Bươm Bướm Bay - Chương 7 : Rất đau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
512


Bươm Bướm Bay


Chương 7 : Rất đau


 
Lần đầu tiên Tông Chính được ngắm nhìn nét mặt của Đồng Tiểu Điệp lúc ngủ. Làn da vốn dĩ trắng trẻo của cô giờ lại đắp thêm một tầng nhợt nhạt của bệnh tật rất không tự nhiên. Đôi mày hơi chau lại, hai mắt nhắm nghiền, cả người cô co rụt cuộn tròn lại, đây là một tư thế ngủ rất không có cảm giác an toàn.

Anh nghe thấy Đồng Tiểu Điệp khẽ gọi ba và mẹ, đôi mắt trào ra một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Tông Chính nhẹ nhàng đưa ngón tay lên vuốt ve đôi mày của cô, vầng trán, lướt qua gương mặt trắng mịn, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, đặt lên khóe mắt cô một nụ hôn, sau đó đặt bàn tay còn lại của mình vào trong chăn bông Đồng Tiểu Điệp đang đắp, bàn tay ấm nóng phủ lên phần bụng dưới mềm mại của cô.

Trong giấc mơ Đồng Tiểu Điệp bất giác cảm thấy rất yên tâm, chìm sâu vào giấc ngủ.

Tông Chính chỉ nhìn cô không hề nhúc nhích, trong đầu óc chỉ toàn là những lời bà cô ở tầng bốn đã nói với anh.

“Tiểu Điệp đã đủ đáng thương lắm rồi. Còn nhỏ mà đã mất cả ba lẫn mẹ, phải tự mình nuôi sống bản thân khôn lớn.”

Chẳng trách, căn nhà của cô lại lạnh lẽo vắng vẻ đến vậy. Chẳng trách, lúc về đến nhà cô lại có biểu hiện đó.

Tông Chính không thể tưởng tượng nếu là mình, nếu bản thân mình từ khi còn rất bé đã không còn ba mẹ thì sẽ khôn lớn trưởng thành thế nào. Mặc dù anh và ba mình luôn có chút bất hòa như vậy, nhưng chữ “gia đình” trong lòng anh vẫn rất ấm áp, vẫn rất đủ đầy.

Nhưng, Tông Chính có thể hiểu được nỗi đau khổ này, đều là biến mất, Diệp Cầm của anh cũng bỏ lại anh cô đơn lẻ loi.

Tổng cộng truyền năm chai nước, truyền xong cũng đã rất muộn rồi. Cô y tá bước vào rút kim tiêm rất cẩn thận, không làm ồn đánh thức Đồng Tiểu Điệp. Tông Chính cầm điện thoại di động đi ra ngoài ban công, gọi điện cho Quản Tử.

“Quản Tử, là mình đây.”

“Thằng này, sao cậu còn chưa đến? Chẳng phải đã hẹn hôm nay tập dượt sao?”

“Ừ, mình gọi điện chính là để báo với cậu một tiếng, hôm nay mình không qua đó nữa.”

“Sao thế?” Giọng nói của Quản Tử rõ ràng dần dần có sự lo lắng, Tông Chính đoán có lẽ cậu ta lại hiểu nhầm anh bị ba mình cấm túc.

“Haiz, cứ bình tĩnh. Mình không sao! Chỉ có điều Đồng Tiểu Điệp bị bệnh rồi, giờ mình phải ở lại bệnh viện chăm sóc cô ấy.”

“Ô, mình không nghe nhầm đấy chứ? Hạo Tử, đây không phải tác phong bình thường của cậu thì phải!” Đầu kia điện thoại, Quản Tử hỏi với giọng kỳ lạ.

“Nói vớ vẩn ít thôi! Cúp máy đây!”

Đợi đến khi Đồng Tiểu Điệp buồn đi vệ sinh, tỉnh dậy thì cũng đã mười rưỡi. Vừa mở mắt cô đã nhìn thấy Tông Chính ngồi bên giường trông cô, đang cầm điện thoại chơi điện tử. Thật ra cô không biết, Tông Chính đã dùng điện thoại lén chụp lại một ảnh cô đang ngủ, để trong thư viện ảnh của các số điện thoại liên hệ.

“Tỉnh rồi à?”

“Bây giờ mấy giờ rồi?” Đồng Tiểu Điệp cảm thấy hình như mình đã ngủ một giấc ngon lành, thấy sảng khoái hơn nhiều rồi.

“Mười rưỡi rồi, còn đau không?” Tông Chính xoa xoa đầu cô, cơn đau hiện lên rất rõ trong khóe mắt.

“Không đau nữa rồi, muộn vậy rồi sao anh không gọi em dậy? Anh cứ ngồi ở đây liệu có buồn chán không?”

“Không đâu! Em không sao là tốt rồi, chúng ta về thôi!” Tông Chính đưa tay ra đỡ cô.

“Ai…”

“Sao vậy?”

“Chuyện đó…”

“Sao?”

Đồng Tiểu Điệp đỏ bừng mặt, thì thầm: “Em muốn đi vệ sinh.”

“Ồ… Vậy em đi đi, có cần anh đỡ không? Anh… ở bên ngoài đợi em là được rồi.”

Đồng Tiểu Điệp buồn cười nhìn Tông Chính quay người bước ra khỏi phòng bệnh. Cô cũng bước xuống giường, đi giày vào, giải phóng những cặn lắng trong người. Cũng phải, những năm chai nước cơ mà.

“Chúng ta đi thôi!” Tông Chính thấy Đồng Tiểu Điệp bước ra, ôm cô vào lòng đi ra ngoài.

“Tông Chính, hôm nay anh không phải ra quán bar sao?” Đồng Tiểu Điệp hỏi anh.

“Ừ, anh đã nói với họ là hôm nay anh không qua đó nữa rồi. Cũng không thể vứt em ở lại bệnh viện một mình chứ.”

“Tông Chính, anh đúng là người tốt.”

“Bướm nhỏ!”

“Dạ?”

“Em nên gọi anh là Hạo Thần.”

“Hạo Thần?”

“Vậy mới đúng chứ.” Tông Chính hài lòng xoa xoa đầu cô.

Đồng Tiểu Điệp bỗng nhiên nhớ ra, hình như anh đã từng dặn cô chuyện này rồi.

Sau đó, Tông Chính lại bắt xe đưa Đồng Tiểu Điệp về nhà, để lại con xe phân khối lớn của mình ở lại bãi đỗ xe của bệnh viện.

Lúc họ đi lên nhà thì gặp dì Lý đang khóa cửa chuẩn bị đi ngủ. Lúc đó, bầu không khí thật ngượng ngập, vì Đồng Tiểu Điệp đang được Tông Chính ôm vào lòng, hơn nữa trong tay Tông Chính còn cầm một túi đựng đồ ăn mua về, nhìn thế nào cũng thấy giống một cặp tình nhân vừa cùng nhau tan làm về nhà.

“Aiya! Tiểu Điệp! Cuối cùng cháu cũng về rồi.”

“Chào dì Lý!”

“Trông hai đứa chắc là làm lành rồi phải không? Chiều nay dì đã giúp cháu bảo ban cái cậu bạn trai đó rồi. Cháu cũng đừng giận cậu ấy nữa. Người ta lo lắng cho cháu lắm. Chiều nay đứng ở dưới nhà hét lên, họng chắc sắp vỡ đến nơi.”

“Khụ… Chào dì!” Tông Chính ôm Đồng Tiểu Điệp chào hỏi dì.

“Chiều nay anh đến tìm em ư?” Đồng Tiểu Điệp hỏi anh.

“Đúng vậy. Là dì mở cửa cho cậu ấy mà.” Dì Lý hoàn toàn không có ý thức rằng mình đang làm “bóng đèn”, vẫn đứng đó không chịu đi.

“Dì à! Dì nghỉ ngơi sớm đi, cũng muộn rồi.” Tông Chính giải quyết vấn đề dì Lý trước, sau đó ôm Đồng Tiểu Điệp về nhà, đặt lên chiếc sôpha mềm mại.

Đồng Tiểu Điệp ôm gối suy nghĩ, bị dì Lý hiểu lầm rồi! Họ đâu phải hai người yêu nhau.

Trên mặt bàn vẫn còn nguyên món cà ri sườn rán buổi trưa cô chưa ăn hết, Tông Chính chỉ vào đó hỏi cô: “Em làm sao?”

Đồng Tiểu Điệp gật đầu.

“Anh đói rồi.”

“Trong nồi vẫn còn, để em đi hâm lại cho anh nhé.”

“Thôi, em ngoan ngoãn ăn hết chỗ cháo trong hộp đi rồi còn uống thuốc nữa.”

“Vậy còn anh?”

“Lát nữa anh ra ngoài ăn gì cũng được.”

“Em biết rồi.”

Đồng Tiểu Điệp cảm thấy mình và Tông Chính bỗng dưng thân nhau một cách thần kỳ. Anh ấy là người đàn ông đầu tiên đến nhà cô. Hơn nữa Đồng Tiểu Điệp hoàn toàn không nhớ ấn tượng ban đầu của cô về anh nữa. Anh bây giờ hoàn toàn giống như bạn thân của cô, giúp đỡ cô rất nhiều lại còn hay cằn nhằn, chỉ có điều gương mặt vẫn giữ nguyên nét vô cảm như thường ngày mà thôi.

Đến ngày hôm sau khi Đồng Tiểu Điệp tỉnh dậy trên giường mới nhớ ra hình như hôm qua cô ngủ trên sôpha, nói chuyện với Tông Chính rồi ngủ thiếp đi mất.

Khi cô bước ra khỏi phòng ngủ thì phát hiện ra, đĩa cà ri sườn rán hôm qua cô ăn vẫn còn đã bị ai đó ăn sạch sành sanh, đĩa còn rửa sạch sẽ đặt trên kệ bát.

Tông Chính viết lại cho cô một mảnh giấy, bên trên là lối viết rồng bay phượng múa rất cương nghị: Ngon lắm, đợi khi nào em khỏe lại thì lại làm cho anh ăn nhé! Còn nữa, tỉnh dậy thì nhớ gọi điện cho anh. Hạo Thần.

Trời ạ, sao anh ấy có thể ăn phần mình ăn thừa để lại chứ! Không được, lần sau mình phải làm một phần tử tế ngon lành cho anh ấy ăn.

Tối hôm đó sau khi Đồng Tiểu Điệp ngủ rồi, Tông Chính Hạo Thần bế cô vào phòng ngủ tuy nhỏ bé nhưng ấm áp đó của cô. Nhìn thấy bức ảnh gia đình hạnh phúc trên bàn, trong ảnh là bướm nhỏ tươi cười, mấy chiếc răng cửa đang thay còn chưa mọc lại, phủ phục trong lòng mẹ nũng nịu. Mẹ của cô ấy rất đẹp.

Anh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, ăn hết đĩa thức ăn nguội ngắt trên bàn đó vào bụng. Dù đã nguội rồi nhưng mùi vị vẫn rất ngon. Anh rửa sạch bát đĩa, ra cửa, đi giày, quay đầu lại nhìn căn nhà bé nhỏ này một lần nữa, đóng cửa cẩn thận. Anh còn phải quay lại bệnh viện lấy xe về.

Nhưng lần này, bụng của Đồng Tiểu Điệp không yên phận như thế, buổi chiều thứ hai sau khi truyền nước xong ở bệnh viện, cô đau bụng lăn lộn trên giường.

Điện thoại ở bên cạnh, cô lại không có ai có thể nhờ vả, không ai biết bệnh tình cô nghiêm trọng thế nào. Cô cũng không thể để những người thân bên cạnh mình biết chuyện này. Hai năm trước, cuộc nói chuyện nghiêm túc với y tá trưởng phòng nội trú khoa huyết học đã trở thành một bí mật, bí mật lớn nhất của Đồng Tiểu Điệp.

Lúc này cô chỉ biết dựa vào bản thân mình, hơn nữa, cô vẫn luôn dựa vào bản thân mình. Đồng Tiểu Điệp cắn răng nhẫn nhịn cơn đau quặn thắt trong bụng, bò dậy khỏi giường, mặc quần áo, nhét hết toàn bộ tiền mặt trong nhà vào ví, bước từng bước xuống cầu thang, vịn vào lan can đi từ tầng năm xuống. Nếu có thể cô ước gì mình có thể lăn thẳng từ tầng năm xuống tầng một.

Xuống dưới nhà, cô đứng bắt xe. Cô cứ đợi mãi, ba mươi phút sau mới có tài xe tốt bụng dừng xe lại. Mặc dù trước đó có mấy tài xe đã nhìn thấy cô vẫy tay nhưng vì vẻ đau khổ phải nhẫn nhịn đó của cô nên không dừng xe lại. Nhưng trên thế giới này người tốt vẫn còn rất nhiều, không phải người nào cũng thấy chết không cứu. Đồng Tiểu Điệp thầm cảm thấy mình may mắn vì không ngã gục bên lề đường.

Đến bệnh viện, cô đến thẳng phòng nội trú. Lần đau đớn này khiến cô hoảng loạn. Cơn đau có thể khiến một người đàn ông vạm vỡ cũng phải lăn lê dưới đất còn một cô gái bé nhỏ như cô lại tự mình bước từng bước đến đây. Mặc dù lúc ở dưới tầng đợi thang máy cô rất muốn gào thét, sao cái thang máy này vẫn không chịu xuống!

Cuối cùng, cô không đi nổi nữa, ôm bụng nằm liệt ở giường cấp cứu của phòng nội trú. Chỉ có ôm chặt bụng như thế, cô mới có thể cầm cự được một lúc.

Bác sỹ bước đến ấn ấn vào bụng cô, sau đó hỏi cô: “Cô gái có bạn trai chưa?”

“Gì ạ?”

“Tình trạng của cô trước đây chúng tôi cũng đã gặp vài lần, bởi vì cảm giác và vị trí đau đớn đều tương đồng nhau, khi mổ ra đều là thai ngoài tử cung, nên chúng tôi phải hỏi cho rõ ràng.”

“Bác sỹ! Đây là bệnh án của tôi, còn nữa, tôi chưa có bạn trai, thật đấy.”

Đồng Tiểu Điệp cảm thấy thật hoang đường, thậm chí có chút phẫn nộ. Nhưng cô chỉ có thể giải thích rõ ràng như vậy.

Bệnh án của Đồng Tiểu Điệp không phải loại bệnh án bình thường màu trắng mua một đồng, có dấu của bệnh viện, mà là bệnh án màu xanh lá chuyên dùng cho những loại bệnh đặc biệt có đóng dấu chữ vàng của bộ y tế.

Vị bác sỹ đó xem qua bệnh án rồi nói với cô: “Tình trạng của cô như vậy bình thường chúng tôi không đồng ý mổ, tôi truyền cho cô một chai nước giảm đau, nhịn một chút là sẽ hết thôi.”

Ngữ điệu của anh ta chầm chậm, khiến Đồng Tiểu Điệp có một sự kích động đến nghẹt thở, cô tình nguyện để anh ta thẳng tay cho cô một nhát dao.

“Nhưng… tôi đau lắm…”

“Nhưng cũng đâu còn cách nào.”

“… Tôi không chịu nổi nữa rồi!”

“Cô phải suy nghĩ thật kỹ. Cô như vậy sau này cả vết thương trong và ngoài đều không dễ lành. Trước đây tôi đã từng mổ cho một bệnh nhân giống như cô. Vết thương của anh ta không tự liền lại được, dẫn đến thủng ruột, sau này lại phải đến đây rửa hai lần, đến giờ vết thương vẫn còn chưa lành hẳn, tuần nào cũng phải đến thay thuốc. Hơn nữa thời gian cô uống thuốc còn dài hơn anh ta, thế nên, cô gái à, cô nên nhẫn nhịn là hơn.”

Mặc dù vị bác sỹ này nói rất có lý lại có căn cứ nhưng Đồng Tiểu Điệp rất tức giận. Cô rất ấm ức, cô cảm thấy mình sắp không chịu nổi, sắp đau đến phát khóc rồi.

“Bác sỹ! Anh cứu tôi đi. Tôi đau lắm, thật sự rất đau!” Lúc này cô đã không thể nằm bình thường trên giường nữa rồi, lúc cô nói chuyện với bác sỹ gần như quỳ xuống đất, dùng ngón tay bấu mạnh vào phần thịt trên bụng.

“Vậy bây giờ tôi sẽ sắp xếp để cô phẫu thuật, hai tiếng nữa sẽ vào phòng mổ, bảo người giám hộ của cô đến ký tên.” Vị bác sỹ đầu hói đưa một kẹp giấy kẹp rất nhiều tờ giấy A4 cho cô.

Lúc này Đồng Tiểu Điệp đến nói chuyện cũng rất khó khăn: “Tôi… Tôi tự ký…”

“Ba mẹ cô đâu?”

“Chết rồi!”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN