[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích - Chương 7 : SHOPPING AND ICE – CREAM
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích


Chương 7 : SHOPPING AND ICE – CREAM


Sáng nay là một ngày đẹp trời, nắng vàng chiếu rọi khắp nơi và đường phố thì khá đông đúc. Hòa lẫn trong dòng người xuôi ngược kia có hai người trẻ tuổi đang thong thả bước từng bước một trên đường. Cả hai vô cùng xinh đẹp nên khiến không ít người đi đường phải ngoái nhìn đầy ngưỡng mộ và họ hướng về phía siêu thị trung tâm của Baste Town. Chàng trai hỏi cô bạn của mình:

– Hình như cô có vẻ rất vui khi ra ngoài nhỉ?

– Học sinh của học viện không được phép ra ngoài trừ trường hợp đặc biệt. Là con gái của hiệu trưởng thì càng không thể phá vỡ nguyên tắc đó nên tôi hiếm khi được ra ngoài lắm. Chính vì thế mà tôi rất thích được ra ngoài thế này.

– Cô thật sự rất lạ lùng! – Kaname mỉm cười

Mới nói đến đó, siêu thị đã hiện ra trước mặt họ và Yuuki vội kéo Kaname chạy tuốt vào bên trong. Nhanh chóng tóm lấy một chiếc xe đẩy và giao cho Kaname đẩy nó, cô bắt đầu dẫn anh len lỏi qua những dãy hàng và chọn lựa các loại hàng hóa có trong danh sách mua sắm của lớp. Phần Kaname có thể nói đây là lần đầu tiên anh bước chân vào siêu thị nên mọi thứ dường như rất lạ lẫm với anh. Anh bước theo Yuuki nhưng không hề chú tâm quá đặc biệt vào một thứ gì. Cặp mắt anh đảo qua đảo lại liên tục để tìm hiểu về nơi được gọi là “Siêu thị” này. Anh thấy mỗi người đều đẩy một chiếc xe đẩy hoặc xách một chiếc giỏ trên tay và họ chọn hàng hóa bỏ vào đó, sau đó thì họ đến một cái bàn và trả tiền ở đó.

“Hóa ra mua sắm là thế này ư?” – Kaname nghĩ thầm.

***

Hai giờ sau thì xe của hai người đã đầy ắp các thứ hàng và Yuuki kéo anh tiến về cái bàn tính tiền. Sau khi thanh toán, họ rời khỏi siêu thị, trên tay mỗi người là hai túi hàng hóa nặng trịch và dĩ nhiên là hai túi trên tay kaname to nặng hơn rất nhiều so với túi của Yuuki.

– Trời ạ! Tôi khát nước chết đi được. Chúng ta tìm một quán cafe nào nhé! – Yuuki nhăn nhó đề nghị.

– Được, tùy cô thôi. – Kaname gật đầu dễ dãi.

Thế là họ cùng tìm đến một quán cafe nằm ở một góc phố gần đó nhưng quán lúc này lại đầy nghẹt những người là người. Yuuki kiễng chân nhìn vào trong quán một cách đầy chán nản:

– Trong quán không có lấy một chỗ trống nào cả. Thôi thế này vậy, anh đợi ở ngoài này, tôi sẽ vào trong mua một chút gì đó và chúng ta tìm một chỗ mát mẻ ngồi.

– Thế tốt hơn đấy. Tôi cũng chả muốn chen lấn vào cái đám đông lúc nhúc ấy. – Kaname nhanh chóng tán đồng.

Thế là anh đứng ngoài trông chừng mấy túi đồ trong khi Yuuki chạy biến vào trong. Giây phút ấy bỗng dưng trong lòng Kaname trỗi lên một cái gì đó. Anh chợt cảm thấy căm ghét cảm giác cô gái ấy quay lưng lại với anh, cảm giác cô ấy rời bỏ anh như thế này. Và lần đầu tiên một Kaname nổi tiếng trầm tĩnh đến lạnh lùng biết đến cảm giác bồn chồn, lo lắng. Anh liên tục nhìn đồng hồ, rồi lại đưa mắt ngó vào trong quán, rồi đi tới đi lui trên đường, mấy lần toan chạy vào trong để tìm Yuuki nhưng có cái gì đó ngăn anh lại. Và đột nhiên anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy Yuuki xuất hiện trở lại với một túi xách nhỏ trên tay.

– Cô đi lâu quá đấy. – Kaname cố tỏ vẻ bình thản nhưng nếu ai tinh ý sẽ nhận ra đó như một lời hờn dỗi.

– Xin lỗi, quán đông quá. – Yuuki thở dốc mất một lúc mới trả lời được – Chúng ta đi thôi! Tôi biết một nơi được lắm.

Nói rồi Yuuki quay người dẫn đường và Kaname đi theo cô.

Sau khi đi vòng vèo qua nhiều con phố sầm uất, nhiều con đường đầy nghẹt người thì hai người bắt đầu tiến vào một khu vắng vẻ hơn hẳn. Kaname đưa mắt nhìn quanh thì phát hiện nơi này mang nét cổ kính hoàn toàn khác với vẻ hiện đại ở ngoài kia. Ngoài kia tràn ngập những tòa cao ốc đồ sộ, những khu mua sắm to lớn thì ở đây chỉ toàn là những căn nhà nhỏ nhỏ xinh xinh Những con người ở ngoài kia đi lại nhanh chóng, hối hả và họ gần như không quan tâm đến người và việc xung quanh thì mọi người, mọi vật nơi đây dường như chuyển động chậm hẳn. Họ đi đứng khoan thai, nhẹ nhàng và trên môi mỗi người đều hiện diện một nụ cười dành cho khách đi đường. Yuuki mỉm cười rạng rỡ nhìn Kaname

– Thế nào? Khác hẳn ngoài kia phải không? Tôi thích sự yên bình ở nơi này.

– Đây là đâu vậy? – Kaname ngạc nhiên hỏi

– Là Little Street! Một trong những con phố cổ xưa nhất của Baste Town. Dân ở đây đều là những người sống lâu đời ở Baste Town cả đấy. Và ở cuối con đường này có một hồ nước nhỏ. Chúng ta sẽ nghỉ chân ở đó.

Kaname gật đầu và bước theo Yuuki đến cuối con đường và trước mắt anh hiện ra một khu vực khá rộng so với con đường hẹp sau lưng. Ở chính giữa là một hồ nước lớn với một bức tượng nữ thần ôm bình nước tưới đều xuống mặt hồ. Xung quanh là những đài phun nước đang bắn những tia nước ra khắp nơi và đâu đó là vài đứa trẻ con đang chơi đùa, vài cặp tình nhân đang ngồi hò hẹn. Yuuki bước đến ngồi ở một góc vắng bên thành hồ và đặt mấy túi đồ xuống đất rồi cô mở cái túi nhỏ, lấy ra một cái hộp gì đó đưa cho Kaname. Anh vội đặt mấy túi đồ của mình xuống đất và đón lấy cái hộp, mắt mở to ngạc nhiên.

– Đây là cái gì? – Anh vừa ngồi xuống bênh cạnh Yuuki vừa hỏi

– Kem đấy! Đừng có nói với tôi là anh không biết đấy nhé. – Yuuki còn ngạc nhiên hơn cả Kaname

– Tôi chưa bao giờ ăn thứ này cả.

– Trời đất! Thế anh từ đâu đến vậy? Bất kỳ đứa trẻ nào cũng từng ăn kem rồi mà. Nhưng thôi, anh thử đi, tuyệt lắm đấy.

Kaname nhẹ nhàng mở nắp hộp thì thấy bên trong là một món gì đó màu trắng và có mùi thơm thơm và anh cầm chiếc muỗng xắn nhẹ vào thì thấy nó mềm và xốp. Anh múc một muỗng khá nhỏ và chậm rãi đưa lên miệng.

Lạnh…nhưng ngọt ngào… và béo ngậy. Vị ngọt lạnh của nó lan toả trong khoang miệng anh, trôi nhẹ nhàng xuống cổ. Anh tiếp tục xắn một miếng lớn hơn và đưa vào miệng. Vẫn là cảm giác đó…và cứ thế Kaname nhanh chóng ăn hết hộp kem của mình trong ánh mắt đầy thích thú của Yuuki. Thấy Kaname đã ăn xong nên Yuuki đưa cho anh một cái ly

– Trà sữa đấy! Anh biết thứ này chứ?

– À, cái này thì tôi biết! – Kaname gật đầu đón lấy và nhấp thử một ngụm – Thứ kem đó thật là ngon đấy.

– Tôi đã bảo mà. Ai cũng thích kem hết. Nó có hàng trăm mùi vị, thứ anh vừa ăn là vị vani, vừa thơm vừa béo. Lần sau chúng ta thử vị khác nhé! – Yuuki bật cười.

– Được! Cảm ơn cô! – Kaname mỉm cười vui vẻ.

Và rồi họ cùng nhâm nhi trà sữa, để cho chân cẳng mình được xả hơi trọn vẹn và ngắm nhìn những cảnh đẹp yên bình xung quanh.

***

Cảm ơn anh đã đi với tôi hôm nay. Tôi đã chơi rất vui.

– Tôi cũng cảm ơn cô đã cho tôi biết thêm một ăn ngon. Lần sau tôi sẽ mời cô, được chứ?

– Được! Tôi về ký túc xá đây, tạm biệt anh.

– Tạm biệt !

Nói rồi hai người rẽ hai hướng khác nhau, trở về phòng mình, trong lòng đầy niềm vui vì vừa trải qua một ngày thú vị.

***

– Anh về trễ thế anh Kaname? Tôi lo lắng lắm. – Ichijou vội nói khi nhìn thấy cửa phòng xịch mở và Kaname bước vào.

– Không có gì xảy ra đâu.

– Anh có tìm hiểu được điều gì không?

– Không!

Ichijou lắc đầu ngán ngẩm trước câu trả lời của vị chủ tướng và chúi đầu trở lại vào cuốn sách trên tay. Thấy thế Kaname cũng không nói gì thêm mà lặng lẽ bước vào phòng tắm.

Khi đã thả mình trong bồn tắm ấm áp và đầy bọt, anh hồi tưởng lại buổi chiều đầy nắng, nhớ tới nụ cười của Yuuki. Và bất chợt anh nhớ đến Sara.

“Tại sao lại như vậy? Tại sao mình cứ nhìn thấy hình bóng Sara trong cô gái đó?”

Kaname với tay mở vòi nước, dùng hai bàn tay hứng lấy dòng nước lạnh buốt và vốc lên mặt mình.

“Tỉnh táo lại đi Kaname. Cô ta là con gái của hiệu trưởng học viện Hunter. Cô ta không thể là Sara được. ”

***

– Yuuki, hôm qua em đi đâu cả ngày vậy?Anh có tìm em nhưng chả thấy em đâu. – Zero hỏi.

– Không ai nói với anh là em đi mua sắm chuẩn bị cho chuyến đi cắm trại sắp tới sao?

– Nhưng mua sắm gì mà đến tối mới về chứ? – Giọng Zero đã bắt đầu hơi bực tức – Vả lại còn là đi với anh chàng Kyosuke đó nữa.

– Anh cũng biết mỗi lần em ra ngoài đều chơi rất lâu mới về mà. Mà sao anh lại có ác cảm với Kyosuke thế?Em thấy anh ấy là người tốt mà.

– Anh cũng chả rõ. Nhưng anh cảm thấy anh chàng đó có cái gì không bình thường. Em nên hạn chế tiếp xúc với anh ta đi.

– Anh thật là lạ đấy! – Yuuki phụng phịu nói.

***
END CHAP 7

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN