[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư
Chương 7: Bát Hệ Ma Pháp
Bạch Quân nhìn Vũ Thiên hồi lâu, sau đó lên tiếng nói:
– Ta có thể giúp ngươi kiểm tra năng lực. Sau đó sẽ chỉ ra những phương pháp khiến ngươi có thể tu luyện một cách thuận lợi.
Vũ Thiên mừng rỡ, được một cường giả chỉ điểm cho mình trên con đường tu luyện cầu mà không được. Điều này khiến nàng bớt đi được một bước ngắn trong tu luyện. Trên con đường tu luyện của tu luyện giả đa số dựa vào rèn luyện và sự cố gắng của bản thân, không có sự cố gắng những điều khác trở nên rất tầm thường, cho dù có năng lực mạnh cũng chỉ là vỏ bề ngoài. Gặp một người thực lực thực sự trải qua rèn luyện dựa vào sự cố gắng của mình thì khi giao đấu cũng chỉ thua mà thôi. Mặc dù nói dựa vào rèn luyện và sự cố gắng là đa số, nhưng trong đó còn dựa vào những thứ như được chỉ dạy từ cường giả đi trước, gặp được thiên tài địa bảo. Đó là những thứ giúp tu luyện giả trở nên hoàn mỹ hơn trên con đường đi đến cường giả.
Vũ Thiên cười nói:
– Vậy phiền ngươi Bạch tỷ tỷ.
Cảm thấy một tiểu nha đầu chưa đến mười tuổi lại có sát khí như vậy, nàng cũng không khỏi có một chút quan tâm. Sống trong hoàn cảnh như vậy có lẽ khiến tâm trí thiếu niên bị mất đi, trở nên trưởng thành hơn. Đối với người hại nàng, hay người bên cạnh nàng nàng trong lòng mang thù. Nhưng với người đối xữ tốt với nàng nàng lại tỏ ra rất công bằng đối xữ, ” ngươi đối tốt với ta, ta cũng tốt với ngươi”. Bạch Quân nhìn Vũ Thiên ánh mắt trở nên nhu hòa một chút, nhưng vẫn lãnh đạm nói:
– Được. Ngươi lại đây.
Vũ thiên đi đến trước mặt Bạch Quân, nàng thầm sợ hãi:
” Quả nhiên, càng nhìn càng thấy mỹ . Nhìn ở phương diện gần như vậy dù cho ta không phải đàn ông cũng bị kích thích.”
Bạch Quân đưa tay phát ra ánh sáng nhàn nhạt đặt lên đầu Vũ Thiên rồi nói:
– Nhắm mắt lại, thư giản để nguyên lực trong người ngươi chuyển động xung quanh cơ thể, rồi nói cho ta biết ngươi thấy những gì?
Vũ Thiên nghe vậy lập tức nhắm mắt, sau đó vận dụng nguyên lực từ đan điền truyền ra, chạy dọc theo các kinh mạch ở cơ thể. Ngay sau đó Vũ Thiên cảm nhận được xung quanh nàng xuất hiện những màu sắc. Vũ Thiên chậm rãi trả lời:
– Thấy được màu sắc kì lạ.
– Đó là màu gì?
Vũ thiên đáp:
– Màu đỏ.
– Là nguyên tố hệ hỏa.
Ngay sau đó Vũ Thiên lại lên tiếng:
– Màu lục.
– Là hệ mộc.
– Màu nâu.
Chưa đợi Bạch Quân nói, Vũ Thiên đã nói ra một lèo khiến Bạch Quân kinh ngạc không thôi:
– Màu vàng, màu xanh dương, màu tím, màu hồng và màu lam.
Đôi mắt đẹp của Bạch Quân mở to nhìn Vũ Thiên, nàng nói không thành lời:
– Ngươi…
Vũ Thiên mở mắt ra nhìn thấy sự kinh ngạc của Bạch Quân, Vũ Thiên cảm thấy khó hiểu nàng hỏi:
– Bạch tỷ tỷ! Có chuyện gì sao?
Bạch Quân nhìn nàng chưa hết kinh ngạc, ánh mắt phức tạp thật lâu không nói lên lời, nàng lắc đầu rồi thở dài:
– Không có gì. Thiên phú của ngươi rất tốt, ngươi có nhìn thấy màu trắng và màu đen không?
Vũ Thiên lắc đầu:
– Không thấy! Hai màu đó quan trọng sao?
Bạch Quân nhìn nàng tâm vẫn chưa bình tĩnh được, ánh mắt giống như cố gắng tìm tòi điều gì đó từ Vũ Thiên.
Thấy sự khác lạ của Bạch Quân , Vũ Thiên lại cất giọng hỏi:
– Bạch tỷ tỷ! Ngươi sao thế?
Bạch Quân giật mình, cố gắng áp chế lại tâm tình của mình, bình tĩnh đáp:
– Không việc gì. Ta chỉ hơi ngạc nhiên vì ngươi cũng là ma pháp sư bát hệ ta từng gặp.
– Bát hệ?
– Ân..màu vàng hệ thổ, màu cam hệ kim, màu xanh dương hệ thủy, màu tím hệ lôi, màu hồng hệ phong, màu lam hệ băng. Còn khi nãy ta hỏi ngươi hai màu trắng đen là hệ quang minh và hắc ám.
Vũ Thiên tò mò hỏi:
– Nguyên tố đó mạnh hơn các nguyên tố khác sao?
Bạch Quân nhàn nhạt đáp:
– Cũng không thể nói là vậy, chỉ có điều năng lực của hai nguyên tố đó rất quỷ dị. Nếu một người ma pháp sư hắc ám hay quang minh giao chiến với người có nguyên tố thông thường ngươi nghĩ phần thắng của người nguyên tố thông thường là bao nhiêu?
Vũ Thiên trầm tư sau đó trả lời:
– Có thể là 50- 50 đi
– Là bằng không.
Vũ Thiên giật mình, không ngờ nàng đánh giá thấp năng lực của hai nguyên tố ám và quang như vậy.
– Như vậy người có nguyên tố hắc ám và quang minh chẳng phải là hai nguyên tố mạnh nhất sao?
– Đối với người sở hữu một nguyên tố có thể nói hắc ám với quang minh khó có khả năng giao chiến. Nhưng nếu sở hữu được nhiều loại nguyên tố khác nhau, phần thắng sẽ cao hơn. Bởi vậy ngươi không cần phải lo khi gặp người sở hữu nguyên tố hắc ám hay quang minh. Ngươi sở hữu nhiều nguyên tố như vậy, đánh không lại cũng có thể chạy thoát.
Vũ Thiên có phần bất khả tư nghị nhìn Bạch Quân, sau đó lại hỏi:
– Như thế nào mới có khả năng làm ngự thú sư?
Ánh mắt Bạch Quân trở nên lạnh lẽo, khí lạnh xung quanh tỏa ra từ nàng khiến Vũ Thiên trở nên rét lạnh. Áp lực tinh thần từ Bạch Quân trào ra khiến đầu nàng đau như búa bổ. Vũ Thiên tức giận, khó khăn nói:
– Bạch..tỷ tỷ! Ngươi..ngươi..đây là làm cái gì? Ta đắc tội gì ngươi?
Thu hồi tinh thần lực của mình, ánh mắt của Bạch Quân vẫn toát ra băng giá nhìn Vũ Thiên, giọng nói trở nên lạnh băng:
– Ngươi muốn trở thành Ngự Thú Sư?
Vũ Thiên âm thầm nghĩ:
” Nữ nhân này bị sao thế? Tự nhiên nhắc đến Ngự Thú Sư là ánh mắt trở nên như muốn giết người. Tâm tính phức tạp. Sau này ở chung lỡ trả lời hay nói câu nào không đúng, nàng ta có thể giết ta không chừng?…Thực lực. Ta vẫn nên cố gắng nâng cao thực lực. Hừ..”
Vẫn chưa vơi đi cơn tức bị Bạch Quân hành hạ tinh thần đối với mình Vũ Thiên hừ lạnh một tiếng không khách khí nói:
– Hừ..Ngươi nghĩ xem cả cái đại lục này ai mà không muốn làm một ngự thú sư? Ta cũng không ngoại lệ. Ta cũng chỉ hỏi làm thế nào để là một ngự thú sư, chứ cũng không có nói ta sẽ là một ngự thú sư. Ai cũng biết nghề nghiệp này cần có huyết thống mới có khả năng. Ai chẳng muốn mình mạnh hơn, nếu ta là một ngự thú sư ta có thể bảo vệ tốt mình và người bên cạnh ta tốt hơn. Ta tự biết mình không có khả năng đó, ngươi cũng không cần làm như vậy với ta. Ta nghĩ ngươi đối với ngự thú sư có thù oán đi?
Bạch Quân cũng không có trả lời câu hỏi của Vũ Thiên giọng nói của nàng đã trở nên bình thường lại:
– Ngự Thú Sư cũng không dựa theo huyết thống. Chỉ cần thiên phú ngươi thỏa mãn điều kiện của nó là có thể đạt được.
– Điều kiện? Là như thế nào?
– Tự trong tiềm thức ngươi tự hình thành được trận pháp khế ước linh trận. Cái đó ta không thể dạy ngươi, cũng không ai có thể dạy được. Ngươi muốn biết được mình có phải là ngự thú sư hay không thì nên đi đến Hắc Vụ Sâm Lâm. Ngươi hiện tại sẽ không cảm ngộ được điều gì.
Vũ Thiên có vẻ đã quên lúc nãy Bạch Quân tấn công mình, nàng cười với Bạch Quân rồi nói:
– Tốt. Ta sẽ đến Hắc Vụ Sâm Lâm kiếm dược thảo cho ngươi, sẵn tiện kiểm tra khả năng của mình.
Bạch Quân lườm Vũ Thiên lạnh băng nói:
– Bây giờ ngươi hiện tại tu luyện cho tốt là được. Cố gắng xem và ghi nhớ các loại dược thảo. Đừng để khi đến Hắc Vụ Sâm Lâm không kiếm được dược thảo lại làm mồi cho ma thú.
Vũ Thiên nhún nhún vai từ chối cho ý kiến, nàng chẳng muốn tranh luận với nữ nhân này chút nào. Tuy rất đẹp, nàng cũng rất thưởng thức, nhưng cá tính băng lãnh cách người vạn dặm. Nàng là một sát thủ cũng rất lạnh lùng, nhưng nữ nhân này lại khiến nàng có cảm giác như đứng trước tòa băng. Loại băng sơn nữ vương như vậy, đối với nàng chỉ có thể quan hệ cộng tác không hơn không kém.
Sau cuộc trò chuyện của hai người trong không gian riêng, Bạch Quân thi pháp sử dụng năng lực của mình để giúp A Châu áp chế nội lực trong cơ thể, vì hiện tại muốn kéo dài thời gian bộc phát của nội lực trong người A Châu. Vũ Thiên đành phải để A Châu ở trong không gian riêng, tiếp theo đó như lời Bạch Quân nói nàng phải tìm hiểu về các loại dược thảo, vì ở trong không gian có linh khí nồng đậm, Vũ Thiên vừa tu luyện vừa ở trong này nghiên cứu sách.
Ba tháng vừa qua, Vũ Thiên tu luyện không ngừng nghĩ được Bạch Quân chỉ điểm nàng cũng đột phá được bình cảnh bát cấp tiến vào cửu cấp đỉnh phong nhưng không thể nào đột phá lên cấp bậc tiếp theo. Vũ Thiên cũng không vội, mặc dù nàng rất mong muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng nàng cũng biết câu ” dục tốc bất đạt”. Hiện tại chỉ có thể ra bên ngoài tu luyện mới có khả năng giúp nàng trui rèn. Kim cương không mài thì không sáng, vì vậy khi đề nghị với Bạch Quân nàng sẽ ra ngoài tu luyện, nàng ta cũng không ngăn cản ngược lại có vẻ đồng tình, vì nguyên lực của Vũ Thiên cũng đã tới bình cảnh, tu luyện lâu dài trong đây cũng không phải là cách tốt.
Sau ba tháng ở trong không gian riêng nàng đi ra ngoài, thời gian ở trong đó với thời gian ở bên ngoài thật xê xích nhau, một tháng bên trong bằng một ngày ở ngoài. Ba tháng đối với nàng chỉ giống như có ba ngày, tu luyện trong không gian có linh khí nồng đậm, có cả thứ nước thần kỳ nên nàng không cần ăn uống gì cũng không có vấn đề.
Vũ Thiên lấy hai bộ quần áo nam trang mà A Châu mua cho nàng thu vào nạp giới. Thay bộ đồ còn lại nàng cột tóc cao như nam tử,đứng trước gương đồng ngắm nhìn mình trong gương. Là một nam hài tuấn tú, anh khí bức phàm. Đôi đồng tử sáng lấp lánh như sao trời, da trắng như bạch ngọc, mày kiếm anh tuấn, môi mỏng khẽ nhếch. Vũ Thiên nghĩ ngợi:
” Cải trang là một nam hài có vẻ tốt, đi ra ngoài dễ dàng hành sự.”
Nàng thu xếp đồ đạc xong, rồi đi ra khỏi trạch viện của mình. Vì chưa biết đường ra nên nàng bị lạc, đang tìm người hỏi đường, thì lúc đi ngang qua một khuôn viên Vũ Thiên thấy một màn. Có hai người nữ tử đang đánh một nữ tử khác, một tiểu cô nương mặc hoàng y trang phục rất đẹp đẽ đang cười, khuôn mặt cũng coi như thanh tú vẫn đang đứng một bên quan sát. Vũ Thiên cũng không muốn xen vào việc của người khác, ai làm gì làm không liên quan việc nàng, nàng nhanh chóng bước qua chổ đó không quan tâm. Đột nhiên thấy chân bị giữ chặt, kèm theo một tiếng khóc nức nỡ vang lên phía sau lưng Vũ Thiên:
– Thiếu gia! Cứu nô tỳ…cứu nô tỳ với.
Hai người kia đang đánh bổng nhiên dừng lại nhìn Vũ Thiên, cả tiểu cô nương mặc hoàng y cũng nhìn Vũ Thiên chằm chằm, tìm tòi trí nhớ xem Vũ Thiên là ai? Vì nàng chưa từng thấy nam hài nào như Vũ Thiên cả, hay là một nô tài mới thu nhận? Vũ Thiên khẽ nhíu mày, chưa kịp nói lời nào thì tiểu cô nương mặc hoàng y bỗng lên tiếng:
– Ngươi là ai? Sao lại xen vào chuyện của ta? Nô tài ở nơi đâu cũng dám xen vào chuyện của bổn tiểu thư?
Vũ Thiên không quan tâm đến lời tiểu nha đầu kia nói, nàng nhìn tỳ nữ đang ôm chân mình lạnh lùng nói:
– Buông ra!
Nữ tỳ đang ôm chân của Vũ Thiên bỗng dưng ngừng khóc ngạc nhiên nhìn Vũ Thiên, nàng cũng không thể ngờ đến nam hài này lại lạnh lùng như vậy. Nhìn kĩ lại thì nàng nhận ra nam hài này không phải là một ai trong các thiếu gia của Dạ gia. Nàng ngồi bệt ra đất thừ người, thầm nghĩ số mình coi như xong rồi.
Hai người nữ tử kia thấy vậy tính bước lên ngăn chặn Vũ Thiên thì tiểu cô nương mặc hoàng y thấy Vũ Thiên không có xen vào chuyện của nàng cười khinh miệt nói:
– Coi như ngươi biết điều, bổn tiểu thư sẽ coi như không thấy ngươi. Ngươi tốt nhất đi ra khỏi đây, đừng để bổn tiểu thư ngứa mắt.
Sau đó ánh mắt nàng tập trung vô nữ tỳ ngồi dưới đất, chỉ tay giọng kênh kiệu.Vũ Thiên vốn không coi nàng để vào mắt, tính bước đi thì lại nghe nàng nói:
– Đều là nô tài, dám mơ ước đồ vật của chủ nhân. Thật vọng tưởng, ngươi nghĩ mình là ai? Một đứa nha hoàn mà thôi. Ngươi cũng nghĩ mình cũng như đứa con hoang ở Thanh Phong viện ư? Hằng tháng đều được bố thí, một tên phế vật không cha không mẹ ngươi cũng không nên nghĩ mình cũng như thế. Nha hoàn cũng chỉ là nha hoàn, phế vật cũng chỉ là..
Chưa nói dứt lời một bàn tay đang bóp chặt cổ nàng khiến nàng cảm thấy ngạt thở. Nàng ta trừng mắt ra nhìn người đang bóp cổ mình không ai khác chính là thiếu niên lúc nãy. Nàng như không thể tin vào sự việc trước mắt mình. Tên nhóc này chán sống rồi sao? Làm cho ba nữ tử còn lại nhìn một màn này cũng ngây ngẩn cả người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!