Nhân sinh kỳ diệu - Chương 7 – Dự tiệc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 7 – Dự tiệc


Khi Mạn Ninh rời khỏi nhà đã sắp 9 giờ tới nơi. Cô phải hộc tốc bắt taxi rồi vội vã lao đến công ty. Nhưng dù cố gắng đến mấy cũng trễ cả tiếng đồng hồ.

Điều khủng khiếp nhất là khi đến nơi lại trông thấy ngài giám đốc cao ngạo kia đang ngồi ở bàn làm việc của cô. Biểu cảm của anh ta ngoài hai chữ lạnh lẽo, cô cũng không còn từ nào khác để hình dung. Các đồng nghiệp thì khỏi nói, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Mạn Ninh ôm trán thầm than, lần này tiêu rồi.

“Giám đốc, thật xin lỗi. Tôi đến trễ.” Mạn Ninh hít một hơi rồi miễn cưỡng lên tiếng.

“Thư kí Cố cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao.” Hạo Dương không buồn xoay lưng lại nhìn Mạn Ninh, chỉ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn rồi buông ra một câu vô thưởng vô phạt.

“Xin lỗi.” Hôm qua ngủ trên ghế nên cả người cô đau nhức, bây giờ lại nghe tiếng cóc cóc này thật khiến cô nhức đầu mà.

“Xin lỗi? Tôi mời cô đến công ty làm việc là để cô nói mấy lời vô nghĩa này à.” Hạo Dương tức giận đập bàn, gương mặt tăng thêm mấy phần hung dữ.

Mạn Ninh biết mình đuối lí nên chỉ cúi đầu nghe mắng. Ngày đầu tiên làm thư kí đã đi trễ hơn cấp trên, đó là điều tối kị. Không cẩn thận sẽ bị cắt chức cho coi.

Hạo Dương trút giận gần 10 phút mới dừng lại, không phải vì anh không còn gì để mắng mà là dáng vẻ của người trước mặt quá thảm hại. Đầu cúi thấp đến nỗi sắp chạm phải mặt đất, hai vai lâu lâu lại rung lên.

“Nếu còn tái phạm, cô viết đơn nghỉ việc đi.” Bỏ đi, mắng cũng mắng rồi. Không cần làm khó cô ta nữa.

Chờ Hạo Dương đi khỏi, Mạn Ninh mới khẽ ngẩng đầu lên. Cô mệt mỏi ngồi vào chỗ bắt đầu làm việc. Cho dù không khỏe, cô cũng không thể làm biếng. Cố gắng làm cho hết ngày rồi về nhà nghỉ vậy.

Cũng may, đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo nên hiệu suất làm việc cũng tốt lắm. Nguyên ngày hôm đó không bị mắng thêm lần nào nữa. Khó khăn lắm mới chờ đến giờ tan tầm, ai ngờ lại phát sinh thêm chuyện.

“Cho cô 1 tiếng chuẩn bị, đúng 6 giờ cùng tôi đi tham gia một buổi tiệc từ thiện.”

Lúc Mạn Ninh đang lúi húi thu dọn thì lại nhận được mệnh lệnh này từ Hạo Dương. Cô thật sự rất muốn phát khí, buổi sáng chửi cô một trận bây giờ còn bắt cô tăng ca. Tiệc từ thiện cái quái gì chứ? Anh ta tự đi một mình không được sao.

“Giám đốc, tôi có thể từ chối mệnh lệnh của anh được không?” Mạn Ninh chống đỡ cơn đau đầu, tìm Hạo Dương thương lượng.
“Không thể.” Dứt khoát từ chối.

“Tại sao chứ? Hiện tại đã hết giờ làm việc, tôi không còn là thư kí của anh.”

“Cô quên rồi sao. Nhiệm vụ của thư kí đó là tuân thủ mọi mệnh lệnh của cấp trên. Tôi nói cô được tan ca thì cô được đi, không được thì cô phải ở lại. Cô còn 54 phút, làm ơn nhanh một chút.”

Nhìn khuôn mặt của anh ta đi, thật muốn đánh cho một trận mà. Cô thật là mù mắt mới có ý nghĩ nghi ngờ anh ta là người đó. Anh ta ngay cả xách dép cho người đó cũng không xứng nữa.

“Vậy tiền tăng ca của tôi tính thế nào?” Thương lượng không xong cũng nên đòi hỏi chút quyền lợi đúng không.

“Chi trả đúng quy định.”

“Cảm ơn.” Mạn Ninh mặt mày lạnh tanh, xoay lưng bỏ đi.

Hạo Dương nhìn theo cô mà không khỏi bực bội. Sao lại có kiểu cấp dưới như cô ta chứ. Nếu không phải cô ta làm việc cũng ok thì anh đã đá bay cô ta lâu rồi.

Tiệc từ thiện mà Hạo Dương phải tham gia tối nay là do bác trai, bác gái của anh tổ chức nên anh không thể vắng mặt. Đưa cô thư kí khó ưa kia đi theo cũng là để có người giúp anh cản Tần Tĩnh Kiều lại. Cứng đối cứng, rất thú vị.

“Lễ phục của cô đây à? Bây giờ đang là mùa xuân đó, khí hậu ấm áp, cô cần gì quấn chặt bản thân như cái bánh tét vậy chứ.” Hạo Dương nheo mắt quan sát Mạn Ninh, khó hiểu lên tiếng.

“Ai nói lễ phục thì nhất định phải hở hang chứ. Tôi tự cảm thấy bản thân vô cùng lịch sự và khoáng đạt. Nếu anh không hài lòng, vậy tôi có thể đi về.”

Anh ta tưởng cô muốn ăn mặc kín cổng cao tường thế này à. Tai nạn bốn năm trước khiến vai, lưng và phần bắp chân của cô toàn là sẹo. Bảo cô làm sao dám lộ ra chứ.

“Bỏ đi. Mặc kệ cô.” Rõ ràng ngoại hình khá xinh đẹp, dáng dấp cũng tốt vậy mà ăn mặc như phụ nữ trung niên vậy. Thật khó coi.

Mạn Ninh cũng hừ một tiếng rồi lên phía sau ngồi. Hạo Dương ngồi ở ghế lái mà muốn bốc hỏa. Nhìn vị trí ngồi của hai người, thế nào cũng bị hiểu thành anh là tài xế còn cô ta là bà chủ cho xem.

Nhìn khung cảnh trước mặt, Mạn Ninh càng thêm đau đầu. Người giàu có thật lắm chuyện, tiệc từ thiện cái gì chứ. Chủ yếu là muốn khoe mẽ thôi mà.

“Hạo Dương, đến rồi sao?” An Tự Minh – con trai lớn nhà họ An, cũng là bác trai của Hạo Dương đích thân ra sảnh đón anh.

“Bác cứ tiếp khách đi, mặc kệ cháu.” Đều là người trong nhà nên anh cũng không đòi hỏi phải được tiếp đón cẩn trọng.

“Kệ thế nào được. Mau vào trong. À, vị tiểu thư này là…” Ông Tự Minh trông thấy Mạn Ninh thì hơi ngạc nhiên.

“Là thư kí của cháu ạ.” Anh giới thiệu ngắn gọn.

“Chào Giáo sư An, hân hạnh được gặp ngài.” Mạn Ninh cúi đầu chào.

An Tự Minh, con trai lớn của bà chủ tịch. Hiện là giáo sư của trường đại học lớn nhất nước, ngoài ra còn là viện sĩ của viện nghiên cứu nhân chủng học. Ông ta cũng là ba ruột của An Thế Dương. Hôm qua nếu không phải cô tra thông tin về An Thế Dương thì cũng không biết được vị giáo sư quyền cao chức trọng này.

“Chào cô, Hạo Dương nhà chúng tôi ở công ty phiền cô phải để ý đến nó nhiều rồi.” Ông Tự Minh nhìn qua rất khách sáo.

“Ngài quá lời rồi. Là tôi cần giám đốc để ý, chiếu cố mới đúng.” Không xu nịnh cũng không hèn mọn cúi đầu, cách cư xử này chắc sẽ làm cấp trên của cô hài lòng.

“Tốt, đôi bên chiếu cố lẫn nhau.” Ông Tự Minh cười ha ha rồi đưa họ vào bên trong.

“Làm tốt lắm. Cứ thế mà phát huy.” Trong lúc không ai để ý, Hạo Dương đột nhiên thì thầm vào tai Mạn Ninh làm cô giật thót.

Người đàn ông này không có chuyện gì đột nhiên lại nhỏ to với cô làm gì chứ. Anh ta không biết đây là nơi công cộng sao. Nếu người khác hiểu lầm thì cô làm sao giải thích.

“Anh Hạo Dương…” Không biết ở đâu nhảy ra một cô gái đung đưa trước mặt An Hạo Dương khiến Mạn Ninh vô cùng phản cảm.

Ăn mặc quá hở hang, nhất là mùi nước hoa nồng nặc khó ngửi. Định tránh qua một bên không ngờ lại bị anh ta kéo lại.

“Mạn Ninh, đến chào hỏi Tần tiểu thư một chút.”

Mạn Ninh trố mắt nhìn Hạo Dương, cô có nghe nhầm không vậy. Anh ta gọi tên cô một cách dịu dàng như thế là sao hả. Không phải đột nhiên phát bệnh chứ.

“Nhìn cái gì? Nhanh chào hỏi đi.”

Mạn Ninh đột nhiên hiểu ra, anh ta là có âm mưu. Nói chuyện với cô nghe như thân thiết nhưng ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo kia thì hiểu quá rồi. Muốn cô làm theo anh ta chứ gì. Được thôi, ai bảo anh ta là ông chủ của cô chứ.

“Tần tiểu thư, chào cô.” Mạn Ninh lễ độ chào, trên môi còn có nụ cười tiêu chuẩn không chê vào đâu được.

“Anh Hạo Dương, cô ta là ai vậy. Sao lại đi cùng anh? Anh đó, thân phận anh là gì chứ. Đừng để đám phụ nữ không ra gì dây vào.” Tần Tĩnh Kiều khinh thường nhìn Mạn Ninh, ra vẻ chửi chó mắng mèo.

“Phụ nữ không ra gì? Tần tiểu thư đang ám chỉ tôi sao?” Mạn Ninh cười như không cười nhìn người trước mặt.

“Nói cô thì thế nào? Ăn mặc rách rưới, dáng vẻ tầm thường, đúng là kẻ nghèo không hơn không kém.”

Mạn Ninh thật sự hết nói nổi. Loại người gì vậy? Sao có thể khinh người đến mức này cơ chứ. Cô mà còn nhịn thì cô ngay cả cẩu cũng không bằng.

“Tôi lại cảm thấy bản thân ăn mặc rất lịch sự và gọn gàng. Ngược lại quần áo của Tần tiểu thư đây sao lại cắt chỗ này, khoét chỗ kia vậy. Trời lạnh như vậy coi chừng bị cảm đó. À, còn cả phấn trên mặt cô nữa. Nghe đâu dạo này phấn trang điểm có chất gây ung thư. Cô đắp nhiều phấn quá không sợ nát mặt sao.” Mạn Ninh một lời lại một lời, thong dong trả đũa.

Tần Tĩnh Kiều bị cô chọc tức đến mức á khẩu, lắp bắp mãi cũng không nói nổi một chữ. Cũng do cô ta tự chuốc lấy thôi. Cái váy cô ta mặc đã đỏ chét thì thôi đi, còn hở trước hở sau, ngắn cũn cỡn. Miễn cưỡng cũng chỉ che được chút da thịt. Trang điểm thì y hệt cương thi vậy mà còn dám nói cô.

“Anh Hạo Dương, anh nói gì đi chứ. Cô ta mắng em kìa.” Tần Tĩnh Kiều á khẩu suốt mấy phút, cuối cùng cũng mếu máo kể tội với Hạo Dương.

Mạn Ninh xì mũi coi thường. Cô dám nói ra thì đã không sợ bị mắng. Nhưng chờ mãi cũng không thấy An Hạo Dương lên tiếng, cô khẽ liếc mắt nhìn mới biết anh ta đang nhịn cười đến run rẩy. Bởi vì không thể cười thoải mái nên cả khuôn mặt anh ta ửng đỏ, thân hình cao lớn run lên bần bật.

“Anh Hạo Dương…” Đương nhiên cũng không chỉ mình cô phát hiện An Hạo Dương bất thường. Tần Tĩnh Kiều vừa giận vừa thẹn, không màng thân phận mà hét lên.

“Tĩnh Kiều, sao lại không lễ phép như vậy. Nơi này là nơi nào, cháu đừng tự làm bản thân mất mặt.” Một giọng nói của phụ nữ trung niên bất ngờ vang lên.

Tần Tĩnh Kiều vừa nhìn thấy người phụ nữ kia liền òa lên khóc, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu. Mạn Ninh còn đang thắc mắc thì An Hạo Dương đã gián tiếp giải đáp giúp cô.

“Bác gái…” Anh lấy lại bộ dạng thường ngày, lễ phép chào.

“Hạo Dương, có phải Tĩnh Kiều lại gây chuyện rồi không. Bác gái xin lỗi cháu nhé.” Tần Hương Nhu vừa nói chuyện với Hạo Dương, vừa vỗ nhẹ bàn tay Tĩnh Kiều trấn an.

“Không đâu ạ. Do cháu làm em họ Tĩnh Kiều không vui thôi.” Hạo Dương làm ra vẻ có lỗi nhưng trong lòng lại vui muốn chết.

Mắt nhìn người của anh thật quá tốt. Cố Mạn Ninh quả nhiên có thể trị được Tần Tĩnh Kiều. Để cô ta bên cạnh thì không lo cô tiểu thư õng ẹo kia làm phiền anh rồi.

“Con bé này bị bác chiều hư rồi. Đành làm phiền cháu để ý nó nhiều hơn.” Bà Hương Nhu cười dịu dàng.

“Cháu biết rồi.”

Bà Hương Nhu gật đầu hài lòng. Ánh mắt đột nhiên chuyển đến chỗ Mạn Ninh đang đứng. Mạn Ninh thấy vị phu nhân mười phần cao quý nhìn mình thì lễ phép gật đầu. Nhưng sao sắc mặt bà ấy khó coi thế nhỉ. Lúc nãy không phải rất tốt sao.

“Cô… cô là…” Bà Hương Nhu vừa nhìn thấy Mạn Ninh liền tắt hẳn nụ cười, khí thế lúc nãy cũng không còn.

“Chào An phu nhân, tôi là Cố Mạn Ninh, thư kí riêng của giám đốc An, hân hạnh được gặp bà.” Cô cúi đầu chào.

“Cố Mạn Ninh…” Ba chữ này vừa vang lên bà Hương Nhu đã muốn đứng không vững.

“Thì ra là thư kí. Bần cùng.” Tần Tĩnh Kiều bên cạnh đã nín khóc, mở miệng châm chọc.

“Thư kí của anh bần cùng, vậy anh có phải cũng bần cùng không?” Hạo Dương lạnh lùng liếc Tĩnh Kiều.

Bình thường cô ta giở thói tiểu thư đỏng đảnh, anh không thèm quan tâm. Nhưng xem thường người khác thế này thì quá lắm rồi. Chưa kể Cố Mạn Ninh là anh mang đến, chửi cô ta khác nào chửi luôn anh.

“Em…”

“Tĩnh Kiều, cháu bớt nói đi.” Bà Hương Nhu đưa mắt cảnh cáo cháu gái rồi quay sang nói với Hạo Dương “Bác đưa Tĩnh Kiều đi chào hỏi khách một chút. Lát nữa cháu vào sau nhé.”

Hạo Dương gật đầu tỏ vẻ đã biết. Bà Hương Nhu liền kéo Tĩnh Kiều đi mặc cho cô ta nhăn nhó, phụng phịu. Mà trước khi rời đi, ánh mắt bà ấy nhìn Mạn Ninh thật sự rất lạ.

“Cô làm tốt lắm. Lần sau gặp lại Tĩnh Kiều, không cần nể mặt tôi, cứ đánh cho cô ta không ngóc đầu lên nổi.” Hạo Dương nhếch khóe môi khen ngợi Mạn Ninh.

“Giám đốc, theo như tôi hiểu thì Tần tiểu thư thích anh nhưng anh không thích cô ấy. Bởi vì cô ta là cháu gái của bác gái anh nên dù không thích anh cũng phải cố chịu đựng. Nhưng anh lại gặp tôi biết tôi là loại người không dễ bị bắt nạt nên lợi dụng tôi đối phó cô ta. Anh cũng thật nham hiểm.” Mạn Ninh lạnh lùng kết tội Hạo Dương.

“Cô quá lời rồi. Tôi đơn giản chỉ là giao việc cho cô làm thôi, cô cũng có nhận lương đó thôi.” Hạo Dương không cảm thấy có vấn đề, khẽ nhún vai một cái.

“Đê tiện.” Mạn Ninh tức giận mắng rồi quay lưng bỏ đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN