Cánh Hoa Hồng Và Lời Hứa Của Em - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Cánh Hoa Hồng Và Lời Hứa Của Em


Chương 6


Đây là đâu?Vũ Hạ Nhi mơ màng tỉnh dậy quan sát xung quanh,xộc vào mũi nó là mùi thuốc khử trùng đặc trưng,nó nhận biết được đây là bệnh viện.Nó bắt đầu nhớ lại chuyện hôm qua,nó nhìn thấy An Duy Khánh,anh tiến lại phía nó và rồi không nhớ gì nữa.Cơn đau đầu ập tới,Vũ Hạ Nhi lấy tay ôm đầu thì bất giác nhìn xuống dưới \”sinh vật lạ\”đang tựa đầu vào tay mình nằm ngủ ngon lành.Nó giật mình vội rút tay lại,do va chạm nên An Duy Khánh anh cựa mình vươn vai ngáp ngắn ngáp dài.Anh đưa mắt qua lườm nó vì dám phá giấc ngủ của anh
-Tự nhiên lấy tay ra không cho người ta ngủ hà
-Anh muốn ngủ thì về nhà đi chứ sao lại ngủ ở đây
-Hazz đã cứu người giờ ngủ một chút cũng bị chửi,tối qua anh thức trắng đêm đó hại anh bây giờ người không ra người ma không ra ma
Nghe tới đây nó nhìn mặt An Duy Khánh dò xét,đúng là trên mắt có quầng thâm như gấu trúc,mặt mũi bơ phờ quần áo lại xộc xệt.Bây giờ trong An Duy Khánh tàn tạ đến dọa người làm nó một phen hú vía khép nép lùi vào góc tường
-Sao lại không về đi ở đây làm gì rồi giờ lại kêu la
-Chẳng phải vì lo cho em sao?Không biết ai dầm mưa cả tiếng đồng hồ nhỉ?Không biết ai trong lúc ngủ lại nói mớ nhỉ
-Nói mớ?Em không có đâu
-Vậy những câu \”Lâm Phong tôi yêu anh….sao lại không tin tôi…..tôi không làm mà\” ai nói vậy hả chẳng lẽ anh nói?
-Ờ thì…thì…thì thôi làm quá hà,em nói được chưa-Nó xấu hổ đỏ mặt quay đi chỗ khác
-Em…thật sự yêu nó sao?-Anh cười gượng hỏi Vũ Hạ Nhi.Nó không nói gì chỉ gật đầu nhẹ một cái
-Nó không tốt đâu,thằng đó để em dầm mưa,biết em vào viện cũng không đến thăm,người như vậy không đáng có tình yêu của em đâu-Ánh mắt An Duy Khánh hiện lên vẻ bi thương cùng thất vọng tột cùng
-Chỉ cần nhìn anh ấy hạnh phúc em cũng đủ vui rồi,em không cần đòi hỏi gì cả
-Nhưng nó dám đánh em…
-Không sao,em chẳng để ý đến chuyện đó đâu
-Thật hết nói nổi em,nếu như nó không cho em được hạnh phúc xin em hãy nhớ còn có anh bên cạnh,anh luôn dõi theo và che chở cho em,khó khăn gì hãy đến tìm anh anh sẽ nghĩ cách giải quyết giúp em
-Phì…anh nói hơi nhiều rồi đấy…em biết em đối với anh là gì mà nhưng em không thể…vì em yêu anh ấy mất rồi.Nếu như thời gian quay lại và em không gặp Lâm Phong chắc có lẽ em đã yêu anh rồi,anh tốt với em thật nhưng em chỉ xem anh là anh trai,anh từ bỏ em đi tìm người con gái khác tốt hơn.Em không xứng đâu,còn nhiều người ngoài kia chắc gì không có ai làm cho anh yêu lần nữa
-Cô bé à,anh sẽ cố quên thôi,anh thấy em nói nhiều hơn anh rồi đấy
-Anh này kì ghê
Hôm sau
Vũ Hạ Nhi nhà ta đã xuất viện và lại tái xuất giang hồ,nó vừa vào trường có một \”vật thể lạ\” bay vào ôm nó khóc lóc ỉ oi
-Huhu Hạ Nhi mày đi đâu vậy mày biết tao lo lắm không,cần gì phải bỏ đi đến mức bệnh như vậy hả,chỉ cần nói một tiếng tao qua đào đất nhà nó lên cho mày xem
-Này tao đang bị bệnh đó lát tao chết luôn bây giờ
-Ờ tao xin lỗi mày-Cô hết khóc đứng dậy đàng hoàn
-Khụ…khụ…chết mất thôi,tao không thích bị cảm tí nào luôn á…khụ….khụ-Nó nhăn mặt lấy tay bịp miệng để…ho và nói
-Chưa khỏe thì cứ ở nhà nghỉ đi mệt ghê ak,thuốc nè uống đi
-Cảm ơn…khụ…lát tao uống
-Đi vào lớp học bài,tao chưa thuộc bài đó ăn trứng ngỗng ba má tao chém đầu tao nè
Hai đứa đi vào lớp ngồi học,học suốt tiết nó cũng bớt ho hơn phần nào cũng hờ thuốc của Linh Linh đưa cho.Trước lúc hai đứa đi vào lớp thì có một bóng đen từ xa đợi hai đứa nó đi khuất rồi lại chỗ tụi nó đứng ban nãy,người đó cuối người nhặt lên một cánh hoa hồng rồi cười nửa miệng sau đó là vẻ mặt tức giận.Bóp nát cánh hoa đỏ tươi trên tay thì thầm một câu,nở nụ cười đáng sợ
-Câu chuyện chỉ mới bắt đầu thôi đừng vội đắc ý,thứ mày muốn sẽ không bao giờ có được hahaha
Người đó nói rồi bỏ đi để lại thắc mắc trong lòng mọi người.Người đó là ai?Câu nói của người đó chứa hàm ý gì câu chuyện chỉ được giải đáp khi các bạn….ngồi hóng truyện…
Từ sau cái vụ hắn tát nó hôm bữa mọi người đều nghĩ là hắn ghét nó nên liên tục sỉ vả nó,nói những câu nặng lời trước mặt nó
-thứ không biết tự lượng sức,Trần Lâm Phong bỏ là đúng
-Cái thứ rẻ tiền bám đuôi theo người khác,mặt đẹp nhưng chỉ là hạng rác rưởi
-Lại dám tỏ tình hotboy hạng nhất bị từ chối là đáng,ỉ mình khi trước được Lâm Phong bảo vệ rồi muốn làm trời.Ta khinh
-ĐỦ CHƯA NÓI ĐỦ CHƯA
-…-im bật
-Tôi không biết lượng sức mình thì sao?Liên quan đến mấy người à?Tôi không bám đuôi ai cả ok.Các người nói tôi là hạn rác rưởi nhưng mấy người cũng chẳng khác gì đâu.Chỉ biết ngửa tay xin tiền ba mẹ rồi chỉ biết chửi rủa người khác không thấy nhục à?
-Chúng tao giàu chúng tao có quyền-một nhỏ trong đám đó nói
-Giàu?Trong khi thời gian mày dùng để chửi người ta thì tao có thể rửa 10 cái bát,làm 3 ly cà phê,ăn hết một chén cơm đó
-Mày…-định đưa tay tát vào mặt nó thì…
-DỪNG LẠI!AI CHO MẤY NGƯỜI CÁI QUYỀN LỘNG HÀNH ĐÓ VẬY HẢ
—-
Chúc Mừng Sanh Thần Min Yoongi của tụi em🎉
Chúc anh sinh nhật vui vẻ,lớn thêm một tuổi bớt lạnh lùng để mấy đứa nhỏ bớt ăn hiếp lại.Ngày càng đẹp trai hát hay,càng được thế giới biết đến nhiều hơn.Chúc anh thành công trong sự nghiệp làm ca sĩ rapper của mình cùng với BangTan nhé.❤️Chúng em mãi yêu anh Min Yoongi à~~~Em sẽ kiện anh vì tội quá đẹp trai và tài năng làm tan nát bao trái tim Army😆
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN