Lung Linh Như Nước
Chương 17: Mùi vị của mì
“Cho nên…” Âu Dương Ngâm hơi chột dạ, dù sao thì lúc đầu mình cũng không hề từ chối ngay. Cô nghĩ bây giờ mình không thể sợ hãi được, đằng nào cũng còn cách điện thoại, Trình Mộc Dương có thể làm gì được mình? “Tổng giám đốc Trình, thầy giáo đến đây, dù sao sinh viên cũng phải tiếp đón một chút”.
Trình Mộc Dương thầm nghĩ, chẳng lẽ thầy giáo đến thì mỗi một sinh viên đều phải đến tiếp đón? Mà nhất định phải là tối nay? “Anh biết rồi, anh sẽ nói với ông nội, em đi chơi vui vẻ nhé” Anh ta cố gắng giữ sự lễ phép nên có.
Nhận ra vẻ không vui của anh ta, mình không đến ăn cơm lại làm anh ta khó giải thích với ông nội sao, Âu Dương Ngâm đành phải cố gắng cười nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Trình, chúc anh nghỉ lễ vui vẻ, tạm biệt!” Đặt điện thoại xuống, cô có cảm giác như trút được gánh nặng, gã Trình Mộc Dương này thật sự có khí thế ép người.
Trình Mộc Dương nắm chặt điện thoại di động ngơ ngẩn hồi lâu, nghỉ lễ vui vẻ? Rốt cục anh chỉ còn nước cười khổ, nằm xuống sofa tiếp tục ngủ, vẫn còn thời gian ngủ một giấc tử tế sau đó đi gặp ông nội nói chuyện tình hình thị trường thành phố H.
Lúc Trình Mộc Dương vội vã đi vào phòng khách thì ba cháu trai một cháu gái của Trình Thương Hải đang ngồi quanh ông tán gẫu. “Ông!” Anh ta vừa đưa đồ trong tay cho người giúp việc vừa chào hỏi, nhìn tháy anh ta mấy người khác cũng đứng lên tới tấp chào anh. Trình Thương Hải có ba con trai, con lớn nhất sinh cho ông ta hai đứa cháu là Trình Mộc Dương và Trình Mộc Vũ, con thứ hai sinh một đôi con trai song sinh là Trình Mộc Phong, Trình Mộc Phái, con út chỉ có một đứa con, cũng là con trai, Trình Mộc Giai. Cho nên ông cụ vẫn thường nói đùa cái nhà không khác gì cái miếu hòa thượng, cháu gái duy nhất là Trình Mộc Vũ được nuông chiều từ nhỏ, khi lớn lên còn làm mọi người phải lo lắng hơn cả mấy anh trai, thường xuyên làm cho ông cụ không vui.
“Mộc Dương, bác sĩ Âu Dương đâu?” Thấy anh ta đến một mình, Trình Thương Hải không nhịn được cau mày hỏi.
“Có một giảng viên đại học Z đến đây, buổi tối cô ấy mời thầy đi ăn cơm”. Trình Mộc Dương vừa vào phòng vệ sinh rửa tay vừa trả lời.
“Sao lại trùng hợp thế chứ, ông còn vừa nói với các em cháu về cô ấy đấy!” Trình Thương Hải cười nói.
“Anh à, cô ấy đẹp như ông nội nói thật à? Bao nhiêu tuổi rồi?” Người hỏi là cậu em nhỏ tuổi nhất, Trình Mộc Giai, mới du học nước ngoài về.
“Bất kể bao nhiêu tuổi thì cũng không đến lượt mày, khỏi phải bận tâm làm gì!” Trình Mộc Vũ tiện tay gõ lên đầu hắn, “Anh cả chưa cưới thì tất cả bọn mày đều không được cưới, cho nên mau giúp anh ấy tìm chị dâu về đi!”
Mấy cậu em cười to, “Ai cần cưới chứ! Anh cả cũng không cần cưới vội làm gì. Đàn ông 30 một đóa hoa, chị tự lo cho mình đi, gái ế 29 rồi!”
Trình Mộc Vũ đi tới trước mặt Trình Thương Hải làm nũng: “Ông nội, bọn nó hùa nhau bắt nạt cháu!”
Trình Thương Hải cười nói: “Bọn nó nói cũng không sai đâu, năm nay Tiểu Vũ cũng nên xuất giá rồi!”
Trình Mộc Vũ nói: “Dù sao cháu cũng phải chờ ta anh trai kết hôn trước, nếu anh ấy nhẫn tâm để cháu quá lứa lỡ thì, cả đời này cháu cũng sẽ không cho anh ấy yên ổn”. Nói xong cô đắc ý cười nhìn Trình Mộc Dương.
Trình Mộc Dương nói: “Đến lúc nào em muốn kết hôn thì trước đó một hôm em cứ ra đường kéo cho anh một cô về nhà là được”.
Trình Thương Hải nói chậm rãi: “Cháu cho rằng ra đường kéo người ta về là người ta sẽ chịu lấy cháu à? Ông thấy chưa chắc đâu, mời người ta đến ăn cơm cũng không mời được, đồ vô dụng!”
Trình Mộc Dương nghẹn lời, sự phiền muộn trong lòng ngày càng dâng lên.
Mọi người bật cười, Trình Mộc Vũ nói: “Được rồi, để cháu đi xem xem, nếu đúng như ông nội nói thì chúng ta sẽ nghĩ cách lừa cô ấy về nhà. Được không anh?”
Trình Mộc Dương hừ một tiếng, “Làm sao được như ông nội nói, anh thấy bình thường thôi mà, ánh mắt anh chuẩn lắm!”
Trình Mộc Giai xáp tới: “Chị, em với chị cùng đi xem!”
Trình Mộc Dương nhíu mày: “Đừng có quậy nữa, mày nghĩ mày là ai chứ? Con bé đó kiểu lắm đấy, ông nội nói mà nó cũng có thèm để ý đâu”.
Trình Thương Hải không để ý: “Nếu nó coi trọng Trình thị thật thì ông lại không thích, đằng này nó cứ trơn như chạch, ông nhìn cũng thấy thú vị”.
“Ông, bao giờ ông đến chỗ chú Lý kiểm tra sức khỏe lần nữa thì cháu đi với ông!” Lòng hiếu kỳ của Trình Mộc Giai đã bị kích thích, trong số mấy cháu trai của Trình Thương Hải thì hắn là đứa nghịch ngợm nhất, hai anh em song sinh chỉ ngoan ngoãn ngồi cười.
“Lại thêm một đứa đòi đưa ông đi khám sức khỏe!” Trình Thương Hải cười ha ha, Trình Mộc Dương quay đầu lại gọi: “Cô ơi, bao giờ ăn cơm?”
“Đây rồi đây rồi!” Trình Anh Chi chạy ra, đã 48 tuổi nhưng nhìn qua cô mới chỉ như phụ nữ 40, chăm sóc cực tốt, dáng người hơi béo, gương mặt nhu mì: “Nhìn thấy bọn chúng mày ông nội đâu còn muốn ăn cơm nữa!” Vừa nói cô vừa kéo Trình Mộc Dương nói: “Món của cháu đã nấu xong rồi, nhưng không biết có đúng kiểu cháu thích không”. Trình Mộc Dương đang chán nản trong lòng nên cũng không lên tiếng.
Trình Mộc Vũ vừa ăn mì vừa nói với Trình Anh Chi: “Cô à, món này ăn ngon thật, nhìn qua thì không thấy gia vị gì nhưng ăn vào lại vừa thơm, vừa trơn vừa dai nữa. Hình như trước kia chưa thấy ông Lưu nấu bao giờ. Nếu cho thêm hành vò thì còn ngon hơn”.
Trình Anh Chi cũng thử một miếng rồi gật đầu nói: “Thì ra không cho gia vị cũng có chỗ độc đáo của nó. Món này là anh trai cháu gọi điện thoại đến bắt co làm đấy. Nó chỉ nói là mì đen đen, ông Lưu phải cân nhắc một hồi lâu, nó lại dặn không được cho hành tỏi ớt khiến ông ấy cũng không biết phải nấu thế nào nữa!”
Trình Mộc Giai vừa ăn vừa nói: “Thảo nào anh trai có thể tự mình mở công ty, việc gì anh ấy cũng đều suy nghĩ chu đáo. Chị à, anh ấy sợ chúng ta mới về nước nên ăn không quen ấy mà, nào, chúng ta cùng kính anh cả một chén”.
Trình Mộc Dương chột dạ uống một chén rượu rồi nói với Trình Mộc Vũ: “Thích ăn cũng đừng ăn nhiều quá không lát nữa lại đau bụng!”
“Em có phải trẻ con đâu mà ăn như thế!” Trình Mộc Vũ nói.
Trình Mộc Dương nhớ Âu Dương Ngâm nói cô ăn nhiều quá đến mức đau bụng vì no, đúng là một đứa trẻ con, nghĩ vậy anh ta liền khẽ mỉm cười. Nhìn nụ cười cưng chiều của anh trai, Trình Mộc Vũ thấy bát mì dường như lại ngon hơn một chút.
Điện thoại trong phòng khách đổ chuông, Trình Anh Chi vội đặt đũa chạy tới, một lát sau cô cầm chiếc điện thoại không dây tới đưa cho Trình Thương Hải, nhỏ giọng nói: “Hình như là cô bé bác sĩ bố nói hay sao ấy!”
Trình Mộc Dương giật mình nhưng vẫn tiếp tục ăn mà không biểu hiện gì ra mặt. Trình Mộc Giai tò mò ghé vào điện thoại, Trình Mộc Giai cũng không đẩy hắn ra, chỉ cười tít mắt “được, được” vài tiếng rồi gác điện thoại.
“Đúng là một con bé xảo quyệt, bây giờ mới gọi điện thoại cho ông”, Trình Thương Hải cười nói, “Không chịu đến nhà mà vẫn đảm bảo lễ phép”.
“Giọng nói rất dễ nghe, nhất định là một giai nhân!” Trình Mộc Giai khoa trương.
Trình Anh Chi mang điện thoại về đặt lại chỗ cũ: “Cô nghe giọng rất dịu dàng lễ phép, hai ông cháu nói làm cô cũng thấy tò mò rồi, hôm nào đó cô cũng phải gặp mặt nó mới được”.
Trình Mộc Dương nghĩ bụng, cô ta mà dịu dàng à?
Cơm nước xong, mấy người cùng tán gẫu với Trình Anh Chi trong phòng khách, Trình Mộc Dương và Trình Thương Hải vào phòng sách.
“Lần này khảo sát thành phố H thế nào?”
“Mấy năm nay GDP bình quân đầu người của tỉnh Z xếp hạng trong top đầu cả nước, kinh tế tư nhân phát triển rất nhanh, tiềm lực của người dân rất lớn. Thành phố H là thủ phủ của tỉnh, dù chỉ là thành phố loại hai trong cả nước nhưng lại có non xanh nước biếc, điều kiện sống rất tốt, được bầu chọn là thành phố thích hợp nhất cho cư trú. Cháu đã tới đó xem, an ninh trật tự rất tốt, tính tình người dân cũng rất tốt, một cuộc điều tra không chính thức cho rằng đó là thành phố hạnh phúc nhất. Rất nhiều người có tiền trên toàn quốc tới đó mua nhà, cháu đã tới sàn giao dịch bất động sản, đa số là những người mua nhà lần đầu, điều này cho thấy họ là những người có nhu cầu thực sự, cho nên có lẽ chúng ta vẫn còn có cơ hội tiến quân vào giới bất động sản thành phố H.
Trình Thương Hải gật đầu, “Một công ty tỉnh ngoài đầu tư vào đó, sợ rằng sẽ bất lợi vì mang chuông đi đánh xứ người”.
“Danh tiếng của chính quyền thành phố H ở bản địa cũng không tồi”, Trình Mộc Dương nói, “Tại bản địa cũng có mấy công ty bất động sản rất mạnh, cháu nghĩ có thể chúng ta cũng sẽ phải đối mặt một chút với chế độ bảo hộ địa phương”.
Trình Thương Hải hỏi: “Có làm quen với một vài người hay không?”
“Quen biết mấy người, có điều không có tác dụng gì lớn, chỉ có thể thông qua bọn họ để làm quen những người khác”.
Trình Thương Hải nhìn anh ta một hồi lâu hình như muốn nói gì đó, nhưng mãi sau ông mới nói: “Ông chỉ cần cháu đến xem qua thôi, việc cụ thể bố cháu sẽ đi làm, còn có đầu tư vào thành phố H hay không thì còn phải cân nhắc tỉ mỉ nữa”.
Trình Mộc Dương gật đầu xoay người định ra ngoài, Trình Thương Hải lấy một một quà trong ngăn kéo ra: “Bác sĩ Âu Dương đã không chịu đến nhà ăn cơm thì cháu mang cái này đưa cho cô ấy giúp ông, xem như cảm ơn lần trước cô ấy đã vất vả làm tập tài liệu đó cho ông”.
“Quà gì thế ông?”
“Ông nhờ cô cháu đi mua giúp, hình như là một sợi dây chuyền đeo tay”.
Trình Mộc Dương hơi chần chừ, thứ này thì anh ta đưa cho cô sao được? “Ông à, hay ông tự đưa cho cô ấy đi”.
Trình Thương Hải trợn mắt nhìn anh ta, “Cháu đúng là càng ngày càng vô dụng!”
Trình Mộc Dương đành phải cầm lấy, đi tới cửa lại nghe thấy Trình Thương Hải nói: “Có thời gian mời bác sĩ Âu Dương đi ăn cơm uống nước. Cô ấy không chịu đến nhà cũng là biết sống đấy!”
Trình Mộc Dương lái xe đi tới bên dưới khu nhà tập thể Âu Dương Ngâm sống, cửa sổ không có ánh đèn, cô ấy còn chưa về. Anh ta ngồi yên tự hỏi mình tới làm gì? Tới để khẳng định tối nay cô ấy có việc thật? Cô ấy đâu phải mất việc lừa mình làm gì. Đến để tặng quà giúp ông nội? Hình như không cần vội như vậy. Hình như chỉ muốn đến nhìn vẻ trẻ con ’em cứ thế đấy, anh làm gì được em nào’ của cô ấy, nhìn vẻ nghiêm túc ‘một một, hai là hai’ của cô ấy, nhìn cách cô ấy vui vẻ khi thực hiện được âm mưu ‘một lời đã định, không cho đổi ý’, và cả sự đau thương cô ấy vẫn luôn tìm cách che giấu người khác? Mới có một ngày không gặp mà mình lại nhớ cô ấy đến thế, bất kể là thái độ của cô ấy như thế nào, anh ta đều muốn thấy cô ấy trước mặt, cho dù có thể cô ấy nhìn mình mà như không thấy. Trình Mộc Dương hơi ngỡ ngàng, chẳng lẽ mình thật sự đã sa lầy ở đây sao? Chẳng lẽ bị một cô bé nhỏ hơn mình 7 tuổi làm cho tình thần rối loạn? Anh ta cảm thấy chắc mình còn chưa đến mức như vậy, 33 tuổi còn giả bộ ngây thơ? Anh ta tự cười nhạo chính mình, đang chuẩn bị nổ máy xe đi về thì một chiếc xe đã dừng lại không xa phía trước, hai người trên xe bước xuống. Mặc dù đèn đường rất tối nhưng Trình Mộc Dương vẫn nhìn thấy rõ ràng, một người là Âu Dương Ngâm, còn người kia là Phùng Phất Niên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!