Tặng anh, những kỉ niệm khi hai chúng ta bên nhau - Đệ nhị chương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Tặng anh, những kỉ niệm khi hai chúng ta bên nhau


Đệ nhị chương


5.
Tôi được ‘anh’ dẫn đến nhà ‘anh’ chơi. Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà ‘anh’ chơi nên tôi rất lo lắng. Thậm chí tôi còn phải mua quần áo mới, chuẩn bị quà cáp mang đến nhưng khi đến nhà ‘anh’ thì chỉ thấy một mình ‘anh’ ở nhà thôi. Không thấy ba mẹ ‘anh’ đâu cả…
‘Anh’ nói ba mẹ ‘anh’ về quê rồi nên không ở nhà. Tôi hơi cụt hứng nhưng không sao như vậy cũng ổn vì như vậy tôi đỡ phải lúng túng. Tôi đặt mấy túi quà lên bàn nói với ‘anh’:” Hôm nay em sẽ ở với anh đến tối nên anh muốn ăn gì không em nấu”
‘Anh’ chống cằm nhìn tôi:” Em không sợ anh cưỡng bức em à?”
“Không sợ vì khéo em lại cưỡng bức anh đấy”
Ờ hờ, không hiểu sao tôi trả lời như đúng rồi thế nữa…
‘Anh’ cười rồi kéo tôi ngồi xuống mở lattop lên:” Em thích chơi game mà phải không. Hôm nay anh chơi cùng em”
Tôi không hiểu ‘anh’ bị làm sao nhưng vẫn ngồi xuống chơi cùng ‘anh’…
6.
Hai chúng tôi cơm trưa xong thì liền len phòng ‘anh’. Vừa vào đến phòng lo tôi đã “bay” ngay lên giường nằm…
Phòng ‘anh’ khá rộng và gọn gàng, ‘anh’ có rất nhiều sách và trong phòng ‘anh’ còn có cả tivi nữa. Nó hoàn toàn trái ngược với phòng của tôi…phòng tôi nó khá bừa bộn mặc dù phòng tôi rộng hơn phòng ‘anh’…
‘Anh’ nhìn dáng vẻ lười biếng của tôi thì nhíu mày. ‘Anh’ ngồi xuống ghế hỏi:” Mẹ em có nói gì không?”
“Có chứ. Mẹ nói em đừng về nữa”
“Nghiêm trọng như vậy à? Có cần chiều anh đưa em về để nói chuyện không?”
‘Anh’ có vẻ như khá lo lắng. Tôi cười bật dậy đi đến chỗ “anh” nhéo má anh cười:” Không cần đâu. Dù sao em cũng không chết được mà anh lo. Nếu chết anh chỉ cần đến dọn xác cho em là được”
‘Anh’ hất tay tôi ra khỏi mặt anh:” Ăn nó vớ vẩn”
Tôi không nói gì mà chỉ cười, ‘anh’ đúng là nghĩ quá nhiều rồi…
“Nè, em hỏi anh gia đình anh như thế nào vậy?”
“Hỏi làm gì?”
Tôi cười:” Thì em nghe mọi người nói anh từ nơi khác chuyển đến mà”
“Ừm. Anh chuyền từ nơi khác đến vào năm lớp 10. Gia đình anh cũng như mọi gia đình khác thôi, ba anh làm làm công nhân ở công trường, mẹ anh thì làm giáo viên. Anh có đứa em gái nhưng nó sống cùng ông bà cơ…”
Nghe ‘anh’ kể sơ sơ như vậy tôi cũng hiểu được phần nào. Hóa ra gia đình ‘anh’ cũng có đôi nét giống gia đình tôi nhưng mà gia đình ‘anh’ nghiêm hơn gia đình tôi nhiều,may mà ở nhà tôi còn có chị Như Ly, mặc dù Giang Truy nhiều lúc khiến tôi nổi điên lên nhưng mà không sao tôi vẫn chịu được…
7.
Khoảng một tuần sau ngày tôi đến nhà ‘anh’ chơi thì ‘anh’ nói với tôi ‘anh’ phải về quê một thời gian. Khi nghe ‘anh’ thông báo như vậy tôi cũng khá ngạc nhiên nhưng rồi tôi cũng mỉm cười nói:” Ừ. Anh cứ về quê đi. Có gì hay hay mang về cho em nha”
‘Anh’ cũng không nói gì nhiều với tôi mà chỉ đưa cho tôi số điện thoại của ‘anh’:” Ở nhà ông bà anh không có wifi nên có gì em cứ gọi điện nhé”
“Em hết tiền mua thẻ nạp điện thoại rồi”
“Xuống tàu anh mua thẻ rồi gửi mã cho em”
Nói xong ‘anh’ cũng đi luôn. Tôi nhìn ‘anh’ bước lên tàu mà lòng cảm thấy mất mát vô cùng. ‘Anh’ đúng là không hiểu tôi chút nào…không phải tôi không có tiền mua thẻ điện thoại mà là nếu gọi điện tôi chỉ có thể nghe giọng ‘anh’ chứ không thể nhìn thấy ‘anh’…
Tôi từ trạm tàu về nhà, lòng vô cùng trống trải. Tôi chui tọt vào phòng nằm mở điện thoại ra giết thời gian. Dù là vậy đi nữa nhưng tôi vẫn không thể không nhớ đến ‘anh’…tôi cảm thấy rất khó chịu. Mặc dù tôi biết rằng ‘anh’ chỉ về quê vài tháng rồi sẽ quay trở lại… Trước kia dù ba mẹ tôi có đi chơi một tuần tôi cũng không cảm thấy nhớ ba mẹ mấy nhưng ‘anh’ mới đi chưa được bao lâu thì tôi đã nhớ rồi…tôi muốn khóc…
‘Anh’ về quê một thời gian không ngắn cũng không dài. Hôm đó là chủ nhật và cũng là ngày nắng to nhất của tháng. Tôi đạp xe từ nhà đến ga tàu hỏa là 6km, không những vậy tôi còn đầu trần dưới cái nắng gay gắt của tháng 7 36°C. Tôi không cảm thấy khó chịu gì ngược lại có chút thích thú…
Đến ga tàu đi vào tôi liền thấy ‘anh’, tôi không gọi ‘anh’ mà ‘anh’ tự đến chỗ tôi. ‘Anh’ nhìn tôi nhíu mày:” Em đến rồi”
Tôi mỉm cười, nghe thấy giọng ‘anh’ khiến tâm trạng tôi vui lên hẳn:” Mừng anh trở về”
‘Anh’ lấy từ balo ra cái mũ đội lên đầu tôi:” Trời nắng như vậy mà không chịu đội mũ nhỡ em bị bệnh thì anh khổ lắm”
“Em xin lỗi”
Tôi thật không hiểu sao bản thân lại xin lỗi nữa…nhưng tôi cảm thấy bản thân nói như vậy là đúng…
“Được rồi,dù sao cũng cảm ơn em vì đã đón anh. Nào, anh đưa em đi ăn kem”
Trong lòng mặc dù cảm xúc vô cùng lẫn lộn nhưng mà tôi cảm thấy được ở bên ‘anh’như thế này hi sinh thế nào cũng đáng…
8.
Những ngày sắp vài năm học mới tôi lại có sở thích đọc sách nhiều hơn. Không hẳn là đọc sách nhưng tôi đã đọc bài thể loại như ngôn tình, đam mỹ, trinh thám, bách hợp…nhưng vì cái tính lười không bỏ được nên tôi chỉ đọc nhiều nhất là ngôn tình với đam mỹ thôi…
Đọc ngôn tình tôi thích nhất là tác phẩm “Bên nhau trọn đời” của Cố Mạn. Câu truyện nói về cuộc tình từ thời đại học của Triệu Mặc Sênh và Hà Dĩ Thâm nhưng hai người họ chia tay đến một thời gian sau mới gặp lại nhau. Lúc gặp lại nhau thì Hà Dĩ Thâm lại tỏ vẻ lạnh nhạt với Triệu Mặc Sênh. Dù là vậy nhưng kết của câu truyện vẫn là hai người bên nhau trọn đời. Tôi đọc rất thích cốt truyện này. Tôi nói với ‘anh’ tôi muốn có cuộc tình nồng thắm giống Triệu Mặc Sênh và Hà Dĩ Thâm nhưng tôi không muốn phải lìa xa ‘anh’. Nói câu đó xong ‘anh’ bơ tôi luôn…
Khi đã đọc quá nhiều những câu truyện ngọt ngào kết thúc có hậu thì tôi lại không thể kìm nước mắt với câu truyện “Em đợi anh đến năm 35 tuổi” của Nam Khang Bạch Khởi. Câu truyện nó khiến tôi khóc mấy ngày mấy đêm liền. Dù là một tùy bút đam mỹ kể về thời gian Nam Khang (cũng chính là tác giả) chia tay “ông xã” của mình, anh đã…à mà không tôi phải gọi là ‘chú’ đã tuyệt vọng và đau khổ như thế nào. Nhưng đến cuối cùng ‘chú’ lại chọn con đường tự sát để giải thoát bản thân…
Tôi nói với ‘anh’:” Nếu anh dám bỏ em lấy người con gái khác em sẽ không đợi anh trở về mà em sẽ kiếm một người đàn ông khác tốt hơn anh, giỏi hơn anh và sẽ có cuộc sống tốt hơn anh”
‘Anh’ chỉ vỗ vỗ đầu tôi:” Đọc truyện ít thôi”
“Em nhận ra rằng đời người rất ngắn ngủi vậy nên nếu một ngày nào đó anh chán ghét em rồi thì anh cũng không cần miễn cưỡng ở lại bên em. Em sẽ không trách anh”
Tôi cũng thật không hiểu sao lúc đó bản thân có thể thốt ra câu đó nữa. Tôi chỉ cảm thấy bản thân không nên quá miễn cưỡng ‘anh’ ở bên tôi vì tôi biết bản thân mình rất phiền phức… Lúc đó tôi chỉ thấy trong ánh mắt của ‘anh’ có phần tức giận,có lẽ những câu nói của tôi thực sự khiến ‘anh’ tức giận…liệu hai chúng tôi có vì chuyện này mà chia tay không? Tôi cũng không biết nữa…
Tôi mong rằng tình yêu của hai chúng tôi sẽ là mãi mãi nhưng tôi cũng mong nó sẽ kết thúc vào một ngày nào đó…
Tôi chợt hiểu ra được cuộc sống này không gì là mãi mãi kể cả tình yêu…sẽ có rất ít những tình yêu trường tồn mãi mãi, rồi cũng sẽ đến lúc tình yêu đó phải phai nhòa…
9.
Đọc xong “Em đợi anh đến năm 35 tuổi” trong đầu tôi chợt nghĩ đến cái chết. Ranh giới giữa sự sống và cái chết rất mong manh, bây giờ chỉ cần tôi dùng dao cứa cổ tay liền có thể mất máu mà chết…hay tôi cũng có thể nhảy sông tự vẫn giống Nam Khang? Liệu cái chết có đau đớn hay không? Hay đó là một sự giải thoát? Không, tôi không biết vì tôi không có đủ cam đảm để chết…
Tôi hỏi ‘anh’ nếu một ngày nào đó tôi biến mất ‘anh’ sẽ làm gì! ‘Anh’ trả lời tôi:” Em nhất định sẽ không biến mất”
Tôi không muốn trả lời, thú thật câu vừa rồi của ‘anh’ khiến tôi rất vui. Nhưng đời người ngắn ngủi như vậy rốt cuộc tôi cũng chưa làm gì có ý nghĩa cả. Biết đâu một ngày nào đó tôi ra đường bị tai nạn chết thì sao? Không,tôi không muốn nghĩ đến những chuyện đó, tôi chỉ sợ nếu chúng tôi giữ gìn được mối quan hệ này lâu dài thì có lẽ nếu tôi không may qua đời tôi sẽ lại là người đau khổ hơn ‘anh’…
Tôi tựa vào người ‘anh’ nhẹ hẫng nói một câu:” Nếu em chết trước anh cho dù lúc đó chúng ta có chia tay hay chưa thì anh nhất định phải đến tang lễ của em để nhìn em lần cuối”
‘Anh’ không trả lời mà chỉ vòng tay khoác qua vai tôi. Tôi cũng không hiểu ‘anh’ có đồng ý hay không. Cơ mà thôi đi dù sao chuyện đó cũng là của tương lai rồi…
Tác giả: Tư Vãn Thư Uyển (Momo Haiki)
Cảnh báo: Tất cả các bản sao chép truyện mà chưa có sự cho phép của tác giả sẽ được quy vào vi phạm bản quyền tác phẩm. Xin vui lòng không mang truyện đi mà chưa có sự cho phép của tác giả (là mình). Cảm ơn rất nhiều
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN