Nụ cười của cậu năm ấy... làm tớ hoảng loạn cả thanh xuân ^.^
Chương 2: Thường nhật...
Sau hôm ba nó nói, nó phải tới trung tân học kĩ năng thật, nó đến với tâm trạng chẳng mấy phấn khởi trong khi chú Châu, tiến sĩ tâm lí học bạn thân bố nó thì rất cởi mở hỏi thăm các kiểu, nó cũng trả lời đại khái không kém phần lễ phép, lịch sự.
Nó chợt phát hiện ra một điều rằng, cái lớp nó học toàn người bị trầm cảm. What??? Chẳng nhẽ ba lại nghĩ nó bị trầm cảm ư? Ba nghĩ nó hơi bị có vấn đề ư? Có khi nào ba làm ở khoa thần kinh rồi cũng nghĩ nó vó triệu chứng thần kinh giống bệnh nhân của ba không? Nó thở dài, cái gì đây chứ, nó là ai chứ, nó chỉ là không giống người phàm, nó có suy nghĩ kiểu trên trời hơn, dù sao nó có bộ não thiên tài mà, tại sao lại cho nó học cái lớp này. Nhưng thôi thì đường nào cũng chỗ quen biết nên nó đành ngoan ngoãn ngồi nghe và trả lời câu hỏi của chú Châu đưa ra. Và cuối buổi nó nhận ra nó vẫn chẳng thay đổi được chú nào, chỉ là cảm thấy tiếc 3 tiếng đồng hồ ngồi nghe mấy cái thứ nó chẳng mấy quan tâm. Nó vẫn không thể nào có thể thay đổi được
Nó ra về vẫn giữ cái khuôn mặt vô cảm ấy, cũng chẳng phải lạnh lùng mà là nó ngại nói chuyện, vì chẳng tìm được ai hợp cả chứ ai cũng nói nó chảnh chảnh hay là học nhiều quá rồi tự kỉ😑
Bắt taxi về tới nhà, gặp ngay thằng anh đẹp trai của nó cùng đám bạn đang chơi game, nó nhìn qua rồi đi lên phòng, chẳng thèm để ý xem là những ai, nó chỉ biết là bọn họ ăn uống xong đang bày ra nhà, lát nữa Minh Phong sẽ phải dọn😑. Nhưng vừa nhìn thấy nó anh đã gọi và nói rất thân thiện
– Em gái lấy dùm anh lon coca với_ Và cười rất tươi nhìn nó
Nó cau mày rồi nói
– Có tay có chân tự đi mà lấy_ rồi đi luôn lên phòng làm đám bạn anh dưới đây cười ầm lên, còn anh mặt tối sầm, biết thừa kết quả như thế rồi mà còn cứ thích thể hiện làm gì.
Nếu như anh người ta thì nó sẽ sẵn sàng lấy dùm nhưng Minh Phong thì không bao giờ, có ai đi giúp đỡ kẻ thù của mình không chứ? Nó ghét còn không hết huống hồ gì đi lấy nước cho anh, nằm mơ cũng không nghĩ ra được
Nó lên phòng đóng cửa lại và làm đề thi đại học, dù sao chương trình cơ bản và nâng cao cả 11 và 12 nó đã học full rồi.
Một lúc sau thấy Minh Phong mở cửa phòng nó ra đứng dựa vào cửa khoanh tay nhìn nó
– Phép lịch sự của anh đâu hết rồi_ Nó nhíu mày: vào phòng người ta mà không gõ cửa là thế nào
– Thế mài vào phòng anh có gõ cửa không?
Nó cũng không nói lại được gì vì nó hay bay vào phòng anh một cách tự nhiên
– Có gì thì nói không phải nhìn bằng ánh mắt đấy.
– Có hai sự lựa chọn: hoặc là mang tài liệu cho ba hoặc là xuống lau nhà
– Cả hai đều chẳng liên quan tới em, thứ nhất ba gọi anh chứ không gọi cho em, thứ hai ai bày ra người đấy dọn. Ok_ Nó vênh mặt
– Tối cho đi bộ luôn giờ_ Anh đe dọa
– Anh nghĩ em không có tiền đi taxi à😑
Minh Phong nhìn nó, thực sự cạn ngôn rồi, không thể đe dọa được nó đâu nên dành xuống nước năn nỉ
– Gái yêu à_ Anh chớp mắt
– Buồn nôn_ Nó bĩu môi quay mặt xuống bài
– Đi mà, em lau nhà để anh mang tài liệu cho ba
– Tại sao em phải giúp anh
– Cuối tuần anh cho đi ăn buffet
Nó suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý, cứ lấy ăn uống ra ra dụ một con heo như nó không thành mới lạ. Nó tự cảm thấy mình thật dễ bị dụ mà, cứ lần nào anh lấy đồ ăn dụ là nó sẽ bất chấp làm theo.
Vì bữa ăn buffet nó đành dành chút thời gian đi dọn nhà, mấy cái thứ anh bày ra, nào là hoa quả ăn xong không dọn, vỏ nước ngọt rồi hạt hướng dương, nó thật hối hận mà, đâu ra cái thứ anh trai như anh trai nó chứ.
Dọn dẹp xong nó còn phải đi nấu cơm, đi lấy quần áo rồi gấp vào vào tủ của bố mẹ của nó và cả của Minh Phong, là con út lại còn là con gái chẳng sướng chút nào, cứ như kiểu osin công cộng. Nó khổ nhất nhà mà, trong khi còn bị phân biệt đối xử với tiền tiêu vặt, anh vẫn luôn được nhiều hơn nó vì anh là con trai, sẽ chi tiêu nhiều hơn, nó rất bức xúc nhưng không nói nên lời, đã thế anh còn hay vay tiền nó và không bao giờ trả, nó thực sự cảm thấy mình rất hiền😊
Ba mẹ không về ăn tối thế là lại mình nó với anh ăn, và cũng biết rồi đấy, loạn hết cả nhà lên, ba mẹ ở nhà còn dẹp loạn được chứ để hai đứa là kiểu gì cũng ầm nhà ầm cửa.
– Ăn nhanh còn đi học_ Anh vừa nghịch điện thoại vừa nói
– Khỏi lo, cứ đến giờ đi là được cứ gì, dù sao anh cũng đang phải rửa bát
– 5\’ nữa chưa ăn xong thì tự rửa
Nó bĩu môi chẳng nói gì, chỉ giỏi cái đe dọa nó, nó bấm đồng hồ đếm, ăn xong trong vòng 4 phút 58s rồi đứng lên nhìn anh nhún vai rồi đi lên phòng chuẩn bị đồ đi học. Còn Minh Phong phải dọn dẹp mọi thứ, hôm nay là lịch anh phải rửa bát mà😊.
Nó đánh răng thay quần áo các kiểu xong rồi đi xuống vẫn thấy anh chưa dọn dẹp xong, nó đương nhiên chẳng mấy quan tâm đi lại mở TV lên xem, nghĩ gì mà nó giúp anh.
– Mài mà ngồi đấy lát đi bộ giờ_ Anh trừng mắt nhìn nó
– Việc ai người ấy làm. Anh có bao giờ giúp em chưa_ Anh vênh mặt nói
Và anh lại im lặng vì chẳng biết nói gì cả.
Đúng lúc đấy mẹ nó về thấy nó vắt chân xem TV còn con trai cưng của bà vật vả dọn dẹp dưới bếp không khỏi phẫn nộ, nhưng còn lâu làm gì được nó, để mà nói lí lẽ với một luật sư tương lai như nó thì mẹ không hề nói lại được và Minh Phong thì càng không, thế nên nó không thích nói thì thôi chứ mà đã nói thì chẳng ai nói lại được.
Điện thoại anh để trên bàn reo chuông, nó không quan tâm như điếc tai quá nên đưa tay định tắt thì thấy là bạn gái anh gọi, lần này mà muốn trả thù anh thì nó chỉ cần nói một cái là đời anh xong luôn này, mẹ đang đứng gần đấy, mẹ mà nhìn thấy thì… chẹp chẹp, có ai lưu dạnh ba người yêu như anh không, võn vẹn hai chữ \”Kiều Anh\”
Thấy mẹ nhìn nó úp cái điện thoại xuống bàn rồi tiếp tục xem TV, nó biết điểm yếu của anh, chẳng qua là vó muốn nói hay không thôi chứ. Nhưng hình như nó biết, anh chẳng hề thật lòng với Kiều Anh chút nào, chỉ khổ con bé xinh mà gặp phải thằng anh nó, chỉ được cái ai cũng nghĩ là vừa đẹp trai vừa học giỏi lại ga lăng tốt bụng, haizz người phàm thật không có mắt nhìn mà.
Anh đi lên cầm điện thoại thấy cuộc gọi nhỡ, nhìn qua thấy mẹ đã đi vào phòng rồi hỏi nó
– Nãy em úp điện thoại xuống à
– Thế không anh nghĩ anh đang sống đến tận bây giờ à_ Nó trả lời
Anh không nói gì đi lên thay đồ để đi học thêm.
Dù sao nó giúp anh là vì nó sẽ nhờ vả anh chở nó đi học chứ cũng chẳng có ý tốt bụng, chứ để mẹ đặc biệt là ba biết thì anh chỉ nó nước bị đánh không nhận được hình dạng thôi, nhiều lúc nó chỉ mong ba mẹ biết bộ mặt giả dối của anh cho bỏ tức nhưng nhỡ anh có mệnh hệ gì thì lấy ai đưa nó đi học nên nó toàn che dấu dùm anh, nó nghĩ nó thật thông minh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!