Thằng nhóc gọi tôi là chị... - CHAP 6: CHỊ XINH NHẤT!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Thằng nhóc gọi tôi là chị...


CHAP 6: CHỊ XINH NHẤT!


Hôm nay, có một cô bé rất xinh đến tìm Nam.

Cô bé ấy là hotgirl khối 10, vừa trắng trẻo vừa cao, tên là Nhã.

Tôi thấy cô bé ấy đứng đợi Nam từ đầu buổi tập, khi cậu ấy được nghỉ thì lập tức đến bắt chuyện, và hai người nói chuyện rất lâu.

Có chút thất vọng vì Nam không nhìn về tôi, nhưng tôi vờ như không biết, cắm cúi vào quyển sách trong tay cho dù không chữ nào vào đầu. Nam có quyền nói chuyện với người khác, đó là lẽ đương nhiên, là quyền riêng tư. Và biết đâu cô bé kia và Nam quen biết lâu rồi. Tôi cố nghĩ như vậy để thôi chú ý cậu ấy, nhưng đầu óc tôi vẫn toàn là hình ảnh cậu ấy và cô bé kia cười cười nói chuyện.

– Người quen à?

Tôi hỏi, cố gắng làm sao cho tự nhiên nhất, nhưng rốt cuộc lại thành ra kiểu giọng lạnh tanh và có chút giận dỗi.

– Chị sao thế? Giận à?

Thằng nhóc này đúng thực tinh tường hết chỗ nói. Tôi thầm chửi rủa một câu, sau đó ngẩng lên nhìn Nam tươi cười:

– Ngốc! Chị giận cái gì? Chỉ là hỏi mày có quen cô bé kia không thôi mà.

Tôi nghĩ Nam sẽ trịnh trọng giới thiệu với tôi về người bạn xinh xắn này cơ, nhưng cậu ấy lại lắc đầu.

– Không quen.

– Không quen? Thế sao nói chuyện lâu thế?

– Vài chuyện linh tinh ấy mà. Thôi, chị đợi Nam tập xong lần này nữa rồi về, một lát thôi!

Nói xong cậu ấy chạy về phía sân, bỏ lại tôi ngây ngốc ngồi nhìn. Nam giấu tôi chuyện gì đó, Nam không muốn tôi biết về cô bé kia cũng như những gì hai người đã nói. Tôi thở dài, Nam lớn rồi, cũng có bí mật muốn giấu tôi rồi!

Hồi bé ấy à, có gì cậu ấy cũng kể tôi nghe, bạn gái xinh xinh nào cho cậu ấy kẹo cậu ấy cũng kể cho tôi nghe, xong rồi còn nhường hết chỗ kẹo ấy lại cho tôi. Nghĩ đến đây bất chợt phì cười, không để ý có quả bóng đang bay cực nhanh về chỗ tôi đang ngồi.

“Bụp!” Một bóng dáng cao lớn vững chãi chắn trước mặt tôi, giơ chân nhắm chuẩn xác vào quả bóng mà đá nó đi. Nam gào lên về phía một tên trong đội:

– Mày làm cái trò gì đấy? Không thấy có người ngồi đây à?

Tôi hơi bị sốc, tại chưa bao giờ nghe giọng Nam tức giận đến thế. Không chỉ có tôi, mà toàn bộ những người có mặt ở đó cũng đều nín thinh. Bất ngờ thật đấy! Nam cáu kìa!

– Chị không sao chứ?

Tôi gật đầu.

– Đợi Nam một lát nữa thôi, nha!

Tôi lại gật đầu.

Hú hồn thật!

Nam nắm tay tôi, hai đứa cùng đi bộ về nhà. Bàn tay tôi hình như rất được Nam ưa thích thì phải, cậu ấy chưa bao giờ ngừng nắm tay tôi thế này. Và tôi cũng rất thích!

Tay của Nam hồi xưa bé tí, toàn là tôi dắt đi. Bây giờ tay cậu ấy to mà ấm lắm, nắm trọn bàn tay tôi, cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối.

Đi bên cạnh Nam thích cực, cậu ấy cao, vai cậu ấy rộng, cho nên tôi cứ có cảm giác đi bên cạnh cậu ấy thì nắng mưa cậu ấy che cả, tôi chỉ việc ở bên cạnh thoải mái bước đi. Có vẻ giống như cậu ấy mới là người bảo vệ tôi ấy nhỉ? Tôi cũng thích thế nữa!

Tôi hỏi Nam:

– Sao mày thích nắm tay chị thế?

Cậu ấy trả lời:

– Để chị không lạc khỏi Nam.

Tôi lại hỏi Nam:

– Chị đứng mới đến vai mày, đi cạnh nhau nhìn lệch lắm đúng không?

Cậu ấy lại trả lời:

– Không sao, Nam thấy hai đứa mình đi cạnh nhau nhìn dễ thương mà.

Và tôi bĩu môi với cậu ấy.

Bây giờ là đầu năm học, trời mùa thu se se lạnh, buổi tối ở khu ngoại ô lúc này không khí rất trong lành dễ chịu. Tôi ngồi gần cửa sổ, Nam ngồi ngoài ban công, hai đứa cùng làm bài tập về nhà.

Tôi với Nam mỗi đứa đeo một bên tai nghe, cùng nghe một bài hát, rất tập trung vào bài vở. Chợt Nam tháo tai nghe của tôi ra, tôi quay sang nhìn cậu ấy, thấy đôi mắt cậu ấy giống như cả một bầu trời đầy sao yên tĩnh.

– Chị không thắc mắc chuyện hồi chiều à?

– Chuyện gì?

Tôi ngu ngơ hỏi lại, thấy Nam thở dài một hơi. Cậu ấy không nhìn tôi nữa, quay đầu nhìn vào quyển vở bên cạnh, tay xoay xoay cây bút, sau một lúc thì rất tự nhiên nói tiếp:

– Chuyện cô bé kia đến tìm Nam ấy.

À, tôi vỡ lẽ.

– Thì mày bảo hai đứa chỉ nói chuyện linh tinh thôi còn gì?

Nam im lặng không nói gì cả, cắm cúi làm bài tập. Thật lạ, hôm nay cậu ấy sao trông tâm trạng như vậy?

Nam dừng bút, nhìn tôi, sau đó cậu ấy bắt đầu cất giọng. Giọng Nam trầm mà ấm, đều đều cất lên nghe êm ru mượt mà, giống như đang kể chuyện tôi nghe.

– Cô bé hồi chiều tìm Nam hỏi chuyện, cô ấy hỏi có phải tám năm trước Nam từng tham gia một cuộc thi piano hay không.

Tám năm trước, là khi chúng tôi học lớp 3. Đúng rồi, tôi còn nhớ, khi đó Nam có tham gia một cuộc thi piano và được giải nhất. Buổi biểu diễn của cậu ấy tôi không đến xem bởi vì bị ốm, lúc đó tôi tiếc lắm, không ngừng thút thít với Nam, nói rằng tôi muốn xem cậu ấy biểu diễn, muốn xem cậu ấy nhận giải mà không được. Sau đó Nam không bào giờ nói về cuộc thi đó nữa, vì mỗi lần cậu ấy nhắc đến là tôi lại cảm thấy tiếc hùi hụi, vậy đó.

Hoá ra cô bé kia là khán giả của Nam, đã xem cậu ấy chơi đàn từ tận tám năm trước.

– Nam với cô bé ấy nói chuyện lâu, là bởi vì cô ấy cứ hỏi xem Nam còn chơi piano nữa hay không, hỏi Nam có tham gia cuộc thi nào nữa hay không, và hỏi Nam có thể bớt chút thời gian đến nghe cô ấy đàn ở buổi diễn tập văn nghệ hay không.

Tôi nhìn Nam, chờ câu trả lời.

– Nam từ chối rồi.

Và tôi cười. Bỗng dưng tự nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn. Thú thật là khi nghe Nam nói cô bé kia muốn Nam đến nghe cô ấy đàn, tôi có chút bồn chồn mà không hiểu tại sao. Tôi rốt cuộc đang mong đợi điều gì, tôi không rõ! Tôi chỉ biết rằng mình đã thở phào khi Nam nói cậu ấy đã từ chối lời mời kia. Thực sự thở phào đấy!

Tôi bâng quơ chống cằm lơ đãng, gật gù nhận xét:

– Thực ra cô bé kia rất xinh. Nói chuyện có vẻ cũng rất nhẹ nhàng, đúng không?

– Ừ.

– Chị biết mà! Hotgirl khối 10 đấy.

– Nhưng không bằng chị.

Tôi giật nảy, thẳng người lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Nam, và tôi thấy chính tôi phản chiếu trong đôi mắt đó, giống như ánh sáng phản chiếu trên mặt hồ tĩnh lặng. Tôi hơi bất ngờ, không nghĩ hình ảnh mình trong mắt Nam long lanh đến vậy.

– Mày mới nói gì đấy?

– Thì Nam mới khen chị mà. Hotgirl cũng chả bằng chị đâu. Chị xinh nhất!

Tôi sung sướng lắm cơ, sung sướng kinh khủng khiếp. Nhưng mà là con gái, phải dữ giá một chút, vì thế tôi chỉ mỉm cười rất nhẹ, mặc cho trong lòng dậy sóng mãi không thôi.

– Cũng coi như mày có mắt thẩm mĩ.

Nam gật đầu lia lịa, lại thêm một câu:

– Chị xinh nhất!

Thế là tôi cười ha ha, xoa xoa đầu Nam rồi cười tít cả mắt. Khiếp! Giọng ngọt thế chứ lị! Tôi là con gái, và có đứa con gái nào lại không muốn được nghe lời khen từ một người quan trọng? Kể cả người đó có là một người tôi xem là em trai, giống như Nam, thì lời khen ấy cũng làm tôi hạnh phúc vô cùng. “Chị xinh nhất!” Nam nói câu đó nghe mới đáng yêu làm sao, tôi bất chợt lại có suy nghĩ, ước gì cậu ấy chỉ dành lời khen ấy cho một mình tôi, mãi mãi sau này cũng chỉ dành cho tôi. Cả cái nhìn và giọng điệu, cả cách hình ảnh tôi hiện lên sáng ngời trong đôi mắt cậu ấy lẫn giọng ngọt ngào khi cậu ấy khen tôi, ước gì chúng mãi mãi thuộc về tôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN