Mãi Mãi Yêu Thương
Chương 2
– Mẹ ơi con đi một chút nhé .
Linh San theo chân cô Hương bước ra cửa , thuận tay khép lại , nàng vẫn còn nghe tiếng cười từ trong vọng ra . Chắc là Linh Trân và Lập Cao lại pha trò nữa rồi . San cười , cảm thấy cuộc sống tràn ngập niềm vui .
Tới trước cửa căn hộ 4 A , Linh San theo chân cô Hương vào nhà . Phòng khách vắng lặng . Một sự im lặng lạnh lùng . Tấm thảm dày dưới chân thật ấm . Đèn không mở sáng , chỉ có một bóng tròn ở góc nhà .Linh San cảm thấy một sự bứt rứt khó chịu . Từ một phòng khách tràn ngập tiếng cười của mình bước tới một căn phòng hoàn toàn yên lặng như bước sang một thế giới khác . San không nhìn thấy người ,chỉ nghe thấy tiếng cô Hương nói.
– Ông chủ , cô ban chiều đến đây này .
Linh San mở to mắt tìm kiếm , mới trông thấy một người đàn ông dáng dấp to lớn đang đứng tựa người vào khung cửa sổ . nàng chỉ nhìn thấy phần lưng . Áo trắng , quần xám tro . Người đàn ông không lập tức quay lại . Một tay vịn khung cửa ,tay kia với chiếc cốc có rượu , hình như ông ta đang nghĩ ngợi điều gì . Linh San thấy bất mãn , giả vờ ho một tiếng ,ông ta mới quay lại .
Bỗng San thấy bối rối . Khuôn mặt ông ta rất trẻ . Hàm rộng , mắt to , xa xăm ,lông mi dầy , mũi thẳng , môi mỏng và khép kín tạo cho khuôn mặt dáng dấp lạnh lùng , cao ngạo . Nhìn ông , Linh San không dám tin là với khuôn mặt không trên ba mươi kia lại có đứa con lớn như Sở Sở .
– Cô dùng một tí rượu chứ ?
Người đàn ông lên tiếng , phá tan cái không khí yên lặng . Linh san vội nói .
– Cảm ơn , tôi còn rất Á Đông .
Gã đàn ông nhíu mày , rồi ra lệnh cho cô Hương .
– Chị Hương , cho một tách trà .
– Không cần ông ạ . San nói – Tôi sẽ về ngay đây . Ông chủ nhà nhìn San chăm chú . Đặt ly rượu trên bàn , rút một điếu thuốc , thở khói , rồi tự giới thiệu với San .
– Tôi họ vỹ , tên là Bằng Phi .
San gật đầu .
– Còn tôi là Linh San – Lưu Linh San .
– Tôi biết rồi .
Ông chủ nhà này nói ngay .
– Sao ông biết ?
– Đâu có khó gì đâu ? Ở dưới phòng quản trị chung cư có tên họ và lý lịch cô cơ mà .
Giọng nói của ông ta lạnh không một chút tình cảm . Linh San thắc mắc .Tại sao phải xuống phòng quản trị để điều tra tên tuổi . Có đáng gì đâu ? Cô Hương đã mang trà ra . San đỡ lấy tách trà phá tan cái không khí yên lặng .
– Ủa ? con gái ông đâu rồi ?
– Sở Sở ư ? nó ngủ rồi .
– À .
Phòng khách lại chìm trong yên lặng . Bằng Phi vừa hớp miếng rượu vừa hít một hơi thuốc , rồi lại ngồi yên . Linh San chúa ghét cái không khí nhạt nhẽo thế này . nàng cố tìm lời để lên tiếng . Nhưng Bằng Phi đã nói trước .
– Nghe nói , hình như chiều nay cô đã dạy con tôi ?
Linh san ngẩng lên .
– Nói dạy thì không đúng mà là chúng tôi đã quần nhau một trận .
Bằng Phi chăm chú nhìn San .
– Nghe nói cô tốt nghiệp cao đẳng sư phạm , hiện dạy ở một trường mẫu giáo . Cô rất biết cách để giáo dục ?
San nhìn ông chủ nhà trẻ tuổi , không hiểu lắm ý ông ta .
– Tôi học sư phạm thật , nhưng giáo dục thì không rành lắm . Nhất là với những đứa bé vừa ngang vừa ngỗ nghịch như con ông .
– Cám ơn lời phê bình của cô . Bằng Phi nói với giọng khó chịu – Mong rằng từ đây về sau , cô chỉ tập trung vào việc dạy dỗ học sinh của cô , đừng lo việc nhà tôi nữa , được chứ ? Con tôi , có tôi . Tôi đánh , tôi yêu , tôi chửi nó , cũng là việc của tôi , tôi không muốn một ai khác nhúng tay vào , cũng không thích ai chửi mắng hay dùng dây cột nó .
Linh San kinh ngạc . Bây giờ mới biết . Thì ra ông chủ nhà cho mời nàng đến không phải để cám ơn , mà chỉ là để hỏi tội . Một con người ngang ngược đến mức lạ lùng . Lửa như bốc lên trong lòng , San thấy nóng mặt , giận run . nàng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt , gằn từng tiếng một .
– Bây giờ tôi mới biết . Cha nào thì con nấy , con ông hỗn láo , ngang ngược như vậy là do di truyền . San đứng bật dậy , lớn tiếng – Ông đừng tưởng là tôi thích làm chuyện bao đồng , tày lay , nếu tôi sớm biết con bé đó có một người cha như ông , thì mặc kệ nó . Để nó văng tục , để nó tự ý hiếp đáp kẻ ăn người ở trong nhà , để nó như một con thú dữ … Và tôi bảo đảm với ông chỉ mười năm sau thôi là ông có quyền đến trại giáo hóa trẻ phạm pháp thăm nuôi mệt nghỉ .
Nói xong ,Linh San quay lưng , bước nhanh ra ngoài .
– Đứng lại !
Giọng nói sau lưng ra lệnh . Linh San không dám tin ở tai mình . Đứng lại ! Gã là cái gì mà ra lệnh ? Gã quen sử dụng thái độ đó lắm ư ? Còn lâu !
– Tôi bảo cô đứng lại !
San vẫn tiếp tục bước . Đột nhiên , gã đứng dậy xông ra chặn ngang trước mặt San . Đôi mắt lạnh lùng chợt có vẻ đau xót , gã nói như nài nỉ .
– Cô đừng đi !
– Tại sao vậy ? San chau mày – Buổi chiều ở đây , tôi đã bị con ông cào cấu , bây giờ tới ông kiếm chuyện nữa ư ? Không cần biết ông làm to đến cỡ nào , lưu ý ông , tôi không phải là thuộc hạ . Nếu có phải chăng nữa , thì tôi cũng không dễ dàng để ông muốn bắt nạt ra sao cũng được đâu .
Bằng Phi vẫn chặn ngang , đôi mắt bối rối :
– Tôi ngang ngạnh và thô lỗ lắm ư ?
– Giống hệt con gái ông .
– Nó như thế à ?
– Ông không biết ư ? Linh San kéo tay cao tay áo , cho thấy vết cào ở tay mình – Đây là chứng tích , nó cào đấy . Nó là con quỷ , một thứ ranh ma , ức hiếp mọi người . San ngừng một chút , nhìn Bằng Phi tiếp – Ông Phi , tôi biết ông giàu có nhưng cô Hương vẫn là một con người . Cô ấy cũng bình đẳng như ông , cũng có nhân cách phẩm chất chứ không phải vì chút đồng tiền mà ai muốn chửi muốn mắng sao cũng được . Mong cha con ông xem cô ấy như con người . Bên nhà tôi cũng có người làm . Nhưng Thúy Liên với chúng tôi như chị em .
Cha mẹ tôi cũng rất tốt với cô ấy .
– Cô dạy tôi ?
– Tôi không dám dạy ai hết , thôi chào ông .
Linh San lách qua , định bước ra cửa .
– Nếu tôi mang cháu Sở Sở đến trường ” bé ngoan ” cô nhận dạy cháu chứ ?
– Tôi không phải là hiệu trưởng của trường , nếu ông mang cháu đến , chắc chắn có thầy cô nhận .
– Tôi muốn hỏi là cô …. Cô có chịu dạy nó không ?
– Nếu cháu được đưa tới lớp của tôi thì đương nhiên tôi phải dạy .
– Ví dụ như … Bằng Phi do duẹ một chút nói – Tôi mời cô về dạy cháu tại nhà thì sao ?
Linh San đứng ở cửa , quay đầu lại .
– Ban nãy ông đã bảo là đừng chen vào việc của ông cơ mà ?
– Nhưng bây giờ tôi đã đổi ý .
Linh San suy nghĩ một chút , nói :
– Nhà ông có một cô Hương chịu đựng đủ rồi . Tôi cũng không cần tiền lắm , không ám dạy tiểu thơ nhà ông đâu .
Mắt Bằng Phi loé lên tia giận , mặt ông ta đanh lại .
– Trên đời này đâu phải chỉ có một mình cô là cô giáo đâu ? Tại tôi thấy cô ở gần đây thôi .
– Bỏ thêm tí tiền xe là biết bao nhiêu cô đến đăng ký .
San nói và đẩy cửa bước ra ngoài . Hôm nay đúng là một ngày xúi quẩy ! San nghĩ .
Trở về nhà , đưa tay lên bấm chuông , San nghe thấy tiếng cười dòn từ trong vọng ra . nàng thở phào với cái cảm giác của người vừa từ vùng bắc cực lạnh giá trở về , nôn nóng tìm thấy nắng ấm đầu xuân trong nhà cũ .
Mấy ngày kế tiếp , Linh San chẳng biết tí gì về căn hộ số 4A . Cùng ở một tầng , nhưng hộ này cứ đóng cửa im lìm . San không thấy cô Hương lẫn bé Sở Sở . Ngày ngày lên lớp , không hiểu sao San lại mãi ở trạng thái trông ngóng chờ đợi . Theo San thì ở vai trò làm cha , đúng ra Bằng PHi hải mang con gái đến đây vì đây là trường mẫu giáo lớn nhất ở khu vực này cơ mà ? Nhưng chẳng thấy bé Sở Sở đến .
Rồi những công việc bận rộn kế tiếp . Tuổi trẻ với bao nhiêu chuyện , bao nhiêu thú vui, San như quên bẵng đi chuyện của Sở sở và người cha ngang ngạnh . Chiều nào gần như Nhiếp Sanh cũng đến đón . Chuyện của Nhiếp Sanh và San cũng không có gì là ly kỳ bí hiểm . sanh là anh của bạn San , biết San nam còn ở sư phạm và đeo theo từ đó . Giống như bao nhiêu đứa con gái khác có nhiều mơ ước , mộng tưởng , người yêu phải là một cái gì cao hơn , giỏi hơn , đủ sức thuyết phục hơn , để ta phục tùng nương tựa . Sanh đối với San chưa đủ tiêu chuẩn đó . Sanh tốt nghiệp khóa chính trị nhưng kém hùng biện , lại rụt rè , chỉ là một nhân viên ở phòng tổ chức nhân sự của công ty X . Một thanh niên như vậy rất khó tiến thân trong đời . Nhiều lúc San nghĩ , ngay chính chuyện giữa San với Sanh , Sanh cũng có vẻ lờ đờ làm sao , chứ không tấn công tới tấp như bao nhiêu chàng trai khác . Sanh ” lụm cụm như một ông già ” San nghĩ , dù anh ta cũng đẹp trai , thật thà ,hiền lành nên nhiều lúc bị San cự nự , Sanh vẫn không giận . Nhưng Sanh thiếu một thứ rất quan trọng . Đó là sức hấp dẫn phụ nữ .
Mặc dù Sanh không hội đủ điều kiện , nhưng với người chưa có người yêu như San thì họ vẫn có thể là bạn của nhau . Vậy mà đã ba năm . Ba năm với tình bạn thuần khiết , Sanh cũng không đòi hỏi tiến xa hơn . Thỉnh thoảng cùng dạo phố , ăn cơm , hay một xuất hát .
Tối hôm ấy San đi xem hát với Sanh , trở về chung cư đã mười một giờ rưỡi khuya . Như thường lệ , Sanh đưa San tới cổng là quay về . bản tính rụt rè là Sanh ngại tiếp xúc với người nhà của San , nhất là với Linh Trân và Linh Vũ .
Một mình san đi vào cư xá , và như thói quen , nàng đi cầu thang thường thay vì thang máy . Bây giờ là mùa thu . Ban ngày vừa có một trận mưa , nên trời rất mát . Phải nói là mát lạnh . San lầm lũi bước lên bậc thang . Cuộc sống quá đơn điệu . Đơn điệu như nước trong hồ tù , không một con sóng dù nhỏ …Từng bước , từng bước lên bậc … Đột nhiên , San dừng lại .
Ở một góc cầu thang , có một bóng đen nằm co ro . San giật mình nhìn kỹ . Đó là bé Sở Sở , con bé có vẻ cô độc , yếu đuối , tóc tai rối bù với những giọt nước mắt . Ai ? Ai đã khiến con bé ngang ngạnh này khóc được ? Bất giác San cúi người xuống .
– Tại sao em lại ngồi đây một mình ?
Bé Sở Sở nhìn lên , với một chút nghi ngại . Vẻ ngang bướng của nó biến đâu mất .
– Em không dám ở trong nhà , tối hù à .
– Sao vậy ?
– Cha đi làm từ sáng , giờ chưa về .
– Còn cô Hương ?
Bé sở Sở do dự một chút .
– Chị ấy đi rồi .
– Tại sao cô ấy đi ?
San nhìn bé Sở Sở , thắc mắc . Bé Sở Sở cúi nhìn xuống .
– Con cũng không biết . Chị ấy nói không làm nữa và xách đồ đi rồi . Chị ấy hư lắm ,chị ấy chửi con , mắng con .
San gật gù . Bây giờ nàng đã hiểu tại sao Sở Sở ra đây .
– Em không làm gì cô ấy ?
– Không có .
– Không thể không có . San quắc mắt – Em lại đánh co ấy phải không ? – Bé sở Sở lắc đầu .
– Hoặc cào cấu , cắn cô Hương ?
Bé Sở Sở vẫn lắc đầu , San nói .
– Được rồi , nếu em không nói , tôi sẽ để mặc em nằm đây .
San đứng dậy như định bỏ đi , nhưng không quên nói thòng một câu :
– Cẩn thận đấy , coi chừng chuột nó bò ra cắn , chuột nó rất thích cắn những đứa trẻ không ngoan , thích nói dối .
Bé Sở Sở đứng bậy dậy , nó hốt hoảng thú thật .
– Con …Con lấy quẹt ra đốt quần áo của chị ấy , và chị Hương giận bỏ đi .
Linh San giật mình .
– Em đốt quần áo của cô Hương ?
-Dạ … con không biết đốt như vậy làm chị ấy đau .
– Sao ? Em đốt quần áo cô ấy đang mặc ?
– Dạ … con đốt ngay đít chị ấy , làm thủng một lỗ ( trùi con bé này nghịch quá đáng ) chị ấy vừa khóc vừa chửi con rồi bỏ đi !
Linh San nhìn bé Sở Sở . Nàng không dám tin điều vừa nghe thấy trong khi bé Sở Sở nép người vào lan can cầu thang . Ai bảo trẻ con là thiên thần , vô tư ? Ai bảo trẻ con là ngây thơ ? ” Nhân chi sơ tính bản thiện ” ?
Có đúng không ? San lắc đầu . Con bé mất dạy đến nước không thuốc chữa . Nàng chợt thấy tức giận , quá quắt lắm ! và định bỏ mặc nó ở đó . Nhưng đột nhiên bé Sở Sở ách xì hai cái , nó kéo lấy vạt áo San , nói .
– Dì ơi , dì !
Tim San đập mạnh . Hai tiếng ” dì ” của nó thật ngọt , thật nhẹ nhàng . Bản tính phụ nữ yêu trẻ dâng lên trong lòng San , nàng thở dài cúi xuống .
– Em cần phải đi ngủ !
Và San bế nó tới trước cửa căn hộ 4A . Cửa căn hộ chỉ khép hờ . Thế này mà có trộm là kể như không còn một món . Lấy chân đẩy nhẹ cửa . Bên trong vắng tanh , hoàn toàn lạnh lẽo . San đặt bé Sở Sở lên ghế sa lông . Nàng đưa mắt nhìn quanh . Với cái không khí thế này , ngay cả người lớn cũng thấy ngờ ngợ , đừng nói chi trẻ con . San chưa biết phải làm gì tiếp theo , thì bé Sở Sở đã rụt rè nói .
– Dì ơi , dì ở đây với con , đừng đi đâu hết nghe dì !
– Thế bao giờ ba em về ?
– Con cũng không biết , nhưng ít khi ông ấy về đây ngủ .
Thế này không được . San chau mày , nàng quyết định và lấy trong ví ra một bút bi , xé một mảnh giấy trắng , viết nhanh .
“Thưa ông
Cô Hương bị bạc đãi quá chịu không nổi bỏ đi rồi . Con ông hiện ở nhà tôi , xin ông sang đấy rước cháu về .
Linh San “
San đặt mảnh giấy lên bàn , lấy gạt tàn thuốc chận lại , xong nắm tay bé Sở Sở nói :
– Nào , qua nhà dì đi !
Bé Sở Sở ngoan ngoãn đứng lên. Có lẽ , nó cũng ý thức được sự sai trái của nó . Vả lại , nếu bị nhốt một mình trong nhà tối thế này quả là điều khủng khiếp .
Nó theo San ra khỏi nhà , San khép cửa cẩn thận mới về nhà mình .
San mở cửa . Phòng khách vắng vẻ . Có lẽ mọi người đã đi ngủ . San không dám quấy rầy cha mẹ . Cha nàng mỗi ngày phải dậy sơm đi làm . San đưa tay làm hiệu với Sở sở .
– Đừng ồn nhé .
Bé Sở Sở gật đầu . San đưa nó về phòng nàng và chị Linh Trân ở chung . chị Linh Trân chưa ngủ , đang đọc ” Anna karenina ” thấy San đưa Sở Sở vào , đặt quyển sách xuống , ngạc nhiên :
– làm gì thế ?
_ Em nhặt được con bé này ở cầu thang . San nói – Tối nay nó xẽ ngủ lại đây một đêm .
– Chị biết tính em , lúc nhỏ thích nhặt các con thú hoang về nuôi , lần này em nhặt được một cô bé trông cũng dễ thương chứ ?
Linh Trân nói và đưa tay vuốt nhẹ lên đầu Sở Sở .
– Chị đừng đụng , coi chừng nó cắn chị bây giờ .
– Cái gì ? Cắn ư ?
– Nó là một con nhím mình mẩy đầy gai .
– Vậy mi đem con nhím về đây để làm gì ?
Linh San nhún vai , một thái độ bất đắc dĩ rồi đưa bé Sở Sở vào phòng tắm lau mặt , lau mũi cho nó . Con bé co rúm lại như sợ lạnh . San chải đầu sửa lại quần áo ngủ cho thẳng nếp rồi đưa nó ra ngoài . Linh Trân tò mò hỏi .
– Định để nó ngủ ở đâu ?
– Cùng giường với em .
Linh San đưa bé Sở Sở lên giường đắp chăn cho nó , chỉ một lúc sau là nó ngủ ngon , khuôn mặt bầu bĩnh ,dễ thương .
– Ồ ! Linh San , mi bị con bé bỏ thuốc mê rồi phải không ? Nó là con ai vậy ?
– Con nhà số 4 A .
– 4A ? Ai thế ?
Linh San quay lại , nàng vừa chải tóc vừa kể lại tất cả cho Linh Trân nghe .
Linh Trân suy nghĩ một chút nói .
– Chị có linh cảm là em sắp gặp rắc rối .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!