Nhân sinh kỳ diệu - Chương 24 – Chỉ dám nhìn em từ xa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 24 – Chỉ dám nhìn em từ xa


Mạn Ninh đứng trong vòng vây của các đồng nghiệp, vừa mừng vừa tủi. Cô tự thấy bản thân tính tình không tốt, quan hệ với đồng nghiệp đều rất lạnh nhạt. Không ngờ trở lại sau một thời gian nằm viện, cô lại được chào đón nồng nhiệt thế này. Hoa, bánh, trà nước đều có đủ còn nói vì công vụ bận rộn nếu không đã chuẩn bị cả băng rôn, biểu ngữ chào đón cô rồi.

“Giám đốc An không đi làm sao ạ.” Kết thúc màn đồng nghiệp thân tình, Mạn Ninh kéo chị Phương hỏi nhỏ.

“Có. Nhưng giám đốc vừa đến là bị gọi đi họp rồi. Xem chừng cũng lâu lắm mới xong. Em cứ làm mấy cái việc lặt vặt trước đi, đừng để bản thân mệt quá.”

Mạn Ninh cười cảm kích ý tốt của chị Phương. Tuy rằng cô cũng muốn lười biếng nhưng cô nghỉ bấy lâu chắc lịch trình của An Hạo Dương bị xáo trộn không ít. Vẫn là sắp xếp ổn thỏa lại.

So với ngày ngày nằm trên giường bệnh thì đi làm đúng là có nhiều niềm vui hơn hẳn. Trước đây cô vẫn cho rằng công việc cũng chỉ là cái cần câu cơm, làm hết việc là tốt rồi không cần đem hết tâm tư đặt vào đấy. Nhưng giờ cảm giác làm tốt việc của mình dường như rất thỏa mãn. Ít ra hiện tại cô làm việc không còn là để đối phó, để hết tháng lĩnh lương nữa.

Mạn Ninh giúp Hạo Dương dọn dẹp phòng làm việc xong thì cân chỉnh lịch trình trong tháng cho anh. Còn đặt cả cơm trưa ở nhà hàng mà anh thích nhất. Nghe mọi người nói mấy ngày cô không đi làm, An Hạo Dương toàn ăn lung tung không thì nhịn đói. Đơn giản là vì ngoài cô ra chẳng ai biết anh thích ăn cơm ở chỗ nào mà đặt.

Nghĩ đến Mạn Ninh không kìm được bĩu môi một cái, tên công tử này ngay cả vấn đề ăn uống mà cũng không tự lo được nữa. Nếu cô không trở lại, liệu anh ta có bị đói chết hay đau bao tử đến chết không.

“Giám đốc…”

“Chào giám đốc…”

Mạn Ninh nghe tiếng chào vang dội, biết là An Hạo Dương đã trở về. Cô nhanh tay sắp xếp lại mọi thứ trên bàn làm việc của anh rồi đứng sang một bên chờ. Thư kí vắng mặt quá lâu, không biết vị sếp kia có cằn nhằn không nữa. Tốt nhất cứ đứng yên trong phòng làm việc của anh ta mà đợi, có bị mắng cũng không mất mặt.

Cho nên khi Hạo Dương vừa mở cửa văn phòng của mình thì đã thấy Mạn Ninh đang đứng ngay ngắn trước mặt. Anh sững sờ một lúc lâu, khi nãy không nhìn thấy cô bên ngoài anh còn tưởng hôm nay cô vẫn chưa đi làm lại. Không ngờ…

“Giám đốc An, tôi đã trở lại.” Mạn Ninh nở nụ cười tiêu chuẩn, hơi cúi đầu.

Hạo Dương sau sững sờ vẫn là sững sờ, cho đến khi phát hiện ánh mắt khó hiểu của Mạn Ninh anh mới hoảng hốt đi đến bàn làm việc. Phải bình tĩnh, nhất định không được quá xúc động.

“Trở lại… trở lại là tốt rồi.” Hạo Dương gượng cười, bàn tay bấu chặt vào góc áo, không dám đối mặt với Mạn Ninh.

“Xin lỗi vì thời gian qua đã không hoàn thành chức trách được giao. Từ nay về sau tôi sẽ cố hết sức để làm việc.” Cô có phần kính cẩn đối với Hạo Dương.

Nghĩ lại, người đàn ông này cũng rất có tình người. Cô nghỉ bấy lâu nhưng tiền lương, tiền thưởng đều không thiếu một xu. Số tiền đó tuy không lớn nhưng lại là nguồn thu nhập lớn nhất của cô. Nếu không có tiền đến cơm cô còn không có mà ăn chứ đừng nói chữa bệnh.

“Không cần gấp gáp.” Nghe giọng điệu của cô cứ như sẵn sàng bán mạng vì công việc, Hạo Dương không nhịn được nhắc nhở “Sức khỏe mới là quan trọng nhất. Tôi hi vọng cô có thể cống hiến cho công ty 10 năm, 20 năm chứ không phải chỉ vài ba tháng rồi lăn ra bệnh.”

Mạn Ninh cười khẽ một tiếng rồi nhẹ nhàng gật đầu. Ngay cả giám đốc An bình thường luôn khó chịu với cô mà cũng nói những lời quan tâm, khích lệ cô như vậy khiến cô có chút cảm động.

“Tôi đã giúp anh sắp xếp lại lịch trình rồi. Những văn kiện cần giải quyết tôi cũng đã để hết trên bàn. Nếu không có gì, tôi xin phép ra ngoài làm việc.”

Hạo Dương khó khăn gật đầu. Cho đến lúc nghe thấy tiếng đóng cửa anh mới ngẩng đầu lên. Nhìn theo bóng dáng bận rộn bên ngoài, anh bất lực cười một tiếng. Người đã ở trước mắt vậy mà anh lại phải làm như không quen, không biết. Nỗi nhung nhớ bao nhiêu năm nay cũng phải đè nén. Anh không biết bản thân mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa đây.

Đúng lúc có tiếng chuông điện thoại reo lên, Hạo Dương mới có thể rời mắt khỏi Mạn Ninh. Là điện thoại từ thành phố N. Anh vội vàng bắt máy.

“Tôi đây. Có phải có tin tức gì không?”

“Cậu An, tôi đã tìm đến căn nhà mà cậu muốn mua nhưng họ không có ý định muốn bán. Bà chủ nhà còn rất khó nói chuyện. Chút nữa là tôi bị bà ta ta xua chó ra cắn rồi.” Người ở đầu dây bên kia buồn bực báo cáo.

“Tôi không cần biết anh dùng thủ đoạn gì. Căn nhà đó tôi nhất định phải mua, bao nhiêu tiền cũng được.”

Bên kia khẽ im lặng, hồi lâu mới lên tiếng “Tôi hiểu rồi. Mua bán quang minh chính đại chắc là sẽ khó khăn. Nếu cậu cho phép tôi dùng thủ đoạn thì không thành vấn đề. Có điều chủ nhà đáng ghét như thế, tôi nhất định phải ép giá mới được.”

“Anh làm thế nào cũng được. Chỉ cần lấy ngôi nhà đó cho tôi.”

“Được. Cậu chờ thêm mấy ngày, tôi nhất định báo tin tốt cho cậu.”

Hạo Dương nói thêm một hai câu rồi khẽ khàng cúp máy. Không sai, căn nhà mà anh bằng bất cứ giá nào cũng phải mua được là nhà cũ của Mạn Ninh. Trước đây anh không biết cũng không có khả năng giúp cô nhưng giờ thì khác. Những gì thuộc về cô, anh sẽ đòi lại bằng hết. Còn những kẻ đó nữa, đừng ai mong được sống yên.

“Hestia, em chờ anh… không lâu nữa anh sẽ đưa em về nhà.” Hạo Dương nhìn ra bên ngoài, khẽ lẩm bẩm bên môi.

Mạn Ninh đứng bên máy photo khẽ rùng mình một cái, cô cứ có cảm giác ai đó đang nhìn cô nhưng mấy lần quay lại đều không phát hiện được gì. Không hiểu sao từ lúc tỉnh lại, cô hay mơ những giấc mơ kì lạ nhưng khi ngủ dậy thì không còn nhớ gì nữa. Nhưng có đôi khi những gì xảy ra trong thực tế lại trùng hợp với tình tiết trong mơ khiến cô đặc biệt nhạy cảm. Giống như bây giờ, cô biết có người lén nhìn cô nhưng cô không cảm thấy sợ hãi. Bởi vì hình như người đó cũng từng ở phía sau nhìn cô như vậy. Cảm giác này thật sự rất giống.

“Ngơ ngẩn cái gì. Có phải lại mệt rồi không?”

“Tiểu Túc…” Mạn Ninh giật mình quay lại “Không phải cậu đi công tác à. Sao lại về sớm vậy.”

“Xong việc rồi thì về chứ sao.” Tiểu Túc khẽ nhún vai “Cậu làm gì vậy. Ba cái việc này phải để thực tập sinh làm chứ.”

Nhìn thấy Tiểu Túc nhăn nhó không vui, Mạn Ninh ngay lập tức phải vuốt giận cho cô ấy. Bà cô này giỏi nhất là nổi nóng, để mấy cô bé thực tập sinh bị mắng oan thì tội.

“Cậu nóng nảy cái gì. Tài liệu quan trọng đương nhiên đích thân mình đi làm thì mới yên tâm rồi.”

“Cố Mạn Ninh, sao tự nhiên cậu nhiệt tình với công việc thế. Hồi trước có là tài liệu quan trọng cậu cũng quẳng cho người khác mà.”

“Cậu cũng biết trước đây mình làm việc qua loa, bây giờ cũng nên bù đắp lại. Dù sao cũng nhận lương của người ta…”

Tiểu Túc nhíu mày nhìn Mạn Ninh như đang nghiên cứu một sinh vật lạ. Một hồi lâu mới phun ra một câu rất đáng đánh đòn.

“Không lẽ cậu hận An Hạo Dương gián tiếp hại cậu nằm viện nên giờ giả vờ làm việc chăm chỉ sau đó mới giáng cho anh ta một đòn bất ngờ…”

“Ngô Tiểu Túc, đầu óc cậu có thể nghĩ ra những chuyện tích cực hơn một chút không.” Mạn Ninh khinh bỉ liếc một cái.

“Aiz… mình cũng chỉ đùa thế thôi. Nhưng mà thấy cậu phấn chấn thế này mình rất vui đấy. Nói sao đi nữa công việc này lương cao, có nhiều phúc lợi, cố gắng một chút cũng tốt.”

“Biết rồi. Lát nữa ăn trưa cùng mình nhé. Mình đãi cậu món ngon.” Tiểu Túc vất vả chăm sóc cô bấy lâu, cô cũng nên thể hiện một chút tấm lòng của mình.

“Trưa nay không được, mình có hẹn với Lí Cần rồi. Hay là cậu rủ bác sĩ An đi, anh ấy nhất định không từ chối đâu.” Tiểu Túc cười hắc hắc, vẻ mặt gian xảo vô cùng.

“Cậu thôi làm trò tầm phào đi. Mình và anh Thế Dương chỉ là bạn bè, cậu đừng có khiến mình phải khó xử.” Mạn Ninh trừng mắt cảnh cáo.

Tiểu Túc bĩu môi, lầm bầm trong miệng cái gì đó. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí của Mạn Ninh, cô liền cười khan rồi chạy mất. Chạy thì chạy nhưng đằng nào cô cũng phải đẩy Mạn Ninh về phía An Thế Dương. Có thế cô mới an tâm được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN