Cổ Thành - Chương 12 Hồi Chuông Tường Minh (2):
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Cổ Thành


Chương 12 Hồi Chuông Tường Minh (2):


Trong suốt một khoảng thời gian dài chuông tường minh từ ngọn tháp phía đông cung điện Esta không được đánh lên, và người dân Macedonica cũng không được chứng kiến một phiên xét xử nào lớn đến vậy kể từ sau chính biến Themira. Những hàng ghế gỗ xếp theo bậc thang của điện Justo hầu như chẳng còn trống chỗ nào, một trăm nguyên lão của cả hai vùng Aras và Thrace đều được triệu tập đến đây vào ngày hôm nay.

Aisha được xếp ngồi ở góc bên phía tay phải của chính tòa – nơi năm vị đại nguyên lão an tọa để điều hành phiên xử, vị trí này gợi nhớ cho nàng nhiều ký ức không hề vui vẻ. Khi còn là đứa trẻ bảy tuổi, nàng cũng từng ngồi ở đây như lúc này và nhìn quanh cả căn phòng rộng lớn, đông nghịt người – những quý tộc già nua trong chiếc áo chùng màu đen thùng thình, họ ngồi san sát nhau, thì thào to nhỏ về đủ thứ chuyện phiếm trước giờ xét xử. Họ đều đang nắm quyền phán quyết số phận một con người, tuy rằng có vẻ như chẳng ai trong số đó cảm nhận được sức nặng của thứ quyền lực kia. Aisha nhắm mắt đôi chút, nàng cảm thấy mỗi hơi hít thở đều đem đến cơn đau khủng khiếp nơi vết thương chỉ vừa se miệng. Vài ngày gân đây, nàng đã từ chối dùng thuốc phiện để giảm đau, và vì thế mà mọi thứ trở lên tồi tệ hơn khoảng thời gian ngắn trước đó rất nhiều.

“Con có thể lui về nghỉ ngơi nếu cảm thấy không khỏe, công chúa Aisha.” Hoàng phi Soifi Danco mỉm cười, trên tay phe phẩy chiếc quạt lông ngỗng trắng muốt. Bà chỉ ngồi cao hơn Aisha một hàng ghế, gần với những thành viên trong hoàng tộc khác. “Hoặc dùng một chút thuốc phiện, ta sẽ gọi người hầu đem đến nếu con cần.”

Nàng khẽ lắc đầu, vừa lúc hồi chuông tường minh thứ ba ngân vang, báo hiệu đã đến lúc bắt đầu phiên xét xử. Các nguyên lão và những thành viên hoàng tộc có tham gia đều chỉnh lại áo sống, mũ mão cho chỉnh tề rồi mới ngồi thẳng người, hướng mắt nhìn ra cánh cửa cao lớn khắc hình gia huy dòng họ Hamilton của điện Justo và chờ đợi kẻ tội nhân – nàng vũ nữ Ursula xinh đẹp bị quân lính giải vào đứng trước vành gỗ sồi hình móng ngựa. Trong suốt những ngày qua, dân chúng Macedonica đã rỉ tai nhau lời đồn cho là nàng vũ nữ đã trở thành nàng hầu của chàng sứ giả trẻ tuổi người Aum. Điều đó đồng nghĩa rằng Ursula sẽ được hưởng đặc quyền nhất định, miễn trừ xét xử đối với gia quyến của sứ giả lân bang. Tuy nhiên, Aisha cảm thấy may mắn khi lời đồn đại không trở thành sự thật và người Aum vẫn giao nộp Ursula cho Nguyên Lão Viện xét xử vào ba ngày trước. Và cũng từng đó ngày trôi qua, người ta đã tiến hành tra tấn nàng ta để xét hỏi mọi điều về vụ ám sát.

“Ta đã nghĩ rằng em sẽ để cho nàng ấy trốn thoát cùng với tên sứ giả Aum kia.” Hoàng tử Raven, người ngồi ngay bên cạnh Aisha thì thầm vừa đủ để nàng nghe được. “Ít nhất, luật pháp của Aum sẽ cho người bạn của em cơ hội sống sót.”

“Hoàng tử Raven, chúng ta đang trong một phiên tòa uy nghiêm. Anh có thể nói chuyện với ta khi rời khỏi đây.” Aisha đáp lại, rồi nàng lại tập trung vào Ursula.

Nàng vũ nữ hình như cũng đang không được khỏe, Aisha đã nhìn thấy dải băng trị thương thấp thoáng bên dưới lớp vải áo lụa mỏng. Dẫu vậy, trông Ursula vẫn rất bình thản khi đối mặt với hơn một trăm người của Nguyên Lão Viện lẫn nhiếp chính vương Derizi Flava. Phiên xử chính thức bắt đầu khi đại nguyên lão Judas Sudo đập xuống ba nhát búa gỗ, âm thanh gãy gọn cho thay cho yêu cầu chú ý của lão. Con kền kền già nua bắt đầu cất tiếng, kêu lên những âm thanh khàn khàn khi đọc lời cáo buộc đối với phạm nhân đang đứng trước mặt nó. Ấy là một bản cáo buộc dài, chất đầy những lời hoa mỹ và đậm tính kịch nghệ. Nếu không trực tiếp tham gia vào vụ án này, Aisha hoài nghi rằng nàng sẽ khó trách được việc bị con kền kền già kia dẫn dắt đi từ hứng thú đến đồng tình với mọi điều được lão tuyên đọc ngay lúc này đây. Theo đó, nàng vũ nữ Ursula được mô tả như một ả đàn bà nham hiểm, luôn nuôi dưỡng mối oán hận mù quáng với hoàng thất Vespero cũng như rình rập cơ hội trả thù cho người chủ cũ của ả – hoàng tử Timur – người đã chết trong cuộc chiến tại Farland, khi cố gắng cứu mạng người em trai Raven của mình vào mùa đông năm trước. Và, Judas Sudo cũng không quên đan cài những suy đoán của lão nếu có cơ hội, lão vẽ ra cho mọi người thấy một âm mưu khủng khiếp đe dọa tới an nguy đất nước, một thế lực hiểm độc nào đó đang manh nha ngay tại kinh đô Macedonica chờ đợi ngày trỗi dậy làm loạn. Nghe thật lố bịch, Aisha thầm nghĩ trong đầu, nhưng lố bịch hơn thế là thái độ đồng tình của phần lớn những kẻ ngồi ở điện Justo này. Các quý tộc gật gù, một vài người quay sang trao đổi với người ngồi cạnh, tựa hồ như đây mới là thời điểm họ cảm nhận mức độ nghiêm trọng của phiên xét xử.

Đại nguyên lão Judas Sudo đập búa yêu cầu trật tự một lần nữa. Lời cáo buộc đã được đưa ra, giờ là lúc kẻ tội nhân lên tiếng. Cả đại điện Justo im lập tức im lặng, mọi con mắt đều đổ dồn về phía Ursula – người đang đứng chính giữa căn phòng, chật vật làm quen với những vòng xích sắt nặng trịch trói chặt chân tay. Aisha khẽ nhíu mày khi nhìn thấy tứ chi của nàng vũ nữ giờ tím bầm, rớm màu và nàng e ngại thay cho nàng ta vì những gì sắp diễn ra. Judas Sudo hoàn toàn có quyền sử dụng cực hình để đạt được một lời nhận tội. Chắc chắn rằng nếu chuyện đó xảy ra, Ursula sẽ không thể sống nổi mà bước ra khỏi điện Justo này…

“Quyền được nói?” Ursula bắt đầu bằng một câu hỏi, rồi nàng làm tất cả những người có mặt tại nơi đây, kể cả Aisha và hoàng tử Raven bất ngờ bởi tràng cười đầy vẻ chế giễu của mình. “Tôi nên nói điều gì đây?”

Tiếng cười của nàng vũ nữ vang vọng khắp điện Justo, sảng khoái và thanh trong đến độ hóa thành ma mị. Không một ai hiểu được hàm ý được cất giấu bên trong, nhưng họ đều có thể dám chắc chẳng hề tồn tại chút bóng dáng nào của sự sợ hãi. Tiếng cười đó lấn át, nhấn chìm mọi âm thanh khác hiện diện ở điện Justo ngay lúc này. Nó xoáy vào tâm trí những kẻ quyền quý, khiến chúng từ ngơ ngác đến nổi gai ốc rồi rùng mình khó chịu và cuối cùng là giận dữ. Nàng đang thách thức quyền lực của các đấng bề trên? Nàng đang mỉa mai sự mục ruỗng của đám quý tộc? Hay nàng đang nhạo báng thứ công lý được phán quyết dựa vào những gã đàn ông và những ả đàn bà mà đức hạnh đã trở thành xa xỉ?

Hoàng phi Soifi Danco là người đầu tiên không thể chịu nổi, bà ta thét lên ra yêu cầu năm vị đại nguyên lão làm gì đó để duy trì không khí nghiêm túc của phiên tòa. Mệnh lệnh của bà ngay lập tức được thực thi, người ta đem ra một chiếc roi da và bắt đầu quất mạnh vào lưng kẻ phạm tội. Ngọn roi da uốn lượn vun vút trong không trung, rồi liếm vào da thịt mỏng manh của nàng vũ nữ, đều đặn theo mỗi tiếng đếm cho đến khi đủ mười roi mới dừng lại.

“Trong buổi thẩm vấn, ngươi đã thừa nhận đây làm một âm mưu do kẻ khác xúi bẩy, giờ hãy khai ra kẻ đó là ai.” Một trong năm vị đại nguyên lão – đức ông Fide Oriento lên tiếng, cũng giống như nhiếp chính vương Derizi Flava, ông ta giữ im lặng cho đến tận bây giờ.

Aisha thở phào đôi chút, đức ông Fide Oriento đã được triệu tập tham gia hội đồng đại nguyên lão cách đây vài hôm và điều này sẽ tốt hơn rất nhiều bởi ông ta sẽ giúp kiểm soát được phần nào tình hịnh. Khác với Judas Sudo, đức ông nhà Oriento là một người đáng kính, ông đã dành cả cuộc đời mình tại lãnh địa Farland để bảo vệ thành trì phía Bắc của Vespero. Nhà Oriento theo đó cũng đứng ngoài những xoay vần đảo điên ở kinh đô Macedonica, ngay như khi chính biến Themira xảy ra, các thành viên gia tộc Oriento đều không rời khỏi lãnh địa nửa bước. Hơn thế nữa, họ còn chấp nhận gả cháu gái cho một trong những người con trai của nữ hoàng Eriki – hoàng tử Drako, dẫu cho nhiếp chính vương Derizi Flava đã ngỏ ý rằng hôn ước giữa hai bên có thể được hủy bỏ. Nếu so sánh với nhà Sudo hay Estonia, gia tộc Oriento quen với việc tìm kiếm vinh quang trên chiến trường hơn là toan tính đấu đá. Và có lẽ sự khác biệt này đã gây rạn nứt trong quan hệ giữa hai nhà Oriento và Sudo. Aisha biết ơn đức ông Fide Oriento khi đã chấp nhận các anh trai của nàng gia nhập vào đội quân của mình, không nhiều quý tộc dám làm vậy khi họ còn mang danh con cái nữ hoàng Eriki.

“Đây là cơ hội cho ngươi, hãy suy nghĩ thật kỹ.” Trước sự im lặng của nàng vũ nữ, đức ông Fide Oriento lại tiếp tục. “Việc dùng hình phạt đối với một phụ nữ vốn không nên có ở cung điện Esta, nhất là ở tháp phía Đông – ngọn tháp đại biểu cho công lý và tường minh.”

“Đức ngài Oriento nói đúng.” Judas Sudo hắng giọng “Kẻ phản bội thường sẽ bị trừng phạt nặng nề và việc chỉ ra người đứng sau sẽ giúp ngươi tự cứu được bản thân.”

“Ta nghĩ hãy cứ dụng hình tiếp đi.” Hoàng phi Soifi lạnh lùng ra lệnh, bà ta nhìn sang nhiếp chính vương Derizi Flava và nhận được một cái gật đầu chấp thuận. “Sự bao dung của hai đức ngài không thể dành cho một đứa hạ tiện như vậy được, ta tin nhiếp chính vương cũng đồng tình với ý kiến này của mình”

Hoàng phi Soifi Danco dứt lời, tên lính lại tiếp tục quất roi vào người Ursula. Cảnh tượng đó khủng khiếp đến độ Aisha không dám nhìn. Điện Justo chỉ còn tiếng nàng vũ nữ kêu thét vì đau đớn cùng tiếng roi da tàn bạo giáng xuống. Thân thể Ursula chi chít vết thương, chúng rách toác, thấm máu loang lổ vào trang phục nàng vận trên người. Mùi tanh tỏa ra nồng nặc đến độ nhiều quý tộc bụm miệng, mặt trở lên tái mét. Trong lòng Aisha nóng như bị lửa thiêu, nàng đã tính đến mọi lẽ, cũng đã chuẩn bị tinh thần để đối diện với những cảnh tượng tàn nhẫn nhất trước khi đến nơi đây, nhưng giờ phút hiện tại, nàng nhận ra mình không mạnh mẽ được như vẫn nghĩ. Ursula là một người bạn, không những vậy nàng ta còn là người mà anh Timur của nàng rất mực thương yêu. Nàng chẳng thể đành lòng khi nhìn thấy nàng ta khổ sở như thế. Đòn roi đang giáng xuống hung hãn như vậy, đến cả một người đàn ông khỏe mạnh cũng còn khó sống nổi huống hồ chỉ là phận con gái mềm yếu. Mỗi khi dây da đánh vào không khí, tạo ra tiếng nổ đanh gọn, Aisha lại khẽ giật mình kinh hãi mà bấm móng tay sâu hơn một chút vào lòng bàn tay còn lại. Chỉ có như vậy nàng mới có cảm giác được chia sẻ đau đớn với người bạn của mình.

“Đây là điều em muốn sao, công chúa Aisha?” Hoàng tử Raven dường như vẫn chưa chịu buông tha, anh ta lại bắt chuyện một lần nữa bằng thái độ nghiêm túc hơn.

“Điều anh nói nghe thật khó hiểu.”

“Em không thể thuyết phục được ta bằng câu trả lời như thế.” Raven nhếch mép cười. “Đừng nghĩ ta không rõ em chỉ đóng kịch khi đỡ cho ta nhát dao găm kia.”

“Ta không cần anh phải tri ân.”

“Công chúa Aisha, em giống như một con rắn độc hiểm ác vậy, em thì thào xúi giục kẻ khác phạm tội và ngồi đây để xem kẻ tội nghiệp đó bị xét xử mà chẳng có lấy chút áy náy. Ta tự hỏi, làm thế nào em có thể tiếp tục cầu nguyện trước thánh thần sau việc này?”

“Đấy chẳng phải việc của anh, đừng quên các tu sĩ có phép xưng tội.” Aisha rít lên qua kẽ răng, nàng nói chỉ đủ để người ngồi cạnh nghe thấy. “Nhưng còn anh thì sao, Raven? Anh không cảm thấy hổ thẹn với bài giảng giải đạo đức này khi đã giết anh Timur sao?”

“Sự sáng suốt lẫn trí tuệ của em đang bị định kiến che mờ, còn lương tâm của em bị hận thù thiêu thành tro rồi.”

“Ồ, vậy hãy im lặng và thương xót cho ta đi, anh trai Raven. Ta sẽ biết ơn anh rất nhiều nếu anh làm thế.”

“Ta hi vọng anh Timur sẽ tha thứ cho em.” Raven đáp lại bằng một giọng ảm đạm, và cuộc tranh cãi giữa cả hai chấm dứt vì có người hét lên thất thanh.

Ở giữa điện Justo, hình phạt tàn khốc kia đã chịu dừng lại bởi Ursula gần như muốn ngất xỉu, nàng đổ gục xuống xàn đá hoa cương lạnh lẽo của điện Justo. Đau đớn về thể xác đã vượt quá sự chịu đựng thông thường, nó đẩy tâm trí nàng xa rời khỏi sự tỉnh táo để trôi dần vào mê man , nàng nhìn thấy hàng trăm khuôn mặt khả ố đang méo mó, nhòe nhoẹt và bên tai chỉ còn lại tiếng ù ù bí bức. Người ta lại lặp lại những câu hỏi về một kẻ chủ mưu nào đó, điều họ vẫn làm trong suốt ba ngày qua, mỗi khi trả hỏi nàng trong địa lao. Công chúa Aisha cũng có mặt ở nơi này, nàng nheo mắt một chút để nhìn cho rõ nàng công chúa ấy. Aisha trông thật tiều tụy, sắc mặt nàng ta tuy bình thản nhưng trắng bệch như chẳng còn giọt máu nào. Rồi Ursula lại nhìn đến cái mũi khoằm như kền kền của đại nguyên lão Judas Sudo, ông ta đang rời khỏi vị trí của mình để tiến lại gần nàng…

Từ giờ ngươi sẽ là tôi tớ đến hết đời cho gia tộc Sudo.

Phảng phất giữa những âm thanh ù ù, nàng vũ nữ nghe thấy tiếng Judas Sudo, ký ức của đứa bé gái được ông ta mua về từ chợ nô lệ lại như hóa hiện thành hình ảnh sống động ngay trước mắt nàng. Chuỗi ngày tủi nhục sống trong biệt viện của nhà Sudo, nhảy múa mua vui cho kẻ khác làm nàng cảm thấy đáng sợ hơn rất nhiều hình phạt quất roi.

Ta muốn ngươi tiếp cận hoàng tử Timur và giết hắn ngay khi có thể.

Đại nguyên lão Judas đã nói rằng đó là điều kiện duy nhất để nàng có được tự do… Và nàng đã đồng ý. Nàng căm ghét quyết định của mình, nàng căm ghét con kền kền già ẩn trong lớp áo chùng đạo mạo trước mặt. Lão đá giết hoàng tử Timur, phải rồi, lão đáng chết hơn Raven rất nhiều. Chẳng phải công chúa Aisha đã từng khuyên nàng suy nghĩ kỹ lại hay sao? Công chúa hẳn muốn nàng nhận ra đâu mới là kẻ thù thật sự khi kể về vụ cướp lương thảo tiếp viện cho đội quân của hoàng tử Timur. Ursula khẽ mím môi, nàng dường như biết mình cần phải làm gì.

“Hãy cho chúng ta biết ai là kẻ sai khiến ngươi?” Đại nguyên lão cúi xuống hỏi, đôi mắt đã mờ đi ít nhiều trợn trừng đầy vẻ đe dọa nhìn Ursula.

Nàng vũ nữ thều thào, môi khô ráp mấp máy gượng gạo. Người ta có thể nghe thấy tiếng dây xích sắt quẹt xuống nền đá lạnh khi nàng run rẩy nhấc tay lên và toan chỉ về phía trước.

“Ngài…”

Khóe môi nàng nhếch lên, rỉ ra một dòng máu đỏ lòm. Từ cuối cùng nàng thốt ra nhẹ bẫng, tựa như mang theo hơi thở của nàng tan biến vào hư không. Aisha đứng bật dậy khỏi ghế, nàng thét lên một tiếng bi thiết vừa khi những người khác ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

***

Chuông tường minh trên ngọn tháp phía Đông, vào ngày hôm đó, đã thiếu đi ba hồi kết lại phiên xét xử.

Và với Arko, người đang trầm ngâm ngồi trên bệ cửa sổ của hành quán và gảy ra những tiếng đàn hạc rời rạc, chàng biết đó là dấu hiệu báo rằng kẻ tội nhân đã không còn tồn tại trên cõi đời này. Nàng đã từ chối đề nghị của chàng, vì tình yêu nàng dành cho hoàng tử Timur.

Tình yêu,

Ôi tình yêu!

Thật lạ lùng

Cũng thật mạnh mẽ,

Vượt lên trên cả nỗi sợ hãi,

Và diệu kỳ hơn mọi phép màu.

Ấy là điều ta vẫn nghe thế nhân ca tụng,

Nhưng chẳng ai chỉ cho ta thấy.

Hoàng hậu yêu quý của ta,

Nàng có thấu hiểu điều đó không?

Bàn tay gảy đàn của Arko dừng lại đôi chút, chàng nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ của vương đô Macedonica một lần cuối. Những vần thơ ngợi ca tình yêu mà hoàng đế Patro đã viết, phải chăng cũng là vào thờ khắc huy hoàng nhất này của hàng trăm năm trước? Chàng tự hỏi và trút một tiếng thở dài nhìn Ruza – em đang nghệch ngoạc những nét vẽ bằng bột sơn đỏ tươi.

“Anh trai yêu quý, hãy cứ ngồi như vậy một chút nữa, rồi em sẽ cho anh thấy bức vẽ tuyệt đẹp này.”

“Anh cũng hi vọng điều đó, em biết đấy, vì anh đã ngồi như thế này trong hai giờ đồng hồ qua.” Chàng đáp lại.

“Là do anh đã không trả lời câu hỏi của em về lời nhắn mà hầu gái từ điện thờ Mauna chuyển tới đây.” Ruza bướng bỉnh, nàng xem điều này như một sự trả đũa dành cho anh trai mình. ‘Tại sao công chúa Aisha lại nói rằng nàng cảm tạ chúng ta?”

‘Ôi Ruza, đó là một bí mật nho nhỏ giữa anh và nàng ấy, thế nên anh sẽ không thể cho em biết được.” Arko lại tiếp tục bản nhạc của chàng. “Tuy nhiên, em nên biết rằng nó đã thể hiện sự thông minh của công chúa Aisha. Giờ đây, chúng ta sẽ phải nghĩ khác về nàng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN