Bạn trai tôi 1m8
Chương 3
– Mày đang đụng vào ai đó hả?_ hắn đánh một tên bự con té lăn ra đất nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa đủ làm hắn hả giận được,nhanh như chóp hắn lao đến ngồi trên người tên đó rồi dùng nắm đấm đánh vào mặt hắn mà cú nào cú này hắn đều dồn hết lực vào mà đánh khiến tên đó không bị trọng thương nặng thì cũng mất đi khuôn mặt bảnh trai của mình rồi.
– Mặc Khanh…đừng đánh nữa!_ nó lao đến ôm từ phía sau khiến hắn đứng người rồi đỏ bừng mặt.
– Các người con không mau biến đi_ Vân Nguyệt tức giận quát vào mặt những tên gây rối đó.
Lúc này,cảnh tượng nó ôm hắn từ sau đã khiến hắn không nói nên lời,mãi một lúc sau hắn mới có thể định hình lại.
– Lưu Thi Ý cậu định ôm tớ đến khi nào?
Nghe hắn nói,nó giật mình rồi nhanh chóng buông tay ra và tỏ vẻ ngượng ngùng nhìn hắn:
– Cậu…cậukhông sao chứ?_bỗng nó nhìn thấy tay của hắn đang chảy máu rồi nắm tay hắn hốt hoảng nói_ Thẩm Mặc Khanh tay cậu đang chảy máu kìa
Nhìn nó lo lắng cho mình như thế làm hắn có cảm giác vôn cùng hạnh phúc.
– Đừng lo!Đây không phải là máu của tớ_ hắn cười làm nó quên đi nỗi lo sợ hiện giờ nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra cả,rốt cuộc thì chuyện gì xảy ra.
– Lưu Thi Ý rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
– Tớ…tớ…_ nó có vẻ ấp úng hình như đang muốn che giấu điều gì đó.
– Mặc Khanh_ Vân Nguyệt làm vẻ mặt hối lỗi chạy đến đứng trước mặt hắn_ Thật ra chuyện này là lỗi của em,những tên ban nãy cố tình tiếp cận em rồi muốn đưa em đi nhưng may mà có Thi Ý cậu ấy đã chống chọi lại bọn họ không để em bị đưa đi nên bọn chúng tức giận đánh Thi Ý.
– Bọn chúng đánh cậu sao?_ hắn quay sang hỏi nó với vẻ mặt đầy vẻ tức giận giống như thể muốn đi tìm bọn chúng đánh thêm một trận nữa.
– Chỉ là cái đánh nhẹ thôi,cậu đừng giận nữa.Cả hai người mau về đi tớ còn phải làm việc_ tuy rằng nó nói là không đau nhưng cú đẩy của tên đó đã khiến lưng của nó xưng tái lên và hiện bây giờ vẫn còn đang rất đau,nó vì sợ hắn nổi đóa thêm lần nữa nên không dám nói sự thật cho hắn biết.
– Đưa vết thương của cậu cho tớ xem.
Hắn quen biết nó cũng được nửa cuộc đời rồi hắn còn không hiểu tính nó hay sao,nhìn khuôn mặt nhăn nhó của nó cộng thêm bờ môi nhợt nhạt thì hắn đã biết nó đang chịu đựng cơn đau rồi.
– Tớ nói không sao thật mà.Cậu mau đưa Vân Nguyệt về đi chắc cậu ấy cũng mệt rồi.
– ” Mặc Khanh mau về thôi,nếu anh còn muốn xem vết thương thì tức là anh đang muốn làm khó cậu ấy đấy”_ Vân Nguyệt nói thì thầm bên tai để hắn hiểu được nó không muốn để người khác thấy vết thương và sự yếu đuối của mình cho tất cả người ở đây biết được.
– Chú Kim_ hắn gọi chú tài xế
– Cậu chủ?_ chú Kim vội vã chạy ngay ra khỏi xe
– Cháu đưa Vân Nguyệt về bằng taxi,chú ở lại đợi khi nào Thi Ý tan làm thì đưa cậu ấy về.
– Vâng thưa cậu.
Hắn dành thêm một chút quan tâm ấm áp cho nó trước khi mình đi khỏi.Ngồi trên xe trở về nhà Vân Nguyệt thì luôn miệng càu nhàu hết chuyện này đến chuyện kia nhưng còn hắn một chút quan tâm cũng không có vì đầu óc của hắn hiện giờ chỉ có mỗi mình nó mà thôi.
_____________
– Cháu cảm ơn chú Kim,chú về cẩn thận nha!_nó cúi đầu chào bác
– Chào cháu.
Khi xe của chú kim đã dần dần khuất xa thì nó mới quay đầu vào nhà.
– Ối! Trời đất ơi…ba ơi mẹ ơi…
Đã có chuyện gì khiến nó hốt hoảng như vậy mà nó lôi cả trời đất cả ba mẹ mình vào thế này.
– Này!Là tôi…tôi đây…_ từ trong bóng tối một cậu con trai cao to bước ra,không ai khác người đó chính là hắn.
– Thẩm Mặc Khanh?Cậu làm gì trong sân nhà tớ thế?_ bỗng bị hắn dọa một phen hú día nên bây giờ nó quát vào mặt hắn coi như hả giận.
Lí do ban đêm ban hôm hắn còn đến nhà nó như vậy là vì lo lắng cho nó,hắn biết nó vẫn chưa có thời gian xử lí vết thương nên đã đi mua bông băng thuốc đỏ mang đến cho nó,nhưng khi hắn đến nó vẫn chưa về nên đã lẩn quẩn trong sân suốt 2 tiếng đồng hồ để chờ nó về.
– Cầm lấy đi_ vẻ mặt hắn lúc này thật lạnh lùng nhưng cũng thật ấm áp,đúng là…ngoài lạnh trong nóng mà.
– Cảm ơn cậu_ hiểu được ý tốt của hắn nó chỉ biết nhận lấy rồi đáp trả lại bằng một nụ cười thật tươi.
– Thi Ý_ hắn gọi rồi lại ngập ngừng không nói
– Tên tớ chỉ để cậu gọi trống rỗng vậy thôi sao?
– Ngày mai…cậu hãy nghỉ làm ở chỗ đó đi._ hắn nhìn nó với vẻ mặt đầy nghiêm túc,hắn biết rằng ép buộc nó nghỉ việc thế này là quá đáng vì vốn dĩ nó cực lực đi làm thêm thế này là vì gia đình nhưng nếu hắn để mặc nó tiếp tục làm việc thì không biết về sau còn gặp phải chuyện gì nữa.
– Chúng ta quen biết với nhau lâu như vậy cậu còn không hiểu tớ hay sao mà còn nói những lời này.Tớ mệt rồi,tớ vào ngỉ đây_ nó giận dỗi rồi đi thẳng vào nhà.
Đúng như những gì hắn đoán nó sẽ rất tức giận nhưng hắn vẫn muốn nói cho nó biết để nó tỉnh ngộ rằng: thế giới ngoài kia rất nguy hiểm,một cô gái nhỏ bé như nó đi làm bên ngoài nhất định sẽ gặp ít nhiều khó khăn.Hắn phải nghĩ cách thêm để nó từ bỏ công việc hiện tại này.
___________
Ngày hôm sau
– 1 tuần nữa cuộc thi giữa kì sẽ bắt đầu,các em về nhà học bài hãy chuẩn bị cho tốt đấy.Thầy kỳ vọng vào lớp chúng ta_ thầy chủ nhiệm nói với tất cả lòng tin của mình đối với lớp nhưng mà thầy đã quên rằng vẫn có một học sinh chuyên đội sổ của lớp.
– Thẩm Mặc Khanh!
Hắn đang ngồi bên dưới ngủ thì bỗng nghe ai đó gọi tên mình liền đứng phắt dậy rồi đưa mắt nhìn với vẻ mặt ngu ngơ vô số tội.
– Thẩm Mặc Khanh,em giỡn mặt thầy đó hả?Giờ học của tôi em cũng ngủ,giờ sinh nhật em cũng ngủ,thầy và em có gây thù chuốc oán gì không mà em không chịu học giờ của thầy vậy.
Chẳng qua thầy chủ nhiệm này hiền quá nên những đứa cứng đầu như hắn được nước làm tới,phải căng với bọn họ thì mới trị được.
– Thưa thầy chẳng qua là…tối hôm qua em thức khuya cày bài quá nên buổi sáng dậy trễ thôi ạ.
– Cài bài hay cài game đây?Em có thể bịa bất cứ lí do nào nhưng xin đừng bịa lí do học bài với thầy nhé.Không ai tin đâu.
Làm gì có ai tin được kia chứ,một học sinh đội sổ toàn trường làm gì có chuyện đụng đến quyển vở học bài.
– Kỳ thi giữa kì lần này em phải nằm trong top 50 toàn trường nếu không thầy nhất định sẽ phạt em chùi nhà vệ sinh trong 1 tháng.
– Top 50 sao? Em không thể nào làm được đâu.
Ôi!Ông thầy xuất chiêu cao tay quá đi mất,nhưng thiếu gia con nhà giàu như hắn mà đi chùi toilet thì có lỗi với gia đình dòng họ quá,chính vì vậy hắn phải cố gắng để làm gia đình hãnh diện thay vì bị mất mặt.Nhưng mà đối với học sinh đội sổ như hắn thì thi vào top 50 có lẽ là điều không hề đơn giản.
– Chính vì biết em không làm được nên thầy mới nói như vậy.Nhưng em yên tâm sẽ có người giúp em,em có học hành tốt hay không là tùy vào thái độ của em đấy.
– Bạn dạy kèm sao ạ?_ hắn phản ứng có vẻ khá khó chịu.
– Đúng vậy.Chính là Lưu Thi Ý.
– Lưu Thi Ý sao ạ?_ hắn ngạc nhiên
– Em sao ạ?_ nó cũng ngạc nhiên không kém
Dường như cả hai đều phản ứng kịch liệt nhưng suy nghĩ của mỗi người lại khác nhau. Sau khi nghe thầy nói về việc có bạn học giúp đỡ mình thì hắn hình như không muốn nhưng khi nghe thầy nhắc đến nó thì hắn vô cùng ngạc nhiên và cái ngạc nhiên đó chính là niềm hạnh phúc đang dâng trào trong lòng hắn. Còn nó,vì còn đang giận hắn và kẹt lịch làm việc nên chắc không thể đồng ý với thầy rồi.
– Thầy ơi.Em không thể kèm cậu ấy học đâu ạ.Xin thấy chỉ định một bạn khác.
– Nếu em nói là ” chỉ định ” thì thầy đã chỉ định em,em không được phép nói ” không “. Kết quả lần thi của Thẩm Mặc Khanh lần này trong đợi hết vào em,đừng làm thầy thất vọng,nếu không thì em cùng với Thẩm Mặc Khanh chùi toilet đi.
– Ơ…thầy…
– Buổi sinh hoạt của chúng ta kết thúc ở đây.Chào cả lớp_ ông thầy thật thông minh khi biết chuồng nhanh để nó không có cơ hội viện vài lí do để từ chối.Ai nói ổng hiền kia chứ,ổng không những thông minh mà còn vô cùng cao tay.
Sau khi thầy đi thì Vân Nguyệt quay sang nói với nó:
– Mày vẫn còn đang giận Mặc Khanh sao?
– Anh của mày hết lần này đến lần khác chọc ghẹo tao,tao đâu rảnh mà giận hắn ta làm gì.Chẳng qua hôm qua tan làm về nhà,Mặc Khanh đến nhà tìm tớ.
– Đêm hôm đến tìm mày làm gì?_Vâm Nguyệt làm bộ mặt nguy hiểm
– Mặc Khanh muốn tao bỏ công việc ở tiệm cà phê nhưng tao không đồng ý và thế là tao đã nổi giận với cậu ấy.
– Trời ạ!_ Vân Nguyệt tỏ vẻ thất vọng khi nó lại ngốc nghếch trong những chuyện như thế này.Đúng là được này mất kia,con người có mấy ai là hoàn mĩ đâu kia chứ_ Lưu Thi Ý ơi là Lưu Thi Ý mày ngốc vừa thôi,anh Mặc Khanh vì sợ mày gặp lại những chuyện tương tự như hôm qua nên mới kêu mày nghỉ việc chổ đó chứ không hề có ý gì khác đâu.
Nghe những lời nói này của Vân Nguyệt nó cảm thấy vô cùng có lỗi khi đã trách lầm hắn.Nó cứ nghĩ rằng hắn xem thường công việc của nó nên muốn nó nhanh chóng từ bỏ.Nhưng thì ra không phải vậy.
– Tao…tao đã trách lầm cậu ấy rồi.
– Vậy thì lát nữa hãy xin lỗi anh ấy đi.
– Ừm.
Trên đường về nhà,chú Kim đang lái xe mà cảm thấy vô cùng căn thẳng bởi sự im lặng đáng sợ giữa nó và hắn.Bình thường cả hai như chó với mèo không có hôm nào là không náo nhiệt cả,cho dù cả hai có giận dỗi cũng không đến mức phải im lặng đến mức này khiến chú Kim cảm thấy không quen cho lắm.
Nhưng rồi cũng chính nó là người mở miệng nói chuyện trước.
– Mặc Khanh chuyện tối hôm qua tớ không nên nổi giận với cậu,cậu đã lo lắng cho tớ như vậy rồi mà tớ còn giận cậu.Cậu không giận tớ đó chứ?_nó quay sang nhìn hắn,ánh mắt này của nó khiến tim hắn loại nhịp không còn đập theo đúng số lần nữa rồi.
– Ai…ai…ai lo lắng cho cậu chứ…đừng có nói bừa.Hừ,cậu suy nghĩ nhiều riết rồi lú lẩn sao?
– ĐÚNG VẬY_ ôi mẹ ơi!tự nhiên đang ăn nói nhỏ nhẹ bỗng chốc trở nên hung bạo rồi_ Là do tớ…tớ nghĩ ngợi quá nhiều rồi ảo tượng rằng cậu lo lắng cho tớ.Vậy xin lỗi nhé!Hứ_ nó tưởng rằng mọi chuyện sẽ khác nếu như nó chịu ăn nói nhỏ nhẹ nữ tính một chút thì sẽ khiến hắn thôi giận dỗi nhưng KHÔNG, đối với nó giờ đây hắn là một tên hắc dịch,cái đồ đáng ghét.
Nó và hắn cãi nhau long trời lỡ đất mà chú tài xế ngồi trên cười khúc khích vì đây mới chính là Thẩm Mặc Khanh và Lưu Thi Ý khi ở gần nhau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!