[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích - Chương 16 : QUÁ KHỨ CỦA YUUKI
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích


Chương 16 : QUÁ KHỨ CỦA YUUKI


Còn lại một mình trong phòng, Yuuki buông phịch người xuống chiếc giường êm ái, đầu óc quay cuồng với câu chuyện buồn của mẹ con người đàn bà cô gặp trên xe lửa. Một lần nữa thấy được sự tàn bạo dã man của những kẻ tự xưng mình là sứ giả của Thượng đế khiến Yuuki càng hoang mang, hoài nghi hơn về cái danh xưng Hunter. Những suy nghĩ ấy bám riết Yuuki vào tận phòng tắm nhưng rồi bồn nước ấm đã giúp đầu óc Yuuki thanh thản trở lại. Bên cạnh bồn tắm có một chiếc lọ thủy tinh có cắm một bông hồng nhung đỏ rực kiêu sa khiến Yuuki thích thú đưa tay miết nhẹ lên cánh hoa và đưa mũi lại gần. Hương hoa hồng tỏa ra nhè nhẹ làm Yuuki thoải mái hẳn.

Khi chiếc đồng hồ trên lò sưởi điểm tám tiếng thì Kaname gõ cửa phòng, đưa Yuuki xuống phòng ăn. Ở đó, họ cùng thong thả dùng bữa tối trong ánh nến với những món ăn đơn giản như súp đậu, salad và đùi cừu nướng.

Sau khi kết thúc bữa tối, Kaname và Yuuki cùng ngồi ở salon đọc sách. Sực nhớ đến quyển sách mình đọc ngày hôm qua và câu chuyện ngày hôm nay, Yuuki đem tất cả kể cho Kaname nghe. Anh không ngắt lời Yuuki lần nào mà chỉ chăm chú lắng nghe câu chuyện. Mãi cho đến khi Yuuki kết thúc và hỏi anh nghĩ thế nào thì anh mới lên tiếng.

– Em cảm thấy hoài nghi về sứ mệnh của mình sao?

– Phải! Em tự hỏi rằng liệu tiêu diệt Vampire có phải là điều mà em thật sự mong muốn hay không?Hay đó chỉ đơn giản là điều mà người ta bảo em làm.

– Thế em có cho rằng Vampire là loài quỷ dữ khát máu không?

– Em không biết! Vụ việc xảy ra ở Eslester khiến em tin vào điều đó nhưng Hunter cũng làm những việc không khác thế là bao, thậm chí còn tàn ác hơn. Vậy ai đúng, ai sai hả anh?

– Đó chính là chiến tranh Yuuki! Trong chiến tranh, nếu em không giết đối phương thì em sẽ bị giết. Em phải chọn lựa giữa hai điều đó.

– Tại sao con người và Vampire không thể chung sống hòa bình với nhau?

– Em ngây thơ quá! Loài người xem Vampire như quỷ dữ thì làm sao có thể cùng chung sống được chứ!

– Hình như nó có vẻ viễn vông quá! – Yuuki chép miệng.

Kaname mỉm cười nhìn Yuuki và kéo cô nằm xuống salon, để cho đầu cô gối lên chân mình, đưa tay vuốt mái tóc cam của Yuuki

– Nhưng anh thích cách suy nghĩ của em. Loài người và Vampire sống hòa bình, không chém giết, không đổ máu nữa. Nếu thế thì tuyệt biết bao!

– Đến lúc đó, con người và Vampire sẽ có thể yêu nhau, phải không anh? – Yuuki mỉm cười khiến Kaname cười theo – Mà anh có biết gì về thứ được gọi là Huyền thoại thánh tích không?

– Không ai biết cả Yuuki à, bởi vậy cả hai phe mới cố ra sức tranh giành nó.

– Liệu Huyền thoại thánh tích có đem lại hòa bình không hả anh?

– Việc đó còn phải chờ xem!

“Phải, nếu có Huyền thoại thánh tích trong tay, liệu mình có quyết định dùng nó để mang đến hòa bình hay không” – Kaname nghĩ thầm trong bụng

Kaname cảm thấy lạ lùng với chính bản thân mình. Từ trước đến nay, anh chỉ quan tâm đến mỗi việc là tận diệt bọn Hunter, những kẻ đã gây ra bi kịch cho gia đình anh nhưng mỗi khi thực hiện xong một vụ tàn sát nào Kaname không hề thấy vui vẻ. Nhìn bàn tay nhuốm đầy máu của mình có lúc Kaname còn thấy ghê sợ chính bản thân và những cơn ác mộng cứ tái đi tái lại hằng đêm trong giấc ngủ. Nhưng kể từ khi gặp Yuuki, tiếp xúc với tâm hồn trong sáng thánh thiện của cô, anh dần ngủ ngon hơn mỗi đêm và không biết tự lúc nào, Kaname không còn muốn ra tay sát hại bất kỳ một ai và khi nghe cô nói về viễn cảnh loài người chung sống hòa bình với Vampire, anh chợt cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Anh hiểu rằng chính Yuuki đã gieo vào đầu anh những tư tưởng đó nhưng nó lại khiến anh dễ chịu hơn là cuộc sống chém giết trước đây. Và chưa bao giờ anh yêu cuộc sống đến thế.

Mười năm qua, anh sống vì mối hận của gia tộc Kuran nhưng kể từ khi yêu Yuuki, anh bắt đầu sống vì bản thân mình. Mười năm qua cuộc sống của anh chỉ có những sắc màu u ám của máu và tiếng kêu gào thét của những nạn nhân nhưng khi tình yêu đến, nó mang theo ánh nắng chói chang, sắc màu tươi tắn cùng những âm thanh rộn rã thúc giục lòng người. Và chưa bao giờ anh khao khát sống đến thế, sống để yêu thương, để bảo vệ một người.

Anh quay sang nhìn cô gái bé nhỏ đang nằm gọn trong lòng mình, miệng hát khe khẽ một bài gì đó, ánh mắt trong sáng nhưng quyết liệt, mạnh mẽ. Anh nhận ra rằng cô thật xinh đẹp, rạng rỡ và anh yêu cô biết bao.

– Sao anh nhìn em, anh Kaname? – Yuuki nhìn anh bằng đôi mắt to tròn long lanh

– Vì em rất đẹp và anh yêu em!

Yuuki đỏ mặt sung sướng chồm người dậy, ôm lấy cổ Kaname

– Em cũng yêu anh!

Niềm hạnh phúc lan tỏa khắp căn phòng khách sang trọng ấm cúng nhưng ngoài kia màn đêm đang bao trùm lấy đất trời. Đêm đen mang đến cho người ta cảm giác u ám khó tả về những điều không hay sắp xảy ra.

***

Sáng hôm sau, lúc Yuuki vừa bước xuống cầu thang đã thấy Kaname ngồi chờ sẵn ở bàn ăn, tay đang khuấy tách café nóng hổi.

– Em ngủ nướng quá đấy Yuuki!

– Chào buổi sáng! Anh dậy sớm vậy?

– Em ăn sáng đi!

Yuuki vui vẻ ngồi vào bàn ăn và dùng bữa sáng. Được một lúc sau thì điện thoại di động của cô vang lên. Yuuki cầm máy lên xem thì thấy đó là số lạ. Cô khẽ nhún vai và bấm nút nghe.

– Alô, tôi là Yuuki Kurosu!

– Tôi là người cô gặp trên xe lửa đây. Xin lỗi đã làm phiền cô lúc sáng sớm nhưng tôi không biết phải tìm ai nữa.

– A! Cháu nhớ rồi! Có việc gì thế?

– Gia đình tôi không chấp nhận cho tôi ở lại vì thế tôi đành tìm đến cô.

Yuuki liền hỏi xem bà ta đang ở đâu rồi cúp máy sau khi hứa mình sẽ đến đó ngay.

– Ai vậy em?

– Là người em đã kể đấy. Gia đình bà ta không chấp nhận cưu mang bà ấy.

– Cũng dễ hiểu thôi. Thế em định làm gì để giúp bà ta?

– Em chưa biết nữa. Nhưng cứ đến đó xem sao đã.

– Anh sẽ đi với em!

Thế là Yuuki giải quyết nốt bữa sáng của mình nhanh chóng rồi cùng Kaname đến chỗ người đàn bà tội nghiệp.

Với sự giúp đỡ đắc lực từ Kaname, Yuuki nhanh chóng tìm thấy chỗ hai mẹ con bà ta. Lúc hai người đến thì mẹ con họ đang ngồi ở một trạm xe bus bên đường, đứa bé trông có vẻ đói meo đang ngủ vùi trong vòng tay mẹ còn bà ta thì mặt mày hốc hác, đôi mắt sưng húp, chứng cớ của một trận khóc lóc. Nhác thấy bóng dáng Yuuki, đôi mắt bà ta sáng hẳn lên như chất chứa một hy vọng mong manh nào đó.

– Tôi thật lòng không muốn làm phiền cô nhưng tôi không biết phải làm sao cả. – bà ta nắm lấy tay Yuuki.

– Không sao đâu cô! Anh ấy là Kyosuke Akizu, bạn trai cháu.

– Hmm, Yuuki, họ đói lả rồi. Em đi mua chút gì cho họ ăn đi, để anh giải quyết việc này cho. – Kaname ra lệnh cho Yuuki và cô không chút nghi ngờ chạy đi ngay.

Khi Yuuki đã đi khuất, Kaname nhếch mép nói với ngườn đàn bà

– Bà là con người nhưng con trai bà là giống lai phải không? – Nhận thấy cái gật đầu của người đàn bà, anh hỏi tiếp – Chồng bà là Vampire thuộc cấp độ nào?

– Ông ấy là Vampire cấp C!

– Tôi hiểu rồi. Bà đừng trông mong gia đình bà sẽ chấp nhận thằng bé. Loài người xem Vampire là quỷ dữ mà. Bà phải tự mình nuôi sống nó thôi. Tôi biết có một nơi nhận nuôi dạy những đứa trẻ như con bà nhưng bà sẽ phải rời xa nó đấy!

– Không bao giờ tôi bỏ con tôi! – người đàn bà hét lên.

– Vậy nên bà đến địa chỉ trên tờ giấy này, sau đó đưa cho họ xem. Họ sẽ cho bà làm việc ở đó để có thể chăm sóc con bà. Được chứ?

– Cậu nói thật sao? Nếu được vậy thì cả đời này tôi sẽ ghi nhớ ơn của cậu và tiểu thư Kurosu.

– Thường thì tôi không bận tâm đến những vấn đề này nhưng vì Yuuki nên tôi sẽ giúp bà.

Kaname vừa dứt câu thì Yuuki quay lại, trên tay là mấy ổ bánh mì còn nóng hổi. Cầm lấy đưa cho người đàn bà và giải thích cho Yuuki nghe việc anh sẽ giới thiệu cho bà ta một công việc để nuôi sống bản thân và con mình. Sau đó họ tạm biệt người phụ nữ và trở về nhà. Yuuki rất ngạc nhiên khi thấy Kaname xử lý mọi việc quá dễ dàng nhưng lại không tiện hỏi. Vả lại, cuối cùng thì mẹ con người đàn bà đó cũng có cuộc sống tốt hơn khiến Yuuki không thắc mắc gì thêm. Và việc Kaname giúp đỡ mẹ con một người đàn bà xa lạ vì cô khiến cô rất cảm động. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Kaname, cùng anh sánh bước trên đường, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc mà không ngờ rằng người con trai cô yêu vẫn còn che giấu cô nhiều việc. Liệu cô có chấp nhận những điều anh giấu cô không?

***

Yuuki ở chơi với Kaname suốt hơn một tuần sau đó cho đến khi cô nhận được điện của ba mình báo tin ông đã về nhà ở Lava. Và cô thông báo hai ngày nữa cô sẽ rời khỏi Mikentori để về Lava trong bữa tối khiến bữa ăn chùng lại hẳn. Kaname không nói thêm gì nữa mà chỉ im lặng dùng bữa khiến Yuuki cũng không biết nói gì hơn. Nhưng rồi một tia sáng quét qua đầu Yuuki làm cô tươi tắn hơn

– Kaname, anh đến Lava với em đi. Em muốn giới thiệu anh với ba, cũng muốn anh đến chơi nhà em nữa.

– Liệu có ổn không Yuuki?

– Không sao đâu! Anh đi với em đi! – Yuuki nài nỉ Kaname khiến anh không còn cách nào khác hơn là gật đầu đồng ý với cô.

Vậy là hai ngày sau, họ rời khỏi Mikentori, đón tàu đến Lava.

Lava là một thị trấn rộng lớn nhưng đa phần là đất tư hữu của các gia đình quý tộc và biệt thự nhà Kurosu cũng nằm trong số đó. Vừa ra khỏi nhà ga, Yuuki đã thấy xe hơi của nhà chờ sẵn để đưa cô về biệt thự. Xe chạy bon bon qua những con đường đất, hai bên đường những cánh đồng cỏ lau, những cánh rừng sồi trải dài và thấp thoáng đó đây là bóng những người cưỡi ngựa trên những ngọn đồi. Xe bắt đầu rẽ vào một khu vườn xanh mát với hồ nước được điêu khắc tỉ mỉ đang phun nước và dừng trước cửa chính. Một người đàn ông trung niên đang đứng đợi ở đó cùng ba người hầu cận và khi Yuuki mở cửa xe bước xuống, ông ta ôm chầm lấy cô.

– Công chúa, con về rồi!

– Chào mừng cô về nhà, cô chủ!

– Chào Ngài, Hiệu trưởng Kurosu! – Kaname cúi đầu.

– Chào cậu! Khi nghe Yuuki nói đến nhà bạn ở Mikentori thì ta biết ngay là cậu. Hai đứa phải kể rõ đầu đuôi cho ta nghe đấy!

Nói rồi ông khoát tay ra hiệu cho hai đứa trẻ vào nhà và cho người đưa Kaname lên phòng nghỉ.

– Con thích cậu ta thật sao Yuuki? Vậy còn Zero? – ông hỏi khi chỉ còn hai cha con với nhau

– Con thích anh ấy. Còn Zero, anh ấy đã từ chối con mà. Chẳng lẽ ba muốn con cứ ôm tình cảm ấy mãi sao?

– Ba hiểu rồi! Ba không muốn xen vào chuyện của con. Chỉ cần con hạnh phúc là được

– Con cảm ơn ba! – Yuuki ôm lấy cổ ông đầy cảm kích.

***

– Biệt thự nhà em đẹp quá! – Kaname khen khi theo chân Yuuki đi tham quan một vòng.

– Em đã lớn lên ở đây, mãi cho đến năm ngoái mới chuyển vào học viện.

– Được nhìn thấy nơi em sống và lớn lên thế này thật là tuyệt!

Nghe Kaname nói thế không hiểu sao trên khóe môi Yuuki xuất hiện một nụ cười buồn. Cô ngồi xuống chiếc xích đu đặt trong vườn và nói với giọng buồn bã.

– Đáng tiếc là em chỉ có thể kể cho anh nghe những chuyện từ khi em sáu tuổi trở đi thôi. Vì em không nhớ bất kỳ chuyện gì xảy ra trước đó cả. Ba em nói lúc ấy em bị ngã trong một tai nạn và bị mất trí nhớ. Em đã cố gắng rất nhiều nhưng lại không thể nhớ ra bất kỳ việc gì.

– Em đừng buồn!Không nhớ cũng không sao. Em đã vẫn sống hạnh phúc mà. Có phải không?

– Đúng vậy, ba luôn yêu thương em, cho em tất cả những gì em muốn, Zero cũng đối xử tốt với em, và em được anh yêu nữa. Với em tất cả những điều ấy là hạnh phúc. Và ký ức không còn quan trọng nữa.

Kaname xoa đầu Yuuki dịu dàng và dùng ánh mắt nồng nàn nhìn cô say đắm.

– Đến giờ cơm tối rồi đấy. Chúng ta đi thôi! – Yuuki giục Kaname rồi vội vã đứng lên.

Nhưng bất ngờ, cánh tay áo của Yuuki vướng vào một cành cây cạnh chiếc xích đu làm nó rách toạc ra và Kaname gần như không tin vào mắt mình. Anh thấy choáng váng hết cả đầu óc, đến mức phải nắm chặt tay vịn xích đu mới ngồi vững được.

– Đợi em một chút, em đi thay áo đã! – Yuuki nhăn mặt nói với Kaname rồi bỏ lên phòng mình, không phát hiện được thái độ khác lạ của anh.

Còn lại một mình, Kaname ôm ngực thở dốc, miệng lầm bầm không dứt:

“Tại sao lại như vậy?Tại sao, tại sao?”

***

END CHAP 16

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN