Chờ Ngày Anh Đến - Chương 2: Độc chiếm chỗ ngồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Chờ Ngày Anh Đến


Chương 2: Độc chiếm chỗ ngồi


Bị hắn cố tình va vào cô làm cô không giữ vững được xíu nữa thì ngã. Y Nhi bực bội quay ra định nói to vài câu nhưng nghĩ lại, quả thực hồi nãy là cô sai, lời nói của hắn rất đúng, rất chí phải nhưng lại không hề tôn trọng người khác. Y Nhi rất muốn nói lại nhưng cô cảm giác được điều đó là không nên nên chỉ đành im lặng mà rời đi.

Bước vào lớp, Y Nhi tiến về phía bàn ngồi của mình. Cô chau mày khi nhìn thấy một bạn nam đang ngồi chỗ của mình và úp mặt xuống bàn ngủ ngon lành. Đức Thanh từ đâu chạy đến phía Y Nhi, nhìn chằm chằm vào con người đang ngủ kia rồi hỏi:

\”Này Nhi, mày có nghĩ đây sẽ là anh công của tao không hử?\” Đức Thanh khoanh hai tay lên trước ngực, giọng nói có phần điệu đà, tự tin.

\”Mày mà là thụ chắc chả ai dám là công đâu, trình độ của mày còn kém lắm Đức Thanh à. Haha!\” Y Nhi cười chế giễu.

\”Không lẽ Y Nhi nhà ta có bí quyết gì chăng?\” Đức Thanh tò mò.

\”Thì vẫn là bí quyết cơ bản ấy, chẳng qua chỉ là mày không thực hiện đúng cách nên hiệu quả thấp thôi.\” Đến lượt Y Nhi khoanh tay trước ngực, thần thái của cô đúng là dân chuyên nghiệp đang chuẩn bị được người khác cầu xin sự giúp đỡ.

Đức Thanh đưa hai tay ra cầm tay cô lắc nhẹ, ánh mắt như đứa trẻ lên ba đang đòi uống sữa: \”Hay là mày chỉ cho tao cách đi, tao sẽ giúp mày làm sao để biến thành con gái thực sự.\”

\”Hả?\”

\”Ồn ào quá! Đi chỗ khác đi.\” Hắn đã bị đánh thức từ bao giờ và như bị bắt ngồi nghe chuyện nhảm giữa hai người khiến hắn không khỏi khó chịu.

Y Nhi chưa kịp nói hết câu đã bị giọng nói phía sau chặn lại, cô quay ra nhìn. Là người vừa nãy cô đụng phải, đã thế còn quăng một câu cực thô. Đột nhiên phải nhớ lại chuyện đấy, tâm trạng cô cũng không kém phần khó chịu.

\”Này cậu, đây là chỗ của tôi!\”

Hắn nhìn cô nói thẳng thừng: \”Lớp này không thiếu chỗ để cho cậu đứng đây tranh chỗ với tôi đâu!\”

Y Nhi nhìn người đối diện rồi mỉm cười một cái, ai mới là người tranh chỗ người khác chứ!

\”Hay mày lên ngồi với tao nha. Tao sẽ đá đít Dao đi cho mày ngồi.\” Đức Thanh nãy giờ ngồi ngắm hắn đến giờ mới lên tiếng.

Không quan tâm lời nói của Đức Thanh, Y Nhi nói với hắn:

\”Tại sao tôi phải đi chỗ khác. Đây là chỗ của tôi!\”

\”Tùng! Tùng! Tùng!\” Trống vào lớp vang lên

Đang định đối thoại tiếp với Y Nhi thì trống kêu kèm theo âm thanh rối rít của mọi người chen nhau vào chỗ ngăn chặn. Bà chủ nhiệm bước vào lớp, cả lớp đứng lên chào cô rồi ngồi xuống. Riêng Y Nhi vẫn khoác chiếc cặp đứng cạnh bàn mình mà không vào chỗ, bà nói to:

\”Em thích đứng hả Y Nhi!\”

Y Nhi giật mình, chỉ chỉ tay vào người độc chiếm chỗ của mình, người đó biết cô đang chỉ nên ngẩng mặt lên cho bà chủ nhiệm nhìn rõ hắn là ai.

\”Y Nhi, em muốn ngồi cạnh bạn nam ấy thì ngồi, còn không có thể chuyển chỗ khác.\” Bà vui vẻ mỉm cười

Một tia suy nghĩ xoẹt qua đầu cô, cô quyết định bỏ cặp xuống và ngồi ngay tại bàn của mình. Biết cậu ta là người không thích ồn ào, cô sẽ ồn ào cho hắn khó chịu đến chết rồi bay đi nơi khác sinh sống.

\”Lớp ta có một học sinh mới, tên là Doãn Lâm ngồi cạnh Y Nhi.\” Bà chủ nhiệm lại lên tiếng.

Vừa định úp mặt xuống bàn thì chủ nhiệm nói câu ấy làm Doãn Lâm lại khó chịu, đứng lên cúi khẽ chào mọi người một cái rồi ngồi xuống sau đó lại đánh một giấc ngon lành.

Tin tin…

Chuông điện thoại báo tin nhắn của Y Nhi khẽ vang nhỏ, cô lấy điện thoại để gầm bàn mở ra xem, là tin nhắn của Đức Thanh:

\”Mày có đồng ý với điều vừa rồi tao nói không?\”

\”Ok, đi học về triển luôn đi!\”

Đức Thanh gửi cái mặt cười, cô không trả lời gì, định thoát ra lại chợt nhớ ra, code vip share hồi sáng liền vội vội vàng vàng lên trang chủ game. Code đã hết từ bao giờ, cô lại mất hứng, chán nản cất điện thoại đi sau đó ngồi nghe giảng tiếp.

Những tiết học trôi qua một cách chậm rì, chậm hơn rùa bỏ khiến học sinh ai nấy đều mệt mỏi, buồn ngủ chỉ chờ đợi mỗi tiếng trống tan trường và cuối cùng nó cũng đã đến. Học sinh không thèm chào thầy cô mà vội vã khoác cặp ra về, khuôn mặt tỉnh hẳn, vui vẻ như vừa từ cõi âm trở về. Đức Thanh đi nhanh hơn đuổi theo Y Nhi:

\”Ê con chó, làm gì đi nhanh thế!\”

Cô đứng lại, lừ lừ ánh mắt nhìn Đức Thanh rồi nhớ lại chuyện phải tiến hành.

\”À. Đầu tiên cần phải sửa sang bề ngoài đã, đi mua quần áo và một số đồ mỹ phẩm khác đi!\” Y Nhi cười tươi trở lại.

\”Ờ. Đi shop JWP nha, hình như shop đấy mới mở to lắm, cũng khá đông khách nữa!\”

\”Tùy!\” Y Nhi đáp lại, mắt và chân vẫn tập trung phía trước đường đi, tốc độ lại nhanh như hồi nãy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN