Thần Hy Khúc
Chương 96
Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻ Chương 96 ✻
Đóa hoa trong tay Vưu Chiếu Hy cùng lúc rơi xuống sàn nhà. Màu đỏ thẫm hòa mình trong màn đêm càng ma mị quyến rũ hơn vài phần.
Vưu Thần vẫn trầm mặc quan sát từng động tĩnh của cậu. Ánh mắt mang theo một chút lãnh đạm xen lẫn mong chờ áp lên trên cơ thể phiếm hồng vì tác dụng của xuân dược.
Vưu Chiếu Hy hiện tại không còn cảm giác được gì ngoài việc cơ thể cứ thế nóng lên, da thịt trở nên ngứa ngáy khó chịu nhưng chỉ cần một động chạm nhẹ cũng đủ khiến cậu khoan khoái kỳ lạ.
Đóa hoa rơi xuống từ bao giờ cậu cũng không rõ nữa. Chỉ biết rằng ngay lúc này ánh mắt sắc bén của Vưu Thần giống như một lưỡi dao đã được mài cẩn thận, đặt trên người cậu, tùy ý mà rê từ trên xuống dưới.
Yết hầu nơi cổ họng khẽ di chuyển lên xuống một cách khẩn trương.
“Em đang giết thời gian của tôi đấy.”
Vưu Thần nói, điếu thuốc trong tay cũng cháy hơn một nửa.
Làn khói che khuất đi biểu tình trên mặt của y, càng khiến cho cậu thêm phần khẩn trương.
Bàn tay đặt lên khuy áo, Vưu Chiếu Hy tuy không rõ vì sao mình lại nghe theo lời của người kia như vậy nhưng động tác cũng không chậm trễ thêm một chút nào nữa.
Từng khuy áo bị cởi ra, vạt áo rộng mở để lộ hõm cổ cùng vòm ngực trắng nõn mê người của cậu. Hai điểm nổi trên ngực hồng nhuận khiến Vưu Thần dao động ánh mắt.
Yết hầu của y cũng thuận theo đó mà di chuyển.
Áo sơmi rồi đến quần jeans.
Vưu Chiếu Hy nhắm chặt mắt, ngón tay kéo khóa quần xuống, âm thanh khe khẽ phát ra cũng đủ chấn động tâm tình của cậu. Đến khi quần jeans trượt xuống tạo thành một nhiều lớp xếp chồng lên nhau, cậu mới chậm rãi mở mắt.
Hơi thở dần nặng nhọc. Ngón tay chạm đến quần nhỏ cũng trở nên run rẩy.
Vưu Chiếu Hy ngẩng đầu nhìn Vưu Thần, bất ngờ thấy y soạt một tiếng đứng thẳng dậy.
Bước chân của cậu cũng vì thế mà lùi ra sau một bước.
Điếu thuốc đã sớm bị y dập tắt. Vưu Thần đứng thẳng người, không vội vàng mà đi đến trước mặt của Vưu Chiếu Hy.
Ánh mắt vững vàng rơi xuống từng đường cong trên cơ thể của cậu. Trên người chỉ còn sót lại một mảnh vải nhỏ che khuất nơi đã tràn đầy khí lực, Vưu Thần âm trầm cười một tiếng, bàn tay áp lên tay của cậu, tiếp thêm lực để cậu dứt khoát cởi nó xuống.
Rốt cuộc mọi thứ cũng đã bị đoạt khỏi cơ thể. Làn gió rít lên, lùa qua da thịt của cậu.
Vưu Thần một tay vươn ra giữ lấy cằm của cậu, buộc cậu nghiêng sang một bên. Sau đó y cúi thấp người, dùng lưỡi liếm lộng từ ngực lên đến hõm cổ, liếm lên đến mang tai. Động tác nhẹ nhàng lại lượn lờ làm cho Vưu Chiếu Hy cả người đều run lên.
Chân mày cậu nhíu lại.
Vưu Thần làm cho cậu kích thích thật sự, khóe môi suýt nữa đã bật ra một tiếng rên rỉ.
Đầu lưỡi vẫn chưa chịu ngừng lại mà tiếp tục khuấy đảo mép tai của cậu, sau đó y xoay gương mặt của cậu đối diện với mình, nhanh chóng áp xuống môi, hôn điên đảo.
Rượu kết hợp với xuân dược làm cho suy nghĩ của Vưu Chiếu Hy từng chút từng chút đứt gãy. Cậu thuận theo môi lưỡi đan cài với y, cổ cũng nhướn lên muốn nhiệt tình đáp lại y.
Nhưng chỉ trong một khắc, Vưu Thần liền rời khỏi cánh môi của cậu mà không một chút luyến tiếc. Buông tay khỏi gương mặt của cậu, y thấp giọng gieo lệnh:
“Quỳ xuống.”
Nụ hôn chấm dứt quá nhanh khiến cho cậu có chút hụt hẫng. Ánh mắt mất mát ngước nhìn Vưu Thần, lời lẽ trong cổ họng muốn nói ra lại không biết phải nói như thế nào.
Lúc này tâm trí cậu thật sự mơ hồ, dường như chúng chỉ còn xoay quanh mỗi hình ảnh của Vưu Thần mà thôi.
Không thêm do dự, Vưu Chiếu Hy hạ người quỳ xuống trước mặt người kia.
Vưu Thần bước đến, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt một nửa hứng thú một nửa lại âm ĩ tức giận. Chậm rãi đem cà vạt che khuất đi tầm nhìn của cậu, sau đó y còn cúi thấp người trói luôn cả hai tay của cậu ra sau lưng.
Vưu Chiếu Hy không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì, thính giác cũng vì thế mà nhạy cảm hơn bình thường. Cậu nghe rõ tiếng thở nặng nhọc đầy dục vọng của Vưu Thần, nghe được âm thanh ma sát của sợi dây cùng với cổ tay của mình.
Sau đó, cậu nghe thấy tiếng động vun vút của…roi da.
Vưu Thần không biết chuẩn bị những thứ này từ khi nào, ngón tay giữ lấy chiếc roi da rất chắc chắn lại thuần thục. Một ngón tay trượt dài trên thân roi, dường như hài lòng với chất liệu của nó nên y nhếch môi cười nhàn nhạt.
“Tiểu Hy, em nghĩ vì sao mình lại bị như vậy?”
Vưu Thần vẫn chú tâm nhìn vào chiếc roi da trong tay.
Vưu Chiếu Hy quỳ thẳng lưng, cằm nhỏ hơi ngước lên, môi bị cậu cắn xuống một chút.
Vì sao mình lại bị như vậy?
Cậu nghĩ là bản thân biết rõ nguyên nhân.
Nhưng vì sao phải dùng cách trừng phạt này?
Vưu Chiếu Hy không nhìn thấy sắc mặt của Vưu Thần, cơ thể theo phản xạ cũng hơi co rụt lại.
“Vì em đã bảo anh si tình ngu ngốc.” Cậu không ngại lặp lại lỗi của mình.
Cậu biết lời nói lúc đó nghe kiểu gì cũng rất tổn thương đến tình cảm mà Vưu Thần dành cho cậu.
Nhưng chính ba của y cũng không ngớt lại tổn thương chà đạp lên nhân cách của mẹ cậu và cả cậu nữa.
Vì sao cậu không được phản kháng?
Ấm ức không thể nói ra, Vưu Chiếu Hy chỉ còn cách cắn chặt môi mình.
Vưu Thần nghe cậu trả lời thẳng thừng, tiếng cười lạnh nhạt cũng cùng lúc bật ra. Y bước tới trước mặt cậu, dùng lực miết cằm cậu, từng câu chữ rít qua kẻ răng:
“Thật sự em có nhiều cách để phản kháng lại cha tôi, nhưng em lại dùng sự hy sinh của tôi thay vì những thứ khác. Em có nghĩ đến cảm xúc của tôi hay không?”
Vưu Chiếu Hy không trả lời, nhưng cậu cảm nhận được sự tức giận của người kia đang ở đỉnh điểm.
Trái tim của y là thứ lãnh khốc lạnh lẽo nhất, nhưng cũng là thứ không thể tùy ý động chạm vào.
Nhưng Vưu Chiếu Hy cậu hết lần này đến lần khác đều cứ nhắm vào trái tim đó mà chọc nó tức giận.
Nuốt xuống một ngụm khí lạnh, cậu hé môi, nói, “Nếu anh có thể trừng phạt em vì lời nói bốc đồng của mình, vậy thì anh có dám trừng phạt ba anh không? Lời lẽ của ông ấy nói về mẹ em và em đều không thể nào lọt tai được. Vậy anh có nghĩ cho cảm xúc của em lúc đó hay không?”
Vưu Thần híp mắt lại quan sát nụ cười trên môi của cậu.
Một nụ cười rất ung dung bình thản.
Bốn bề lại rơi vào trầm mặc, cho đến khi Vưu Thần bất ngờ giơ cao cánh tay cùng với chiếc roi da trong tay mình, sau đó thình lình quất mạnh xuống trước ngực của cậu.
“Tôi phạt em vì em xúc phạm đến tình cảm của tôi. Còn về ba của tôi, tùy ý em xử lý. Đó là quyền của em, tôi sẽ không ngăn cản hay can thiệp vào.”
Tiếng đòn roi sượt qua da, để lại một dấu vết phiếm hồng rướm máu.
“Vì với tôi, em mới thực sự là quan trọng.”
Vưu Chiếu Hy vì không thể nhìn thấy mà chỉ còn cách dùng da thịt cảm nhận được đường đi của đòn roi.
Một cái lại một cái quất xuống cơ thể của cậu. Những đường đi cắt nhau chằng chịt trên da thịt.
Nhưng những động tác nặng nhẹ thế này lại càng khiến cho cậu cảm thấy kích thích hơn bao giờ hết.
Vưu Chiếu Hy đã nhắm mắt lại từ nãy đến giờ, khi một đòn nữa rơi xuống thân mình, cậu không kiêng dè liền rên một tiếng mê hoặc.
Âm thanh trườn vào màng nhĩ của Vưu Thần, hóa thành một chiếc lông vũ vuốt ve trái tim của y, vô thức khiến cho động tác bỗng nhiên tăng thêm một lực.
Vưu Chiếu Hy trong lúc này càng ma mị mê hoặc lòng người.
Hô hấp dần trở nên nặng nhọc. Lồng ngực của cậu phập phồng theo từng động tác vung tay của Vưu Thần.
Mảng ngực phiếm hồng lộ dưới đáy mắt. Vưu Thần dừng tay lại, quay người nhanh tay nhấc ly rượu còn một nửa của mình, đem đến từng chút rưới lên người của cậu.
Dòng chất lỏng sóng sánh rưới trên da thịt, trượt qua từng dấu vết của roi da, tạo một loại cảm giác kích thích cùng đau đớn.
“A~…ưm…đau…” Vưu Chiếu Hy không điều khiển được tâm trí của mình, cảm thấy gì liền nói đó.
Vưu Thần nghe thế lại nhếch môi cười một tiếng, người khom xuống nhặt lấy đóa hoa bị cậu đánh rơi khi nhận lấy mệnh lệnh đầu tiên. Y im lặng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hoa, sau đó dùng nó rê trên cơ thể của cậu.
Cánh hoa mềm mịn cùng phấn hoa vương lại trên da thịt phiếm hồng. Phấn hoa tác dụng với cơ thể người, sinh ra loại cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Vưu Chiếu Hy vùng vẫy, cả người cựa quậy trong sự kiểm soát của Vưu Thần.
“Em khó chịu…khó chịu…”
Vưu Thần áp một bàn tay lên Tiểu Hy Hy, cảm nhận rõ ràng sự run rẩy kịch liệt của nó. Thế nhưng động tác của y không hề dứt khoát, hờ hững và trêu đùa nhiều hơn.
“Em chưa được xuất đâu, bảo bối.”
Dứt lời, y nhấc bổng cậu trong vòng tay rồi nhanh chóng áp xuống mặt nệm êm ái. Drap giường bị động tác mãnh liệt của hai người mà nhàu thành nhiều mảng.
Vưu Chiếu Hy được cởi trói hai tay, nhưng chưa kịp mừng rỡ thì cậu lại cảm giác được hai cánh tay bị kéo sang hai bên, sau đó bị buộc vào một thứ khác lạnh lẽo hơn.
Cảm giác này vô cùng quen thuộc.
Chắc chắn là cậu từng trải qua cảm giác này rồi.
Nhất thời chưa nhớ ra được, Vưu Chiếu Hy hơi vùng vẫy nhưng rất nhanh đã bị Vưu Thần áp đảo trận thế.
Y một tay cởi khuy áo, một tay chống xuống nệm, đầu cúi thấp hôn môi của cậu. Cánh môi hé mở đang muốn nói thì bị ngăn lại, bao nhiêu lời đều bị cuốn vào nụ hôn nồng nhiệt đó.
Áo sơmi bị rũ xuống đất, Vưu Thần rê ngón tay sượt qua làn da trắng mịn của cậu. Chạm đến những vết thương phiếm hồng, y hơi ngập ngừng kì lạ.
“Tiểu Hy, có phải em muốn rời xa tôi không?”
Vưu Chiếu Hy không rõ câu hỏi của y, mơ hồ lắc đầu. Sau đó lại cảm nhận được cơ thể lạnh như băng của y dán trên người mình, đầu lưỡi ngược lại ấm nóng vần vũ ở cổ cậu.
Vưu Thần hôn đến nghiện.
Khi hôn xuống những vết thương trên người cậu, đầu lưỡi cũng tự nhiên mà giảm đi lực đạo, dường như chỉ quấn quýt xoa dịu đi cơn đau đớn.
Vưu Chiếu Hy cong người lên theo từng động tác mãnh liệt chiếm hữu của y.
Cậu ngửa cổ, “A~…”
“Ở bên cạnh tôi thật sự không hạnh phúc sao?”
Vưu Thần hôn xuống một cái, lại vuốt ve Tiểu Hy Hy một cái rồi lại hỏi một câu.
Lời thì thầm nỉ non vang lên bên tai của cậu, ấm nóng mà đau lòng.
“Tiểu Hy, tôi đã làm tất cả mọi thứ vì em. Em vẫn muốn rời khỏi tôi hay sao? Chuyển đi là ý nghĩ của em ngay lúc này?”
Vưu Chiếu Hy nghe thấy, lập tức hiểu ra vấn đề.
Đó cũng chính là nguyên nhân khiến cho Vưu Thần tức giận đỉnh điểm như vậy.
Việc chuyển đi nơi khác cũng chỉ mới là suy nghĩ ban đầu mà thôi. Lần này cậu không có ý giấu giếm y, chỉ là chưa kịp nói thì đã bị phát hiện ra.
Rất có thể buổi chiều khi Từ Lương cùng cậu nói chuyện, Vưu Thần đã vô tình nghe thấy.
Vưu Thần hôn xuống thẳng một đường, sau đó tách hai chân của cậu ra, để lộ một mảng phiềm hồng trên má đùi.
“Mau trả lời, em vẫn sẽ rời đi chứ?”
Nụ hôn ướt át bám trên mép đùi, từng chút lui về nơi nhạy cảm nhất ở phía sau. Cửa hậu co rút mãnh liệt, bị đầu lưỡi của y càn quấy không ngừng.
Một ngón tay sau đó mạnh mẽ đưa vào nới lõng.
Vưu Chiếu Hy “a” một tiếng đau đớn, sau đó dùng hơi thở nặng nhọc cất lời, “Em…vẫn sẽ rời đi.”
Vưu Thần chú tâm nhìn vào cửa hậu co dãn của cậu, tiếp tục tăng thêm một ngón nữa. Dù không gian chật hẹp nhưng y cố chấp chen vào nới lõng nó cho bằng được, mặc kệ âm thanh đau đớn rên rỉ của cậu rít lên bên tai mình.
Nơi phía dưới bị y chèn ép buộc phải dãn ra, Vưu Chiếu Hy không nhịn được mà vùng vẫy. Trong cơn đau đớn, cậu lại cảm nhận được sự kích thích ở Tiểu Hy Hy.
Các ngón chân đều đã co lại.
“Ưm~…em muốn ra…”
Vưu Thần nhướn người dậy, bên dưới đã sớm trượt vào ba ngón tay. Cửa hậu như muốn nuốt chửng ba ngón tay của y, hết sức mãnh liệt và nồng nhiệt.
“Tôi không cho phép.”
Vừa nói, Vưu Thần cũng rút ba ngón tay ra, hôm nay vì muốn trừng phạt cậu mà y không dùng gel bôi trơn, trực tiếp đưa khí thế bên dưới đi vào. Con đường nhỏ hẹp buộc phải dãn ra hết mức để nuốt lấy trụ cột to lớn bành trướng kia.
Vưu Chiếu Hy đau đớn thở gấp, ngay sau đó mơ hồ cảm giác được máu trong cơ thể mình như chảy ngược lại. Tốc độ máu chảy trong người nhanh hơn một chút.
Cảm giác này lại quen thuộc nhưng cậu không nhớ ra được.
Vưu Thần phía dưới đã vào được bên trong, không gian dần nới lõng ra khiến cho sự trừu sáp cũng dễ dàng hơn.
Đẩy mạnh vào rồi rút ra, âm thanh nhớp nháp tràn ngập trong gian phòng.
Cơ thể của cậu bị đưa đẩy liên tục, hai cánh tay vẫn dang rộng sang hai bên, không thể tùy ý cử động được.
Vưu Thần ngồi thẳng lưng, động tác nhấp vào rút ra một nửa dâm mỹ một nửa lại tao nhã lạ thường.
Vưu Chiếu Hy gác đôi chân thon dài của mình trên bả vai của y, tùy ý y ở bên dưới sát nhập mãnh liệt đến mức nào.
Tiếng rên rỉ theo từng đợt ra vào cất lên, cho đến khi Vưu Chiếu Hy cảm thấy đôi tai của mình có sự chuyển biến rõ rệt.
Vị trí đôi tai không còn nằm ở chỗ cũ nữa. Hiện tại, ngay lúc này, nó…đang ở trên đỉnh đầu của cậu.
Vưu Chiếu Hy muốn vùng vẫy, vì cậu nghi ngờ bản thân sắp biến thân vì sự kích thích dồn dập mà Vưu Thần mang lại.
Vưu Thần hạ tầm mắt cũng nhận ra được điều này, nhưng không hề có ý dừng lại. Y nắm rõ sự phản ứng của hồ ly, đặc biệt là hồ ly có thể hòa thành người.
Chỉ vì kích thích đỉnh điểm mà một vài bộ phận của hồ ly thực thụ sẽ hiện ra.
Và chỉ có vài điểm mà thôi.
Vưu Thần nhoài người đổ bóng xuống mình của cậu, giữ lấy khuôn mặt hốt hoảng hoang mang kia, hôn xuống thật sâu.
Sau khi rời đi, y khẽ cười ve vãn cậu. “Đừng lo, em không biết làm tình với hồ ly thì thích nhất là lúc này hay sao?”
Lời nói khiến tâm can cậu ngứa ngáy không thôi.
Vưu Thần…
Vưu Thần tháo khóa còng tay cho cậu, sau đó đặt cậu ngồi lên người của mình. Vị trí trừu sáp thay đổi, khiến cho vật nào đó càng đâm sâu vào bên trong hậu huyệt.
Vưu Chiếu Hy ôm lấy bả vai của y, khuôn mặt vùi sâu vào hõm cổ, nấc lên từng tiếng.
“Dùng cơ thể của em thỏa mãn tôi đi, bảo bối.”
Vưu Chiếu Hy vẫn còn bị che đi tầm nhìn, mơ màng ngồi thẳng lưng, dùng lực mà đưa đẩy trên người của y. Theo động tác nhấp nhô linh hoạt của cậu, Đại Thần Thần càng lúc càng bành trướng.
“A~…em muốn, muốn xuất…ưm~”
Vưu Thần vuốt ve thân thể của cậu, hôn lấy bàn tay của cậu, sau đó ngậm lấy ngón tay của cậu.
Mỗi một nơi trên cơ thể kia đều là của y, đều phải ở bên cạnh y không rời.
Không lâu sau đó, Vưu Chiếu Hy lại cảm giác như một bộ phận khác lại xuất hiện.
Lần này nếu không nhầm lẫn thì chính là chiếc đuôi hồ ly trắng như tuyết của mình.
Chiếc đuôi to lớn, mềm mại như tơ nhung.
Vưu Thần nâng mi mắt nhìn thấy chiếc đuôi vuốt ve trên chân mình, không nhịn được cắn lên tai của cậu.
“Em thật sự rất hư đấy…”
Vưu Chiếu Hy tiếp tục nhấp nhô trên người của y, sau đó thì bất ngờ bị y đẩy ngã xuống giường. Hai cơ thể dán sát vào nhau, chiếc đuôi lúc này giơ cao lên giữa không trung, rất biết cách làm nóng bầu không khí bằng việc vuốt ve tấm lưng rắn rỏi của Vưu Thần.
Đôi tai của cậu cũng vì kích thích mà dựng thẳng đứng.
Vưu Thần mạnh mẽ đẩy vào, ấn thật sâu vào bên trong.
Vưu Chiếu Hy dùng tay nắm chặt drap giường, ngay sau đó nghe thấy giọng nói trầm thấp của y ngân lên, “Xuất.”
Không đợi chờ thêm, một dòng chất lỏng nóng rực tựa hồ kìm nén quá lâu mà phun trào trong không trung.
Chiếc đuôi vẫn ve vãn trên lưng của y không ngừng, giống như một loại nũng nịu nịnh nọt.
Vưu Thần lúc này mới tháo bịt mắt ra.
Vưu Chiếu Hy mơ màng nhìn thấy ánh sáng, ngay sau đó thì nhìn thấy ánh mắt mê đắm của Vưu Thần.
“Thần…”
Vưu Thần cúi xuống hôn lên môi cậu, “Ngày mai, chúng ta sẽ nói rõ chuyện kia.”
Vưu Chiếu Hy hơi nhíu mày, dùng đuôi cáo mà vuốt ve lên lưng của y, đầy sức nịnh nọt.
“Em thật sự có ý định chuyển đi, nhưng là chuyển đi cùng với anh…”
Đuôi cáo sau một câu nói lại một lần vuốt ve nịnh nọt.
Vưu Thần hạ tầm mắt nhìn người kia, vẻ mặt nũng nịu này chưa bao giờ y được nhìn thấy. Hôm nay lại được chiêm ngưỡng khiến cho tâm tình y tốt lên rất nhiều.
Tai cáo hơi động, “Thần, đừng giận nữa, có cần em xuống hái hoa tặng anh không?”
Vưu Thần im lặng nhìn chăm chú vào đôi tai rục rịch của cậu.
Vưu Chiếu Hy mím nhẹ môi, cẩn thận để đuôi cáo quấn lấy cánh tay của y, “Hay…em tặng anh thêm một lần nữa?”
Vưu Thần lần này bị cậu làm cho bật cười, không nhịn được cúi xuống hôn một cách sủng ái.
“Không sợ những gì vừa nãy tôi đã làm sao?”
Vưu Chiếu Hy cong môi cười một cái, đuôi cáo vẫn quấn quanh cánh tay kia, ra sức ve vãn, “Ngoại trừ dùng roi đánh em, cái gì em cũng không ngại.”
Sau đó cậu dừng lại, môi dưới bị cắn nhẹ, tạo ra một khuôn mặt câu dẫn, “Thần, hình như…thuốc vẫn còn tác dụng? Làm sao bây giờ?~”
Yết hầu nơi cổ họng không ngừng rục rịch.
Vưu Thần vừa mới hạ nhiệt, cũng vì một câu này mà hứng khởi, không mặn không nhạt nhìn cậu cười nhẹ một cái.
Tiểu Hy, em quả nhiên có thể vừa đấm vừa xoa một cách triệt để như vậy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!