Nhân sinh kỳ diệu - Chương 33 – Chia tay không vui
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 33 – Chia tay không vui


“Anh nói sao? Sở cảnh sát sao? Anh không có chuyện gì chứ?” Mạn Ninh lo lắng nói chuyện với một người nào đó qua điện thoại.

Hạo Dương đưa mắt nhìn cô. Anh không biết người bên kia nói những gì nhưng anh loáng thoáng nghe đến Thế Dương. Trong lòng đột nhiên không thoải mái, khó khăn lắm mới có thể cùng Mạn Ninh yên ổn ăn một bữa cơm. Nhưng xem tình hình, chắc là không thể tiếp tục rồi.

“Tôi xin lỗi… tôi phải ra ngoài một lát…” Mạn Ninh có chút hối hả đứng lên, nhìn Hạo Dương vẫn chưa ăn xong chén cơm mà lòng áy náy vô hạn.

“Chuyện gì vậy. Giờ tối rồi, cô ra ngoài một mình không an toàn đâu.” Hạo Dương cũng đứng dậy.

“Là Thế Dương xảy ra chút chuyện. Tôi đến xem anh ấy thế nào.”

“Thế Dương…” Hạo Dương cười gượng.

Anh ấy xảy ra chuyện gì mà lại không gọi về nhà cũng không gọi cho anh mà lại gọi Mạn Ninh. Quan hệ của bọn họ tiến triển đến mức này rồi à.

“Nếu là chuyện của anh ấy thì để tôi đi. Cô ở nhà đi.”

“Không được. Anh ấy nói là muốn gặp tôi. Vẫn là để tôi đi.” Mạn Ninh sốt ruột chạy đi lấy áo khoác, cũng không có thời gian nhìn xem sắc mặt của Hạo Dương đã tái đi bao nhiêu.

Lúc cô trở ra thì đã không thấy bóng dáng Hạo Dương đâu. Mạn Ninh cứ nghĩ anh giận nên bỏ đi không ngờ anh lại xuống dưới đợi cô. Ngẫm nghĩ một lúc cô cảm thấy đi cùng Hạo Dương sẽ ổn hơn. Dù sao mấy nơi như sở cảnh sát cô cũng không giúp được gì.

Hạo Dương vừa thấy Mạn Ninh bước lên xe đã lạnh lùng khởi động xe rồi phóng vội đi. Anh biết bản thân mình hiện giờ rất khó coi nhưng vẫn là không khống chế được tâm trạng. Lúc nãy vẻ mặt lo lắng của Mạn Ninh khi nghĩ đến Thế Dương khiến anh vô cùng khó chịu. Trách anh nhỏ nhen thì anh cũng mặc kệ, suy cho cùng anh chỉ là một gã đàn ông bình thường. Không chịu nổi người phụ nữ trong lòng mình lo lắng suy nghĩ vì một người đàn ông khác.

Khi xe dừng trước sở cảnh sát, Mạn Ninh không nói một lời đã nhảy xuống xe còn Hạo Dương chỉ có thể rầu rĩ theo sau.

“Anh Thế Dương…”

“Mạn Ninh, em tới rồi.”

“Sao anh lại ra nông nỗi này.” Mạn Ninh bị hình ảnh trước mắt dọa cho hết hồn.

An Thế Dương bình thường tuấn lãng, phong độ bao nhiêu thì bây giờ lại tiều tụy, thê thảm bấy nhiêu. Gương mặt hốc hác đi rất nhiều, còn có râu lún phún dười cằm. Quần áo cũng không chỉnh tề, còn dính rất nhiều máu.

“Anh không sao.” Nhìn Mạn Ninh hoảng hốt, Thế Dương vội vàng lên tiếng trấn an “Hôm nay anh có mấy ca phẫu thuật liên tiếp nên tinh thần hơi mệt mỏi, lúc lái xe về nhà vô tình va chạm với một xe khác đi ngược chiều. Nhìn thê thảm vậy thôi thật ra anh vẫn ổn.”

“Cái gì mà vẫn ổn. Anh xem người anh toàn máu. Cảnh sát bọn họ sao lại máu lạnh vô tình như vậy, còn không cho anh đến bệnh viện xem vết thương sao.”

Mạn Ninh lớn tiếng chỉ trích khiến mấy nhân viên cảnh sát đang đứng gần đó trợn tròn mắt. Họ có nên giải thích một chút không nhỉ. Không phải họ không cho anh chàng này đi bệnh viện kiểm tra mà là anh ta không muốn đi đấy chứ.

“Em đừng hiểu lầm. Vết máu trên người anh là của người khác bắn vào, anh không bị thương gì cả.”

Nhớ lại chuyện khi nãy Thế Dương vẫn còn hơi rùng rợn. Mấy hôm nay tâm trạng anh vốn đã nặng nề lại liên tiếp thực hiện những ca mổ lớn khiến tinh thần anh sa sút. Lúc lái xe về nhà, anh biết tình trạng của bản thân nên đã đi rất cẩn thận. Nhưng vẫn không tránh được một ải này.

Chiếc xe tải đi ngược chiều lạc tay lái đâm sầm vào chiếc xe Ford đi ngay trước mặt anh. Tốc độ quá lớn khiến cả hai chiếc xe cứ trượt dần về sau. Dù lúc đó anh đi rất chậm nhưng vẫn khó tránh khỏi tông vào đuôi xe đằng trước.

Cũng may vụ tai nạn liên hoàn này không có người tử vong nhưng cả tài xế xe tải và tài xế xe Ford đều bị thương nặng. Anh là người duy nhất còn tỉnh táo khi đó, vừa báo cảnh sát vừa sơ cứu cho người bị thương khiến anh cạn kiệt sức lực. Đến sở cảnh sát tường trình rồi anh mới phát hiện mình cũng bị thương không nhẹ. Tuy không máu me đầy mình nhưng đầu, cổ, phần bả vai và ổ bụng đều khá đau.

Anh vốn định âm thầm giải quyết mọi chuyện không để mọi người biết nhưng khi phía cảnh sát nói anh nên gọi người nhà đến thì anh lại nghĩ ngay đến Mạn Ninh. Có lẽ cô sẽ bị hoảng sợ nhưng anh bây giờ rất cần cô. Hãy để anh ích kỉ một lần vậy.

“Chuyện nghiêm trọng như thế anh nên gọi cho em chứ không phải cô ấy.” Hạo Dương lạnh lùng lên tiếng.

“Hạo Dương…” Thế Dương giật mình nhìn cậu em họ.

“Anh gọi Cố Mạn Ninh đến làm gì chứ. Cô ấy có thể giải quyết được cái gì. An Thế Dương, anh bị đụng xe đến hỏng não rồi à.” Càng nói Hạo Dương càng nặng lời.

Mạn Ninh rất nhát gan, nhìn thấy máu là mặt xanh môi tái mà Thế Dương lại gọi cô đến chứng kiến cảnh anh máu me đầy người. Nghĩ tới là Hạo Dương giận đến run người.

“Anh…” Thế Dương nghĩ muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra nổi lời nào. Qủa thật Hạo Dương mắng anh không sai. Lần này anh quá kích động rồi.

“An Hạo Dương, anh quá đáng rồi đấy. Anh không thấy anh ấy đang bị thương sao, anh còn mắng anh ấy. Gọi tôi tới thì sao chứ. Ít ra tôi cũng không độc miệng như anh.” Mạn Ninh vì bênh vực Thế Dương liền xù lông nhím với Hạo Dương.

Mà thái độ của cô như vậy càng khiến Hạo Dương tức giận. Anh bây giờ không phải ghen tị mà vì lo lắng cho cô. Nhưng tấm lòng của anh, cô không xem ra gì cả.

“Tôi độc miệng thì sao. Đây là chuyện nhà tôi, cô lấy tư cách gì mà xen vào.”

“Anh…”

“Được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa. Là anh không suy nghĩ chu đáo. Hạo Dương, cậu giúp anh làm nốt thủ tục còn lại đi.” Thế Dương lết thân tàn đứng giữa hai người, nhẹ nhàng hòa giải.

Hạo Dương hết nhìn Thế Dương lại nhìn Mạn Ninh, cuối cùng hừ một tiếng bỏ đi. Mạn Ninh đang bực bội nên cũng không thèm nhìn anh lấy một cái. Chỉ chú tâm đến vết thương trên người Thế Dương.

Hạo Dương làm việc rất hiệu quả, chỉ mất 15 phút đã có thể đem người ra khỏi sở cảnh sát. Nhưng mới ra cửa cả ba người đã lại xung đột rồi.

“Anh bị như thế này mà còn không chịu về nhà.” Thế Dương nhất quyết đòi đến khách sạn làm Hạo Dương không vui ra mặt.

“Không phải anh không muốn nhưng anh thế này về nhà chỉ khiến bà nội và mẹ lo lắng. Anh ở tạm khách sạn mấy ngày, đợi đến khi khá hơn sẽ trở về.”

“Không được. Ở khách sạn rất bất tiện.”

“Hạo Dương, anh bây giờ mệt lắm, thật không còn hơi sức mà tranh cãi với cậu nữa. Cứ đưa anh đến khách sạn là được rồi.”

Thế Dương không muốn về nhà cũng là vì mẹ anh. Từ lần trước hai mẹ con cãi nhau vì Mạn Ninh, đến bây giờ vẫn luôn trong tình trạng chiến tranh lạnh. Anh không muốn lại cãi nhau với bà.

“Nhưng mà anh ở khách sạn cũng không ổn. Hay là… về nhà em đi.” Mạn Ninh suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc đưa ra quyết định.

Một câu nói của cô thành công làm hai người đàn ông đang đỏ mặt tía tai tranh cãi im phăng phắc. Họ nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được khiến cô ngại ngùng.

“Ý em là… nếu anh không muốn về nhà thì cũng không nên ở lại khách sạn. Vừa hay mấy ngày tới em không phải tới công ty, em sẽ chăm sóc cho anh. Dù sao anh đã giúp em nhiều như vậy, em cũng nên làm gì đó.”

“Mạn Ninh, không cần phải vậy đâu…” Đề nghị của Mạn Ninh xuất phát từ lòng áy náy, Thế Dương hiểu rõ nên không muốn làm cô khó xử.

“Cô có tỉnh táo không vậy. Tự nhiên đưa một người đàn ông về nhà, hàng xóm sẽ nhìn cô thế nào hả.” Cơn giận khi nãy của Hạo Dương vừa mới xẹp xuống giờ vì đề nghị bất ngờ của Mạn Ninh mà bùng lên.

“Đây là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh.” Mạn Ninh vẫn còn ấm ức lời nói của Hạo Dương nên đem nguyên câu của anh ném trả cho anh.

“Cô…”

“Đủ rồi…” Thế Dương đau đến sắp xỉu mà cứ phải nhìn hai người cãi nhau khiến anh không thể nhẫn nhịn thêm nữa.

“Anh là bác sĩ, anh tự biết chăm sóc cho mình cho nên hai người không cần lo. Làm ơn gọi giúp anh chiếc taxi.”

“Anh thế này sao mà tự chăm sóc được. Không bàn cãi nữa, anh cứ đến nhà em ở tạm mấy ngày đi.” Mạn Ninh chạy tới đỡ lấy Thế Dương đang đứng không vững.

“Mạn Ninh…”

“Có taxi rồi. Đi thôi.”

Mạn Ninh cực kì cố chấp nên Thế Dương đành nghe theo cô. Hai người dìu đỡ nhau lên taxi rồi đi mất.
Hạo Dương vẫn đứng như trời trồng ngay trước cửa sở cảnh sát. Bọn họ thế mà ôm lấy nhau bỏ đi. Anh rốt cuộc là cái gì… đối với họ anh là gì chứ.

Đầu đau quá, đau đến muốn nổ tung. Chân cũng đứng không vững nữa rồi. Hạo Dương cố sức đi đến chỗ đậu xe, mở vội lọ thuốc rồi uống một lần cả mấy viên. Anh như quả bóng bị xì hết hơi, vô lực ngồi trên ghế lái. Uống thuốc liều mạnh nên phần nào kìm hãm được cơn đau đầu nhưng nỗi đau trong lòng thì lại không có thuốc nào để trị.

Hạo Dương cười mà nước mắt lại rơi. Anh đúng là ngốc nghếch, còn cho rằng cô đã thay đổi cái nhìn về anh. Quan hệ của hai người sẽ phát triển theo chiều hướng tốt hơn. Nhưng đến cuối cùng cũng chỉ nhận được câu nói lạnh lùng của cô… không liên quan đến anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN