Mười Năm Thương Nhớ
Phần 5
Trên đường trở về, không khí trong xe trở nên đặc biệt quỷ dị. Thanh Tịnh ngồi ở ghế sau thỉnh thoảng liếc hai người đàn ông ngồi phía trước, rõ ràng muốn nói gì đó nhưng nhìn sắc mặt như muốn đánh nhau đến nơi của hai người bọn họ, lại đành thôi.
Ban đầu, Trịnh Minh Viễn nhất quyết không chịu lên xe của Ngô Bách Duy, Thanh Tịnh mặc dù vẫn ghi thâm thù đại hận chuyện Trịnh Minh Viễn lừa mình nhưng cũng không nỡ bỏ mặc anh một mình đi bộ ở nơi này. Cô nói đến rát cả lưỡi mà Trịnh Minh Viễn vẫn khăng khăng không lên xe, cuối cùng Thanh Tịnh đành mặc kệ anh, vừa mở cửa định ngồi vào trong xe thì Trịnh Minh Viễn đột nhiên nổi bệnh thần kinh, xông đến ngồi luôn vào ghế phụ.
“Anh phát bệnh gì đấy?”
“Không phải muốn tôi đi cùng sao?”. Trịnh Minh Viễn sắc mặt càng lúc càng tệ, ngồi lì ở ghế phụ: “Còn không mau lên xe”
Kết cục, Ngô Bách Duy lái xe, Trịnh Minh Viễn ngồi bên cạnh, còn Thanh Tịnh phải ngồi ở ghế dưới. Suốt quãng đường chỉ có Ngô Bách Duy thỉnh thoảng hỏi Thanh Tịnh chút chuyện công việc, còn Trịnh Minh Viễn giữ bản mặt hằm hằm, cạy miệng cũng không nói bất cứ câu nào.
Cứ như vậy cho đến khi bọn họ về thành phố A cũng đã gần ba giờ chiều, công ty của Thanh Tịnh thuận đường hơn nên Ngô Bách Duy đưa cô về trước, Trịnh Minh Viễn tất nhiên cũng chẳng hơi đâu mà tiếp tục ngồi xe người lạ, xuống xe theo.
“Em về trước đây, hôm nay cảm ơn anh nhé”. Thanh Tịnh cười tươi rói nhìn Ngô Bách Duy, thuận tay đóng cửa xe.
“Anh vẫn tiếp tục ghi sổ nợ đấy, muốn cảm ơn thì ngày mai chúng ta cùng đi ăn đi”
“Được. Tối mai mời anh ăn cơm. Đi đường an toàn nhé”
“Anh biết rồi”
“Tạm biệt”
Trên môi Thanh Tịnh vẫn giữ nụ cười cho đến tận khi xe của Bách Duy rời khỏi, nhất thời cũng quên béng mất Trịnh Minh Viễn một bụng đầy thuốc súng đang đứng phía sau. Mãi đến khi âm thanh lạnh lẽo của anh truyền đến, cô mới giật mình quay đầu lại:
“Ruồi bay được nửa đàn vào miệng cô rồi đấy”
Thanh Tịnh nghe xong vội vàng ngậm miệng, trừng mắt quay lại nhìn Trịnh Minh Viễn: “Miệng của anh đúng là không mọc nổi ngà voi, không thể nói năng tử tế với phụ nữ được à?”
“Cái gì không mọc nổi ngà voi”
“Miệng của anh đấy”
“Cô đang chán sống?”. Với tính cách của Trịnh Minh Viễn, cả chặng đường phải ngồi trên xe của Ngô Bách Duy là đã nhẫn nhịn lắm rồi, bây giờ Thanh Tịnh còn chọc điên anh như vậy, không nổi khùng muốn giết người mới lạ.
“Tôi chán sống hay không cũng không liên quan đến anh”. Thanh Tịnh đã không còn sợ Trịnh Minh Viễn như ngày xưa, cầm hợp đồng giơ lên trước mặt: “Hợp đồng này tôi ký, về sau Vạn Kim Phúc là của tôi. Cấm anh bước vào đó nửa bước”
Nghĩ đến việc cả buổi phí hoài thời gian với Trịnh Minh Viễn, trong khi công việc lại đang chất chồng như núi, đầu Thanh Tịnh dường như muốn bốc khói đến nơi. Cô bực bội xoay người đi vào trong công ty, không ngờ vừa đi được hai bước thì cổ tay đã bị Trịnh Minh Viễn nắm lấy.
“Đi ăn đi”. Ánh mắt của anh vẫn lạnh lùng, chỉ là thanh âm có vài phần nhẫn nhịn, hình như Trịnh Minh Viễn đang cố gạt bỏ tự trọng của mình sang một bên, khó khăn lắm mới nói ra được ba từ đơn giản đó.
Mà chỉ một cái nắm tay, chỉ một lần đụng chạm da thịt quen thuộc như thế này, trái tim cô lại bỗng dưng đập loạn lên từng nhịp, từng kỷ niệm những tháng ngày cùng sinh cùng tử bên nhau ùa về, cảm giác giống như cô và anh đã từng bên nhau như ngày xưa…
Lúc này Thanh Tịnh mới thực sự hiểu một điều rằng, hóa ra, dù cô hận Trịnh Minh Viễn đến bao nhiêu đi chăng nữa thì tình cảm tám năm trước đây vẫn chẳng thể nào chối bỏ, chẳng thế nào phai mờ!!!
Cô vẫn muốn ở dưới đôi cánh của anh như trước, chỉ là…
Thanh Tịnh hít sâu một hơi, nỗi đau vì bị bỏ rơi lẫn phản bội vẫn hình thành tường lũy vách ngăn với Trịnh Minh Viễn: “Tôi không đói”
Trịnh Minh Viễn nghiêng đầu nhìn sang một tiệm cơm ở bên kia đường, không còn vẻ mỉa mai nhìn cô nữa mà chỉ trầm mặc nói: “Tôi đói rồi”
Thanh Tịnh vốn định tiếp tục từ chối, không ngờ dạ dày của cô lại không hề phối hợp chút nào, đúng lúc đó kêu lên “òng ọc”, sau đó ngay lập tức biểu tình ầm ỹ. Từ sáng đến giờ cô chưa ăn gì, buổi trưa lại tốn sức đi bộ cùng Trịnh Minh Viễn, bây giờ quả thực cũng đói rồi. Mà Trịnh Minh Viễn đứng ở trước cổng công ty nắm tay nắm chân cô như vậy, người ngoài nhìn thấy cũng chẳng hay ho gì, thế nên Thanh Tịnh đành nói:
“Anh buông tay ra đi đã”
Trịnh Minh Viễn không trả lời, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cục đá. Cùng lúc đó có một vài người đi ngang qua, bắt đầu nhìn bọn họ rồi chỉ trỏ, Thanh Tịnh thì càng lúc càng xấu hổ, nghiến răng gằn giọng:
“Buông tay ra, đi ăn thì đi ăn”
Bàn tay Trịnh Minh Viễn ngay lập tức buông ra, sau đó thản nhiên đút vào túi quần. Nhận được câu đồng ý của Thanh Tịnh, anh lật mặt nhanh như lật sách, Trịnh Minh Viễn chẳng thèm chờ cô mà ngay lập tức xoay người, chậm rãi bước sang bên phía cửa hàng cơm. Mà Thanh Tịnh lúc này mặc dù không muốn đi cùng cũng hết cách, đành lẽo đẽo đi theo anh.
Cửa hàng cơm bên đường thực ra chỉ là một tiệm nhỏ, bài trí không sang trọng cũng chẳng rộng rãi, tuy nhiên mỗi lần không phải đi xã giao Thanh Tịnh đều dùng cơm ở đây. Nước canh ở đây rất ngon, thức ăn cũng đơn giản và bình dị, mỗi lần tới tiệm cơm này Thanh Tịnh đều có cảm giác rất nhớ dì Hân ngày xưa. Những năm tháng đó ở Vạn Kim Phúc, vị đồ ăn dì Hân nấu cũng giống như thế này. Chớp mắt cái mà đã tám năm rồi, tiểu khu vẫn còn, cảnh vật vẫn còn, thậm chí ngay cả Trịnh Minh Viễn cũng đã gặp lại rồi… thế nhưng hàng trăm đàn em năm xưa cùng dì Hân đã không còn nữa…
“Ăn đi”. Trịnh Minh Viễn thấy cô đần ra ngồi suốt nửa ngày cũng không động đũa, đành lên tiếng.
Nghe giọng của anh, Thanh Tịnh mới có thể thoát ra được dòng ký ức của ngày xưa, máy móc cầm đũa lên, qua một lúc không nhịn được lại nói:
“Tôi có thể hỏi một chuyện không liên quan đến hợp đồng được không?”
Trịnh Minh Viễn ngẩng đầu nhìn cô, im lặng suy nghĩ giây lát rồi mới đáp: “Chuyện gì?”
“Dì Hân….”. Hỏi người cũ về những chuyện cũ, Thanh Tịnh hơi ngập ngừng: “Có khỏe không?”
“Mấy năm nay sức khỏe hơi kém”
“Hiện tại dì ấy đang ở đâu, có thể cho tôi địa chỉ đến thăm được không?”
Trịnh Minh Viễn biết rõ Thanh Tịnh là người nặng tình, biết cô vẫn nhớ về chuyện cũ nhưng những thứ cô đã làm với anh trước đây, dù có nghĩ trăm phương nghìn kế thì anh cũng không thể nào tha thứ cho cô được.
Không thể tha thứ nhưng lại không có cách nào quên đi, đối với Trịnh Minh Viễn, quãng thời gian suốt những năm tháng qua là sự giày vò khôn cùng.
“Cô có ý gì?”
“Không có ý gì, chẳng qua chỉ đơn thuần muốn thăm dì ấy. Nếu anh không thích thì thôi”.
Đối với sự lạnh lùng tuyệt tình của anh, Thanh Tịnh cảm thấy trong lòng rất chua xót. Cô cũng có tự tôn của mình, có lý do để hận Trịnh Minh Viễn, cho nên suốt cả bữa ăn hôm ấy cũng không nói gì nữa.
Trịnh Minh Viễn cũng vậy, lặng lẽ, thâm trầm, không giải thích cũng chẳng vồ vập, chỉ tĩnh lặng trầm mặc hệt như cách đây tám năm.
Cứ như thế cho đến khi hai người ăn xong, lúc Thanh Tịnh đứng dậy, chuẩn bị trở về công ty thì anh mới lên tiếng:
“Cuối tuần này”
Bước chân cô chợt khựng lại, Thanh Tịnh nghiêng đầu nhìn anh, không nói gì, chỉ im lặng chờ anh nói tiếp.
“Tôi đưa cô đi thăm dì Hân”
Nghe anh nói vậy, cô có hơi bất ngờ vì không nghĩ Trịnh Minh Viễn tự nguyện hợp tác đột xuất như vậy, qua một lúc sau mới nói: “Cho tôi địa chỉ, tôi có thể tự đi được”
“Đó là khu đô thị cao cấp, bình thường người ngoài không thể vào”. Trịnh Minh Viễn nhanh chóng khôi phục lại thái độ lạnh nhạt thường ngày, hờ hững đáp: “Nếu cô muốn đứng bên ngoài nhìn vào cũng được, tôi cho cô địa chỉ”.
Vừa mới tỏ ra biết điều một chút đã lật mặt, Thanh Tịnh thực không hiểu người đàn ông này rút cục là quyến rũ chỗ nào, hấp dẫn chỗ nào, tại sao nãy giờ ngồi ăn trong quán cơm bé tý này hết cô này tới cô khác chạy tới làm quen, còn chụp trộm ảnh Trịnh Minh Viễn. Nếu mọi người biết anh năm xưa từng hai bàn tay vấy đầy máu, hiện tại mặt dày vô sỉ đến mức này, chắc chắn họ sẽ bỏ chạy mất dép.
Thanh Tịnh hừ lạnh một tiếng, sau đó không nói không rằng thêm câu nào, xoay người đi thẳng. Trịnh Minh Viễn ngồi ở tiệm cơm bên này nhìn cho đến khi cô vào trong công ty mới chậm rãi rút điện thoại ra, bấm nút bật nguồn rồi gọi một cuộc.
“Tuân, lái xe tới tập đoàn Viễn Thanh đón tôi”
***
Sau khi về đến công ty, Thanh Tịnh vừa vào đến phòng làm việc đã thấy thư ký ôm một đống văn kiện giấy tờ đi vào.
“Chị Tịnh, em gọi cho chị mấy cuộc điện thoại không được. Bên công ty Thịnh Vượng nhất định đòi chị phải trực tiếp ra mặt mới chịu ký hợp đồng, giám đốc kinh doanh thương lượng mãi cũng không được”
Thanh Tịnh mệt mỏi ngồi xuống ghế bọc da, nhìn đống văn kiện dày cộp để trên bàn, thở dài một tiếng: “Chị biết rồi, em giúp chị liên lạc với công ty bên đó, sắp xếp một bữa cơm đi, lần này chị đích thân đi”
“Vâng. Số giấy tờ này chị ký giúp em nhé. Thêm nữa, bên phòng kế toán mới gửi bản báo cáo doanh thu tháng này, tổng thị trường phía nam doanh thu lại sụt giảm tận 25% so với tháng trước. Chị xem thử xem”
“Sụt giảm 25%?”. Thanh Tịnh ngạc nhiên hỏi lại: “Tại sao đến giờ mới báo cáo việc này?”
“Mấy ngày vừa rồi đột nhiên lượng hàng phân phối cho các công ty con ở thị trường miền nam xảy ra chuyện. Một số thiết kế của ta bị lỗi, sự việc vốn không nghiêm trọng nhưng có một số người lợi dụng chuyện này đăng lên một diễn đàn trên mạng, hiện tại có rất nhiều người đòi trả lại hàng khiến doanh thu trong ba ngày sụt giảm tận 25%”
“Tại sao chị không được báo chuyện này?”
“Ba ngày trước em có báo chị nhưng chị không trả lời”. Thư ký ngập ngừng, bối rối nhìn Thanh Tịnh: “Cả ngày hôm đó chị không ra khỏi phòng, anh Duy tới cũng không mở cửa. Mấy ngày này lại họp liên tục, cho nên…”
Lúc này, Thanh Tịnh mới nhớ lại lời Ngô Bách Duy cách đây mấy hôm, anh nói “Thư ký của em cũng phải cầu cứu anh đấy”, Thanh Tịnh lúc đó thực sự không có tâm trạng nào mà để ý đến lời nói này, hơn nữa mấy ngày vừa rồi Trịnh Minh Viễn quay về, cuộc sống của cô thực sự đảo lộn, nếu không phải họp hành thì cũng là bị Trịnh Minh Viễn phá đám, mà dù cho anh có không phá đám thì cô cũng không thể tập trung được việc gì.
Bây giờ sự việc nghiêm trọng kia xảy ra cô cũng không biết. Trời ạ!!!
Thanh Tịnh vội vàng lục trong đống văn kiện tìm báo cáo, cuối cùng cầm lên bảng doanh số cũng không thể tin nổi vào mắt mình. Cô ra hiệu cho thư ký ra ngoài, sau đó ngay lập tức nhấc điện thoại lên gọi cho giám đốc công ty thời trang Viễn Thanh trong khu vực phía nam một cuộc.
Giám đốc công ty con trong đó có nói, tình hình trong đó càng lúc càng căng thẳng, một số người còn đổ thêm dầu vào lửa, nói tập đoàn Viễn Thanh ăn cắp thiết kế của một thương hiệu nước ngoài, hiện giờ tất cả mọi người ở thị trường phía nam đều đồng loạt quay lưng với thời trang Viễn Thanh.
Thanh Tịnh càng nghe càng đau đầu, cô mệt mỏi bóp trán:
“Các ông đã có biện pháp gì?”
“Tôi đã có văn bản xin chỉ thị của tổng công ty nhưng chưa được phản hồi, hiện tại, tôi đã công khai xin lỗi và đính chính với khách hàng chúng ta không hề ăn cắp thương hiệu”
“Chỉ có thế?”
“Giám đốc Tịnh, người dân ở đây thực sự đang rất phẫn nộ, không thèm nghe chúng ta giải thích, tôi cũng chẳng còn cách nào”
Chỉ một vài sản phẩm lỗi mà sự việc lại nghiêm trọng tới mức này, có lẽ có kẻ đang ngấm ngầm giở trò để làm hại đến Viễn Thanh. Thanh Tịnh lăn lộn trong giới thời trang này cũng không phải là quãng thời gian ngắn, cô dư sức đoán được những chiêu trò cạnh tranh kinh doanh không lành mạnh này nhìn thì đơn giản nhưng nếu không dẹp tận gốc được, thương hiệu mà cô vất vả gây dựng sớm muộn cũng sụp đổ.
Chỉ là không biết kẻ nào lại có thể cao tay đến vậy, có sức ảnh hưởng đến cả một thị trường lớn như thị trường phía nam?
“Được rồi, tối nay tôi sẽ bay vào đó. Ngày mai bắt tay vào giải quyết”
“Vâng, tôi biết rồi, chúng tôi sẽ sắp xếp tiếp đón tổng giám đốc”
Cúp điện thoại xong xuôi, Thanh Tịnh bảo thư ký đặt vé máy bay để cô bay vào phía nam ngay trong đêm. Để tiết kiệm thời gian, cô tắm rửa rồi ăn tối ngay ở công ty, sau đó khi vừa chuẩn bị ra sân bay thì có người mang đến một kiện hàng.
“Cái này là gửi cho tôi hả?”. Thanh Tịnh tròn xoe mắt hỏi người giao hàng, rõ ràng là cô không hề đặt thứ gì, thời gian này cũng không phải là sinh nhật cô, không rõ là ai gửi đến.
“Vâng, đây là đồ chuyển phát nhanh cho cô, mời cô ký tên”.
Thanh Tịnh nhìn thấy ô người gửi để trống nhưng người nhận rõ ràng là ghi tên mình, đành nhận lấy rồi ký tên. Khi cô mở ra mới phát hiện trong đó là túi xách, trong túi xách có điện thoại và đồ dùng của mình, hơn nữa ngoài những thứ đã để quên trên xe Trịnh Minh Viễn còn có một hộp thuốc mỡ.
Thuốc mỡ? Để bôi chân sao?
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến đã thấy chân đau. Hôm nay đi bộ một quãng không dài lắm nhưng gót chân cô hơi bị phỏng lên một chút, thuốc mỡ này gửi tới vừa vặn có thể bôi vào vết phỏng đó.
Trịnh Minh Viễn gửi cho cô lọ thuốc này à?
Thanh Tịnh cầm lọ thuốc, đột nhiên lại thấy trong lòng dường như có một dòng nước ấm chảy qua. Ngày hôm nay dù Trịnh Minh Viễn chính là người hại cô thành ra thế này, nhưng ngẫm đi ngẫm lại, anh tình nguyện đứng che nắng cho cô, bây giờ còn gửi thuốc đến, thôi thì chuyện hợp đồng anh lừa cô, cô cũng không để bụng nữa.
Thanh Tịnh bỏ hộp thuốc vào trong túi xách, sau đó cùng mấy người trong công ty lên xe ra sân bay. Ngồi trên máy bay cô tranh thủ chợp mắt một chút, thế nhưng không hiểu sao trong giấc mơ lại vẫn mơ thấy một người đàn ông không nên mơ tới.
Trong mơ, anh nói: Tịnh, con của chúng ta tám năm trước vẫn còn sống, con trai của chúng ta vẫn còn sống. Bây giờ anh quay về rồi, gia đình chúng ta lại bên nhau, có được không?
***
Lời tác giả: Hôm nay lại là thứ sáu rồi chị em nhỉ? Tuần này tớ bận nên xin phép nghỉ hai ngày, thứ hai gặp lại mọi người nhé.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!