[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư
Chương 9: Khế Ước Chủ Nô
– Nha đầu này, ngươi nhất định phải mang theo.
Ánh mắt nghi hoặc nhìn Bạch Quân, Vũ Thiên hỏi:
– Tại sao?
– Ngươi cũng đừng hỏi nhiều, chuyện này đối với ngươi không có hại. Ngươi ở bên trong có không gian tốt như vậy, mang theo một người có thể chất dược linh đồng đối với ngươi vô cùng tốt. Không phải sao?
Vũ Thiên suy nghĩ sau đó nói:
– Ta không lẽ cứ giấu nàng ở không gian riêng? Với lại cũng không thể hoàn toàn tin nàng được. Việc không đảm bảo ta sẽ không làm.
Bạch Quân lườm Vũ Thiên sau đó lạnh lùng nói:
– Ngươi ngay cả ta cũng vẫn đề phòng?
Vũ Thiên nhún nhún vai không phản bác, nàng thờ ơ nói:
– Chúng ta là quan hệ hợp tác. Bạch tỷ tỷ là muốn khôi phục linh hồn, ngươi có cách chữa trị A Châu. Còn ta muốn A Châu khôi phục, ta giúp ngươi kiếm dược thảo. Đề phòng hay không hai chúng ta đều hiểu rõ, không cần phải nói. Không đúng sao?
Bạch Quân hừ lạnh một tiếng, có lẽ nàng đánh giá ngay từ đầu về nha đầu này sai rồi. Đây đâu phải là nha đầu chỉ mới tám tuổi chứ. Thấy Bạch Quân vẽ mặt băng sương không nói gì, Vũ Thiên bất đắc dĩ lên tiếng.
– Ta biết Bạch tỷ tỷ có rất nhiều chuyện không cho ta biết, ta cũng không muốn biết điều đó. Chúng ta có duyên gặp nhau, quen biết nhau trong thời gian ngắn, ta không xác định được mục đích của ngươi. Ngươi là tốt hay xấu, điều đó cũng không quan trọng. Cái ta cần là quan hệ đôi bên hợp tác bình đẳng. Khi đang cộng tác với nhau, những việc gì có lợi và hại cho đôi bên, ta đều muốn biết rõ ràng. Ta cũng không mong muốn mình bị tính kế. Bạch tỷ tỷ ngươi nói đúng không là?
Vũ Thiên đối diện nhìn thẳng Bạch Quân, đây là lần đầu tiên nàng nhìn Bạch Quân trực tiếp đến vậy.
Bạch Quân thấy ánh mắt sáng như sao của Vũ Thiên đang nhìn mình, nàng khẽ nhíu mày ánh mắt nhìn đi hướng khác, lạnh nhạt nói:
– Ta xác thực với ngươi tuyệt đối không hại ngươi. Ngươi tin cũng được không tin cũng được.
Vũ Thiên nghe vậy cười nói:
– Ta tin a.
Bạch Quân dừng lại một chút, nhưng cũng không nhìn Vũ Thiên nàng nói:
– Về chuyện ta có giấu diếm gì ngươi, đó là chuyện của ta. Sẽ không ảnh hưởng đến ngươi, ngươi tốt nhất không nên tò mò.
Nàng đưa mắt nhìn về phía tỳ nữ đang nằm trên giường, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại giọng nói có phần không được bình tĩnh.
– Nàng ta đối với ta rất quan trọng.
Quan trọng như thế nào ta tạm thời không muốn nói. Nhưng đối với ngươi chỉ có lợi mà không có hại, nàng ta là dược linh đồng thân thể, bản thân ngươi có khối không gian rất kỳ diệu, loại đất trong không gian của ngươi rất tốt nếu trồng được nhiều loại dược thảo, đối với ngươi mà nói việc trở thành luyện dược sư coi như rất có khả năng đi.
Vũ Thiên ngạc nhiên thốt lên:
– Luyện dược sư?
– Ân..Ngươi là ma pháp sư bát hệ, hệ mộc và hỏa đều có, việc ngươi trở thành luyện dược sư cũng chỉ là sớm muộn thôi.
Vũ Thiên lắc đầu như không tin được nói:
– Không thể nào. Luyện dược sư không phải cần huyết thống nữa sao?
Trừ Ngự Thú Sư ra Luyện dược sư là nghề nghiệp mà Vũ Thiên mong muốn đạt được nhất. Tác dụng của đan dược phụ trợ rất trọng yếu, hơn nữa luyện dược sư không có nghèo a.
– Trong ba tháng vừa qua khi ngươi tiếp xúc với các loại dược thảo trong quyển sách mà ta đưa ngươi, ta nhận ra ngươi rất có thiên phú đối với thảo dược. Hơn nữa lúc ta kiểm tra nguyên tố pháp lực của ngươi, ta thấy được ngươi có tiềm chất luyện dược sư.
Bạch Quân dừng lại sau đó nhìn Vũ Thiên rồi nói tiếp:
– Quyển sách bìa vàng ta đưa ngươi là các công thức luyện dược. Ngươi nếu hứng thú có thể lật ra xem.
Vũ Thiên kinh ngạc, nàng không thể nghĩ được quyển sách màu vàng mà Bạch Quân đưa nàng bên trong lại ghi chép về các công thức của đan dược. Chưa hết kinh ngạc lại nghe lời nói lạnh như băng của Bạch Quân truyền đến:
– Ta đã nói những việc có lợi với ngươi, chuyện có hại ngươi không nghĩ ta sẽ làm chuyện vô ích vậy chứ?
Vũ Thiên nhìn nàng mỉm cười:
– Thật ra…ta cũng không có ý muốn nói như vậy. Chẳng qua ta chỉ muốn biết Bạch tỷ tỷ vì cái gì cần người này nha. Nhưng…nếu ngươi không muốn nói, ta cũng sẽ không hỏi. Ngươi cũng nói tạm thời không nói, cũng không phải là không muốn nói. Vậy ta đây chờ Bạch tỷ tỷ a.
Bạch Quân im lặng cũng không trả lời hay nói câu nào với Vũ Thiên, ánh mắt nàng nhìn về phía tỳ nữ đang nằm trên giường. Vũ Thiên lại nói tiếp:
– Nhưng vẫn có một vấn đề.
Bạch Quân quay lại nhìn nàng, nhàn nhạt nói:
– Ngươi không cần lo. Có một loại khế ước trận pháp giữa người với người có tên là “khế ước chủ nô” chỉ cần nàng ta chịu khế ước với ngươi. Nàng ta vĩnh viễn sẽ không phản bội ngươi.
Vũ Thiên giật mình nói:
– Còn có loại khế ước như vậy? Sao ta chưa từng nghe.
Bạch Quân không nhìn nàng nhàn nhã trả lời:
– Khế ước này bị thất truyền, ngươi không nghe được là điều đương nhiên. Ta cũng lấy làm lạ. Một tiểu nha đầu tám tuổi như ngươi sao lại có lòng nghi ngờ sâu như vậy?
Vũ Thiên nghe vậy sửng sốt, sau đó môi mỏng khẽ nhếch, rồi nàng nói:
– Ta không sợ người khác làm gì ta, Ta chỉ e ngại kẻ khác cản đường ta. Đối với một người ta không quen, không biết mà nói. Chuyện liên quan đến bí mật có ảnh hưởng đến ta, ta tuyệt không để mình bị bất lợi. Ta với Bạch tỷ tỷ đều có những chuyện không thể nói. Có đúng không?
Bạch Quân nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, nàng đưa tay về phía tỳ nữ:
– Bây giờ cũng là lúc đánh thức nàng ta dậy.
– Bạch tỷ tỷ không nghĩ sẽ bị người khác trông thấy sao?
– Trừ những người có cấp bậc cao. Ngoài ra sẽ không ai thấy ta ngoài ngươi.
Bạch Quân nói xong, ánh sáng từ bàn tay của nàng truyền lên trên đầu của tỳ nữ kia. Một lúc lâu sau, nàng ta từ từ mở mắt, giật mình ngồi dậy quan sát xung quanh căn phòng thì thấy Vũ Thiên đang ngồi nhàn nhã uống trà. Thấy vậy nàng ta biết nơi đây không phải Dạ gia và nam hài trước mắt đã cứu mình ra khỏi chổ đó. Nam hài này thân phận sẽ không đơn giản, nghĩ đến đó nàng bước chân xuống giường đi đến bên cạnh Vũ Thiên sau đó quỳ xuống nói:
– Thiếu gia! Xin người hãy thu giữ nô tỳ. Nô tỳ bây giờ đã không còn chổ nào để đi rồi, Dạ gia sẽ không bỏ qua cho nô tỳ. Xin người thiếu gia…
Vũ Thiên nhấp một ngụm trà bình thản, rồi nói:
– Ngươi biết trong cuộc đời ta ghét nhất là gì không?
Nàng kia ánh mắt ngạc nhiên, không hiểu là Vũ Thiên đang muốn nói gì. Nàng chăm chú lắng nghe. Vũ Thiên thấy nàng im lặng, lại nói tiếp:
– Đó chính là “phản bội” a.
Nàng ta nghe Vũ Thiên nói vậy hấp tấp nói:
– Thiếu gia ta xin thề, tuyệt đối không phản bội người. Ta nguyện làm trâu, làm ngựa tuyệt đối trung thành với người.
Vũ Thiên nhìn nàng sau đó nói:
– Ta không muốn nghe những lời nói suông, ta chỉ là đứa trẻ tám tuổi ngươi nguyện ý trung thành với ta sao?
– Thiếu gia có lẽ không tin lời nô tỳ nói. Thiếu gia chắc cũng không biết tại sao Linh Ngọc tiểu thư lại ra tay với nô tỳ. Thật sự mà nói thì nô tỳ vốn là tỳ nữ chuyên phụ trách chăm sóc cây cối ở trạch viện của tiểu thư Linh Ngọc. Cách đây hai tháng nô tỳ phát hiện ra bản thân mình có điều khác lạ, trong cơ thể luôn có nguồn lực kì lạ chạy xung quanh người nô tỳ. Tiểu thư Linh Ngọc hay luyện tập ma pháp ở khuôn viên, vì thế lúc nào khuôn viên cũng bị tàn phá nặng nề. Nô tỳ thấy vậy cố gắng trồng lại dàn hoa bị tàn phá đó, không hiểu bằng cách nào những cây hoa đó tưởng như chết rồi lại trở nên tươi tốt, ngay sau đó nô tỳ cũng bị bệnh mấy ngày liền. Tình trạng cứ liên tục xảy ra, vườn cây xanh tươi tốt, nô tỳ lại ngã bệnh.
Nàng ta nói tới đó thì Vũ Thiên nghe thấy giọng nói Bạch Quân vang lên bên tai:
“Năng lực nàng ta vốn yếu kém, dược linh đồng thể chất khiến cơ thể chịu không nổi nên dẫn đến mệt mõi. Nếu sau này đào tạo năng lực nàng ta cao hơn dược liệu không những trồng tươi tốt, còn có thể nhân giống.”
Vũ Thiên khẽ gật đầu, sau đó lại nghe tỳ nữ kia nói:
– Nô tỳ luôn cảm giác thấy bản thân mình kì lạ. Thật sự mà nói…nô tỳ cảm thấy hơi sợ hãi. Vì muốn tìm hiểu nguyên do cơ thể của mình, nô tỳ cũng không dám nói cho một ai biết vì sợ. Cố gắng tìm hiểu y thư ở “Y Viện” cũng không có kết quả, nô tỳ lại đánh bạo vào thư phòng của Linh Ngọc tiểu thư tìm hiểu, vì trong thư phòng của tiểu thư rất có nhiều sách. Dù nô tỳ có tìm xem quyển nào nhưng vẫn không tìm được mình mắc phải căn bệnh, lời nguyền hay bất cứ thứ gì. Đang trong lúc nô tỳ tìm kiếm sách thì Linh Ngọc tiểu thư trở về. Nghĩ nô tỳ ăn trộm đồ,Linh Ngọc tiểu thư không nghe nô tỳ giải thích…cho nên thiếu gia mới thấy một màn vừa rồi. Đây là tất cả sự việc xảy ra với nô tỳ, nô tỳ không giấu diếm điều với thiếu gia cả.
Vũ Thiên nhìn nàng nhàn nhạt nói:
– Tên của ngươi? Năm nay bao nhiêu tuổi?
Nàng ta vui vẻ đáp:
– Nô tỳ là Thi Ca. Năm nay 14 tuổi.
Vũ Thiên gật đầu:
– Ta bên cạnh không có người thân. Cho nên người theo bên cạnh ta tuyệt đối sẽ không được ” phản bội” ta. Ngươi muốn theo ta, cũng được. Kí khế ước thề tuyệt đối trung thành với ta cho đến chết. Khế ước này cũng giống như một lời nguyền ngươi không thể làm điều gì phản bội ta.
Thi Ca mở to đôi mắt như mình đang nghe nhầm, nàng nữa muốn hỏi rồi lại thôi. Vũ Thiên thấy vậy nói:
– Thế nào? Ngươi nếu không chịu ta cũng sẽ không ép. Bây giờ ta cho ngươi hai phương án: -1 ngươi kí khế ước với ta, đi theo ta. 2- ta sẽ cho ngươi 1000 ngân tệ. Ngươi muốn đi đâu thì đi ta không giữ. Ngươi suy nghĩ đi.
Thi Ca nghe xong lòng cảm thấy rung động, ngay sau đó nàng bình tĩnh đáp:
– Thiếu gia, người cứu nô tỳ. Nô tỳ cũng không còn chổ nào để đi hết. Nô tỳ sẽ làm bất cứ chuyện gì để có thể đi theo người.
Vũ Thiên mỉm cười nói:
– A..tốt. Vậy chúng ta bắt đầu khế ước.
Thi Ca đứng dậy theo sau Vũ Thiên, Vũ Thiên lấy từ trong nạp giới một quyển trục. Đây là trước khi đó Bạch Quân lấy từ ngọc bội của nàng giao cho Vũ Thiên. Vũ Thiên mở quyển trục ra sau đó một trận pháp với đồ án với các kí tự rất kì lạ, bao vây lấy cả hai người. Vũ Thiên ngẫm nghĩ:
” Đây là..chữ gì không giống chữ của đại lục Thần Phong.”
Một giọng nói khàn khàn cổ xưa vang lên:
– Khế ước chủ nô. Khế.
Ngay sau đó ánh sáng bao vây lấy Vũ Thiên và Thi Ca, sáng lên rồi từ từ ảm đạm dần. Chỉ còn lại một sợi dây ánh sáng liên kết giữa hai người, sau đó nó cũng vô hình biến mất. Vũ Thiên cảm thấy thật thần kỳ. Tuy không phải khế ước ma thú nhưng nó tạo cho nàng một loại cảm nhận về một khế ước linh trận trong lòng. Nàng nhắm mắt lại cảm nhận được từ sâu trong tiềm thức có một đồ án ma trận đang hình thành. Ánh sáng trong đồ án ma trận đó biến mất, Vũ Thiên cũng không cảm giác được gì nữa. Nàng mở mắt tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó phục hồi tâm trạng lại nhìn Thi Ca đang đứng trước mắt nàng. Nhìn được trong mắt Thi Ca đối với nàng có sự thần phục, Vũ Thiên cảm thán. Thi Ca khom người nói:
– Ra mắt chủ nhân.
– Tốt. Từ nay tên ngươi là Thanh Đồng.
Thanh Đồng quỳ gối xuống nói:
– Tạ chủ nhân ban tên.
– Đứng lên đi.
Thanh Đồng đứng dậy, Vũ Thiên phân phó cho nàng đi mua những đồ vật cần thiết cho chuyến đi Hắc Vụ Sâm Lâm, dù sao ở đây nàng cũng không quen thuộc. Thanh Đồng tuy chỉ là nhị cấp hoàng sư hệ mộc thuộc tính nhưng thể chất lại là dược linh đồng, Vũ Thiên cũng âm thầm tính toán sẽ nâng cao năng lực của Thanh Đồng. Đối với vấn đề thảo dược và luyện dược sư, nàng nghĩ bây giờ quan trọng là cần nâng cao thực lực trước mắt. Nàng bây giờ vẫn quá yếu. Chờ Thanh Đồng quay trở lại Vũ Thiên vào trong không gian riêng, nhìn thấy A Châu đang nằm, lòng nàng bổng dưng chua xót. Vũ Thiên thì thào nói:
– A Châu chờ ta! Ta sẽ cứu ngươi.
★★★
-Tác giả: Meo..Ban đầu tính để tên là Khinh Linh nhưng cảm thấy không ổn. Ta lại đổi tên Khinh Linh là Thanh Đồng hợp với thể chất của Dược Linh Đồng hơn. Nên mấy chương sau ai đã đọc trước mà thấy tên không đúng cho tại hạ cáo lỗi vì lý do sơ xuất này. Cảm tạ các hương thân phụ lão đã đón đọc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!