Cổ Thành - Chương 14 Thợ Rèn Vùng Aras (2):
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Cổ Thành


Chương 14 Thợ Rèn Vùng Aras (2):


Hela yêu quý Nineveh còn hơn cả ngôi nhà mà nàng đã được sinh ra và lớn lên ở Assyria. Đó chẳng phải là vì nàng bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp lẫn sự nguy nga, tráng lệ của cung điện mà là vì người đàn ông nàng yêu sống ở nơi này. Nàng còn nhớ rất rõ giây phút nàng được đưa vào đại điện Maurya để diện kiến hoàng đế của đế chế Aum hùng mạnh, chàng đã hỏi rằng nàng có bằng lòng từ bỏ nơi thân thuộc từ thuở ấu thơ và chuyển đến sống trong Nineveh rộng lớn này của chàng không. Hela lúc ấy, đứa con gái mười hai tuổi của tể tướng Ibuntal, đã vô cùng ngạc nhiên trước câu hỏi, bởi những người khác đã căn dặn nàng đủ điều về những phép tắc, lễ nghi không được quên khi đứng trước hoàng đế nhưng dường như chẳng ai nói cho nàng biết nàng sẽ phải trả lời một câu hỏi như vậy. Chàng đã trấn an đôi chút vì thấy nàng run rẩy sợ hãi bằng cách kể cho nàng nghe mọi điều về Nineveh, giọng chàng khi đó dịu dàng, trầm ấm và mỗi câu từ chàng thốt ra đều vô cùng cuốn hút.

Khalifa Đại đế, vị vua khai quốc của người Aum, đã xây dựng cung điện Nineveh để dành tặng cho người vợ thứ ba và cũng là hoàng hậu đã sinh hạ được người thừa kế cho ông – hoàng hậu Herbet. Bà vốn là công chúa của Medef – vương quốc ở phía Bắc, vùng đất đai xanh tươi và núi non hùng vĩ. Khi được gả đến Aum để tạo lập lên liên minh giữa hai đế chế, cảnh vật bằng phẳng, nóng nực ở kinh đô Virat đã khiến công chúa cảm thấy buồn chán. Để làm vui lòng vợ của mình, Khalifa Đại đế đã cho xây mới lại toàn bộ cung điện. Ông hạ lệnh cho các kiến trúc sư giỏi nhất đến từ Rusland phải biến nơi đó trở thành một khu vườn đẹp đẽ với cỏ cây hoa lá tốt tươi, mô phỏng lại phần nào khung cảnh quê hương của hoàng hậu Herbet. Đấy là lý do vì sao Nineveh lại có ban công được xây hình vòm, chồng lên nhau và tựa vào các cột hoa cương khối hình trụ. Trên các ban công đó, người ta đổ đất vào những chỗ lõm để trồng cây cối. Cung điện mới có cả thảy bảy tầng tháp với các bậc thang cho người đi dạo, mỗi tầng là một vườn phẳng, trồng những loại cây quý từ khắp nơi trên vùng đất Aum dâng tặng cũng như các loại hoa mà hoàng đế đem về sau mỗi cuộc viễn chinh của mình. Nước mát lành từ sông Riga được guồng và ống dẫn dâng lên mỗi tầng tháp để giữ cho khu vườn luôn xanh tươi, còn hóa trái đơm kết suốt bốn mùa như ở Medef.

Sáng tổ của vương triều Venta là một vị tướng lĩnh kiệt xuất, người đã dành cả cuộc đời mình để mở rộng không ngừng lãnh thổ Aum và vì lẽ đó mà Nineveh của kinh đô Virat không đơn thuần chỉ như một khu vườn thượng uyển để nhìn ngắm lúc thanh nhàn, tòa cung điển còn có cả chính điện và hậu cung của hoàng đế đặt với các cửa lớn thông ra ngoài thành thích hợp cho việc phòng ngự. Sự xa hoa của cung điện thể hiện qua những hàng cột đá bằng cẩm thạch sẫm màu, tường làm bằng gạch nung có khắc hình gia huy khổng tước, mặt tường ốp đá hoa cương cùng mặt đất lát bằng gạch lưu ly. Phía trên mỗi cây cột, thợ thủ công của hoàng gia khéo léo điêu khắc hình dáng hai còn sư tử đang giáp lưng vào nhau. Chính điện Maurya rộng lớn được lát thuần bằng gạch đúc từ bạc và đá hoa cương, dương tọa bằng vàng khảm đủ trăm thứ đá quý của hoàng đế được đặt ở bậc thang cao nhất, trước phù điêu gia huy đuôi khổng tước của gia tộc Venta, thấp hơn một chút phía dưới có mười chiếc ghế mạ hoàng kim được xếp đều thành hai hàng đối diện với nhau để dành cho mười vị đại thần – mười viên ngọc của đế chế. Sự giàu có và cường thịnh của hoàng tộc Venta cũng như Aum được thể hiện trong từng chi tiết, dù là rất nhỏ nhặt ở cung điện Nineveh, theo cách xa xỉ nhất mà người thường khó có thể tưởng tượng ra nổi. Khalifa Đại đế và hoàng hậu Herbet lúc bấy giờ hẳn cũng chẳng thể ngờ được món quà này đến hàng trăm năm sau đó lại được hậu thế ca tụng như một trong ba điều hoàn mỹ nhất mà thế gian có được.

Cho đến tận bây giờ, sau thời gian dài ở Nineveh này với tư cách của một vị nữ chủ nhân, thì tình yêu Hela dành cho nó và cho chàng cũng chẳng hề phai nhạt đi chút nào, nếu không muốn nói là ngày một sâu đậm hơn. Thế nên, khi phải rời xa chàng trong hai tháng, Hela luôn đi dạo thơ thẩn trong vườn thượng uyển và dõi mắt hướng về phương Bắc, nơi bắt nguồn của dòng Riga hiền hòa mà chàng ngao du đến như lúc này đây. Dường như nàng dùng cách đó để khuây khỏa bớt nỗi nhớ nhung của mình. Phải rồi, những lối đi được lát gạch lưu ly của cả tòa cung điện rộng lớn này có nơi nào chàng chưa dẫn nàng qua trong suốt thời thơ ấu đâu chứ, và hồi tưởng kỷ niệm đẹp đẽ xưa kia mới có thể giúp nàng dằn lòng lại, để không rũ bỏ thứ trách nhiệm lớn lao của bậc mẫu nghi tôn quý mà tự mình đi tìm chàng.

“Thưa lệnh bà,” Đứa hầu gái khẽ khàng, nó cúi gập người, đưa tay chạm vào trán để hành lễ. “Hoàng thân Sharum đang xông vào đây có vẻ rất tức giận.”

“Nói với lính canh ta triệu kiến hoàng thân trong cung của mình.” Hela phẩy tay ra hiệu cho một trong các tỳ nữ theo hầu nàng.

Sharum là em chồng của nàng, một đứa trẻ ưa làm những chuyện càn quấy vì được nuông chiều thái quá. Nó đã bị đưa đến chiến trường phía Đông Bắc vào năm trước với sự quản lý khắt khe của tướng quân Isur, tuy nhiên việc nó có mặt ở Nineveh này cũng chẳng khiến nàng ngạc nhiên, bởi chính nàng đã gọi nó quay trở về. Dĩ nhiên, nàng làm điều đó với danh nghĩa chồng mình. Hela ngồi xuống trường kỷ rồi cầm chiếc tẩu thuốc, nàng để cho đứa hầu giúp châm lửa. Sự vô lễ của Sharum làm nàng có đôi chút phật lòng, và chắc chắn nàng sẽ không bỏ qua việc giáo huấn nó đôi điều.

“Kính chào lệnh bà.” Hoàng thân Sharum cung kính ngay khi vừa bước chân vào cung điện.

“Ta thấy vui mừng vì em đã trở về, Sharum. Nhưng em làm ta tò mò, cớ gì mà đứa hầu lại báo với ta em có vẻ rất tức giận?”

“Thưa lệnh bà, đứa hầu của người bẩm lại rất đúng. Tôi có điều không được hài lòng và muốn được diện kiến anh trai mình.”

“Ta đoán là em không hài lòng khi ngài ấy gọi em về Virat trong lúc em đang chuẩn bị lễ cưới với công chúa Perse?”

Hela nhướng mày hỏi, dường như nàng cũng chẳng mong chờ cậu em chồng sẽ trả lời. Hoàng thân Sharum lúng túng đôi chút, rồi mím môi im lặng. Đấy đúng là điều cậu ta đang nghĩ trong đầu, đám cưới ấy lẽ ra sẽ được tổ chức vào ngày mai nếu tín sứ từ Virat truyền đến lệnh triệu-hồi-không-thể-chối-từ muộn hơn một chút. Sharum đã tin tưởng rằng anh trai mình làm vậy vì anh đang gặp vấn đề quan trọng cần đến sự giúp đỡ, cậu thậm chí còn chưa kịp thay bộ trang phục đi đường ra khi đến Nineveh diện kiến. Ấy thế mà điều những kẻ hầu bẩm báo cho cậu hay lại là đức ngài không có mặt ở cung điện.

“Thưa lệnh bà, lệnh bà không cho rằng điều đó đáng để tôi giận dữ.” Sharum xẵng giọng. “Tôi đã phải cưỡi ngựa liên tục trong bảy ngày để đi từ Perse về đến Virat chỉ vì mệnh lệnh của anh ấy, và rồi anh ấy thậm chí vẫn còn đang ngao du ở Macedonica.”

Trong số các hoàng thân Aum, Sharum là người duy nhất không dùng kính ngữ với chồng của Hela. Điều này bắt nguồn từ việc cậu ta thân thiết với chàng hơn những người còn lại, dù cả hai không cùng mẹ sinh ra. Hela nhìn hoàng thân Sharum rồi nàng rít một hơi thuốc dài, nét mặt nàng lộ rõ vẻ không hài lòng.

“Sharum yêu quý của ta, em nên thấy may mắn vì lễ cưới đó đã không diễn ra. Đừng quên rằng anh trai em ghét việc lạm dụng ân sủng của hoàng tộc để làm điều sai trái như thế nào.”

“Lệnh bà đang nhầm lẫn điều gì chăng?”

“Ôi em trai, ngài đưa em đến Perse để rèn luyện và mỗi ngày ta đều nhận được thư của tướng quân Isur thuật lại những việc em đã làm.” Nàng phả ra làn khói mờ, khuôn miệng được tô son đỏ thắm khẽ nhếch lên cười. “Hoàng thân Sharum là một chiến binh tài giỏi ra sao, hoàng thân Sharum đã đến Perse cầu hôn công chúa như thế nào…. à còn cả việc hoàng thân đe dọa tiểu vương xứ Perse nữa.”

“Đấy là tình yêu, chúng tôi phải lòng nhau.”

“Vậy em giải thích thế nào khi công chúa tuyệt thực để phản đối?” Hela tiếp tục, nàng thích thú trước vẻ luống cuống của cậu em chồng. “Ta chẳng mong sẽ phải thưa lại với phu quân của mình nội dung những lá thư đó, nhưng ai mà biết được liệu chàng có vô tình tìm được chúng ở phòng ngủ của ta hay không.”

Sharum ho sặc sụa, không hẳn là vì hít phải khói thuốc phiện của Hela, vị hoàng thân mười tám tuổi lộ rõ vẻ lo lắng. Hela được gả cho anh trai cậu khi cậu lên năm và suốt từ đó cho đến nay nàng luôn khiến Sharum cảm thấy e ngại. Không giống như em Ruza hay Maya, Hela luôn tỏ thái độ rất nghiêm khắc đối với cậu, đôi lúc còn khắt khe hơn cả anh trai Arko. Vì lẽ đó mà Sharum thường tìm cách tránh né để không phải diện kiến chị dâu của mình. Người Aum luôn tuân theo những lễ nghi lẫn phép tắc đề cao trật tự và vai vế trong gia đình. Hoàng thân Sharum cũng không thuộc về ngoại lệ, cậu không dám cư xử quá vô lễ đối với người phụ nữ đang ngồi trước mặt, Hela là người vợ đầu tiên mà Arko cưới về nên vì thế địa vị của nàng trong hoàng tộc luôn được coi trọng. Chưa kể đến sự sủng hạnh mà nàng được nhận từ hoàng đế, ngài đã cho nàng hưởng những đặc quyền mà không một người phụ nữ nào ở Nineveh cũng như cả đế chế này có – quyền chấp chính và sử dụng ấn tín của hoàng đế.

“Một lời khuyên từ chị dâu của em, Sharum ạ, hãy quên hôn lễ với công chúa xứ Perse đi. Và tại sao em không hỏi lý do ta triệu em về kinh đô dưới danh nghĩa của hoàng đế nhỉ?” Hela lại rít thêm một hơi thuốc nữa, cảm giác êm ái, dễ chịu làm đôi mặt nàng hơi lim dim đôi chút. “Việc đấy quan trọng hơn việc cưới thêm một người vợ nữa đấy.”

“Thưa lệnh bà,…” Lại một lần nữa, thân vương Sharum cư xử lúng túng. Cậu chẳng biết nên dùng lời lẽ nào để đáp lại Hela. Qủa thực điều nàng nói đều rất đúng đắn, cả trên cương vị của một hoàng hậu hay là một người chị dâu .

“Gián điệp từ Aras vừa truyền tin về cho ta,” Nàng nói tiếp với một giọng mơ màng. “Minza đã tới đó.”

“Kẻ thù mà chúng ta đã đánh bại Nipeta sao, thưa lệnh bà?”

“Là hắn” Hela khẽ gật đầu. “Nhưng ta không rõ tại sao tin tức ấy lại đến tay mình chậm hơn ba ngày. Điều này làm ta cảm thấy không an lòng.”

“Thần vẫn chưa rõ ý của lệnh bà.”

“Có một điều này ta vẫn chưa để cho ai khác ngoài em biết, hoàng thân Sharum.” Người phụ nữ ngồi thẳng dậy, nàng lảo đảo vịn vào tay nữ tỳ thân cận để tiến lại gần chàng trai trẻ tuổi – kẻ vẫn còn đang ngơ ngác, và nàng hạ giọng thì thầm. Mùi thuốc phiện theo hơi thở dịu nhẹ phảng phất trong không khí. “Ta chưa hề nhận được thư từ anh trai của em từ bảy ngày trước, cả Ruza cũng vậy. Không một lá thư nào.”

Dừng lại đôi chút, Hela lắc đầu nhè nhẹ để giữ lại chút ít tỉnh táo, rồi nàng nói thêm.

“Ta không tin đấy chỉ là việc ngẫu nhiên xảy ra. Nên ta cần em tới Vespero để chắc rằng cả hoàng đế và Ruza vẫn an toàn. Đừng chối từ, hoàng thân Sharum ạ, tuy em luôn rất ngỗ ngược nhưng ta biết em sẽ không bao giờ để người thân của mình gặp nguy hiểm, đúng không?”

Vị hoàng thân trẻ tuổi khẽ gật đầu để trả lời câu hỏi của người chị dâu. Trong thâm tâm cậu, dù Hela có lộng quyền, nghiêm khắc đến đâu thì nàng ta vẫn là người lo lắng nhiều nhất cho mỗi thành viên trong gia đình. Rõ ràng Hela đã tiều tụy hơn trước rất nhiều, việc trông coi Nineveh và cả kinh đô Virat trong lúc hoàng đế hành hương tới Farland đã khiến nàng như vậy. Hela có một đôi mắt màu tím rất đẹp, nhưng giờ đây thay vì sáng trong đầy thông tuệ thì chúng lại hằn lên những tơ máu đầy mỏi mệt, ấy hẳn là kết quả của việc thiếu ngủ hàng đêm. Sharum không thật sự thân thiết với Hela, nhưng cậu cũng không thể phủ nhận được rằng mình vẫn dành cho người phụ nữ này sự kính trọng nhất định, theo cách chân thành nhất. Bởi mọi điều nàng đã làm vì dòng tộc Venta xứng đáng được như vậy.

“Như ý nguyện của lệnh bà. Thần sẽ khởi hành tới Aras ngay trong hôm nay.”

“Hoàng thân có thể lui ra được rồi.” Nàng phẩy tay. “Và một điều nữa, đừng để Nusam Khal biết quá nhiều.”

“Thần cũng không có ý định cho cha nuôi biết.”

Hela lại thả mình xuống chiếc trường kỷ êm ái, nàng nhắm mắt lại gật gù hài lòng.

“Cám ơn em, Sharum và xin em thứ lỗi cho ta vì không thể tỉnh táo mà nói chuyện thêm với em.”

“Xin lệnh bà chớ nói như vậy.” Sharum dịu giọng, cậu suy nghĩ một chút rồi tiến lại gần người phụ nữ tôn quý và quỳ xuống trước mặt nàng. Ánh mắt vị hoàng thân trẻ tuổi nhìn lướt qua chiếc bình hút “Thần không bao giờ quên những thứ này đều là do dòng tộc Venta gây ra cho lệnh bà. Chẳng hay cơn đau đầu của người đã thuyên giảm hay chưa?”

Lời cuối của Sharum đối với Hela còn có ý nghĩa lớn lao hơn một câu hỏi thăm thông thường. Trong phút chốc, nàng dường như đang nhìn thấy một cậu bé kháu khỉnh cúi đầu chào mừng nàng đến với Nineveh cách đây nhiều năm, rồi lòng nàng quặn thắt lại vì những chuyện xưa cũ.

“Thuốc phiện giúp ta quên đi vài thứ, bao gồm cả đau đớn. Em không cần quá lo lắng cho ta.”

Nàng nói trong khi vẫn nhắm mắt, như một kẻ mơ ngủ lẩm bẩm. Và chỉ vừa dứt lời, nàng đã cảm thấy đôi môi ấm áp của cậu em trai nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay phải đeo đầy nhẫn và vòng bạc mà nãy giờ nàng buông thõng. Và trong phong tục ở Aum, một chàng trai sẽ chỉ thực hiện điều đó với người phụ nữ mà anh ta tôn kính nhất mà thôi.

“Thánh thần ban phúc lành cho người, thưa mẫu nghi Aum.”

Sharum khẽ thì thầm.

*

* *

Arko mở mắt, chàng nhận ra mình đang nằm trong một túp lều xa lạ và có phần lụp xụp nghèo nàn. Nhấc mình ngồi dậy để quan sát kỹ hơn cảnh trí xung quanh. Chàng thấy được đó là một cái lều được dựng bằng vải thô tạm bợ, ngoài “chiếc giường” được xếp từ ván gỗ trải thêm ít cỏ khô – nơi chàng đang nửa nằm nửa ngồi rất khó nhọc, thì đồ đạc bày biện cũng không có gì đáng để kể đến ngoài vài chiếc rương gỗ nhỏ, đôi ba túi da thuộc thường được dùng để đựng nước, kha khá cây khô được bó lại gọn gàng treo lủng lẳng phía trên cũng như xếp chất đống trên mặt đất và còn cả những bao tải được xếp gọn ở góc đối diện với mình. Mùi hăng nồng quyện đặc quánh trong lều cho chàng biết chúng đều được là thảo mộc thông thường để chữa những bệnh vặt vãnh của tầng lớp bình dân.

Chàng nhíu mày đôi chút, sắp xếp lại những ký ức hỗn loạn trong đầu để tìm lý do mình hiện diện ở nơi này. Đã có một vụ tấn công xảy ra khi con tàu chở chàng và Ruza chỉ vừa đến Aras, những kẻ tấn công họ đều ăn vận đồ đen, che kín mặt. Chúng ập lên tàu vào buổi đêm, trong lúc mọi người còn đang nghỉ ngơi sau chuyến đi dài từ Macedonica. Lợi thế bất ngờ mà chúng có được đã khiến cận vệ cùng những người hầu rơi vào trạng thái hoảng loạn, điều đó giúp chúng nhanh chóng bắt được Ruza và dùng em con tin để buộc chàng cũng thuộc hạ phải đầu hàng. Dù rất may mắn là tên hầu Vixen đã nhanh trí cứu được Ruza, nhưng tình hình sau đó cũng không khá hơn là bao vì số cận vệ ít ỏi theo chàng không thể chống chọi nổi với những tên mặc đồ đen xuất hiện mỗi lúc một nhiều hơn. Trận chiến giữa hai phe diễn ra rất ác liệt, các cận vệ của Arko đã phải mở đường máu để đưa chàng cùng Ruza và nhũ mẫu Mariam lên thuyền nhỏ rời đi. Thế rồi…

“Tôi tìm thấy ngài ở bờ sông, mắc kẹt trong đám lau sậy.”

Giọng nữ nhỏ nhẹ thình lình xuất hiện làm Arko giật mình đôi chút, chàng nhìn về phía cửa lều. Từ bao giờ, đã có một thiếu nữ mang khăn trùm màu trắng đang đững sẵn ở đó. Nàng chỉ để lộ một đôi mắt đen láy nhìn chàng.

“Vết thương của ngài còn đau không?” Nàng hỏi.

“Rất đau.” Chàng thành thật, nhát chém ở bụng có vẻ rất sâu, ấy là nếu cảm nhận của chàng vẫn còn tin tưởng được.

“Ngài nên quen dần với điều đó, ít nhất trong vài tháng nữa.” Nàng vẫn đứng ở cửa lều, không có ý định tiến lại gần.

“Tất nhiên là ta biết.” Arko trả lời ngắn gọn. “Đây không phải lần đầu ta thọ thương. Nếu cô không phiền, ta hi vọng cô sẽ cứu giúp luôn cho cái cổ họng khô cháy của ta chứ?”

Thiếu nữ gật đầu, nàng bước lại gần đưa cho chàng cái bình nước đầy ắp bằng da thuộc, động tác đó vô tình để lộ cổ tay phải chằng chịt những hình vẽ dây leo uốn mềm mại bằng mực đỏ. Dù nàng gần như ngay lập tức rụt tay về nhưng vẫn chẳng ngăn được cặp mắt tinh nhạy của chàng. Và bấy nhiêu cũng đủ cho chàng đoán được rất nhiều điều. Trên cả lục địa Aurian này, chỉ có duy nhất một tộc người có tục lệ vẽ những hình lên cổ tay và bàn chân, đó là những người du mục Cigany. Hơn thế nữa, số thảo dược cũng như cách bày trí ở túp lều này còn cho biết rõ ràng rằng chàng đang ở trong lều của một người Cigany vùng Aras – nơi tự trị rộng lớn, phần lãnh thổ tranh chấp của Vespero và Aum. Bởi chỉ có ở Aras, người ta mới có thể kiếm được cây neem (*) nhiều như vậy.

“Ta đã hôn mê trong bao lâu rồi?”

“Một tuần.”

“Vậy khi cô tìm thấy ta, cô có thấy ai khác nữa không? Một cô gái tầm tuổi cô chẳng hạn.”

“Không, thưa ngài, không có ai khác nữa.” Thiếu nữ lắc đầu, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, nàng nói thêm. “Ngài thật giống với đức ngài Minza. Ngài ấy cũng đến từ Aum để thăm thủ lĩnh của chúng tôi và tìm người.”

Cái tên Minza mà thiếu nữ Cigany nhắc đến khiến Arko rùng mình. Tiểu vương Minza xứ Nipeta, một trong những kẻ xảo trá, hèn hạ luôn tìm cách chống đối với đế chế Aum. Mẹ đẻ của Minza vốn là người Cigany nên việc hắn xuất hiện ở Aras không làm chàng cảm thấy quá bất ngờ, tuy nhiên, vấn đề nằm ở chỗ tại sao hắn lại dám đến đây vào lúc này, khi vẫn còn đang bị quân đội của Aum truy lùng ráo riết. Hơn nữa, Hela không hề báo cho chàng biết về Minza, đồng nghĩa với việc nàng không hay biết đến hành tung của tên tiểu vương. Đó quả là điều mà chàng không thể lý giải nổi, bởi các gián điệp được cài vào hàng ngũ Nipeta vẫn luôn hành động rất cẩn trọng, họ luôn báo về kinh đô Virat những tin tức chuẩn xác theo sát mỗi bước đi của Minza.

“Minza, người mà cô kể, hắn có biết ta ở đây?”

“Ngài Minza đã cho người lục soát hai bên bờ sông, cả làng mạc gần đó nữa. Chị gái của tôi đã đưa ngài vào trong rừng, chỗ này là lều chị ấy thường nghỉ chân khi đi kiếm lá thuốc.”

Lại một lần nữa, nàng thiếu nữ vùng Cigany làm Arko ngạc nhiên. Những điều nàng tiết lộ quả thật rất khó hiểu, nhưng có vẻ như đều không hề mang theo ác ý, nếu không muốn nói rằng chúng có lợi cho chàng. Dù người chị gái kia có lý do nào đi chăng nữa thì quyết định của nàng ta đã cứu ngài trong gang tấc khỏi một kẻ thù nguy hiểm. Do đó mà chàng thả lỏng sự phòng bị hơn một chút với người thiếu nữ. Và qua những chuyện nàng kể lại thì chàng có thể chắc chắn rằng Ruza cùng nhũ mẫu Mariam đã được an toàn. Có lẽ giờ này họ đang tìm kiếm chàng ở đâu đó gần khu vực neo tàu lúc trước, mà không ngờ đến việc chàng đã được cứu giúp như hiện giờ.

“Cảm tạ sự giúp đỡ của hai chị em cô, nhưng này cô gái, cô vẫn chưa cho ta biết tên.”

“Umillia, tên tôi là Umillia. Người Cigany chúng tôi không thường nói ra họ của mình,” Đuôi mắt nàng hơi nheo lại đôi chút, người ta có thể đoán được nàng đang mỉm cười phía sau chiếc khăn che mặt. “Ngài biết đấy, có như vậy mới đi đến các đô thành khác được mà không phải lo bị đám lính Vespero thộp cổ.”

“Vậy còn chị của cô?”

“Chị ấy sẽ sớm về thôi, chị có dặn tôi không được nói quá nhiều với đức ngài, vì đức ngài cần nghỉ ngơi. Cho nên tôi sẽ để chị ấy tự giới thiệu sau.”

“Được rồi, như ý muốn của cô. Một câu hỏi cuối cùng này nữa thôi.”

“Thưa đức ngài, tôi vẫn đang nghe.”

“Cô có thể giúp ta ra ngoài lều hít thở không khí được chứ? Ta rất trân trọng nơi ẩn náu này của chị cô, nhưng quả thật với một kẻ bệnh tật như ta hiện giờ thì nó bức bối và chật hẹp vô cùng.”

Umillia mỉm cười một lần nữa, Arko có thể đọc được trong cặp mắt của nàng sự ranh mãnh, tinh nghịch.

“Vết thương của ngài sẽ làm ngài khó mà đi lại được ngay, nhưng tôi vẫn giúp ngài. Vì chị tôi kể rằng ngài là một chiến binh quả cảm.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN