Thiên Thần Hộ Mệnh - Chương 7 :2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Thiên Thần Hộ Mệnh


Chương 7 :2



Liệu Caine có quỷ quyệt như loài gấu xám đó? Khả năng đó thật quá đáng sợ để cô nghĩ tới, cô khẽ nói. “Caine, anh làm tôi hoảng sợ khi cứ nhìn tôi như thế. Tôi ghét thấy anh cau có.” Cô nhấn mạnh lời nói dối của mình bằng cách xoắn hai tay lại với nhau. “Anh cảm thấy hối hận vì đã dính dáng vào chuyện lộn xộn này, đúng không? Tôi không thể đổ lỗi cho anh, thưa quý Ngài.” Giọng cô hơi quá cường điệu. “Anh sẽ làm cho bản thân anh bị giết chết nếu như anh ở cùng với tôi. Tôi rất giống một con mèo vì tôi đem xui xẻo đến cho con người. Hãy bỏ tôi lại đây trong chuồng ngựa của anh và vào nhà đi. Khi bóng đêm buông xuống, tôi sẽ đi bộ về London.”

“Anh tin rằng em lại vừa mới sỉ nhục anh lần nữa.” Giọng anh kéo dài. “Không phải là anh đã giải thích với em rằng sẽ không có ai chạm vào được những gì thuộc về anh rồi hay sao?”

“Vô tình là tôi lại không thuộc về anh.” Cô quạt lại, trong lòng cảm thấy hơi cáu kỉnh một chút vì anh không hề ấn tượng chút nào với khả năng diễn kịch của cô. Anh chàng này đáng lẽ lúc này phải đang an ủi cô mới phải chứ, đúng không? “Anh không thể nào chỉ quyết định là tôi … ồ, đừng bận tâm. Anh là kẻ có tính sở hữu đến mức đáng hổ thẹn, đúng không?”

Anh gật đầu. “Anh có tính sở hữu bẩm sinh, Jade, và em sẽ thuộc về anh.”

Giọng anh lúc này vô cùng nhẫn tâm, nhưng Jade vẫn trừng mắt nhìn anh một cách can đảm. “Anh không chỉ sai lầm, thưa quý Ngài, mà anh còn bướng bỉnh khủng khiếp. Tôi cược là anh không bao giờ chia sẻ đồ chơi của mình khi anh còn là một đứa trẻ, đúng không?” Cô không cho anh có thời gian để trả lời cái luận điệu đó của cô. “Dẫu sao tôi cũng đã không hề có ý định sỉ nhục anh.”

Caine kéo cô đứng dậy rồi quàng tay quanh vai cô và bắt đầu bước về phía cửa.

“Caine?”

“Ừm?”

“Anh không thể tiếp tục bảo vệ em.”

“Và vì lý do gì thế?”

“Một người cha không nên để mất hai người con trai.”

Cô nàng này rõ là không để yên cho khả năng chịu đựng của anh, anh nghĩ thầm. Tuy vậy, giọng cô nghe rất hoảng sợ nên anh quyết định sẽ không phản đối gì. “Đúng là không nên thế.” Anh trả lời. “Anh trai của em cũng không nên để mất cô em gái duy nhất của mình. Giờ nghe anh nói đây. Anh không hề hối hận vì đã dính dáng vào chuyện này, và anh sẽ không rời bỏ em. Anh là người bảo vệ của em, nhớ không?”

Vẻ mặt của cô bỗng trở nên long trọng, cô nói. “Không, anh còn hơn là một người bảo vệ. Anh đã trở thành thiên thần hộ mệnh của em.”

Trước khi anh có thể trả lời, cô kiễng chân lên và hôn anh.

“Đáng lẽ em không nên làm thế.” Cô lên tiếng sau đó, cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên. “Em thường không thể hiện quá nhiều cảm xúc như thế, nhưng khi em ở bên cạnh anh … hmm, em nhận ra rằng em cảm thấy rất thích mỗi khi anh khoác tay quanh người em hay là ôm em. Em thực sự rất băn khoăn vì sự thay đổi bất ngờ này của em. Anh có nghĩ rằng em có thể là một người phóng đãng không?”

Anh không cười. Cô trông quá chân thành và vì thế anh không muốn làm tổn thương đến tình cảm của cô. “Anh rất vui vì em thích mỗi khi anh chạm vào em.” Anh nói, rồi dừng lại ngay phía trong cánh cửa và cúi xuống để hôn cô. “Anh cũng rất thích chạm vào em.” Rồi miệng anh chiếm lấy miệng cô. Nụ hôn thật dài, mạnh bạo và đầy lưu luyến. Lưỡi anh chà xát lên đôi môi mềm mại của cô cho đến khi chúng mở ra cho anh, rồi trượt vào bên trong với sự khăng khăng lười biếng. Khi anh dứt ra, vẻ sửng sốt kinh ngạc nhất đã lại quay trở lại trên gương mặt cô.

“Em đã cố gắng hết sức để trở thành tấm khiên cho anh trên lưng con ngựa đó, đúng không bé con?”

Cô quá ngạc nhiên vì câu hỏi đó, đầu óc cô lúc này trống rỗng không có một lời giải thích hợp lý nào. “Em đã làm gì?”

“Em đã cố trở thành tấm khiên cho anh.” Anh nhắc lại. “Khi em nhận thấy tiếng súng đến từ …”

“Em không có.” Cô cắt ngang.

“Và đêm hôm trước, khi em lao vào anh và làm anh mất thăng bằng, em thực sự đã cứu mạng anh.” Anh tiếp tục như thể cô không hề cắt ngang câu nói của anh.

“Em làm điều đó không có chủ đích. Em đã sợ hãi.” Cô xen vào, từ vẻ mặt của anh cô không thể đoán được anh đang nghĩ gì, và cô vội vàng nói tiếp. “Nếu có lần sau, em hứa là sẽ không cản đường anh. Hãy tha lỗi cho em vì đã không tỏ ra biết điều, Caine. Anh thấy đấy, trước đây em chưa bao giờ bị săn đuổi, hay bị bắn, hay … anh biết đấy, em không tin là lúc này em cảm thấy khỏe lắm. Đúng thế, em cảm thấy buồn nôn. Thực sự đấy.”

Phải mất một lúc sau anh mới nhận ra sự thay đổi chủ đề đó. “Có phải do đầu em không, bé con? Đáng lẽ chúng ta nên hỏi xin Christina cái gì đó để đắp lên vết sưng đó.”

Cô gật đầu. “Do đầu, bụng và cả bên hông của em nữa.” Cô nói với anh khi họ bước về phía cửa trước của khu nhà chính. Cô cảm thấy mình yếu ớt trong cảm giác nhẹ nhõm bởi vì sự đau đớn và nhức nhối của cô đã làm anh quan tâm. Jade liếc nhìn xung quanh mình, lần đầu tiên kể từ khi đến nơi này cô nhận ra rằng khung cảnh ở đây đẹp đến thế nào. Khi họ rẽ ở phía cuối lối đi, cô bất chợt khựng lại.

Lối vào dường như kéo dài vô tận, hai bên là hai hàng cây thẳng tắp, hầu hết phải đến trăm năm tuổi theo ước đoán của Jade. Những cành cây uốn cong ở phía trên cao trên lối vào trải sỏi, tạo nên một tấm màn trướng trông vô cùng bắt mắt. Ngôi nhà mới xây cao ba tầng. Những cột trụ màu trắng xếp thẳng hàng ở phía trước cho thấy có dấu ấn của hoàng gia. Mỗi khung cửa sổ hình chữ nhật đều được che bằng những tấm rèm màu trắng và được giữ yên vị tại những vị trí y hệt như nhau với dây chằng màu đen. Cửa trước nhà cũng được sơn màu đen, và thậm chí là từ lối vào thì sự chăm sóc cẩn thận chu đáo cũng có thể được thấy rất rõ ràng.

“Anh không nói với em là anh giàu có đến mức này.” Giọng cô nghe có vẻ cáu kỉnh.

“Anh có một cuộc sống thoải mái.” Anh trả lời với vẻ thờ ơ.

“Thoải mái ư? Ngôi nhà này đánh bại cả Carlton House ấy chứ.” Cô phản bác.

(Carlton House: là một tòa lâu đài ở London, được biết đến rộng rãi là cơ ngơi trong thành phố của Hoàng tử Regent trong vài thập kỷ từ năm 1783.)

Đột nhiên cô cảm thấy mình lạc lõng như thể một con cá ở bên trên bờ biển. Cô đẩy tay anh ra khỏi vai mình và tiếp tục nói. “Em không thích những người đàn ông giàu có.”

“Quá tệ.” Anh đáp lại và bật cười.

“Tại sao lại quá tệ?” Cô hỏi.

Caine cố gắng kéo cô đi tiếp. Cô dừng lại ở phía dưới những bậc thềm và lúc này đang ngước mắt lên nhìn ngôi nhà như thể bằng một cách nào đó nó đã trở thành một mối đe dọa đối với cô. Anh có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt của cô.

“Sẽ ổn cả thôi, Jade.” Anh nói. “Đừng sợ.”

Cô phản ứng như thể anh vừa mới phỉ báng gia đình mình. “Em không sợ.” Cô tuyên bố với giọng điệu vô cùng kiêu kỳ và với một ánh mắt gườm gườm phù hợp. Đó là phản ứng do bản năng nhằm bác bỏ anh vì đã dám ám chỉ đến một điều báng bổ như thế, nhưng cô nhanh chóng nhận ra sai lầm ngớ ngẩn của mình. Khỉ thật, cô phải tỏ ra sợ hãi chứ. Và giờ thì Caine lại đang nhìn cô với vẻ mặt không thể đọc được đó rồi. Cô hẳn sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm đó nếu như cô không đang rơi vào tình trạng khốn khổ như thế này. Chúa ơi, cô đau quá.

“Anh đã tự sỉ nhục chính bản thân mình khi nói rằng em sợ.” Cô giải thích.

“Anh gì cơ?”

“Caine, nếu em vẫn còn sợ, nghĩa là em không có chút lòng tin nào với anh, đúng không?” Nụ cười bất chợt trên môi cô làm chệch hướng quan tâm của anh, cô tiếp tục. “Và nói về chuyện đó thì em đã đếm được mười một người với vũ khí sẵn sàng. Em cho rằng họ là thuộc hạ của anh bởi vì họ đã không cố bắn chúng ta. Với việc anh đã có sự đề phòng cẩn thận như thế thì đầu óc em có thể nghỉ ngơi mà không cần phải lo lắng.” Nụ cười của cô rộng hơn khi cô đoán anh lại đang nghĩ rằng cô là kẻ ngớ ngẩn. Thế rồi cô bị vấp chân. Đó không phải là một mưu kế khác nhằm làm anh chú ý mà cô thực sự bị vấp chân, và hẳn là nó sẽ làm cô ngã lăn ra đất nếu anh không kịp túm lấy cô.

“Đầu gối của em mỏi nhừ.” Cô vội vàng giải thích. “Em không quen với chuyện cưỡi ngựa. Hãy thả hông em ra đi, Caine. Em thấy hơi đau.”

“Thế cái gì của em thì không đau, hở cưng?” Anh hỏi, giọng nói của anh vô cùng thích thú, nhưng có cả sự dịu dàng trong đôi mắt anh.

Cô cố gắng phản ứng lại thật cáu kỉnh. “Em là một người phụ nữ, nhớ không? Và chính anh đã nói rằng tất cả phụ nữ đều yếu đuối. Đó có phải là lý do mà lúc này anh đang trông rất tự mãn không, thưa quý Ngài? Bởi vì em vừa mới khẳng định lại cái quan điểm báng bổ đó của anh?”

“Mỗi khi em nhìn anh như thế, anh dường như quên hết tất cả về những điều quá khó hiểu về em. Em có đôi mắt đẹp tuyệt vời, cưng ạ. Anh nghĩ rằng giờ thì anh đã biết ngọn lửa màu xanh lục trông như thế nào rồi.”

Cô biết rằng anh đang cố làm cô xấu hổ. Cái nháy mắt uể oải, quyến rũ của anh đã nói lên điều đó, anh chàng này thực sự biết cách chòng ghẹo. Khi anh cúi xuống và hôn lên trán cô, cô đã phải cố hết sức ngăn mình lại để không thở hắt ra thỏa mãn, cô quên hết về sự đau đớn và nhức nhối của mình.

Rồi cánh cửa trước mở ra làm Caine ngẩng lên chú ý. Anh đẩy nhẹ cô, và cô cũng quay lại ngay khi một người đàn ông đứng tuổi, cao ráo xuất hiện trên lối vào. Ông ta trông giống như một cái máng xối và Jade cho rằng đó là quản gia của Caine. Ông ta mặc một bộ quần áo màu đen tuyền, dĩ nhiên là trừ chiếc cà vạt màu trắng, và kiểu cách khắc khổ của ông còn hơn là xứng với bộ cánh trang trọng đó. Người bầy tôi đó trông như thể vừa mới bị nhúng vào trong một thùng bột hồ và rồi được đem ra phơi khô vậy.

Caine giới thiệu. “Đó là người của anh, Sterns. Đừng để ông ta làm em hoảng sợ, Jade.” Anh thêm vào khi cô bước tới một bước nép sát vào anh. “Ông ta trông có thể đáng sợ như một vị vua khi tâm trạng của ông ta vượt quá khả năng kiểm soát đấy.” Sự thích thú trong giọng nói của Caine cho cô biết rằng anh không hề sợ hãi gì cả. “Nếu Sterns cảm thấy thích em, mà anh chắc chắn là ông ta sẽ thích, thì ông ta sẽ che chở cho em cho đến khi ông ta chết. Ông ta trung thành đến giọt máu cuối cùng.”

Người đàn ông đang được nói đến đã bước xuống bậc thềm với một sải chân trang trọng. Khi đến trước mặt chủ nhân của mình, ông ta cúi chào một cách cứng nhắc. Jade nhận ra có những cộng tóc bạc lơ thơ hai bên thái dương của ông và đoán ông ở vào khoảng gần sáu mươi tuổi. Cả mái tóc muối tiêu và vẻ mặt thô kệch không hấp dẫn của ông đều làm cô nhớ đến bác Harry của mình. Ngay lập tức cô cảm thấy có cảm tình với ông.

“Một ngày tốt lành, thưa Tước gia.” Sterns lên tiếng trước khi quay sang nhìn Jade. “Cuộc đi săn của Ngài tốt chứ?”

“Ta đã không đi săn.” Caine trả lời.

“Vậy thì những tiếng súng mà tôi đã nghe thấy đó chỉ là trò thể thao giải trí ư?”

Viên quản gia còn không thèm bận tâm nhìn vào chủ nhân của mình khi ông ta đưa ra câu nhận xét đó mà vẫn chăm chú nhìn Jade một cách xăm soi. Caine mỉm cười. Anh cảm thấy vô cùng buồn cười với thái độ của Sterns. Viên quản gia của anh không phải là người dễ dàng bị tác động. Nhưng lúc này rõ ràng là ông đang lập cập, và Caine biết rằng ông đang phải đấu tranh vất vả để duy trì sự bình tĩnh cứng nhắc của mình.

“Ta đuổi theo một vài người đàn ông, không phải trò chơi.” Caine trả lời.

“Và Ngài có thành công không?” Sterns hỏi với một giọng cho thấy rằng ông không hề thích thú đề tài đó dù chỉ là ở mức tối thiểu.

“Không.” Caine trả lời. Anh thở dài thườn thượt trước sự thờ ơ của người quản gia. Tuy vậy, anh cũng không đổ lỗi cho ông già vì đã bị gục đổ trước bùa mê của Jade, bởi vì chính anh cũng đã rơi vào tình cảnh tương tự như thế rồi. “Đúng thế, Sterns, cô ấy rất xinh đẹp, đúng không?”

Viên quản gia gật đầu giật cục, rồi tự buộc mình phải quay lại với chủ nhân. “Đúng như thế, thưa Tước gia.” Ông đồng ý. “Tuy nhiên, tính cách của Tiểu thư này vẫn còn phải được xem xét.” Ông chắp hai tay sau lưng và gật đầu cộc lốc với chủ nhân của mình.

“Ông sẽ thấy rằng tính cách của cô ấy cũng dễ thương không kém.” Caine trả lời.

“Ngài chưa bao giờ đem một quý cô nào về nhà, thưa Tước gia.”

“Đúng thế, chưa bao giờ.”

“Và Tiểu thư đây là khách của chúng ta ư?”

“Đúng thế.” Caine khẳng định.

“Nhân đây, liệu tôi có nên cân nhắc về chuyện này nhiều hơn những gì tôi nên làm không?”

Caine lắc đầu. “Không, không cần đâu, Sterns.”

Viên quản gia nhướn một bên mày lên, rồi lại gật đầu. “Đến lúc rồi, thưa Tước gia.” Sterns nói. “Ngài sẽ yêu cầu chuẩn bị sẵn sàng một phòng ngủ dành cho khách hay là quý cô này sẽ chiếm đóng trong phòng của Ngài?”

Bởi vì câu hỏi đầy báng bổ đó được đưa ra theo một kiểu cách vô cùng tự nhiên, và bởi vì cô vẫn còn cảm thấy bị chọc tức vì thái độ thô lỗ của hai người họ khi cứ nói về cô như thể cô không có mặt ở đó nên cảm giác bị xúc phạm đến với Jade hơi chậm một chút. Chỉ đến khi toàn bộ ý nghĩa của lời gợi ý của Sterns đột nhập vào đầu óc cô thì cô mới phản ứng lại. Cô lùi ra khỏi Caine và bước một bước về phía viên quản gia. “Quý cô này sẽ yêu cầu một phòng riêng cho mình, ông già tốt bụng ạ. Một căn phòng với một ổ khóa cứng cáp trên cửa. Tôi đã nói rõ yêu cầu của mình chưa?”

Sterns đứng thẳng người lên, dõng dạc tuyên bố. “Tôi đã hiểu một cách tuyệt đối, thưa Tiểu thư.” Mặc dù giọng nói của ông là rất trang nghiêm, nhưng vẫn có một tia lấp lánh có thể nhìn thấy được trong đôi mắt màu nâu của ông, đó là một ánh mắt mà trước đây chỉ có Caine mới nhận được. “Tôi sẽ tự mình kiểm tra chốt cửa.” Ông gật đầu và liếc nhìn đầy ý nghĩa về phía chủ nhân của mình.

“Cảm ơn ông rất nhiều, Sterns.” Jade trả lời. “Có rất nhiều kẻ thù đang săn đuổi tôi, ông biết đấy, và tôi sẽ không nghỉ ngơi được trọn vẹn nếu tôi cứ phải lo lắng về một quý ông nào đó lén lút vào phòng tôi vào ban đêm để mặc váy ngủ vào cho tôi. Ông có thể hiểu điều đó, đúng không?”

“Jade, đừng có lại bắt đầu …” Caine lên tiếng.

“Caine gợi ý tôi nên ở với cha mẹ anh ấy, nhưng tôi không thể làm điều đó, Sterns.” Cô tiếp tục, phớt lờ sự can thiệp thô bạo của Caine. “Tôi không muốn kéo các bậc sinh thành yêu quý của anh ấy vào vụ lộn xộn đáng tiếc này. Khi một người bị săn lùng như một con chó điên, cô ta đơn giản là không có thời gian để lo lắng về danh tiếng của cô ta nữa. Ông có đồng ý không?”

Sterns đã chớp mắt vài lần trong lúc Jade giải thích, rồi gật đầu khi cô nhìn ông với vẻ ngọt ngào và trông đợi.

Một tràng sấm rền vang từ phía xa vọng lại. “Chúng ta sẽ ướt sũng nếu cứ đứng đây lâu hơn nữa.” Caine nói. “Sterns, ta muốn ông cử Parks đi gọi thầy thuốc trước khi cơn bão đến.”

“Caine, điều đó có cần thiết không?” Jade hỏi.

“Có.”

“Ngài bị ốm ư, Tước gia?” Sterns hỏi lại, sự quan tâm hiện rõ trong ánh mắt của ông.

“Không.” Caine trả lời. “Ta muốn Winters đến khám qua cho Jade. Cô ấy đã gặp xui xẻo.”

“Xui xẻo ư?” Sterns hỏi và quay lại nhìn Jade.

“Anh ta ném tôi xuống sông Thames.” Cô giải thích.

Sterns nhướn một bên mày lên phản ứng trước câu trả lời đó. Jade gật đầu, cảm thấy hài lòng vì sự thích thú rõ ràng của ông.

“Đó không phải là điều xui xẻo mà anh đang nói đến.” Caine lẩm bẩm. “Jade bị một cú va khá mạnh trên đầu cô ấy. Nó làm cô ấy hơi mê sảng.”

“Ồ, chuyện đó ư.” Jade phản đối. “Cú va đó còn không nhức nhối bằng vết cắt trên hông em. Em không muốn vị thầy thuốc của anh cứ chọc vào người em. Em sẽ không chấp nhận chuyện đó đâu.”

“Em sẽ phải chấp nhận.” Caine đáp lại. “Anh hứa với em là ông ta sẽ không chọc, anh sẽ không cho phép điều đó.”

“Tôi e rằng hôm nay không thể đón Winters đến khám cho Tiểu thư của Ngài được.” Sterns xen vào. “Ông ấy đã biến mất.”

“Winters biến mất ư?”

“Khoảng một tháng nay rồi.” Sterns giải thích. “Tôi có nên đi tìm một vị thầy thuốc khác không? Mẹ của Ngài đã chuyển sang Ngài Harwick khi không tìm ra được Winters đang ở đâu. Tôi biết rằng Phu nhân cảm thấy hài lòng với vị thầy thuốc mới này.”

“Ai cần được Ngài Harwick chăm sóc?” Caine hỏi.

“Cha của Ngài, mặc dù Ngài Công tước đã phản đối kịch liệt.” Sterns nói. “Chuyện Ngài Công tước bị sụt cân đã làm cho Phu nhân và các Tiểu thư em gái của Ngài rất lo lắng.”

“Ông ấy đau buồn vì chuyện của Colin.” Caine nói, giọng anh cộc cằn và mệt mỏi. “Ta cầu Chúa ông ấy sẽ vượt qua chuyện này sớm. Thôi được, Sterns, cử Parks đi đón Harwick.”

“Đừng có cho Parks đi đón Harwick.”

“Jade, giờ không phải lúc để trở nên không biết điều.”

“Thưa Tiểu thư, chuyện gì đã xảy ra với cô với tan nạn không may đó? Có ai đó đã đánh vào đầu cô à?”

“Không.” Cô rụt rè trả lời, rồi hạ ánh mắt nhìn xuống mặt đất. “Tôi đã ngã. Làm ơn đừng cảm thấy lo lắng vì tôi thế, Sterns.” Cô thêm vào khi lén nhìn thấy vẻ mặt cảm thông của ông. “Đó chỉ là một cú va chạm nhẹ nhàng, không đáng kể. Ông có muốn nhìn thấy nó không?” Cô hỏi rồi vén mái tóc ra khỏi thái dương của mình.

Cử động đó làm hông cô lại đau nhói lên. Lần này cô không hoàn toàn phớt lờ cơn đau được nữa. Sterns không thể nào tỏ ra thích thú hơn, hay là thương xót hơn nữa đối với vết thương của cô. Trong khi Caine quan sát, viên quản gia của anh như trở thành một người hầu gái của một quý cô. Ông lắp bắp tất cả các loại câu chia buồn, rồi khi Jade chấp nhận vòng tay của ông và hai người họ bắt đầu cùng nhau bước lên những bậc thềm, Caine bị bỏ lại và chỉ biết nhìn trừng trừng theo sau họ.

“Chúng tôi phải ngay lập tức đặt cô lên giường, Tiểu thư yêu quý.” Sterns tuyên bố. “Cô bị ngã thế nào, liệu tôi có được phép bạo gan hỏi không?”

“Tôi mất thăng bằng và ngã xuống từ trên đầu cầu thang.” Cô trả lời. “Tôi thật là vụng về.”

“Ồ không, tôi chắc chắn là cô không hề vụng về chút nào.” Sterns vội vàng lên tiếng.

“Ông thật tử tế khi nói thế, Sterns. Ông có biết không, vết sưng đó lúc này gần như không ghê gớm lắm, nhưng bên hông tôi thì, … ồ, tôi không muốn làm ông lo lắng, và cũng không muốn ông nghĩ rằng tôi là một người cứ mãi kêu ca phàn nàn … Caine tin rằng tôi không biết làm gì khác ngoài kêu ca và khóc lóc. Đó chính xác là những gì anh ta đã nói. Đúng, đó là …”

Caine xuất hiện bên cạnh cô và túm lấy vai cô. “Hãy kiểm tra hông em xem thế nào. Bỏ áo khoác của em ra.”

“Không.” Cô trả lời trong lúc bước vào trong phòng giải trí. “Anh sẽ lại chỉ chọc vào nó thôi, Caine.”

Một hàng những người hầu đang đứng chờ để chào đón chủ nhân của họ. Jade lướt qua họ trong lúc vẫn ôm lấy cánh tay Sterns. “Sterns, có phải phòng tôi nằm ở phía trước ngôi nhà không? Tôi thực sự hi vọng như thế. Tôi thích sẽ có một khung cửa sổ nhìn ra khung cảnh đáng yêu ở phía lối vào và khu rừng đằng trước đó.”

Bởi vì giọng nói của cô vô cùng phấn khởi nên Caine kết luận rằng cô đã nói quá lên về sự đau đớn của mình. “Sterns, đưa Tiểu thư lên lầu và để cô ấy nghỉ ngơi trong khi ta lo một số chuyện khác.”

Anh không chờ nghe câu trả lời mà quay lại ngay và bước ra khỏi cửa.

“Bảo Parks đi đón thầy thuốc về đây.” Sterns gọi vọng xuống từ phía trên đỉnh cầu thang, rồi viên quản gia quay sang Jade. “Đừng tranh cãi với chúng tôi, thưa Tiểu thư. Cô trông vô cùng xanh xao. Tôi không thể không nhận ra là bàn tay cô lúc này đang lạnh như đá ấy.”

Jade vội vàng rụt tay lại. Cô không nhận ra là cô đã bám lấy ông trong khi trèo lên các bậc thang, nhưng dĩ nhiên là Sterns có chú ý thấy điều đó. Cô gái tội nghiệp này rõ ràng là đã kiệt sức. Vì sao ư, cô lúc này thực sự đang run lẩy bẩy.

“Mặt trời sẽ xuống núi nhanh thôi. Cô sẽ ăn tối ở trên giường. Tước gia nhà tôi thực sự đã ném cô xuống sông Thames ư?” Sterns hỏi khi ông thấy cô định tranh cãi với quyết định của mình.

Cô mỉm cười trả lời. “Đúng thế. Và anh ta vẫn chưa xin lỗi. Anh ta cũng quăng mất túi hành lý của tôi làm tôi giờ đây là một kẻ khánh kiệt.” Giọng nói của cô lại phấn khích trở lại. “Nhưng Quý bà Christina đã đưa cho tôi vài bộ quần áo rất dễ thương của cô ấy, và tôi cảm ơn Chúa vì điều đó.”

“Cô không có vẻ gì là quá buồn bã trong hoàn cảnh khó khăn hiện tại của mình.” Sterns nhận xét. Ông mở cửa phòng cho cô, rồi bước lùi lại để cô có thể vào bên trong.

“Ồ, tôi không tin tưởng vào chuyện buồn bã.” Cô trả lời. “Ôi Sterns, căn phòng thật đáng yêu. Màu vàng là màu yêu thích của tôi. Khăn trải giường có phải làm bằng vải tơ không?”

“Sa tanh.” Sterns trả lời và mỉm cười trước sự nồng nhiệt trong giọng nói của cô. “Tôi có thể giúp cô bỏ áo khoác ra không, thưa Tiểu thư?”

Jade gật đầu. “Ông có thể mở cửa sổ trước hộ tôi không? Trong này hơi ngột ngạt một chút.” Cô băng qua căn phòng để nhìn ra ngoài, ước lượng khoảng cách đến bìa rừng. Matthew và Jimbo hẳn là đang chờ dấu hiệu của cô khi trời tối. Họ sẽ quan sát các khung cửa sổ để chờ một ngọn nến được thắp lên, dấu hiệu mà họ đã quyết định là ám chỉ tất cả mọi việc đều thuận lợi.

Jade quay lại khi Sterns bắt đầu kéo mạnh chiếc áo khoác của cô. “Tôi sẽ cho người giặt cái này cho cô, thưa Tiểu thư.”

“Làm phiền ông.” Cô trả lời. “Tôi tin là chiếc áo bị rách nhẹ ở bên hông, Sterns. Ông có thể nhờ ai đó may lại cho tôi được không?”

Sterns không trả lời cô. Jade ngẩng lên nhìn ông. “Ông bị ốm ư?” Cô hỏi, viên quản gia đột nhiên trông xanh lét như tàu lá chuối. “Sterns, hãy ngồi xuống. Đừng cảm thấy bị xúc phạm, nhưng tôi tin rằng ông đang có nguy cơ ngất xỉu đấy.”

Ông lắc đầu khi cô đẩy ông ngồi vào chiếc ghế tựa đặt cạnh cửa sổ. Viên quản gia cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói của mình. Ông rống lên ầm ĩ gọi chủ nhân của mình yêu cầu anh phải xuất hiện ngay lập tức.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN