Thằng cùng bàn,mày là thiên tài hay là kẻ sát gái! - Chap 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Thằng cùng bàn,mày là thiên tài hay là kẻ sát gái!


Chap 7


Con chim xấu xí kia vừa bay đi , nó như lấy lại hồn phách nhưng không hiểu sao lại có thể ngã đùng ra như vậy.
-Này, An Nhiên!..tỉnh lại đi..-cậu ta lay nó nhưng vô dụng.

-Quản gia Lão Lão, mau đưa cô ấy về Trần Vũ gia chăm sóc trước!…có vẻ như trúng độc Hồn của Quỷ Cơ rồi!

Lời nói vừa dứt, một ông già mặc trang phục cổ điển của một quản gia, khuôn mặt dữ tợn. Đưa bàn tay lên ngực, cúi đầu bốn mươi lăm độ. Xuất hiện bất ngờ, nhưng không một ai có thể thấy được.
______________________________
Sau cơn ngủ mê nó thức dậy với vẻ mặt mệt mỏi, dường như không còn sức sống.Thứ đầu tiên nó thấy là 2 cô gái mặc đồ rất buồn cười đang nhìn nó chằm chằm.
Và nó giật mình rơi từ trên giường xuống đất, cảnh này hình như hơi quen thuộc.

-Đây là đâu?…- lúc này trên người nó có bao nhiêu cái lông thì đều dựng đứng hết lên.

Nó đang thắc mắc vì sao không ai giải thích cho nó một lời. Thì phía xa có bóng ai đó tiến gần, căn phòng thiếu ánh sáng vì dường như chỉ thắp nến “Mất điện sao?”.
Vóc dáng người đó rất quen.

-Cậu tỉnh rồi hả?- thì ra là cậu ta, vẫn giọng nói ấy,ngọt nồng xen lạnh lùng.
Cậu ấy đưa tay ra lệnh cho mấy cô gái kia ra khỏi phòng.
-Căn phòng chỉ còn 2 người…Tớ biết cậu muốn hỏi gì rồi…Tớ mong cậu biết sự thật thì đừng quá kích động🙂.

-Ok…nói nhanh rồi đưa tôi ra khỏi đây!!- Nó không sợ trời đất mà chỉ sợ cái cảm giác lạnh giống lưng này. Nó muốn rời khỏi nơi xa lạ càng nhanh càng tốt.

Cậu ta rất đẹp, nhìn ma mị và đầy sự băng lãnh. Cách ăn mặc không cầu kì, mái tóc cũng chỉ có màu đen, cũng chẳng vuốt keo. Nó đã bị sức hút này của cậu ta cám dỗ từ cái lần gặp đầu tiên, chỉ là giấu đi. Và giờ đây, cậu ta đang đứng trước mặt nó, đang giải thích một điều kì lạ nhất mà nó từng nghe…huyền bí, ảo tưởng. Thật điên rồ.

-Cậu Nhìn thấy con chim xanh ấy..đó là thú nuôi của một tộc quỷ đối đầu với nhà ta…

-Cái gì..Quỷ ư?? Cậu cũng là quỷ?!!…-Nó há hốc miệng.

-Không! Tớ chỉ là…ma cà rồng thôi..😑- cậu ta trả lời.

-Cái gì!…sao cậu lại học ở trường tôi?!..

-Cái này khó nói quá..bỏ qua đi..-cậu ta gãi đầu.

-Cậu bị điên hả…trên đời này làm gì có ma quỷ nào..cậu nói xạo vừa thôi! ..Haha😆🤣- nó không bao giờ tin đâu. Nó cười rất to nữa.
Cậu ta cũng bất ngờ, tự hỏi sao cô ta cứng đầu vậy. Trải qua một chuyện đáng sợ vậy mà vẫn không tin.
Nó chợt dừng lại hỏi tiếp:
-À, ma cà rồng phải có răng nanh dài chứ.Còn cậu thì không có😃

-Thôi…Coi như không có chuyện gì xảy ra vậy!!..À chân cậu đỡ đau chưa, để tớ kêu người đưa cậu về.-cậu ta chợt nhớ tới vụ lúc sáng.

-Aaaa..đau quá-nó nhăn mặt nhìn cái chân đang rơm rớm máu, nó đã thấy hết đau rồi. Nhưng vẫn..:
-Đưa tôi về cũng được…ở gì nhà của cậu chứ..

Cậu ta nghĩ “ Đằng nào cũng vậy rồi, nếu cô ta không biết chuyện này thì càng tốt.”
-Quản gia Lão Lão đưa cậu ấy về.- cậu ta ra lệnh.

-Vâng, Cậu chủ.-ông già ngoan ngoãn đáp.

Nó nhìn sang ông lão già kia, quen quá. Hình như đã gặp ở đâu rồi hay sao ấy. Nó cố gắng lục lọi lại kí ức nhưng vẫn không biết ổng là ai.

Ông ta dẫn nó đi, ngôi nhà này lạ thật.chỉ thắp nến, cứ đi một đoạn lại gặp mấy cô gái giúp việc nhìn rất sợ, cứ im im mà u ám vậy. Nhà to mà yên tĩnh khiến ai vào mà không lạnh cả người. Đi mãi cũng ra tới cổng. Xung quanh chỉ toàn là cây thông. Thỉnh thoảng còn nghe tiếng con gì đó hú rợn cả gáy. Nó tự thề rằng, không bao giờ vào lại cái ngôi nhà đáng sợ của thằng cha cùng bàn, mang tên Tuấn Minh này nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN