Nhân sinh kỳ diệu - Chương 12 – Người lạ mà như quen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 12 – Người lạ mà như quen


Trên đường trở về, không ít lần có mấy nhành cây vươn ra ngoài vướng vào người Hạo Dương. Mà hai tay anh ta đang bận đỡ cô nên cũng đành để chúng quẹt vào người. Mạn Ninh thấy thế nên giúp anh tránh. Mà tình cảnh này sao lại quen như vậy. Hình như trước đây cô và người đó cũng đã từng trải qua.

Hạo Dương cũng có chút ngây ngẩn khi Mạn Ninh giúp anh gạt mấy cành cây đi. Lúc anh và Hestia còn ở bên nhau, anh cũng thích cõng cô đi như vậy. Mặc dù mắt anh không nhìn thấy nhưng đã có Hestia giúp anh dẫn đường, cô ấy cũng không bao giờ để mấy cành cây chạm vào người anh. Tất cả tưởng như đã trôi vào quên lãng không ngờ hôm nay lại có cơ hội tái hiện. Chỉ tiếc không phải là người anh muốn…

“Anh ổn không.”

Cảm thấy bước chân Hạo Dương chậm dần, Mạn Ninh lên tiếng hỏi.

“Không sao.” Hạo Dương hoàn hồn lại, khẽ lắc đầu “Cô ráng chịu một chút, sắp đến nơi rồi.”

Nghe được lời động viên từ miệng Hạo Dương, Mạn Ninh không khỏi cảm thấy bản thân tức cười. Vết thương nhỏ này đâu có là gì sao lại khiến cô khóc lóc thảm thiết thế nhỉ. Trước đây cô bước một chân vào cửa tử cũng chưa đến mức như vậy.

“Sao không nói gì? Đau lắm sao?” Hạo Dương định thả cô xuống xem thế nào thì nghe cô nói.

“Tôi không sao. Chỉ là nhớ lại chút chuyện.”

Hạo Dương thở ra một hơi, bắt đầu bước nhanh hơn. Lưng anh sắp không chịu nổi rồi. Mạn Ninh thấy anh thở hổn hển cũng biết sắp chạm đến giới hạn rồi nên cô vô cùng phối hợp. Về tới nơi thì cả hai đều được giải thoát.

Đột nhiên Hạo Dương quay sang phải nhìn gì đó khiến Mạn Ninh vô tình kề sát sườn mặt anh. Giờ cô mới phát hiện trên mí mắt anh có một vết sẹo dài. Ở dưới đuôi mắt còn có một nốt ruồi. Khoan đã ! An Hạo Dương khi nhìn nghiêng sao lại quen như vậy. Cả nốt ruồi dưới đuôi mắt. Anh ta…

“Hạo Dương, Mạn Ninh…” Tiếng gọi thất thanh của Thế Dương làm Mạn Ninh giật mình, hình ảnh mờ ảo cô thấy đang trở nên rõ ràng hơn thì lại bị xóa sạch.

“Thế Dương, anh đến xem cô ấy một chút. Hình như chân bị trật rồi.” Hạo Dương cẩn thận đặt cô xuống.

“Làm sao vậy? Mạn Ninh, đưa chân anh xem.” Thế Dương nhìn thấy gương mặt tái mét của Mạn Ninh, không khỏi lo lắng “Sao em lại không cẩn thận như vậy. Có đau lắm không?”

Thế Dương nhẹ nhàng giúp cô xem vết thương, trong giọng nói lộ ra mấy phần thân mật và tiếc thương. Mạn Ninh bị sự dịu dàng của anh hớp hồn, nhất thời không phát hiện ra sự thay đổi nơi đáy mắt anh.

Đôi bàn tay tuy có nhiều vết chai nhưng lúc cầm lấy chân cô lại không tạo cảm giác nham nhám, khó chịu. Chắc bởi vì sự quan tâm của anh dành cho cô khiến cô bỏ qua tất cả lớp xù xì kia. Nếu như… nếu như An Thế Dương là anh ấy thì tốt quá.

À, mà An Thế Dương ở đây thì An Hạo Dương đâu. Mạn Ninh lúc này mới sực nhớ đến Hạo Dương. Đưa mắt tìm kiếm mới biết anh ta đã đi xa, thỉnh thoảng còn dùng tay xoa thắt lưng. Anh ta cũng bị thương sao.

“Chân em chỉ bị trật thôi, anh nắn lại rồi.” Thế Dương mỉm cười nhìn cô “Không ngờ em chịu đau giỏi như vậy, không kêu tiếng nào cả.”

Mạn Ninh cười gượng nhìn anh. Lúc anh nắn lại chân cho cô, cô đang bận nhìn An Hạo Dương nên không có cảm giác. Nghĩ lại cũng thật kì lạ, anh ta lại khiến cô phân tâm quên cả đau đớn.

“Anh đưa em về.” Thế Dương đỡ lấy Mạn Ninh, dìu cô về nhà.

Lúc nãy thấy cô nằm trên lưng Hạo Dương, vẻ mặt lộ rõ vẻ đau đớn, tim anh gần như thắt lại. Cô gái này cùng anh quen biết chưa lâu nhưng mỗi một hành động của cô đều khiến anh bận tâm. Anh nghĩ anh có cảm tình với cô.

“Bác sĩ An…”

“Gọi anh Thế Dương đi. Đừng xa lạ như vậy.”

“Không tốt lắm đâu.” Cô lắc đầu từ chối.

“Chẳng lẽ vì ánh mắt của người khác mà ngay cả bạn cũng không thể làm.”

Mạn Ninh đưa mắt nhìn Thế Dương, một giây này cô có thể cảm nhận được sự thất vọng của anh. Cũng đúng, cô đâu phải là người hay để tâm đến những người không liên can.

“Em biết rồi.” Cô mỉm cười gật đầu.

Thế Dương vui vẻ lên hẳn. Đột nhiên anh cảm thấy rất tự tin, anh sẽ chữa khỏi bệnh của cô, không chỉ là bệnh nơi thể xác mà còn là tâm bệnh.

“Dạo này em còn đau đầu không? Thuốc vẫn uống đều đặn chứ.”

“Sức khỏe em tốt hơn nhiều. Em làm sao dám không uống thuốc, không sợ anh với Tiểu Túc cằn nhằn sao.”

Hai người trò chuyện khá vui vẻ, không bao lâu thì đã về đến nhà. Tiểu Túc vẫn chưa dậy, A Tinh thì đã cùng bà nội ra ngoài bán khoai lang. Thế Dương định là ở lại cùng cô. Nhưng những người bên dưới cứ gọi điện liên tục làm phiền anh. Cuối cùng anh cũng phải trở lại nhà nghỉ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN