Cổ Thành - Chương 9 Nhành Hoa Dương Địa Hoàng (1):
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Cổ Thành


Chương 9 Nhành Hoa Dương Địa Hoàng (1):


Ngày thứ mười kể từ sau sự kiện ở yến tiệc. Không khí ở kinh đô Macedonica vẫn căng như sợi dây đàn, những vụ bắt bớ và lục soát diễn ra mỗi ngày. Các cổng thành bị canh gác nghiêm ngặt hơn lúc trước để kiểm tra người ra vào, phụ nữ được yêu cầu tạm bỏ khăn che mặt nếu có, còn đàn ông bị lục soát kỹ càng nếu muốn đi qua. Người ta bảo nhau đi ngủ sớm hơn vào buổi tối và hạn chế tụi tập thành nhóm từ ba người trở lên ở bất cứ đâu. Đã lâu lắm rồi, kể từ chính biến tám năm trước, Macedonica mới lộn xộn như vậy.

Ruza kết thúc việc cầu nguyện buổi sáng khi tiếng chuông thứ ba của điện thờ Mauna ngân vang. Nàng chỉ vừa được rời khỏi giường nghỉ vào ngày hôm nay, sau khi thầy thuốc khẳng định với nhũ mẫu Mariam và anh trai Arko rằng nàng đã hoàn toàn bình phục. Căn phòng của nàng ở hành quán có cửa số quay về hướng đông, nhìn thấy được một phần cung điện Esta. Ngọn tháp phía trên đại điện Leono gợi cho nàng nhớ lại những việc đã xảy ra, điều đó khiến nàng e ngại đôi chút khi muốn mở cửa sổ để hít thở chút không khí trong lành.

“Phòng ngủ của em bí bức quá, Ruza ạ.” Arko bước vào, chàng gặp đứa hầu gái khi vừa đến cửa nên đã cho nó lui và tự bê khay đồ ăn đến cho em. “Chúc em buổi sáng tốt lành.”

“Em không muốn mở cửa, nắng buổi sáng làm em thấy chói mắt.” Nàng mỉm cười và chạy lại đỡ khay đồ giúp anh trai.

“Đây là sữa, còn đây là cháo yến mạch và nho khô. Mẹ Mariam đã lệnh cho nhà bếp chuẩn bị đồ ăn hợp với sở thích của em, hãy ăn hết chỗ này nhé.” Arko trìu mến nhìn em gái, chàng chỉ vào từng bình bát trên khay trước khi đặt nó xuống bàn. “Anh sẽ ở đây giám sát cho đến lúc em ăn xong.”

Ruza ngồi xuống cạnh anh trai, nàng gật đầu lia lịa nghe lời. Người hầu thân cận của nàng và nhũ mẫu Mariam đã kể cho nàng biết anh Arko lo lắng ra sao suốt mấy ngày qua, dù anh không đến thăm nàng thường xuyên. Cả chị Hela cũng vậy, dường như chị dành hết thời gian rảnh rỗi của mình chỉ để làm mỗi một việc là viết thư hỏi thăm mọi chuyện ở Vespero vậy, bởi chiếc tráp bạc đựng giấy tờ của nàng đã đầy ắp thư chị viết. Những điều này đều làm nàng cảm thấy ấm lòng, Arko và Hela đã chăm sóc cho nàng từ bé, cho đến giờ nàng cảm thấy họ giống như cha mẹ hơn là anh chị. Trong suốt bữa ăn, Arko không làm phiền nàng, anh chỉ ngồi bên cạnh quan sát và thỉnh thoảng hỏi xem nàng có cần lấy thêm gì nữa không, hay cháo có hợp khẩu vị không. Đó là một khung cảnh đầm ấm, khi các thành viên trong gia đình biểu lộ sự quan tâm đến nhau. Khung cảnh này làm Ruza cảm thấy nhớ Aum, nàng bỗng nhiên muốn trở về kinh đô Virat thật sớm để ăn thức ăn do chị Hela nấu và chơi đùa cùng em Maya.

“Anh Arko yêu quý, liệu chúng ta có thể quay về Virat trong vài ngày tới không?” Nàng thỏ thẻ sau khi ăn miếng cháo cuối cùng.

“Không phải em đã đòi đến Algo để tìm một con đại bàng hay sao? Chúng ta đã bàn bạc là sẽ trở về Virat vào tuần trăng sau đúng không?” Chàng hỏi lại.

“Em đã từng muốn vậy, nhưng giờ em chỉ muốn sớm về Aum. Người phương Bắc làm em thấy sợ…” Ruza trả lời thành thật điều nàng nghĩ trong đầu.

Nàng đã có ấn tượng rất tốt với Macedonica lẫn người phương Bắc, tuy nhiên, sự việc vừa qua khiến những ấn tượng đó nhanh chóng phai nhạt. Vespero hỗn loạn hơn Aum của nàng rất nhiều, người ta không chỉ giết nhau trên chiến trường mà còn ám hại nhau ngay trong cung điện, trước hàng trăm con mắt. Làm sao họ có thể sống mỗi ngày ở một nơi như thế này? Nàng đã tự hỏi rất nhiều lần trong mấy ngày qua, cả công chúa Roseta nữa, nàng không thể tưởng tượng nổi người lương thiện và yếu ớt như nàng ta tồn tại trong hoàng cung Esta theo cách nào. Hoặc, có thể công chúa Roseta cũng giống nàng, được bao bọc bằng tình thương vô bờ bến của những người ruột thịt. Và nàng hi vọng điều nàng phỏng đoán là đúng đắn.

“Anh rất tiếc, Ruza. Nhưng với tình hình hiện giờ thì nhiếp chính vương Derizi Flava sẽ không chấp thuận điều đó, ngài ấy muốn chúng ta ở lại đây cho đến khi sự việc được làm rõ.” Arko xoa đầu em, chàng lảng tránh cặp mắt cụp xuống đầy thất vọng của Ruza. “Hơn nữa, có người vẫn đang chờ để gặp em đấy, Ruza.”

Nói rồi chàng vỗ tay khẽ, đủ để người đứng ngoài cửa nghe thấy. Ruza nhận ra có ai đó thấp thoáng ở ngưỡng cửa phòng mình, nàng đưa mắt chờ đợi và rồi nàng suýt chút nữa hét lên khi thấy cô vũ nữ Ursula bước vào. Cho đến giờ, nàng vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại vẻ mặt điên loạn của cô ta, cả thân mình toàn máu là máu khi cô ta bị trúng mũi tên nữa. Ruza ngơ ngác nhìn sang anh trai cầu cứu, nhưng anh lại chẳng có vẻ gì bất ngờ, ngược lại anh còn giữ nàng ngồi xuống chứ không cho đứng dậy bỏ chạy. Thế tức là anh Arko đã đảm bảo không có gì nguy hiểm, nàng tự nhủ vậy rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh. Ursula xuất hiện trước mặt nàng trông thật xanh xao, tiều tụy, cô ta vẫn đang phải băng bó ở ngực và hơi thở nghe có vẻ khó khăn. Đó không còn là nàng vũ công đẹp rực rỡ làm người ta phải ngẩn ngơ ngắm nhìn như buổi tối của vài ngày trước nữa. Cô ta cúi chào Ruza theo đúng phép tắc của kẻ hầu ở Aum, điều này làm nàng ngạc nhiên vô cùng. Trái ngược với tâm trạng đầy xao động đó, Arko – người anh yêu quý ngồi cạnh nàng nãy giờ lại trông rất bình tĩnh, thậm chí là thản nhiên. Cứ như anh đã biết rõ cô ta vậy.

“Cô làm gì ở đây? Đi đi, ta không muốn gặp cô.” Ruza luống cuống, nàng cố gằn giọng nghe cho có uy quyền.

“Thưa tiểu thư,” Ursula vẫn chưa dám ngẩng đầu nhìn Ruza. “Xin người đừng vội xua đuổi, tôi đến đây không hề có ác ý. Là đức ngài, anh trai của người, đã cho phép tôi gặp người để tạ lỗi.”

Ruza sửng sốt, nàng quay lại nhìn anh trai và chỉ thấy anh giả bộ lơ đãng. Vậy là nàng đoán đúng, anh Arko đã sắp xếp mọi thứ, nhưng bằng cách nào thì nàng không rõ. Trong tâm trí Ruza, sau tất cả những gì đã xảy ra, đã manh nha phần nào định kiến xấu với Ursula. Dù tài hoa thế nào đi chăng nữa, cô ta chỉ ngang một nữ tỳ thấp hèn trong hoàng cung Esta, một vũ nữ nhảy nhót mua vui, nhưng lại dám mạo phạm đến nàng. Bằng tình thương lẫn những đặc quyền được hưởng từ thuở lọt lòng, cũng như các thành viên của gia tộc Venta khác, nàng chưa từng bị ai to tiếng hay phải chịu bất cứ hành vi thô bạo nào. Lẽ dĩ nhiên, nàng cũng đã được dạy dỗ cách sống và hành xử tương xứng với niềm kiêu hãnh dòng tộc lẫn địa vị cao quý vốn có. Và… khi đến Vespero này, lần đầu tiên những chuẩn mực mà nàng quen thuộc ở Aum bị vỡ vụn chỉ vì một nữ tỳ như Ursula. Cô ta không chỉ kề kiếm vào cổ nàng mà còn coi nàng như một tấm lá chắn để chạy trốn, rồi sau đó thẳng thừng ném nàng ở nơi hoang vắng giữa đêm khuya. Sự vô lễ, bất kính của Ursula vượt ra ngoài tưởng tượng của Ruza, đến độ mỗi lần nghĩ đến nàng có cảm tưởng khó thở vì cơn giận dữ bốc lên.

“Cô định tạ lỗi với ta như thế nào?” Ruza lạnh giọng hỏi. “Anh trai ta có nói cho cô biết luật lệ của người Aum chứ? Chúng ta xử những kẻ bất kính với quý tộc tội quất roi thị chúng, và với hoàng tộc thì là cái chết.”

Nói dứt câu, Ruza đứng bật dậy, nàng đưa tay rút thanh kiếm lưỡi cong yêu thích của mình ra khỏi vỏ rồi kề sát cổ nàng vũ nữ.

“Mạng sống của tôi do anh trai người ban cho, giờ nếu như người muốn thu lại thì tôi cũng không dám từ chối.” Ursula vẫn quỳ dưới đất, nàng ta cúi gằm mặt mà thưa. “Nhưng xin người hãy chấp nhận lời tạ tội này, tôi chưa từng muốn làm hại đến bất cứ ai ngoài hoàng tử Raven của Vespero.”

Ruza buông lỏng thanh kiếm một chút, nàng lại nhìn sang anh trai để xác nhận xem những điều kẻ trước mặt mình có phải là sự thật hay không. Anh Arko cứu cô ta, đồng nghĩa với việc anh muốn cô ta được sống, và theo đó thì nàng cũng chẳng thể làm gì vượt quá giới hạn. Mong muốn của anh trai nàng, cũng giống như của chị Hela, đều là mệnh lệnh mà nàng không muốn cũng như không thể chống lại. Mặt khác, trong thâm tâm, Ruza cũng chẳng thích thú gì khi giết một kẻ thấp kém như Ursula.

“Lời của nàng ấy là sự thật.” Arko mỉm cười, chàng gật đầu như để khẳng định chắc chắn thêm lần nữa.

“Nếu vậy, anh trai của em, anh còn đưa cô ta đến đây làm gì?” Nàng tức thì quăng thanh kiếm trên tay xuống mặt thảm lông cừu thượng phẩm. “Làm sao em có thể trừng phạt tội lỗi của cô ta khi cô ta được anh bảo hộ?”

“Anh biết, nhưng anh vẫn muốn nàng phải tạ lỗi.” Biểu cảm của chàng như thêm phần vui vẻ hơn. “Hơn nữa, anh tin em cũng sẽ đồng tình với quyết định này, khi em nghe xong câu chuyện của nàng ấy.”

“Được thôi, em mong rằng đấy là lý do duy nhất anh làm vậy.” Ruza ngýt dài, nàng lườm anh trai một cái sắc lẻm vì âm vực dịu dàng trong giọng nói mỗi lần anh gọi Ursula. Nàng nghĩ đến chị Hela và lại đưa tay nâng cằm nàng vũ nữ để rõ hơn dung mạo đẹp đẽ của nàng ta, “Hãy kể cho ta nghe giống như cô đã làm với anh trai ta và chớ có giở trò xảo trá.”

Ursula tạ ơn, rồi nàng bắt đầu kể câu chuyện của chính mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN