Bươm Bướm Bay - Chương 3 : Ôm chặt một chút
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
215


Bươm Bướm Bay


Chương 3 : Ôm chặt một chút


Cả một ngày trời, trong đầu Đồng Tiểu Điệp chỉ toàn là hình ảnh Tông Chính Hạo Thần đứng quay lưng về phía cô trong ánh bình minh của một ngày mới, có một sự thích thú không thể nói thành lời.

Đêm tối luôn đến rất nhanh. Một ngày của Đồng Tiểu Điệp vẫn trôi qua nghiêm ngặt theo đúng thời gian biểu. Lúc nào về nhà, khi nào đi ngủ, khi nào ra khỏi cửa, lúc nào bắt đầu công việc. Cô đã quen với cuộc sống như vậy rồi, cô trải qua mỗi ngày của mình một ngày bình dị nhưng nghiêm túc.

Cô không thể ngờ rằng người đàn ông đó lại đến đón mình thật. Một chiếc xe rất nổi bật, một chiếc áo da đính đầy đinh. Tiếng ồn ào trong quán ăn trở nên yên tĩnh khi anh bước vào.

“Hôm nay tôi đặc biệt đến sớm, nấu cho tôi chút gì ăn đi!”

Đồng Tiểu Điệp ngẩng đầu lên nhìn giờ, đúng là rất sớm, vẫn còn chưa đến 12h.

“Ngày nào anh cũng ăn bánh trôi, không ngán sao?”

Tông Chính Hạo Thần lắc đầu nguầy nguậy trông như cái trống lắc.

“Vậy được. Anh đợi một lát. À, còn nữa, sáng nay tôi vẫn chưa đồng ý sẽ đi xem buổi biểu diễn của anh đâu đấy.” Đồng Tiểu Điệp nắm lấy vạt áo của mình, nhìn người đàn ông rất khí thế trước mặt, trên mặt còn dán miếng băng gạc hình hoạt hình dễ thương.

“Tại sao?” Tông Chính Hạo Thần chau mày. Đồng Tiểu Điệp phát hiện anh ta rất thích làm động tác này.

“Bởi vì tôi còn phải bán hàng, anh không nhìn thấy cửa hàng vẫn còn người đang ăn đêm sao?”

Đồng Tiểu Điệp cảm thấy câu hỏi của anh ta thật là ngây thơ.

“Ồ, họ hả?” Tông Chính Hạo Thần liếc nhìn mấy người khách trong quán, xua tay nói với Đồng Tiểu Điệp: “Cô đi làm cho tôi món gì ngon đi, nhớ là ngọt một chút đấy.”

Đồng Tiểu Điệp gật đầu rồi đi vào bếp.

Tông Chính Hạo Thần ngồi đung đưa tại chiếc bàn trống ở bên cạnh, dùng đầu nắm đấm hỏi đám nam nữ đang ngồi ăn: “Có biết tôi là ai không?”

Mọi người gật đầu.

Tông Chính Hạo Thần cười mãn nguyện, đưa tay ra chỉ chỉ vào mũi mình: “Hôm nay cho các người miễn phí đưa tin trong vòng nửa tiếng đồng hồ.”

Đám nam nữ nhìn nhau, dường như vẫn không dám tin, gia tăng tốc độ ăn uống.

Không phải họ không tin là Tông Chính Hạo Thần để họ được vào “Cây chổi” miễn phí, điều họ khó mà tin được là Tông Chính Hạo Thần lại đang nói chuyện với họ.

Đến lúc Đồng Tiểu Điệp bưng bát bánh trôi đã nóng xong ra ngoài, Tông Chính Hạo Thần đang bò trên bàn đếm tiền, đám người vừa rồi đã không thấy đâu nữa.

Họ đi đâu cả rồi?

“… Họ ăn xong… thì đi rồi, tôi đã giúp cô nhận… tiền, cô đếm… thử xem.”

Tông Chính Hạo Thần cắn một miếng bánh trôi, nóng đến mức không thể nói năng rõ ràng, cầm chỗ tiền trong tay nhét vào tay Đồng Tiểu Điệp.

Nói thế nào nhỉ, loại xúc cảm này, mềm mại trắng trẻo, mảnh mai nõn nà, hình ảnh hiện lên trong khoảnh khắc những khớp xương của anh chạm nhẹ vào đôi tay ấy, một sự khác biệt rõ ràng, đập vào mắt Tông Chính Hạo Thần một cách mãnh liệt, hình thành nên một sức hấp dẫn mơ hồ đối với anh.

Đồng Tiểu Điệp cảm thấy giây phút Tông Chính Hạo Thần chạm vào những ngón tay giá lạnh của cô, sự ấm nóng đó như đốt cháy tận đến huyết quản của mình.

Không gian xung quanh bỗng chốc như ngừng lại, không có ai nói gì, chỉ còn nghe thấy tiếng ù ù của chiếc quạt thông hơi trong nhà bếp.

Tông Chính Hạo Thần “xử lý” bát bánh trôi trong tay một cách nhanh chóng, không để lại một chút nước nào, giống như đang hấp thu chất dinh dưỡng một cách tích cực.

“Chúng ta đi thôi!”

“Hả?”

“Giờ trong quán đã không còn người khách nào rồi. Tôi đến đón cô mà.”

“Ơ… Việc này…”

Đồng Tiểu Điệp nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều, đang kéo tay cô ra ngoài, lại nhìn đống bát đĩa còn chưa kịp thu dọn, vẫn nén lại những lời vốn định từ chối. Thật ra cô cũng muốn xem xem, người đàn ông có vẻ xấu xa này, rốt cuộc sẽ biểu diễn cái gì.

Chiếc xe phân khối lớn đỗ ở ngoài cửa là loại phương tiện giao thông Đồng Tiểu Điệp chưa bao giờ được đi. Cô ngồi ở ghế sau, chân tay cuống quýt lo lắng, không biết nên làm thế nào.

“Ôm chặt lấy tôi!”

“Hả?”

“Mau lên đi, tôi sắp muộn rồi!” Tông Chính Hạo Thần quay nửa người lại, trên đầu anh đội chiếc mũ bảo hiểm nặng nề, không nhìn được nét mặt anh, nhưng có thể nghe ra được một chút sốt ruột.

Đồng Tiểu Điệp lo sợ làm lỡ dở thời gian của người đàn ông này, chỉ đành nhẹ nhàng bấu chặt lấy vạt áo da của anh.

Tông Chính Hạo Thần quay đầu lại, đề ga, nổ máy xe. Động cơ xe phát ra một thanh âm ầm vang, lao về phía trước, vẽ ra một đường khói như dòng nước. Trong khoảnh khắc đó, Đồng Tiểu Điệp không tự chủ được mà ôm chặt lấy Tông Chính Hạo Thần, cô sợ mình sẽ rơi từ cái yên ghế cao cao này xuống đất, người hơi nghiêng về phía trước theo quán tính, đôi tay cô vòng qua eo của Tông Chính Hạo Thần, đan chặt vào nhau ở phía bụng dưới, khuôn mặt nhỏ nép đằng sau bờ vai rộng lớn.

Tông Chính Hạo Thần cảm nhận được ấm áp mềm mại từ sau lưng, bất giác mỉm cười, nhấn mạnh vào chân ga, khóe môi dưới chiếc mù dày cộp cong lên một đường cong tuyệt đẹp.

Gió lạnh thổi vi vu. Khi Đồng Tiểu Điệp nhảy từ trên xe phân khối lớn xuống, cô cảm thấy đôi tai của mình sắp rơi xuống rồi, thật sự là quá lạnh!

Xe đỗ trước cửa “Cây chổi”, có một vài thanh niên nam nữ đứng ở đó. Khi họ nhìn thấy xe của Tông Chính Hạo Thần dừng ở phía trước, chỉ dám hoảng sợ la ó những tiếng nhỏ. Khi Đồng Tiểu Điệp nhảy từ trên xe xuống, hai tay cụp chặt vào đôi tai mát lạnh, họ cũng chỉ la lên những tiếng nhỏ. Khi Tông Chính Hạo Thần cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm để lộ ra một mái tóc hơi xoăn và gương mặt vội vàng không nhìn rõ mắt, cuối cùng cũng khiến những người đó la hét ầm ĩ.

“Trời ơi! Tôi không nhìn nhầm chứ, là Tông Chính!”

“Cô gái đó là ai vậy? Sao chưa từng nhìn thấy bao giờ?”

“Trời ơi, cô ấy đã được ngồi lên xe của Tông Chính.”

Tông Chính, Đồng Tiểu Điệp âm thầm ghi nhớ trong lòng, thì ra anh ấy tên là Tông Chính.

Đồng Tiểu Điệp nhìn thấy Tông Chính lại hơi chau mày, rõ ràng đã đi bộ mái xoăn che đi đôi mắt, nhưng lại khiến người khác cảm nhận rất rõ ràng rằng anh đang chau mày, cảm nhận được biểu cảm của anh.

Chỉ thấy Tông Chính Hạo Thần rút điện thoại ra gọi một cuộc, rất nhanh chóng có một người đàn ông ra đón họ. Đồng Tiểu Điệp nhìn rất rõ đôi mắt người đàn ông đó đẹp và mảnh đến kinh ngạc, sự kinh ngạc đó vô tình biểu hiện ra bên ngoài. Đồng Tiểu Điệp đồng thời ngỡ ngàng, thật là một anh chàng đẹp trai.

Họ bước vào cửa của “Cây chổi”, bên trong náo nhiệt chen chúc toàn người là người. Thì ra những người ở bên ngoài vừa rồi đều là những người không mua được vé bị chặn ở ngoài không cho vào.

Ánh đèn rất tối, hầu như không nhìn thấy đường đi, cũng không nhìn rõ khung cảnh xung quanh. Nơi này có đôi khi Đồng Tiểu Điệp cũng đi ngang qua, nhưng chưa bao giờ vào trong. Cô không ngờ nó lại có khung cảnh như thế này. Tông Chính Hạo Thần và người đàn ông đó đi phía trước. Đồng Tiểu Điệp vốn dĩ vẫn theo rất sát, nhưng không thể ngăn được dòng người chen lên và những tiếng nhạc inh tai. Cô bị vấp một cái, ngã mạnh xuống đất. Đến khi cô phải rất khó khăn mới đứng lên được thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Tông Chính Hạo Thần đâu. Đau khổ là cô đã bị lạc đường.

Thật ra Tông Chính Hạo Thần cứ thế tiến lên phía trước. Mọi người ở đây đều quen biết anh, đương nhiên sẽ nhường cho anh một lối đi. Anh cứ đương nhiên nghĩ rằng người con gái đó sẽ đi theo mình, không ngờ khi anh quay đầu lại nhìn, đâu còn nhìn thấy bóng dáng cô gái đó nữa?

Anh lập tức quay lại tìm người, dù sao đây cũng không phải là một nơi quá rộng, anh nhanh chóng nhìn thấy Đồng Tiểu Điệp ủ rũ ngồi bên thang gác của quầy rượu. Cô mặc một chiếc áo len trắng, mái tóc dài rủ xuống mặt, ngồi ở bậc thềm đầu tiên, chỉ để lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn.

Giây phút đó, Tông Chính Hạo Thần cảm thấy trái tim mình như bị đập một cái rất mạnh, một sức mạnh mạnh mẽ khiến anh dường như ngạt thở. Cô gái bé nhỏ đó ngồi ở kia, tách rời tất cả mọi thứ xung quanh. Trong không gian lờ mờ mơ màng này, cô giống như đóa hoa sen trắng cha anh vẫn cắm trong phòng sách của mình, nhẹ nhàng nở hoa, nhưng lại cướp đi tất cả mọi mùi hương khác.

Trong đầu óc Tông Chính Hạo Thần vô tình lúc này hiện lên rất nhiều hình ảnh, những hình ảnh anh không muốn gắng sức để ghi nhớ nhưng lại sớm khắc sâu trong trái tim mình.

Cô gái bé nhỏ này thích những thứ màu trắng, lúc nào cũng mặc quần áo màu trắng, hơn nữa sẽ rất cẩn thận để lúc làm bếp không bị bẩn. Cô rất sợ lạnh, lúc nào cũng bọc bản thân lại rất kín đáo, giống như một quả cầu tuyết màu trắng vậy. Da của cô rất trắng, là sự trắng bóc bẩm sinh. Ngón tay của cô rất đẹp, chạm vào có cảm giác mềm mại nhưng lại lạnh lẽo. Cô có mái tóc vừa dài vừa đen, cô thích thả tóc xõa xuống vai. Những món ăn cô làm rất ngon, cho dù chỉ là một bát bánh trôi nước bình thường. Cô không hay nói, giọng nói vô cùng dễ nghe. Gương mặt của cô rất thanh tú, sống mũi cao và nhọn, rất đẹp. Tông Chính Hạo Thần cảm thấy, gương mặt cô rất ưa nhìn.

Anh đi về phía cô, ngồi xuống trước mặt cô, nhìn đôi tay cô che đi mắt cá chân của mình.

“Sao vậy?”

“Vừa rồi tôi bị ngã, trẹo chân rồi.” Đồng Tiểu Điệp bây giờ hoàn toàn không còn tâm trạng nào ở lại, chân của cô lâm râm đau.

“Còn đi được không?” Trong giây lát Tông Chính Hạo Thần có cảm giác như trái tim mình bị nhấc bổng lên.

“Ừ.” Đồng Tiểu Điệp gật đầu, bây giờ cô chỉ muốn về nhà ngay lập tức.

“Đi nào. Tôi đưa cô ra sau sân khấu.” Tông Chính Hạo Thần đỡ cô đứng dậy, bên tai anh nghe thấy tiếng xuýt xoa nhẹ nhàng, nhìn thấy được sự ngượng ngập trên gương mặt Đồng Tiểu Điệp.

“Tôi… Tôi muốn về trước.” Đồng Tiểu Điệp buông tay anh ra, muốn vịn lấy lan can ở bên cạnh. Hình như cô ngã còn nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng, không biết còn có thể về nhà hay không.

“Cô như vậy có thể tự mình về nhà được không?” Tông Chính Hạo Thần nắm lấy đôi bàn tay trống rỗng, vẫn còn nguyên sự mềm mại khi vừa này chạm vào.

“…” Đồng Tiểu Điệp bị hỏi, cúi đầu suy nghĩ cách để về nhà.

“Hiểu rồi, tôi sẽ đưa cô về nhà.” Tông Chính Hạo Thần xoa đầu Đồng Tiểu Điệp, cảm thấy cô gái này ở bên cạnh mình đáng yêu như một con búp bê nhỏ vậy.

Đồng Tiểu Điệp ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt Tông Chính Hạo Thần, bàn tay anh vẫn còn phủ trên mái tóc cô, cảm giác mềm mại như nước khiến anh không muốn buông tay ra. Còn Đồng Tiểu Điệp cuối cùng cũng nhìn rõ đôi mắt của anh. Ở dưới ánh đèn này, khoảng cách của họ vô cùng gần. Anh cao hơn cô rất nhiều. Đồng Tiểu Điệp có thể nhìn từ dưới lên trên, đuôi mắt hơi cong cong, ranh giới giữa con ngươi và lòng trắng mắt mơ hồ nhưng trong veo.

Mẹ của Đồng Tiểu Điệp trước đây đã từng nói với cô, nhìn người trước hết phải nhìn vào đôi mắt của người đó. Người trung hậu thật thà là người có đôi mắt trong sáng không trốn tránh, sáng ngời long lanh.

Trong lòng Đồng Tiểu Điệp nghĩ, ánh mắt anh rất trong sáng, nhưng loại đàn ông có đôi mắt quyến rũ như vậy liệu có phải người trung hậu thật thà không?

Tông Chính Hạo Thần không có những suy nghĩ như con gái. Khoảnh khắc anh và Đồng Tiểu Điệp nhìn nhau đột nhiên có sự chú ý, hai con ngươi trong sáng đó lại ở gần anh đến vậy.

Trên sân khấu có người cầm micro, thông báo buổi biểu diễn 5 phút sau sẽ bắt đầu.

Tông Chính Hạo Thần cần phải ra cánh gà chuẩn bị ngay lập tức, anh không thể cứ đứng ở đây mãi. Cô gái trước mặt vừa rồi bị ngã hình như có chút ấm ức, vừa nhìn đã biết cô ấy chưa bao giờ đến những nơi như thế này. Tông Chính Hạo Thần sầu não, vừa rồi, không nên để cô ấy đi phía sau mình.

Vậy, phải làm thế nào đây?

Ngay lập tức, Tông Chính Hạo Thần cảm thấy mình phải nắm chặt lấy tay cô ấy, ôm lấy cô ấy vào lòng, bảo vệ thật cẩn thận.

Nếu đã nghĩ như vậy rồi, thì làm vậy đi! Tông Chính Hạo Thần khom lưng xuống, nắm lấy đôi tay Đồng Tiểu Điệp đang nắm chặt lấy lan can, giơ lên cao, đặt ra đằng sau cổ mình. Nhìn thấy cô tròn xoe đôi mắt, anh chỉ mỉm cười, trong giây lát đã bế bổng Đồng Tiểu Điệp lên.

Anh ôm lấy cô, xuyên qua đám người, làm dấy lên những tiếng kêu kinh ngạc, không dám tin của mọi người xung quanh. Mọi người tới tập nhường đường, sôi nổi đánh giá và bàn luận.

Đồng Tiểu Điệp không chịu nổi những ánh mắt thử thách như vậy, không dám ngọ nguậy, vùi đầu vào lồng ngực Tông Chính Hạo Thần, khiến anh lại mỉm cười nhẹ nhàng.

Không ngờ rằng, trong đám người phát ra tiếng kêu lớn hơn, vừa rồi Tông Chính Hạo Thần cười phải không?! Mọi người thật sự không dám tin vào mắt mình.

Người đàn ông lúc trước ra ngoài đón họ đứng đằng sau sân khấu bứt tai. Cái tên Hạo Tử này, lúc nào cũng muốn phá vỡ kỷ lục chỉ số tiếng ồn của thành phố.

Yêu thích: 4 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN