Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi


Chương 2


6 năm sau.
Trên một ngọn đồi cao được bao bọc bởi một rừng lau bát ngát, một người phụ nữ mặc váy đen, mái tóc dài đang đứng trước 2 nấm mồ khá sạch sẽ, tay cầm những cành hoa lưu ly tím.

-“Mẹ, anh Dũng. Mới đó đã 6 năm trôi qua. Hai người ở bên đó vẫn khỏe chứ? Sang đó mọi người vẫn sống tốt chứ? Minh Anh cũng đã lớn rồi, con bé rất giống anh. Em xin lỗi vì không dẫn con bé đến đây, chỉ có thể mang ảnh của con cho anh. Anh không giận em chứ? Hôm nay là sinh nhật nó, cũng là ngày nhắc em nhớ lại những kí ức đau buồn nhất…em không muốn con bé trông thấy mẹ nó trong bộ dạng tiều tụy thế này, càng không muốn gợi lại trong đầu nó những lời cay nghiệt của người khác khi nói nó là sao chổi hại chết hai người….6 năm qua có lẽ con bé là người thiệt thòi nhất khi không một lần được bố mình bồng bế, cưng nựng như những đứa trẻ khác, lại bị người đời nhìn nó bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Con bé làm gì sai mà phải chịu nhiều bất công như vậy? Giá anh và mẹ không bỏ nó mà đi thì tốt biết mấy…..”

Nói đến đó người phụ nữ bật khóc,cành hoa trong tay cũng bị siết chặt lại….

” Bao ngày mẹ ngóng,bao ngày mẹ trông,bao ngày mẹ mong con chào đời…”

Chuông điện thoại vang lên ráo riết, cắt mọi suy tư trong lòng người phụ nữ. Đưa mắt nhìn về dãy số đang gọi, cô khẽ lau nước mắt rồi nói.

-“Mình nghe này Nhiên…. Cậu nói sao? không tìm thấy Minh Anh? cậu tìm kĩ lại chưa?…Được rồi mình sẽ đến ngay…”

Người phụ nữ tắt điện thoại, ánh mắt lại hướng về hai tấm ảnh kia.

-“Minh Anh không biết đi đâu rồi, giờ em phải đi tìm con,hai người khôn thiêng phải che chở nó không có chuyện gì xảy ra nhé, nếu nó có chuyện gì chắc em không sống nổi mất….” dứt lời người phụ nữ vội vã chạy đi.

***********************************

Lái xe đến trường mầm non của con gái, đôi chân thon dài nhanh chóng chạy lại chỗ bạn mình.

-“Sao rồi thấy nó chưa?”

Người kia lắc đầu bất lực, đáy mắt lộ rõ lo lắng.

-“Mình tìm hết rồi mà không thấy, cô giáo bảo nó bỏ về sớm 20 phút.”

Giọng nói của người phụ nữ càng thêm lo lắng.

-“Có chuyện gì xảy ra sao? mà sao nó về không ai gọi cho chúng ta vậy? cô giáo đâu rồi, tớ cần nói chuyện với cô ấy.”

Hiểu bạn mình đang lo lắng như thế nào, người kia vội vàng kéo tay người phụ nữ lại.

-“Cậu bình tĩnh đã. Mình nghe nói hôm nay bọn bạn của Minh Anh lại trêu nó là sao chổi hiện thân, còn bảo nó nếu không muốn làm người khác liên lụy thì biến đi nên nó mới biến mất như vậy…”

-“Mình thật không hiểu nổi sao bọn nó mới có tí tuổi mà đã ăn nói độc địa như vậy rồi, nếu để mình biết đứa nào nói như vậy thì mình sẽ không tha.”

-“Thôi bây giờ quan trọng là tìm được con bé, cậu bình tĩnh đi. Mà cậu thử nghĩ xem con bé có thể đi đâu được?”

Nét mặt người phụ nữ trầm xuống rồi như nhớ ra gì đó,

“…À đúng rồi, mình nhớ có một lần bị mình mắng nó liền bỏ ra cánh đồng hoa lưu ly cạnh con sông. Chúng ta thử đến đó luôn đi.”

-“Được rồi, mong chúa phù hộ nó đang ở đó….”

***********************************************

Chiếc xe dừng lại ở bờ sông, đưa mắt nhìn quanh một lượt, thật không khó để bắt gặp hình ảnh của một cô bé với mái tóc thắt nơ, đang ngồi cạnh dòng sông ném những viên đá xuống nước.

-“Cậu nhìn kìa…hình như là Minh Anh phải không?” -ngón tay thon dài của người phụ nữ chỉ về phía trước.

Người kia reo lên hạnh phúc,

-“Cảm ơn Chúa, đúng là nó rồi.”

Dứt lời cô định bước xuống thì người bạn đã kéo tay nói.

-“Khoan đã, cậu phải bình tĩnh khi gặp nó nha, không được làm nó sợ…”

Bên kia gật đầu, ánh mắt dịu hiền nhìn về phía trước,

-“Mình biết rồi, cậu không phải lo đâu. ‘

Dứt lời hai bóng nữ nhân nhẹ nhàng bước lại gần 1 cô bé đang gục mặt xuống đầu gối…

Hức hức…h..ứ….c…

Tiếng khóc nỉ non vang lên như xé tận vào tim can của người mẹ.

-“Minh Anh…” người phụ nữ nghẹn ngào, từ khóe mắt đẹp một dòng lệ trong suốt đã rỉ ra.

Nghe tiếng mẹ, nó giật mình quay lại, đôi mắt to tròn đẫm nước mắt, tự nhiên nó khóc nấc lên rồi ôm chầm lấy mẹ mình.

-“Mẹ…mẹ ơi..h…ứ…c….mẹ dẫn con lên thiên đường gặp bố đi, bọn nó bảo con không có bố, con hại chết bố và bà nội, bọn chúng nói con là sao chổi…h…ứ…c…mẹ ơi sao con lại hại chết bố? mẹ dẫn con đi tìm bố đi, mẹ bảo bố yêu con, con không hại chết bố mà nhưng sao ai cũng nói con là sao chổi hở mẹ…hức hức.”

Người phụ nữ sững người, chỉ biết ôm lấy con gái tội nghiệp.

-“Con tôi…mẹ xin lỗi con nín đi, mẹ xin lỗi….” nước mắt người phụ nữ rơi lả chã, khẽ kéo cô con gái vào lòng vỗ nhẹ.

-“Cậu thôi ngay đi sao lại khóc trước mặt con nít như vậy. Minh Anh nghe lời dì, nín đi con. Bọn nó đều là những đứa trẻ hư nên mới nói với con như vậy, con đừng để ý bọn chúng. Mai dì sẽ gặp bố mẹ mấy đứa đó nói chuyện, con đừng khóc nữa.” người phụ nữ kia cũng bước lại khẽ xoa đầu cô bé.

-“Con không sao đâu, dì đừng đi gặp bố mẹ mấy bạn đó, con không muốn bọn nó nghĩ con là đồ mách lẻo đâu..hức hức”

-“Được rồi, hai mẹ con ngồi dậy đi, trời cũng sắp tối rồi.”

Kiều Lan đưa tay nắm chặt tay bạn, khuôn mặt chứa đầy sự biết ơn.

“…Cảm ơn cậu nhiều lắm Nhiên, nếu không có cậu thì chắc mình sẽ không bao giờ được như hôm nay.”

-“Đừng nói như vậy Lan. Ai bảo bọn mình là bạn thân kia chứ. Thôi đi nào muộn rồi đấy….”

Ánh mặt trời tắt dần, không gian tĩnh mịch bao trùm tất cả, chỉ còn tiếng gió khẽ đưa trên cánh đồng lưu ly bát ngát… Chiếc xe nhanh chóng khởi động rồi hòa vào bóng đếm tĩnh mịch, đáng sợ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN