Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! - Chương 165
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!


Chương 165



Lưu Quang không những không giận mà còn lấy làm vui mừng: \”Nếu như ta không có mặt dày, thì làm sao sánh được với vẻ mặt không biết xấu hổ của ngươi?\”

Thiên Âm suy nghĩ chốc lát, hết sức chấp nhận: \”Nói có lý.\” Nhìn Lưu Quang, nàng cười mang theo giảo hoạt: \”Lưu Quang, hay là huynh nhận ta làm con gái nuôi chứ?\”

Vẻ mặt Lưu Quang cứng đờ, liền cười: \”Không lợi mà mưu, vì sao ta phải làm như vậy?\”

\”Có lợi đối với ta là được.\” Thiên Âm đương nhiên đáp: \”Huynh chiêu cáo Tiên giới, thu ta làm nữ nhi, ngày sau người khác còn muốn đánh chủ ý lên ta, cũng phảu nể huynh mấy phần mặt mũi, vậy chẳng phải là ta đã bớt nhiều phiền toái sao.\”

Nàng tính toán thuận lợi lưu loát, Lưu Quang tưới một chậu nước lạnh lên đầu nàng: \”Lấy thân phận của ngươi là “đệ tử Trọng Hoa” cũng không đủ uy hiếp được người khác, Lưu Quang ta lại có bao nhiêu uy hiếp?\”

Thiên Âm ngượng ngùng thu tay lại: \”Ha, cũng đúng.\”

Lưu Quang nhìn nàng mấy lần, hỏi: \”Ngươi tới chỗ của ta, cũng không phải là tới ba hoa với ta? Nói đi, chuyện gì muốn cầu cạnh ta?\”

Giống như do dự thật lâu, Thiên Âm vò đầu bứt tai một hồi lâu mới mở miệng: \”Lưu Quang, huynh cũng cảm thấy ta sống không lâu sao?\”

Thân thể Lưu Quang chấn động mạnh một cái, không nói.

Nàng từ từ nói: \”Hôm nay ta tới thật ra là muốn gặp các huynh. Mấy ngày nữa, ta đã rời khỏi Thái A rồi, ta sợ ngày sau không còn cơ hội thấy các huynh.\” Mấp máy môi, lại nói: \”Nếu như huynh muốn Huyền Tề ca ca bình yên vô sự, hay là chờ ta biến mất khỏi Tiên giới, thì kêu hắn tỉnh lại.\”

Trong lòng Lưu Quang ngũ vị tạp trần, trên mặt lại như cũ cười yếu ớt như hoa, có điều ngụ ý nói: \”Có lẽ, cuối cùng người chết cũng không phải là ngươi. Thiên Âm, không nên coi thường mình, ngươi đừng quên, ngươi là chủ nhân của Thần Thú Thiên Tuyết, cung Nguyệt Thần cũng do người cầm giữ.\”

Ngụ ý, ngươi là thần.

Sao Thiên Âm lại không hiểu ý tứ của hắn, chỉ là đối với lần này nàng cũng không ôm hi vọng.

Mặc dù nàng thật là thần, vậy cũng chỉ là một vị thần chán nãn.

Lưu Quang phất tay xua đuổi nàng lui vài dặm, vẻ mặt ghét bỏ: \”Đi mau đi mau, không cần ở chỗ này của ta khóc sướt mướt trình diễn thảm kịch ly biệt. Ngươi cũng không cần lo lắng cho Huyền Tề, ta đã nhốt hắn vào Huyễn Hải, bày ra kết giới, người có tu vi không bằng ta thì không cách nào thả hắn ra ngoài. Ta để cho hắn ở bên trong tu hành thật tốt. Có lẽ có một ngày, hắn có thể tự tay mình phá hủy kết giới của ta, đến lúc đó, ta tin tưởng hắn có đầy đủ bản lãnh tới bảo vệ người mà hắn muốn bảo vệ.\”

Thời điểm nói câu nói sau cùng, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm nàng, tựa như muốn truyền lại cái gì.

Thiên Âm dừng chân lại, lỗ mũi chua xót, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng cười nói: \”Ừ, vậy thật tốt.\”

Nhưng nàng biết, muốn vượt qua Lưu Quang, sao mà khó khăn.

Huyền Tề sợ là ít nhất một ngàn năm cũng không ra khỏi Huyễn Hải.

Thiên Âm từng bước một rời khỏi điện Lưu Vân, nàng nghĩ, như vậy cũng tốt.

Ít nhất có thể bảo vệ Huyền Tề không việc gì.

\”Thiên Âm.\” Lưu Quang

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN