Tìm Lại Yêu Thương
Chương 2: Người lạ
Cô chạy mãi chạy mãi làm anh ta mệt đứt hơi. Vừa chạy vừa rủa “Đàn bà con gái gì mà như tinh tinh ấy. Không biết mệt hay sao?”
Cô chạy đến nỗi kiệt sức, mỗi bước chạy lại chậm dần, chậm dần, đầu óc ong lên…cảnh vật như hoa đi…cô ngất xỉu.
“Ấy con tinh tinh kia. Ấy ấy!”
Anh ta may mắn đỡ được cô vào lòng. Cô nằm lọt thỏm trong vòng tay của anh ta.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?”
Anh ta nhăn nhó kêu ca, rồi vác cô chạy một mạch tới bệnh viện.
Phòng cấp cứu đóng lại, giờ đây anh ta lại là “người nhà” của cô nữa đấy.
Haizzz…
Đèn cấp cứu vừa tắt cũng là lúc bác sĩ đi ra. Anh ta liền chạy tới, vồn vã:
“Bác sĩ…con tinh tinh… À nhầm, cô gái đó sao rồi?”
“À, không vấn đề gì nữa rồi. Chỉ là bị sốc nhẹ với xuất huyết một chút thôi thôi. Ngày mai là có thể xuất viện!”
Anh ta thở phào…may quá…cô ta không sao…anh cũng không phải lo nữa rồi…
Thì…cũng nên vào thăm “người nhà” một chút chứ nhể?
Thế là anh ta trên anh nghĩa là “anh trai” bệnh nhân, đường đường chính chính đi vào thăm cô.
Những tưởng cô mỏi mệt cỡ nào, đau khổ ra làm sao, ai ngờ khi anh vừa vào phòng cô đã mở mắt to lố ra nhìn anh chằm chằm.
Anh giật mình, kêu lên:
“Aizz…cô…đúng là đười ươi xuất khẩu mà! Tính làm tôi đột quỵ mà chết à?”
Cô khó khăn mở miệng :
“Anh là…?”
“Người tông vào cô đó! Cũng là người vác cái xác nghìn tấn của cô tới nơi này! Còn không mau cảm ơn!”
“Anh có thôi… xúc phạm tôi không hả? Ngoài đường chửi tôi như vậy…tôi vẫn chưa trả thù đâu!” – Cô nhắm mắt nhắm mũi, phân bua.
Anh lắc đầu nhìn con bé cứ ngoác mồm ra thanh minh kia:
“Thôi, anh đây không chấp trẻ con!”
Ánh mắt vô hồn vừa nãy còn dính chặt lên trần nhà, bây giờ đã mở to, liếc xéo:
“Nhìn nhóc…cũng không có lớn hơn chị là bao. Anh anh với ai? Hả?”
Anh ta máu lên:
“Nhóc nhóc cái đầu cô! Anh đây 21 tuổi đầu chưa bị ai gọi là em nhé!”
Cô ngớ người, sao lại có loại người điên rồ như anh ta chứ?
Cãi nhau một hồi, Bạch Tử Kỳ ngao ngán kêu:
“Thôi, cãi nhau với cô, tôi tổn thọ quá!”
Anh ta càu nhàu, rồi ngồi bịch xuống ghế.
“Hứ! Có thọ đâu mà tổn!” – Cô trêu ngươi. Có lẽ sức khỏe của cô được cải thiện sau cuộc cãi vã này rồi!
Anh ta hậm hực rót cốc nước, uống ồng ộc. Thấy vậy, cô mỉa mai :
“Ể…uống từ từ thôi, kẻo sặc nước úng phổi chứ!”
Anh ta sặc một cái, ho sặc sụa :
“Khụ khụ…tôi với cô, vừa gặp, không thù không oán. Tại sao cô cứ ám tôi hoài vậy?”
“Ai ám anh chứ!”
Cô cũng bực mình rót cốc nước, uống một mạch.
“Này cô bé!” anh ta bỗng đổi giọng ngọt lịm
“Khụ…khụ…” – Cô phun hết sạch nước trong miệng ra. May mà không trúng anh ta…chứ không thì…
Ai kêu đang cãi nhau khí thế tự nhiên chuyển sang cái giọng…thấy ghê này.
“Không cần xúc động đến thế đâu!” – Anh ta cười cười
“Nói”
“Cô bé tên gì? Bao nhiêu tuổi?”
Cô nhìn hắn ta từ đầu đến chân, lạnh lùng phán:
“Trông anh cũng không phải dáng lưu manh. Vậy chị mới cho anh biết cái tên giá bạc tỷ của chị đấy. E hừm…tên chị là Hứa Vy An. Một tháng 34 ngày nữa là tròn 18 tuổi!”
Anh ta giỏng tai hết cỡ để nghe ngóng. Mãi hồi lâu sau, mới tiêu hóa hết được những lời cô vừa phán.
“Lại chất quá! Mà cấm xưng chị với tôi nghe chưa? Tôi lớn tuổi hơn cô đấy!”
“Hứ, kệ tôi chứ. Vậy xin hỏi quý danh của lão bà đây?” – Cô mở to mắt, chớp chớp.
“Hèm…tên của lão…hả? Cái gì? Cô vừa nói gì? Hết nhóc lại đến lão bà…Có tin tôi…”
Cô cười sặc sụa :
“Thôi nào lão bà, đừng rít lên như vậy, sẽ vỡ hết men răng a~”
Anh ta nghiêng đầu, nhìn cô như muốn bẻ ra thành nghìn mảnh.
“Thôi, đùa chút mà làm gì ghê vậy. Tên anh là gì?”
” Sao cô em lại muốn biết tên tôi…có phải…là yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”
“Ảo tưởng! Lắm chuyện quá!” – Cô không ngờ trên thế giới lại có người tự kỉ như hắn.
“Hừ. Tôi tên là Bạch Tử Kỳ. Hơn cô những 3 tuổi đó, cô bé!”
Cô gật đầu cười:
“Bạch Tử Kỳ…mới nghe tôi còn tưởng là Bị Tự Kỷ nữa. Haha…”
Cô chìa đôi tay ngọc ngà ra, tỏ ý làm bạn.
Anh ta nhìn cô, cười:
“Nể em là chỗ ‘quen biết’ đấy. Không phải ai muốn làm bạn với rôi cũng được đâu! Mà…tại sao em lại khóc lóc đâm vào bánh xe tôi vậy?”
Anh ta vì quá tò mò nên vô tình đâm vào tim cô một mũi tên nhọn hoắt. Ánh mắt tinh nghịch hồi nãy giờ đã trở nên đờ đẫn. Nãy giờ nói chuyện hăng quá làm cô quên mất…quên mất cô đã gặp phải chuyện gì…quên mất Phong đã nói gì với cô…quên mất Yến Nhi đã gạt cô như một thú vui tiêu khiển.
Vì…” – Cô lặng người.- “Anh đừng nhiều chuyện!”
“Nói đi!”
Những lời nói, những hành động đó…lại ùa về…nước mắt cô không tự chủ nà tơi xuống, trước mặt hắn. Rồi bật khóc nức nở.
Hắn ta không hiểu gì, thấy cô khóc thì lúng túng như gà mắc tóc:
“Ai làm gì em đâu mà khóc? Em mít ướt vừa thôi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!