Nghiệt oán tóc xanh - Full
Chương 5 :5
Bình An cười tựnhủ:
“Có thấy ma quỷgì đâu!”.
Cô dọn dẹp mọi vậtphẩm của mình, chuẩn bị rời khỏi quán bar. Trước khi đi còn rửa mặt, nhân tiệngội đầu. Cô để kiểu tóc ngắn giống Ngô Hiểu Lợi[1], kiểu tóc này rất dễ xử lí.Lúc gội đầu cô cúi người rồi nhúng tóc vào trong nước, cô cảm thấy đỉnh đầu lạnhcóng như thể vừa nhúng tóc vào băng. Cô vội ngẩng đầu, kiểm tra nhiệt độ nước,không tới mức lạnh thấu xương. Lúc nhìn đồng hồ, phát hiện không còn sớm nữa,phải nhanh chóng rời đi, bọn Tô Di sắp tới mở quán rồi. Bình An vội vàng laukhô tóc, chuẩn bị rời khỏi quán bar.
[1]. Ngô Hiểu Lợi(1983) là cầu thủ bóng chuyền chuyên nghiệp người Đài Loan.
Cửa quán đã bịkhóa bên ngoài không mở được. May mà phòng tắm nhỏ có một cửa sổ nhỏ, cô phải cốgắng lắm mới chui được ra khỏi cửa sổ đó, tiếp đó phải rất khó khăn mới lấy đượctúi xách rồi nhảy xuống. Cô vừa nhảy xuống thì phát hiện thấy một người đàn ôngđang vừa tò mò vừa say sưa quan sát cô.
Cho dù Bình An cócá tính hơn nữa thì cô cũng không muốn bị người khác nhìn thấy cảnh tượng mìnhmặc mini juyp lộ cả nội y màu hồng phấn cùng đôi chân dài để cố chui ra từ cửasổ.
Cô không chỉkhông muốn bị người khác nhìn thấy, mà dường như đến cả ý nghĩ giết người diệtkhẩu cũng có.
Bình An tức anhách nhìn lại anh ta, hai người giương mắt nhìn nhau. Trông người đàn ông đó rấtđẹp trai, không những thế còn khá cao, cô phải gắng kiễng chân mới có thể nhìnrõ dáng vẻ anh ta.
Trớ trêu ở chỗanh ta là một hòa thượng, trẻ trung đẹp trai là thế mà đội khăn trên đầu, mặc bộcà sa màu ghi, nhưng lại đeo cặp kính râm hầm hố, tay cầm chiếc di động rấtsành điệu, buồn cười nhất là một con bồ câu đậu trên vai anh ta nữa chứ.
Bình An còn ngỡmình mới sáng bảnh mắt đã trúng tà, tại sao lại gặp một người kì quặc như vậy ởnơi khỉ ho cò gáy này?
Còn người đó cứchỉ vào khóe mắt cô, tiếp đó nghiêm túc nói với cô:
“Thí chủ, thí chủvẫn chưa rửa sạch gỉ mắt của mình”.
Bình An dường nhưnghẹt thở, cô có cảm giác mình sắp ngất xỉu. Cô hoàn toàn không thể chấp nhậnchuyện này có thể xảy ra với một người vừa sành điệu lại giỏi giang, không nhữngthế lại rất thông minh như cô. Nhưng cô có thể làm gì với một hòa thượng? Đánhnhau thì đánh không lại, cãi nhau với một quái nhân như thế này e rằng càng cãicàng đáng sợ. Cô chỉ còn một cách duy nhất đo là kéo váy chuẩn bị nhảy xuống.
Hòa thượng kia lạichêm thêm một câu đằng sau cô:
“Cô gái à, có phảicô đang lấy trộm đồ không đấy? Liệu bần tăng có nên thực hiện nghĩa vụ công dânbáo cảnh sát không nhỉ?”.
Bình An quay đầulại hằn học nói:
“Ngươi không sợta giết người diệt khẩu sao?”.
“Không sợ, bầntăng chỉ hỏi vậy thôi, nếu cô cho rằng không cần thiết báo cảnh sát thì cô cứđi thôi!”.
Bình An lấy chiếctúi xách ra trước mặt anh ta, rồi nhanh chóng mở ra, tiếp đó đổ ra mọi thứ cótrong túi, một vài quyển sổ, bút, giấy, son, kem chống nắng, tiền lẻ… rồinói:
“Hòa thượng nhìncho kĩ này, lẽ nào ăn cắp chỉ lấy mấy thứ đồ lặt vặt này sao?”.
Hòa thượng đó ngồixổm xuống quan sát cẩn thận, sau khi xem qua rút ra kết luận:
“Túi của phụ nữ đềulộn xộn thế này ư? Lúc nào rảnh cũng nên sắp xếp lại một chút. Trông tờ giấynày đã lau qua son rồi đó”.
Bình An ngượng đỏmặt, cô nhanh chóng nhặt lại đồ rồi làu bàu:
“Ngươi có quản nổichuyện thiên hạ được không? Ngươi là tên lừa đảo hành tẩu giang hồ, đừng cho rằngchỉ cần cạo trọc đầu, mặc áo cà sa là biến thành hòa thượng”.
Hòa thượng đẹptrai kia ngẩng đầu nhìn cô chân thành nói:
“Bần tăng là hòathượng thật mà, bần tăng đã lừa thí chủ gì đâu, bần tăng còn chưa hóa duyên chothí chủ. Thí chủ nói vậy, trái lại làm tăng sự nhiệt tình của bần tăng về việc hóaduyên cho thí chủ đấy”.
“Là hòa thượng đứngbên cửa sổ phòng tắm người ta làm gì hả? Hay là muốn nhìn trộm?”.
Bình An hằn họcmuốn gây sự với anh ta.
“Thí chủ, trướckhi xuất gia bần tăng cũng là người khá có cá tính đấy, thí chủ không được phỉbáng bần tăng như vậy. Cửa sổ tối om thế kia, bần tăng có thể nhìn thấy gì chứ?Chẳng qua bần tăng đang tìm một thứ đồ mà thôi”.
Trông vị hòa thượngnày rất ấm ức.
“Thứ gì vậy?”.
“Tìm được rồi, bầntăng biết chắc sẽ ở đây mà. Bần tăng cảm nhận được, ha ha, không ngờ giác quanthứ sáu của bần tăng lại linh thế.
Hòa thượng vui mừngnhặt chiếc bùa hộ mệnh màu đỏ từ dưới đất lên tiếp đó nhìn lên trời hỏi:
“Đây là vật ngươicần tìm?”.
Hòa thượng cườiđáp:
“Thứ này vốn đượcbần tăng tặng cho một người, nhưng anh ấy đã làm mất, có lẽ anh ấy đã gặp chuyệnrồi. Tối qua bần tăng nhận được bồ câu đưa thư của sư huynh xong liền vội vàngtới chỗ này. Căn phòng này quả nhiên rất nhiều oan khí, thí chủ ở đây một đêmcó xảy ra chuyện gì không?”.
“Làm gì có chuyệngì chứ, chẳng phải tôi vẫn ổn đó hay sao?”.
“Ổn ư? Ổn mà phảichui ra từ cửa sổ?”.
“Bà cô đây thíchchui cửa sổ đấy, nhà ngươi quản được sao? Hòa thượng lắm chuyện, xì, đầu trọckhó coi chết đi được”.
Cuối cùng DịchBình An đã ngoác miệng chửi lung tung.
“Xấu thật sao?Thí chủ có thể thưởng thức thêm một chút nữa rồi đưa ra ý kiến khác đượckhông?”.
Bình An chắp taythưa:
“Được rồi, đạisư, tôi phục ngài thật rồi, ngài nhặt được thứ ngài cần rồi, tôi cũng phảinhanh chóng đi nộp bản thảo, tôi đi đây”.
“Thí chủ à, códuyên gặp lại”.
Bình An ném chiếctúi giấy về phía anh ta bực bội nói:
“Gặp cái đầu hòathượng nhà ngươi, ta không bao giờ muốn gặp lại nhà ngươi nữa”.
Đột nhiên có mộtthứ gì đó được đưa vào tay cô:
“Mặc dù thí chủ rấtghét bần tăng, nhưng bần tăng vẫn muốn tặng cho thí chủ vật này, có thể sẽ cóích cho thí chủ đấy”.
Thứ đó chính làchiếc bùa hộ mệnh màu đỏ, Bình An vốn định từ chối, nhưng không biết tại sao,cũng có thể do ánh mắt chân thành của hòa thượng kia đã lay chuyển cô. Trongánh mắt đó không hề có bất kì ý nghĩ làm tổn thương hay bày trò độc ác cả.
Cô giơ tay đỡ lấychiếc bùa hộ mệnh, tiếp đó tiện tay đặt vào trong túi, cuối cùng nói:
“Đừng tưởng bở tasẽ mời ngươi ăn sáng”.
Hòa thượng kia khẽcười, anh nhận thấy người con gái này khi tức giận trông rất giống một người.Người đó cũng có khóe miệng nhếch lên trên duyên dáng, đôi mắt với đường nétcong cong, lúc nào cũng hằn học dọa:
“Nhịp hai hai,anh lo mà chết đi! Lát nữa em sẽ tính sổ với anh”.
Anh vuốt vuốt ngực,cảm thấy quái lạ sao mình lại lắm chuyện thế này, hóa ra anh lại nhớ tới mộtngười con gái đã rời bỏ thế giới này. Người con gái đó là cái dằm trong timanh, không thể chạm vào được, hễ động tới liền khiến tâm hồn anh tan nát. Nhưngkhi nhìn thấy cô gái chui ra ngoài từ cửa sổ kia, cái dằm đó dường như cắm sâuhơn, sâu tận vào trong thịt, khiến anh đau tới mức ngạt thở.
Tại sao trên thếgiới này lại có những người có nụ cười và biểu lộ cảm xúc giống hệt nhau thế?
Hòa thượng vừanghĩ tới người đó, nụ cười trên khuôn mặt anh dần biến mất, giống như một bônghoa đang thì nở rộ đẹp đẽ nhất bỗng mất đi sinh mạng của chính mình.
Trương Vĩ Quânlúc này đang đứng ở sân thượng nhà mình phóng tầm mắt nhìn về phía xa xa, nhìnra rất xa, ngoài trời xanh chỉ có mây trắng. Tại sao vẫn không nhìn thấy bồ câuanh thả lúc trước trở về.
Lẽ nào sư phụ đãgặp chuyện gì rồi, không nhận được bồ câu? Hay là chim bồ câu mang thư lạc hướng?Không thể nào, đã bao nhiêu năm nay anh luôn dùng cách này để trao đổi thôngtin với sư phụ, lần này rốt cuộc sao vậy?
Anh cảm thấy rấtkì lạ, nhưng cũng không thể để ý nhiều chuyện như vậy. Lúc này đã không còn sớmnữa, anh phải tới quán bar ma xem xét lại một lần nữa, kiểm tra lại địa hình,tuy công phu vẫn chưa học tới nơi tới chốn, nhưng vẫn có thể nhìn ra gì đó. Cóđiều tay họ Vương đáng ghét kia, cũng chỉ là một đội trưởng nhỏ nhoi thôi mà?Có gì hoành tráng đâu, thế mà lại bắt mình nghỉ, không để mình tự đi điều tra vụán của An Li Huyền.
Thôi được, nghĩnhiều vậy cũng chẳng có ích gì, hay cứ xuống lầu tới cửa quán bar ma xem sao.Còn cô nhà báo của báo buổi tối gì đó nữa, cũng là loại dai như đỉa, tại sao cuộcsống lại lắm phiền não thế, nếu sớm biết cuộc đời là vậy, lúc niên thiếu nên ởbên sư phụ, không nên ra ngoài làm cảnh sát làm gì, làm một hòa thượng hạnhphúc biết bao!
Trương Vĩ Quân vừamặc quần áo vừa nghĩ về sư phụ, tiếp đó đánh xe tới quán bar ma. Vị trí quánbar này thật xa xôi hẻo lánh, bốn bề là bóng cây, ban ngày ban mặt thế này chỉcảm thấy khí lạnh khắp nơi, cả người gai lạnh, thật không hiểu nổi cô Tô Di kiatại sao lại chọn địa điểm này?
Lúc Trương VĩQuân đi về phía quán bar, vừa đúng lúc Tô Di đang ngồi đằng sau xe đạp ChungNguyên đến quán bar. Mọi người đều cảm thấy quán bar ma có gì không ổn, nhưng lạikhông thể nói được vấn đề là gì, có điều tất thảy đều không thể yên tâm được.Cho nên mới sáng sớm Tô Di đã lay Chung Nguyên đang ngủ trên ghế sofa dậy rồicùng tới quán bar.
Trương Vĩ Quân gầnnhư tới cửa quán bar ma cùng lúc với Tô Di. Ba người đều đứng ngây ra trước cửaquán, bởi có một hòa thượng đang ngồi trên bậc thềm giống như dân công chứcđang chờ ông chủ tới mở cửa văn phòng. Hòa thượng đó không chỉ lắc lư mà cònđang uống một cốc café nóng. Thật không hiểu nổi cốc café này ở đâu ra nữa.
Trương Vĩ Quânkhi nhìn rõ hòa thượng đó lập tức vô cùng phấn khích, anh chạy thẳng tới chỗhòa thượng bắt tay nói:
“Sao sư phụ có bồcâu đưa thư của tôi?”.
Con bồ câu trắngđậu trên vai hòa thượng vừa nhìn thấy chủ của mình liền vội vàng bay tới đậutrên vai chủ, đầu nó ngoẹo sang một bên.
“Thí chủ chính làsư huynh gì đó của bần tăng sao? Đúng rồi, Bất Liễu sư huynh, sư phụ đã từng nhắcvề huynh với đệ. Bồ câu đưa thư của huynh được vỗ béo quá, mấy lần đệ muốn nướngăn thịt, nhưng đã cố nhịn đấy”.
“Ngươi nói vớ vẩngì vậy, tại sao ngươi biết pháp hiệu xuất gia trước đây của ta?”.
Mặt Trương VĩQuân đỏ tưng bừng.
Hòa thượng kia đứngdậy phủi mông, rồi nói:
“Đệ chờ mọi ngờiđã lâu rồi, pháp hiệu của đệ là Minh Lãng, là trụ trì đời thứ mười bốn chùaPháp m. Hôm qua nhận được bồ câu đưa thư của sư huynh nên mới tới nơi này trừma”.
Tô Di chẳng nóichẳng rằng đẩy cửa quán bước vào trong, tiếp đó đóng chặt cửa lại, từ phíatrong vọng ra giọng nữ lanh lảnh:
“Đồ dở hơi, tạisao có lắm đồ dở hơi thế này chứ?”.
Trương Vĩ Quân lạivô cùng phấn khích:
“Ý của đệ là hiệngiờ đệ là trụ trì của chùa Pháp m, thế còn sư phụ đâu?”.
“Ý huynh là cụ PhạnTrần? Đệ chẳng qua tình cờ lên núi chơi, nhưng cụ ấy nhất định muốn đệ làm trụtrì, không những thế còn bắt đệ cạo đầu. Còn nói đệ có huệ căn, nói xong thìviên tịch, đệ quả thực vô tội”.
“Ý của đệ là sưphụ đã chết rồi sao?”.
Khóe mắt TrươngVĩ Quân rơm rớm lệ.
Minh Lãng ngồitrên bậc thềm nói:
“Đệ cũng thấy rấtkhó hiểu, tại sao sư phụ của huynh lại kết đệ như vậy? Huynh cũng đừng buồn nữa,đệ mới buồn đây này, vô duyên vô cớ bị kéo đi làm hòa thượng, còn chưa kịp hưởngthụ sự đãi ngộ của trụ trì gì đó thì đã phải xuống núi trừ yêu đuổi ma rồi”.
Chung Nguyên tòmò hỏi:
“Anh cảnh sát ơi,không ngờ trước kia anh cũng là hòa thượng”.
“Có gì lạ đâu,tôi vừa chào đời đã là cô nhi rồi, được sư phụ nhận về chùa nuôi. Tôi vốn địnhcả đời làm hòa thượng, nhưng một ngày kia tôi xem bộ phim về gangster, thế làmuốn làm cảnh sát nên đã đăng kí thi. Do thân thủ dẻo dai, nên đã ngay lập tứctrúng tuyển. Nếu tôi không theo đuổi lí tưởng làm cảnh sát, hiện giờ tôi đã làmột hòa thượng rồi”.
Hòa thượng MinhLãng đội khăn che đầu vỗ vai anh nói:
“Nếu làm hòa thượngkhông có lí tưởng thì chẳng khác gì làm một pho tượng phật Bồ tát. Huynh hành độngnhư vậy là đúng, nên phấn đấu cho lí tưởng”.
Chung Nguyên cũngbiểu thị đồng tình. Trương Vĩ Quân đang hoài cổ ở đó, nhưng cứ nghĩ tới việc mộtngười không biết lai lịch thế nào bỗng chốc trở thành trụ trì, bất giác cảm thấyhơi khó chịu.
Tô Di thực ra vẫndỏng tai nghe đằng sau cửa, nhưng khi mọi người nghe thấy Minh Lãng nói câu thứhai, đều không hẹn mà chạy về phía cửa sổ phía sau quán bar. Câu nói đó là:
“Người trong quáncủa các người đều rất kì quái, tại sao bần tăng lại nhìn thấy trong quán củacác người có một cô gái trèo ra ngoài từ cửa sổ phía sau, hay là hiện giờ đangphổ biến mốt trèo cửa sổ”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!