Nhân sinh kỳ diệu - Chương 44 – Tha thứ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 44 – Tha thứ


Hạo Dương và Mạn Ninh từ ngày sống chung với nhau hệt như vợ chồng son, quấn quýt không rời. Hai người ngọt ngào ân ái đến nỗi làm người đố kị. Nhưng mà họ mặc kệ, bỏ lỡ 5 năm, họ muốn bù đắp khoảng thời gian đó thật tốt.

Có điều trong cuộc sống luôn có những người khiến chúng ta khó chịu. Dù có muốn tránh mặt nhưng quả đất tròn, huống hồ người ta còn đích thân tìm tới.

“Không ngờ cô lại chính là Hestia.”

Mạn Ninh lạnh nhạt nhìn người trước mặt. Nửa tiếng trước, cô ta đến tận nhà tìm cô, yêu cầu được nói chuyện. Hay chưa? Cô và cô ta thì có gì để nói. Nhưng cô ta rất cố chấp, nhất quyết không rời đi. Mạn Ninh sợ hàng xóm đàm tiếu nên đành miễn cưỡng đến quán café này với cô ấy.

“Tần tiểu thư nếu muốn xác nhận thì hãy đến tìm bà Tần. Chắc hẳn bà ấy rõ nhất tôi là ai.” Mạn Ninh cười lạnh một tiếng.

“Cô không có quyền oán trách cô út. Bà ấy làm vậy là tốt cho anh Hạo Dương.” Tần Tĩnh Kiều dáng vẻ kích động, cũng lớn tiếng hơn.

“Tôi muốn oán ai còn đến lượt cô quản à. Tần tiểu thư, trong lúc tâm trạng tôi còn tốt thì cô muốn nói gì thì nói nhanh đi. Đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Tần Tĩnh Kiều bị thái độ của Mạn Ninh chọc cho giận đến tái mặt nhưng cô lại không thể nào phản bác. Hiện tại nếu xung đột trực diện với cô ta không phải là chuyện tốt. Mà mục đích của cô khi đến đây cũng chưa thành, nhịn.

“Cô út hiện giờ không còn ở An gia nữa cô có biết không?”

Mạn Ninh ngạc nhiên nhìn Tần Tĩnh Kiều. Bà Hương Nhu rời khỏi An gia sao? Hạo Dương đâu có nhắc chuyện này với cô. Hay anh cũng không biết.

“Dượng tôi còn muốn li hôn với bà ấy.” Nhìn nét biến hóa trên gương mặt Mạn Ninh, Tĩnh Kiều cảm thấy tự tin hơn một chút liền nói tiếp “Cô có biết tất cả những điều đó khủng khiếp như thế nào không?”

Mạn Ninh quả thật không dám tin nhà họ An lại thẳng tay với bà Hương Nhu như vậy. Đuổi khỏi nhà còn muốn li hôn. Một quý phu nhân như bà ta làm sao chịu nổi. Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến cô.

“Nghe cô nói thì chắc An phu nhân đang rất khổ sở, cô là cháu gái, không ở nhà an ủi bà ấy lại đến tìm tôi làm gì.”

“Còn không phải là vì cô. Nếu không phải cô, nhà họ An cũng không xào xáo như thế. Anh Thế Dương, anh Hạo Dương có nhà mà không muốn về. Cô dượng tôi cãi nhau đến muốn li hôn. Đều là do cô gây ra.” Tần Tĩnh Kiều đập mạnh xuống bàn rồi chỉ tay vào mặt Mạn Ninh.

“Trời tạo nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống.” Mạn Ninh đứng bật dậy, gạt mạnh ngón tay không có lễ giáo của Tần Tĩnh Kiều sang một bên “Tần Tĩnh Kiều, để tôi nói cho cô hay. Không phải tôi cũng chẳng phải nhà họ An đẩy bà ấy vào đường cùng mà chính là cô. Nếu cô không một mực làm theo ý mình, sống chết quấn lấy anh Hạo Dương thì bà ấy đâu có dùng mọi thủ đoạn chia rẽ chúng tôi như thế chứ. Là cô mặt dầy vô sỉ, biết rõ người ta không yêu mình vậy mà vẫn ương ngạnh theo đuổi. Căn nguyên mọi chuyện còn không phải do cô. Giờ còn ở đây oán trách người khác, cô đúng là có một không hai đấy.”
Mạn Ninh mắng chửi xối xả xong cũng không thèm liếc nhìn Tĩnh Kiều cái nào đã nghênh ngang đi mất.

Tần Tĩnh Kiều thì ngây như phỗng, sắc mặt trắng bệch ngồi trên ghế. Cô ta nói cái quái gì thế nhỉ. Tại sao lại do cô chứ. Cô chỉ rút hết tâm gan ra để yêu một người thì có gì sai. Phải chăng, sự cố chấp của cô đã gián tiếp gây ra hậu quả không thể cứu vãn như bây giờ.

Nước mắt tràn nơi khóe mi, Tĩnh Kiều cúi đầu nức nở. Cô không biết, cô cũng không cố ý làm như vậy. Từ nhỏ cô đã thích Hạo Dương, dù là anh chẳng thèm để ý đến cô nhưng cô vẫn nhất mực si mê anh. Anh ấy lại vô cùng tôn kính cô út nên cô không ít lần mè nheo với cô út.

Cô tin tưởng chỉ cần bà lên tiếng thì Hạo Dương sẽ nghe lời bà mà quan tâm cô nhiều hơn. Cô đã đúng, anh ấy nể mặt bà nên đối xử với cô không còn quá lạnh lùng. Chỉ như vậy cô đã sướng phát điên lên rồi. Được voi đòi tiên, cô càng muốn nhiều hơn nữa. Cô phải làm vợ của Hạo Dương.

Đương nhiên nguyện vọng này của cô đã nói rất nhiều lần với cô út. Có phải vì thế mà bà mới làm ra những chuyện như thế này. Chỉ vì muốn thành toàn cho cô. Cho nên Cố Mạn Ninh nói không hề sai, cô là nguyên nhân của chuỗi bi kịch này.

Mạn Ninh lầm bầm gì đó trong miệng, hậm hực quay lại quán café. Đúng là giận quá mất khôn, có mỗi cái túi xách mà cũng quên cho được. Nhưng mà bước chân cô khẽ dừng lại, Tần Tĩnh Kiều vẫn còn ở đây mà cô ta còn đang khóc, khóc rất thảm.

Mạn Ninh nhìn cô ta gục mặt trên bàn khóc lóc không màng hình tượng mà âm thầm thở dài. Lúc nãy có phải cô quá nặng lời không. Suy cho cùng, cô ta cũng chỉ là kẻ đáng thương trong tình yêu. Cô cũng từng yêu đơn phương Hạo Dương, cô biết cái cảm giác đó dày vò con người ta thế nào.

Nhẹ nhàng lấy túi xách, Mạn Ninh rầu rĩ bước đi. Cô đúng là không có tiền đồ. Rõ ràng nên hận chết cô cháu bọn họ, nhân cơ hội này đạp họ rơi xuống đáy luôn mới đúng. Nhưng mà trong lòng cô lại thấy không thoải mái. Bởi vì cô nghĩ đến Hạo Dương và Thế Dương.

Hai anh nếu biết bà Hương Nhu bị đuổi khỏi An gia, còn bị chồng đệ đơn li hôn chắc sẽ đau lòng lắm. Dù sao họ cũng là người một nhà… là mẹ con.

“Mạn Ninh…”

“Anh Thế Dương !” Mạn Ninh kinh ngạc khi trông thấy Thế Dương.

Mà Thế Dương có vẻ cũng bất ngờ khi đụng phải cô trên phố thế này. Lâu rồi không gặp, cô trông căng tràn sức sống, ánh mắt đong đầy hạnh phúc. Hình như cô sống rất tốt. Mà anh…

Thế Dương bối rối sờ cằm, mấy ngày anh chìm trong đau khổ, đi làm mà không có chút tâm trí nào, bị ép nghỉ phép một tuần. Không làm việc, anh càng dễ suy nghĩ lung tung, còn dùng rượu để giải sầu. Anh biết bây giờ mình rất thảm hại, râu ria mọc lởm chởm, quần áo xốc xếch khó coi.

Thế Dương cười tự giễu. Sao lại bắt anh gặp lại cô trong tình huống thế này chứ. Cô hẳn đã chán ghét anh lắm rồi. Cần gì phải để cô trông thấy bộ dạng gớm ghiếc này của anh.

“Anh ổn không?” Một lúc lâu sau Mạn Ninh dè dặt hỏi.

Anh khiến cô suýt chút nữa nhận không ra. Xem ra anh chịu đả kích rất nặng nề. Thiệt tình, sao anh làm cô khó chịu như vậy chứ.

“Anh ổn.” Thế Dương nhìn cô cười khan.

“Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi.” Mạn Ninh đề nghị.

Hơn 20 phút sau, cả hai người đều yên vị trong một quán café yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hô hấp của đối phương.

“Anh đã muốn tìm em rất nhiều lần nhưng anh không có can đảm đó. Ngẫu nhiên gặp thế này cũng hay, Mạn Ninh à… anh xin lỗi. Thay mặt mẹ anh xin lỗi em.”

Im lặng hồi lâu cuối cùng Thế Dương cũng mở lời trước. Lời xin lỗi này nghe thì nhẹ nhàng nhưng Mạn Ninh cảm nhận được anh đã dùng hết dũng khí của mình để thốt ra.

“Thế Dương, em xin lỗi. Đáng lí chuyện này không liên quan đến anh…”

“Không, Mạn Ninh. Mẹ anh đã sai, anh là con trai bà ấy, anh cần phải làm như vậy. Anh biết cho dù anh có nói xin lỗi 1000 lần thì cũng không thể nào bù đắp những tổn thương mà em phải chịu. Nhưng đây là chuyện duy nhất anh có thể làm. Mẹ anh cũng nhận phải sự trừng phạt thích đáng rồi cho nên anh mong em có thể tha thứ cho bà ấy.”

Mạn Ninh ngước mắt nhìn Thế Dương. Tay cô siết chặt lấy cốc café nóng hổi. Tha thứ sao? Liệu cô có làm được không. Cô nghĩ chắc rất khó nhưng bây giờ thành lũy trong lòng cô đang lung lay kịch liệt, chỉ chực sụp đổ.

Cô chợt nghĩ đến Hạo Dương, chàng ngốc đó chắc còn chưa biết chuyện của bà Hương Nhu. Nếu anh biết, có lẽ anh cũng sẽ đau khổ như Thế Dương lúc này. Hai người đàn ông này, một là người cô yêu bất kể sống chết, một là ân nhân cứu mạng, tri âm của cô. Thật lòng, cô không muốn nhìn thấy họ phải khổ sở.

Dường như đã có quyết định, Mạn Ninh nhẹ nhàng nở nụ cười. Thì ra cũng không khó như cô nghĩ.

“Em chấp nhận lời xin lỗi của anh. Mẹ anh… em cũng sẽ tha thứ cho bà ấy.”

Thế Dương hoàn toàn bất ngờ trước quyết định đột ngột của Mạn Ninh. Anh nên nói lời xin lỗi nhưng anh không tưởng tượng rằng Mạn Ninh sẽ đồng ý tha thứ cho mẹ anh một cách nhẹ nhàng thế này.

“Mạn Ninh…”

“Mẹ của anh đã làm những điều rất kinh khủng với em, em từng nghĩ cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho bà ấy. Nhưng nghĩ đến anh, nghĩ đến Hạo Dương, em lại không cảm thấy oán hận nữa. Em hi vọng hai anh không bởi vì chuyện này mà mất đi người thân, còn mang gánh nặng này suốt đời. Cho nên, em có thể tha thứ… vì hai anh.”

Thế Dương khẽ cúi đầu giấu đi giọt nước mắt đang muốn rơi xuống. Anh đã ganh tỵ với Hạo Dương biết bao. Bởi vì cô là Hestia nên anh biết tình cảm của anh sẽ chẳng đi đến đâu. Nhưng khi nghe cô nói cô bằng lòng tha thứ vì Hạo Dương, còn vì cả anh nữa thì anh lại cảm thấy tình cảm của anh bỏ ra không hề uổng phí.

Chí ít trong lòng cô, anh cũng có một địa vị nhất định. Chỉ như vậy thôi là anh mãn nguyện rồi.

“Cảm ơn em.”

Mạn Ninh khẽ lắc đầu “Em phải là người nói tiếng cảm ơn mới đúng. Những năm gần đây nghĩ lại thật đáng sợ, em hoàn toàn không còn là em. Nếu không nhờ anh và Tiểu Túc, em cũng chẳng thể bình an vô sự mà gặp lại Hạo Dương. Nói thế nào đi nữa, em thật sự rất cảm kích hai người.”

“Khi em cần có anh đến giúp, khi anh cần em cũng chẳng bỏ mặc. Bạn bè không phải là như vậy sao.”

Nhân gian hữu tình, có những người sống mấy chục năm trên đời cũng chẳng thể lướt qua nhau một lần. Còn bọn họ được gặp nhau, giúp đỡ nhau khi hoạn nạn đã là nhân duyên tốt đẹp nhất rồi. Đời này cũng không cưỡng cầu thêm nữa.

“Mà anh cũng đừng ở bên ngoài nữa, trở về nhà đi.” Mạn Ninh tận tình khuyên nhủ.

Thế Dương khẽ gật đầu. Anh bỏ nhà ra ngoài bấy lâu là vì không biết nên đối mặt thế nào với mẹ mình. Nhưng giờ ở nhà rối loạn, anh không thể trốn tránh tiếp nữa.

“Anh biết nên làm như thế nào, em đừng quá lo. Phải rồi, em có nói với Hạo Dương về lịch phẫu thuật cuối tháng này không. Hôm đó Hạo Dương chắc sẽ đưa em đi đúng không?”

Nghe Thế Dương nhắc đến chuyện phẫu thuật, Mạn Ninh thần sắc phức tạp. Dạo này cô chìm trong hạnh phúc hoàn toàn đem chuyện phẫu thuật ném sang một bên. Thế mà cô lại quên mất, cô vẫn còn một ải sinh tử nữa đang chờ.

“Mạn Ninh… em làm sao vậy?” Thế Dương khẽ lay vai Mạn Ninh.

“Em… em vẫn chưa nói với anh ấy. Em sợ khiến anh ấy lo lắng.” Cô nhỏ giọng trả lời.

“Không lẽ em muốn một mình đối mặt với ca phẫu thuật lần này. Mạn Ninh, tuy nói khả năng thành công lên đến 80% nhưng vẫn có thể có rủi ro trong đó. Em nên cho Hạo Dương biết, cũng là công bằng với cậu ấy.”

Câu nói của Thế Dương ở quán café lúc nãy thật sự khiến Mạn Ninh suy nghĩ rất nhiều. Bảo cô nói sao với anh bây giờ. Hay cô dứt khoát từ chối phẫu thuật. Cũng không được, Thế Dương đã nói cô nhớ lại là vì chịu ảnh hưởng của tâm lí chứ khối máu bầm trong đầu cô vẫn chưa tan. Còn kéo dài chính là đùa giỡn với tính mạng. Mạn Ninh mệt mỏi ôm trán. Rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN