưu Minh Thiên vẽ thêm ba đường thẳng vào hình vẽ dưới đất, rồi vẽ hai cái cây khác ở hai bên.
\”Sàn nhà thì 3×3 là vừa vặn nhất. Chúng ta sẽ đẽo gỗ và kết lại bằng đinh gỗ và dây thừng.\”
\”Đinh gỗ?\”
\”Ừ, làm đinh từ loại gỗ siêu cứng, anh vừa tìm được nó lúc làm lao để bắt cá. Dùng nó làm nhà chắc chắn sẽ rất vất vả, nhưng vài cái cọc nhỏ giả làm đinh thì không vấn đề gì.\”
Lưu Minh Thiên gật đầu vẻ đã hiểu.
\”Lợp nhà bằng lá chuối, rừng mưa chắc chắn sẽ có cây chuối.\”
\”Tốt, bây giờ tính toán một chút…\”
Cứ như vậy, hai cái đầu bắt đầu vận dụng những công thức tính toán đã học để ứng dụng vào việc làm nhà.
Sau khi đã tiếp thu toàn bộ số liệu vào đầu, hai đứa trẻ bắt tay vào làm.
Họ vừa tìm vị trí đạt yêu cầu vừa chặt những nhánh cây to đem gom lại một đống.
Chợt Lưu Minh Thiên nghe thấy tiếng Ngô Duy Phong gọi tên mình rất vang:
\”THIÊN…!!! LÊN ĐÂY!\”
Nó ngước nhìn Ngô Duy Phong đang trèo lên một cái cây rất cao, cao đến mức không thấy điểm dừng, nó cũng treo lên theo.
Cái cây rất cao, Lưu Minh Thiên trèo đến nơi cũng đã mệt nhừ. Ngô Duy Phong đứng trên một cành cây nhỏ ở cách đó một khoảng, chính là cành gần ngọn cây nhất, dây leo đã hết mà nó thì với không tới.
Nó dứt khoát nhún chân nhảy phốc lên cành cây cao hơn đầu nó gần 1m. Cành cây hơi nhỏ nên nó hơi mất thăng bằng, Ngô Duy Phong liền nhanh tay giữ nó lại.
Lúc nó đứng lên cành cây đó, mở ra trước mắt nó, là một thảm màu xanh bạt ngàn.
Lưu Minh Thiên đang đứng ở cái cây cao nhất khoảng rừng này – cây vượt tán. Nó thật sự rất cao, cao hơn cả những cây vượt tán ở khu vực lân cận.
Ở vị trí của Lưu Minh Thiên, bất cứ sinh vật nào cũng đều thấp hơn nó. Nó đã nhìn cảnh vật từ trực thăng, nhưng cảm giác lúc này khác hẳn.
Ngô Duy Phong thì thầm, nói lên tiếng lòng của mình, cũng là tiếng lòng của chính nó:
\”Cứ như đang đứng ở đỉnh thế giới vậy. Anh bỗng nhiên muốn chinh phục thế giới này.\”
\”…em cũng vậy.\”
\”Không bằng chúng ta hợp tác chinh phục thế giới này đi? Giống như cách chúng ta cùng nhau trèo lên cây thế giới này vậy.\”
Cây thế giới à…
Không tệ đâu.
\”Nếu sau này gặp lại, em và anh không đứng ở hai bên chiến tuyến, em sẽ hợp tác với anh.\”
Ngô Duy Phong cười:
\”Nhất định sẽ như vậy.\”
Rồi cậu ta dùng dao găm khắc lên thân cây một dòng chữ \’cây thế giới\’, bên dưới ghi \’29/3/20**\’. Hàng dưới nữa ghi \’Ngô Duy Phong\’.
\”Em cũng khắc tên em lên đi.\”
Lưu Minh Thiên lưỡng lự, có chút ngại ngùng:
\”Như thế thì trẻ con quá.\”
\”Nhưng bây giờ chúng ta đang là trẻ con. Ở đây chỉ có anh và em, người lớn cho ai xem chứ.\”
\”Cũng chỉ là giả vờ thôi, như anh đang giả vờ làm trẻ con vậy.\”
Nụ cười trên mặt Ngô Duy Phong bỗng trở nên lạnh lẽo tột cùng, ánh mắt lam thẫm hơi hạ xuống, cực kì cao ngạo, hiện hữu trên khuôn mặt đẹp đến mức thiếu chân thật, là một loại lạnh lùng dụ hoặc và tăm tối, có ảo giác sơ sẩy một chút chắn chắn sẽ rơi vào vực thẳm. Xem ra đây mới là bộ mặt thật của thiếu niên này.
Cậu ta nói với giọng lười nhác:
\”Thiên thật sự rất đáng yêu đấy.\”
Lưu Minh Thiên không để ý cho lắm, mông lung nhìn thảm màu xanh lá trước mặt:
\”Khi đối mặt với người lớn anh dùng bộ mặt nào thế?\”
\”Chính là bộ mặt này.\”
\”Còn lúc nãy?\”
\”Chỉ với em, là lần đầu, không nghĩ lại thất bại sớm thế.\”
\”Rất đạt, hoàn toàn không có vấn đề gì. Chỉ là anh chọn nhầm khán giả thôi.\”
Ngô Duy Phong quay lại bộ dáng ôn hòa lúc nãy, giống như phủi đi lớp băng tuyết, để lộ một thảm hoa cỏ mùa xuân tươi tắn:
\”Thật là một khán giả khó tính.\”
Lưu Minh Thiên nâng khóe môi, không hiểu đang nghĩ gì mà nụ cười của nó có vẻ rất không phúc hậu:
\”Dù sao nể tình diễn có vẻ ngoài rất được, em xem tạm vậy.\”
Nói rồi nó lấy đoản kiếm khắc tên mình ngay phía dưới tên Ngô Thanh Phong. Sau đó rời khỏi cành cây, leo xuống dưới.
\”Anh thấy cái cây này đạt yêu cầu đấy.\”
\”Được, làm nhà trên cây thế giới.\”
Cây vượt tán luôn là loại cây cứng cáp và dẻo dai, chịu được mưa to gió lớn. Vậy nên làm nhà trên cây này là một ý kiến tốt.
Cành cây ở dưới cùng cũng cách mặt đất khá xa, to khỏe. Bọn trẻ chọn cành này để dựng nhà cũng vì hai bên có hai cành cây chìa ra từ hai cây đại thụ khác, có thể dùng gỗ bắc ngang qua để mượn lực. Ngô Duy Phong vốn nhìn trúng cành này mới leo lên, sau đó phát hiện đây là cây vượt tán.
\”Trước tiên nên làm thật nhiều dây thừng.\”
\”Em biết làm?\”
\”Từng nhìn qua người khác làm, có vẻ không khó.\” Thực ra là đọc trong sách.
\”Tốt, anh sẽ lột vỏ cây, em bện chúng lại.\”
Sau đó Ngô Duy Phong rút dao găm lột vỏ những khúc cây mà bọn trẻ vừa gom lại, đem tất cả lột xạch sẽ.
Cậu vứt thành một đống cho Lưu Minh Thiên, bản thân đi đẽo những khúc cây lớn được chọn làm nền nhà sao cho bằng phẳng.
Lưu Minh Thiên ban đầu có chút khó khăn, nhưng về sau rất thuận lợi, nhanh chống làm xong một đống lớn dây thừng. Sau đó lại dùng đoản kiếm đẽo bốn khúc gỗ lớn được chọn làm trụ cột.
Thấm thoát trời đã tối.
Hai đứa ngậm đắng nuốt cay tiếp tục ăn thịt báo đốm.
Theo logic của Lưu Minh Thiên, động vật có thức ăn càng đơn giản thì thịt càng ngon. Ví dụ như bò, chúng chỉ ăn các loại lá, cỏ, rơm rạ, tiêu hóa vi sinh vật trong dạ dày nên thịt chúng rất ngon. Heo là động vật ăn tạp, nhưng thức ăn chủ yếu vẫn là thực vật nên cũng không có nhiều mùi tanh. Chó cũng ăn tạp nhưng nó chưa ăn bao giờ nên không biết. Còn báo đốm… loài vật này quanh năm đều ăn thịt tươi, nên thịt của chúng tanh hôi khủng khiếp.
Điều đó làm Lưu Minh Thiên càng khẳng định logic của nó rất là đúng đắn!
Để đống lửa cháy hừng hực như thế, hai đứa trẻ tựa lưng vào gốc cây để ngủ. Ban đầu Lưu Minh Thiên nghĩ đến việc chia ra canh gác, nhưng điều đó không mấy cần thiết, vì dù đang ngủ nó vẫn cảm nhận được hơi thở của bất cứ sinh vật nào đang đến gần, thậm chí là bò sát. Việc thúc dục hệ thần kinh luôn căng lên hết cỡ trong những năm qua đã đem lại hiệu quả như thế.
Nhưng Lưu Minh Thiên suy nghĩ quá ngây thơ rồi, nó buộc phải thức đêm, không để canh gác gì sấc, mà nó căn bản không ngủ được!
Cho dù mỗi ngày đều luyện tập vất vả nhưng ở trang viên Camilla nó được ngủ trên giường êm nệm ấm, có lò sửi hiện đại, máy điều hòa loại xịn, cửa sổ thông ra vườn hoa. Ánh sáng, nhiệt độ, tiếng ồn đều được các nữ hầu trong lâu đài điều chỉnh đến mức hoàn hảo nhất. Cho dù ra ngoài làm nhiệm vụ thì trừ những chuyện phải thực hiện trong đêm ra, nó đều được trang bị phòng hạng sang để ăn uống ngủ nghỉ. Chưa bao giờ nó phải qua đêm ở điều kiện như vậy.
Ở nơi này, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, ban đêm cây xanh thải ra khí độc, rắn rết và côn trùng luôn hiện hữu, một loài ếch độc nào đó đang kêu ồm ộp gần bờ suối.
Nó thực sự không thể chợp mắt được.
Ngủ là để bộ não nghỉ ngơi, bộ não không mệt thì cũng không cần ngủ làm gì. Đúng thế, nó không cần ngủ, nên đành ngắm ngọn lửa đến sáng vậy.
Có chút thất vọng về bản thân, nó đã nghĩ rằng nó có thể thích ứng tốt.
Nó phát hiện Ngô Duy Phong cũng không ngủ được.
Cậu ta lười biếng dựa người vào gốc cây, mắt hướng về ngọn lửa nhưng tiêu cự không đặt ở đó, biểu cảm mang theo một loại thản nhiên lạnh nhạt. Chợt cậu quay sang nhìn Lưu Minh Thiên, thấy nó cũng đang nhìn mình, khóe môi hơi gợn lên, ánh mắt cũng nhu hòa hơn:
\”Lạnh không?\”
\”Không lạnh.\”
\”Nói dối.\”
Không lạnh mà cả người đều thu hết vào cái áo khoác thế kia.
Lưu Minh Thiên hơi thở ra, nó mong lung nghĩ rằng thứ game sinh tồn này thật ra không phải để đối phó với thử thách, mà là để chậm rãi cảm sự yếu kém và khuyết điểm của bản thân.
\”Đừng nói như thể anh không giống vậy, chỉ đang cố tỏ ra kiên cường. Luôn quan niệm phải không ngừng chạm đến giới hạn của bản thân để vượt qua nó, dù biết mỗi lần chạm tới, đều giống như tiến vào địa ngục trần gian.\”
Không thể nhớ rõ đã bao nhiêu lần ngất xỉu trong lúc luyện tập, mệt đến mức không thở nỗi, trái tim đau kịch liệt, đầu như muốn nổ tung. Ngẫu nhiên sẽ thổ huyết, mang theo vài mảnh nội tạng. Trong lòng lo lắng nếu quá liều mạng sẽ để lại di chứng, nhưng khi ngừng lại, khi nhàn nhã và thảnh thơi, lại cảm thấy khó thích ứng, thấy bất an.
Sống chung với sát khí, đối diện với tử vong.
Rồi những đau đớn về thể xác cũng trở nên nhạt nhòa, để oán hận bản thân và thế giới lên ngôi. Sau tất cả, những thứ còn lại chỉ là hờ hững và chết lặng.
Ồ, thật ra mọi thứ đều không sao cả.
Ánh mắt Ngô Duy Phong hơi thay đổi, sự bức bối cùng phiền muộn luôn được cậu dùng hàng tá thứ khác đẩy xuống tận đáy lòng nay bỗng dưng chậm rãi lộ ra. Hóa ra cô bé bên kia cũng như vậy.
\”Thiên này, lúc nãy anh vẫn không rõ ràng lắm, nhưng bây giờ thì hiểu rồi. Em rất giỏi nhìn thấu con người. Nhưng em nên cẩn trọng một chút, khi chưa nắm chắc thì không nên lật mặt đối thủ, bởi vì không biết kẻ đó sẽ làm gì em nữa.\”
Lưu Minh Thiên là đứa thông minh, đương nhiên hiểu được Ngô Duy Phong đang muốn nói gì. Nó cũng chỉ biết trầm mặc, thầm cảm tạ Ngô Duy Phong đã cho nó một lời khuyên chân thành như thế.
Đứng được ở nơi này, vốn không dễ dàng gì. Nếu không có động lực cứng rắn đặt họ vào con đường này, thì những đứa trẻ vốn không thể có đủ nghị lực để đi tiếp.
Mỗi người, đều mang một nỗi đau riêng.
Nỗi đau đó là bóng tối, nhưng lại là thứ tạo ra ánh sáng. Ánh sáng đó là mục đích của cuộc đời, họ bước trên con đường đầy gai nhọn để chạm vào ánh sáng ấy. Mỗi ngày đều hướng về tia sáng bé nhỏ không ngừng liều mạng giãy giụa.
Mỗi lần nghĩ tới, đều phải gồng mình lên để nước mắt không rơi xuống.
Mỗi lần nghĩ tới, đều là sự lo sợ mạng không đủ dài để thực hiện mục đích cuộc đời.
Chỉ có chấp niệm nặng nề luôn đeo bám.
Rồi mỗi phút giây đều phải tự giáo huấn bản thân: không được chết!
Lưu Minh Thiên và Ngô Duy Phong xem việc xây dựng căn nhà gỗ như một trò chơi, giống như khi còn bé, cái cây lớn nhà cô Hoa bị chặt xuống, Lưu Minh Thiên liền cùng mấy đứa trẻ hàng xóm làm thành một căn lều, quá trình làm rất vui vẻ nhưng làm xong lại không muốn chơi nữa.
Hai đứa cùng nhau làm hết chuyện này đến chuyện khác, kết những khúc cây lại thành bức tường, khoét lỗ trên cây thế giới để làm ngôi nhà âm vào bên trong. Từng bộ phận một lần lượt được hoàn thành, cực kì ăn ý.
Vì thế chỉ trong một ngày phần còn lại đã được làm xong.
Lưu Minh Thiên bước vào trong nhà gỗ cảm thụ thành quả, ngoài mặt không có biểu cảm gì đặc sắc nhưng trong lòng lại rất vui sướng.
Ngô Duy Phong từ một nơi nào đó trở về, trên tay xách một con heo rừng nhỏ, giơ giơ lên:
\”Mở tiệc tân gia thôi.\”
Lưu Minh Thiên bám lấy dây leo tụt xuống, kinh ngạc khi Ngô Duy Phong lại bắt được con heo chỉ trong thời gian ngắn như thế, mà áo quần vẫn sạch sẽ không chút tổn hại.
\”Nên làm thế nào đây?\” Ngô Duy Phong nhìn con heo rồi hỏi cô bé trước mặt.
\”Khụ\” Lưu Minh Thiên vốn không biết gì cả \”Em thấy cứ làm sạch rồi đem nướng lên thôi.\”
Ngô Duy Phong nhúng con heo vào nước, giơ lên, lại nhúng xuống, hệt như đang giặt quần áo. Cậu từng thấy nữ hầu trong nhà giặt quần áo của cậu, họ đều làm như thế.
Hành động này thật sự đáng yêu hết sức.
\”Hẳn là phải dùng tay để rửa, giống như rửa trái cây ấy.\” Lưu Minh Thiên cố nén cười, giữ lại động tác của cậu, dùng tay xoa xoa rửa rửa.
Nó không biết giải quyết thế nào với bộ lòng, nên không để ý đến nữa, dùng dao xẻo những tảng thịt lớn rồi đem nướng lên thôi.
Lưu Minh Thiên cảm thán:
\”Dễ ăn hơn thịt báo nhiều.\”
\”Nhưng ăn hoài cũng ngán thôi, ngày mai lại bắt gà rừng về?\”
\”Tốt, sau đó sẽ là chim, sau đó nữa là cá, thay đổi liên tục, nhất định sẽ không ngán.\”
Ở một nơi nào đó trong trang viên Camilla, có ông chú vừa nghe báo cáo về bọn trẻ thì tỏ ra thích thú, sau đó cau mày lại nhấc lên một cú điện thoại.
\”Cậu thấy đấy, chúng hòa hợp như thế… Tiểu thư nhà tớ cũng vậy, có dễ tiếp cận đâu… ừ, tập huấn đặc biệt mà giống như đang đi dã ngoại vậy. Tìm cái gì cho bọn chúng bận rộn một chút chứ? \”
Tối khuya, trong căn nhà gỗ trên cây thế giới, hai đứa trẻ dốc từ ba lô ra những hòn đá cuội nóng bỏng vừa lấy ra từ lửa và đang được bọc trong lớp lá chuối dày. Lưu Minh Thiên dùng bật lửa thắp một tia sáng nhỏ, kéo tàu lá che lại lối ra, rồi cả hai cùng rải những hòn cuội đó xung quanh, lót lá ở phía dưới, đặt lưng nằm lên, gối đầu trên ba lô, dùng áo khoác làm chăn.
Trong gian nhà nhỏ hẹp, không khí dần ấm lên nhưng không ngợp.
Rất tốt! Lưu Minh Thiên nghĩ nó sẽ có thể ngủ được.
Trên thực tế thì không.
Làm thế quái nào nó có thể ngủ khi có một nam sinh nằm sờ sờ bên cạnh nó được??
Bao nhiêu năm nay chỉ quen ngủ một mình, việc có một sinh vật tồn tại bên cạnh cũng đủ để nó phải trằn trọc.
Chợt nó cảm thấy một bàn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay nó, trong đêm tối lại có thể chuẩn xác như thế.
Nó nghe được một giọng nam rất nhẹ nhàng:
\”Nếu không thể ngủ, em cứ nhắm mắt nghỉ ngơi là được, dần sẽ quen thôi.\”
\”… anh giống như mẹ vậy.\”
Mẹ…
Một câu cảm thán trong vô thức làm tim hai đứa trẻ đau nhói.
Che dấu cảm xúc bất thường, Ngô Duy Phong nắm tay cô bé, bàn tay thiếu niên có nhiều vết chai cảm nhận được lòng bàn tay Lưu Minh Thiên cũng chẳng lành lặn gì, truyền cho nó một cảm giác an tâm nho nhỏ.
Rất lâu rất lâu sau Lưu Minh Thiên mới ngủ được.
Còn Ngô Duy Phong hoàn toàn thức như vậy tới sáng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!