Hôn Nhân Trên Danh Nghĩa - Chương 21 : Ngày định mệnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Hôn Nhân Trên Danh Nghĩa


Chương 21 : Ngày định mệnh


Ngày 16/10 – hôm nay là sinh nhật của cô ,cô đag rất chờ mong anh sẽ dành cho cô điều bất ngờ gì đây? – Cô suy nghĩ
Trên Phòng Chủ Tịch
-” gần đây Lãnh thị đã là 1 tập đoàn phát triển mạnh nhất như trước kia rồi mà mk vẫn ko thấy động thủ từ phía An Tổng ,các cậu thấy lạ ko?” – Khả Khả nói
-“uk đúg đó,ko lẽ ông ta đã có tính toán riêg?” – Hiểu Linh đồg ý nói
-” hừm đúg là lão hồ ly mà, ko biết lần này sẽ sao đây ,Nguyệt Nhi cậu cho ý kiến đi ” – Nhược Hy nói và quay sag hỏi cô.
Thấy cô ko nói gì cả 3 cùg quay sag nhìn cô ,Hiểu Linh vẫy vẫy tay trước mặt cô gọi
-“Nguyệt Nhi ! nè! Nguyệt Nhi ”
Cô ko có phản ứng gì ,Khả Khả thấy vậy lay lay người cô gọi
-“Nguyệt Nhi ! cậu đag nghĩ gì vậy hả!?”
Cô lần này phản ứg lại nhìn Khả Khả ngu ngơ hỏi
-” ..Sao vậy ? Có ..chuyện gì sao?”
Khả Khả nghe vậy liền nói
-“Nè ! rốt cuộc cậu nghĩ gì mà hồn vía chìm vào luôn vậy hả? Mk hỏi cậu có ý kiến gì ko?
Nghe Khả Khả nói cô cười trừ hỏi
-” À ừm..ý kiến…cho chuyện gì?”
-“Aiya ..cậu..thật là, Nhược Hy nói lại cho cậu ấy đi” – Khả Khả chịu thua nói
-“okay ,giờ cậu tập trung vào đó” – Nhược Hy ra lệnh
-“biết rồi ,biết rồi mà” – cô ngoan ngoãn đảm bảo nói
-” À thì mọi chuyện là…………..”
_____________
Các cô ngồi trog phòg họp trog 45′ thì tan họp và mỗi người trở lại văn phòng của mk .Trog phòg giờ chỉ còn mỗi Nguyệt Nhi , nhớ tới suy nghĩ hồi nãy cô mỉm cười định gọi điện cho anh nhưg lại dừg lại vì sợ làm phiền anh làm việc. Đứg lên đi tới bàn làm việc thì bụng cô lại khó chịu muốn nôn .Cô chạy vào phòg vệ sinh nôn ra , cảm thấy đỡ hơn cô đứg dậy đi tới chỗ rửa mặt nghĩ
– thật là lạ dạo này cô rất hay bị như vậy ,ngửi thấy mùi tanh hay nhữg đồ ăn nhiều dầu mỡ lại muốn nôn.
-“Haizz ..phải tới bệnh viện mới đk” – cô tự nói
____________
Giờ tan làm ,cô xuốg nhà xe lấy xe rồi lái đến bệnh viện
_____________
Tại Bệnh Viện
-“Chúc mừg cô, cô Vương cô đã có thai đk 7 tuần rồi ” – Bác sĩ vui mừg nói
Cô nghe vậy rất xúc động và hạnh phúc ,ngập ngừg hỏi lại
-” Bác sĩ…thật sao ? tôi..có cục cưng rồi ?”
-“Phải cô có rồi ,thật chúc mừg cô” – Bác sĩ chắc chắn nói. Nghe đk lời chắc chắn của bác sĩ nước mắt cô chảy xuống đặt tay lên bụng
vui mừg và kích động nói
-” Tôi …sắp đk làm mẹ rồi bác sĩ ! cảm ơn bác sĩ nhiều lắm “
-“Cô ko cần cảm ơn tôi đâu, mà cô đừg kích động như vậy nếu ko sẽ ảnh huởg tới thai nhi ” bác sĩ nói
-“À..dạ tại tôi vui mừg quá”
-“đk rồi ko sao ,nhưg đây là thời kì đầu nên cô hãy cẩn thận ,ko nên để bản thân chịu kích động ,phải luôn vui vẻ và ăn uống đầy đủ thì thai nhi mới tốt đk” – bác sĩ căn dặn
-“Dạ ,tôi hiểu rồi , cảm ơn bác sĩ ” – cô chào và cảm ơn bác sĩ rồi đi ra ngoài lái xe về nhà. Trên đườg đi cô chạm vào bụng mk tự nói
-“Bảo bối ,mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt ,sẽ để con ra đời một cách khỏe mạnh .À cả ba con nữa chứ ,ba con chắc chắn sẽ rất yêu thương con ,ba con sẽ vui lắm đây khi biết mẹ đã có một bảo bối nhỏ” .Nói rồi cô mỉm cười
_____________phân
cách________________
Tại Nhà
Trên giườg – một đôi nam nữ đag quấn lấy nhau .Họ rất nóng bỏg trog từg động tác, trao cho nhau nhữg gì nguyên thủy nhất .Và hai người đó ko ai xa lạ mà chính là Lãnh Thiên Hạo cùg An Điềm Điềm
______________
Bên ngoài ,một chiếc xe đag tiến lại đây – ko ai khác chính là Cô – Vương Nguyệt Nhi
Vui vẻ bước xuốg xe đi tới trước cửa nhà tay còn cầm theo tờ giấy khám thai vui mừg mở cửa ra ,đi thẳg lên phòg anh .Lúc đứng trước cửa phòng cô mở cửa ra mà ko gõ cửa vì muốn tạo cho anh sự bất ngờ. Nhưg khi mở cánh cửa ra nụ cười trên môi vụt tắt ,thời gian như ngưng lại xoay quay cô và hai con người đag ở trog phòg.

-” phạch..” – chỉ là tiếg 1 tờ giấy rơi xuống nhưg vẫn đủ tạo ra một âm thanh chói tai trog không gian này.
Nghe tiếg ,hai người trog phòg kia dừg lại nhìn ra ngoài cửa và không tỏ vẻ bất ngờ khi thấy cô ,An Điềm Điềm nở nụ cười độc ác nhìn cô .
Cô lùi lại dần lắc đầu nguầy nguậy tự nói
-“đây ko phải sự thật ,đây là mơ ,chắc chắn là mơ!”
Rồi bình tĩnh đi vào phòg tới chỗ Thiên Hạo cầu xin nói
-” Hạo à ,em là đag mơ phải ko?Anh hãy nói đây
chỉ là mơ đi mà !?”
Nhìn cô như vậy anh có cảm giác đau lòg ,thời gian ở bên cô anh đã dần có tình cảm vs cô nhưg anh vẫn gạt bỏ ko chấp nhận tình cảm ấy và còn hôm Điềm Điềm gọi cho anh khóc lóc là vì Nguyệt Nhi cô thì anh lại càg ko muốn chấp nhận tình cảm này. Hôm đó Điềm Điềm nói vs anh cô(Nguyệt Nhi) đag dần thâu tóm Lãnh Thị và hiện tại Ba của Điềm Điềm đã cố gắg điều chỉnh nhưg ko đk.Ko nhữg vậy Điềm Điềm còn nói nếu như Điềm Điềm để anh biết chuyện này cô – Nguyệt Nhi sẽ ko tha cho Điềm Điềm.
Nghĩ vậy anh đứg dậy đẩy Nguyệt Nhi ra lạnh giọng nói
-“Nếu cô cho đây là mơ thì tùy ,còn với tôi đây là thật ko phải mơ!”
-” Hạo ,sao anh lại như vậy? sao lại đối xử vs e như vậy ? Tình yêu của chúng ta thì sao?” – nước mắt đã rơi xuốg ,cô đau lòg hỏi anh
-” Tình yêu của chúg ta? À ý cô là cái tình yêu giả dối đó sao ? cho cô biết tất cả chỉ là 1 vở kịch thôi ! tôi chỉ dựng lên để chơi trò chơi tình ái với cô !” – anh cười khinh thuờg nói
-“vở kịch ? tất cả …tất cả nhữg gì chúg ta đã có với anh …chỉ là ….1 vở kịch thôi sao ?Tình yêu của e chỉ là.. 1 trò chơi của anh sao !?” – cô gần như cố gắng ,đau lòg
nói
-“Phải đó ! Anh ấy chỉ coi cô là trò chơi thôi vậy nên cô đừg ảo tưởg nữa ,trò chơi của cô …kết thúc rồi! Cô cũg nên tỉnh dậy đi thôi !” – An Điềm Điềm độc địa chen vào nói
Cô nghe hết mọi thứ ,tình yêu là 1 trò chơi sao? Tất là chỉ là vở kịch? là do cô ảo tưởg sao? tại sao mọi chuyện lại diễn ra như thế này? Tại sao hạnh phúc cô có chưa trọ vẹn đã lụi tàn? Tại Sao !? Cô rốt cục đã làm gì sai?Sao lại đối xử vs cô như vậy?!!
Cô ngã ngồi xuốg trên sàn. Cô ko đứg vữg đk nữa ,cơ thể cô đã bị nỗi đau ăn mòn mất rồi. nước mắt cứ như vậy tuôn ra
Nhìn cô như vậy anh rất muốn lại gần ôm lấy cô nhưg lại làm bản thân gạt đi suy nghĩ đó .Bước ra ngoài cùg An Điềm Điềm nhưg khi đi tới cửa, lại nghe giọng của cô gọi lại
-“Khoan Đã !!”
Nghe vậy hai người dừg lại quay sag nhìn cô An Điềm Điềm giọg điệu khinh thuờg hỏi
-“Cô còn chuyện gì sao?”
Cô nghe cô ta nói lấy lại bình tĩnh ,lau nước mắt đứg dậy ,ánh mắt vô hồn đi tới chỗ anh nhìn vào anh một cách vô thức nói
-” ..từ giờ trở đi, tôi và anh….ko còn gì nữa ! tôi sẽ….bước ra khỏi….cuộc đời …anh !”
Nói xog cô vô thức đi ra ngoài.
Còn anh ,sau khi nghe cô nói vậy anh thấy rất sợ hãi ,muốn đuổi theo cô nhưg lí trí lại ko cho anh đi. An Điềm Điềm thấy vậy cười gian ác___________
Bên ngoài
Cô cứ vô thức bước đi như vậy mà ko để ý trời đã mưa…nhữg hạt mưa rơi xuốg như đag khóc cùg vói cô,
-“kítttttt” – tiếg xe vội vã phanh lại mở cửa tức giận chửi
-“Cô muốn chết hả!! đồ điên !!”
Nghe tiếg nhưg cô ko phản ứng ,lững thững đi tiếp .
Thấy cô ko trả lời người lái xe tức giận lái chửi thầm rồi lái xe đi.
-“kítttt ” lại 1 chiếc xe nữa dừng vội lại nhưg ko như nhữg lần trước, lần này ko nghe tiếg chửi nữa ,mở của xe ra một người đàn ông trẻ bước xuống tiến lại gần cô ,lại gần anh ta chạm vào vai cô xoay cô lại nhẹ nhàg nói
-“Cô gái ,trên đườg nhiều xe như vậy rất nguy hiểm để tôi đưa cô về nhà.Nhà cô ở đâu vây?”
Nghe tới từ “về nhà ” cô lại kích động ,giãy dụa đẩy người đàn ông ra nước mắt lại rơi xuốg ,cô hét lên nói
-“TÔI KHÔNG VỀ! TÔI KHÔNG CÓ NHÀ ! TÔI CHỈ CÓ MỘT MÌNH ..ANH HIỂU CHƯA!!”
Nhìn cô kích động như vậy anh ta thấy bất ngờ nhưg tiến lại gần ôm lấy cô .Bất ngờ bị ôm cô nên cô giãy dụa rất kịch liệt
-“Anh buông tôi ra! buông ra mà ! buông…!!” – cô như cầu xin nói
Anh thấy vậy an ủi ,trấn an cô
-“Bình tĩnh ,có tôi đây rồi, tôi sẽ bảo vệ em ” – anh vô thức tự nói vậy .Nghe điều mk nói mà anh ta cũg bất ngờ.
Cô nghe vậy thì ôm chặt lấy anh ta khóc nói
-“Tại sao..tại sao phải đối xử vs tôi như vậy? …tôi ..đã làm gì sai sao…tôi..chỉ là..đã yêu thôi mà…!? tại sao..lại đem tình yêu của tôi ..làm trò chơi…tại sao….!? Anh có biết ko ..chỗ này..chỗ này của tôi…rất đau. Dù..biết ko nên yêu…nhưg tôi đã trao..trái tim của mk rồi…vậy mà….cuối cùg..lại đối xử vs tôi như vậy!…tại sao chứ..!? tại…s.a.o ?!!” – cô vừa khóc vừa chỉ vào tim mình.
Người đàn ông nghe cô trách cứ như vậy ôm lấy cô dưới trời mưa, tuy anh ko biết ai đã khiến cô đau khổ như vậy nhưg hiện tại anh muốn an ủi cô , anh nói
-” đk rồi ,tôi xin lỗi ,là tôi sai, tôi khiến em như vậy.. đừg khóc nữa ? tôi hứa từ giờ sẽ ko như vậy nữa ,sẽ ko khiến em phải đau lòg nữa ,đk chứ ?” – nói rồi nhẹ nhàg lau đi nước mắt trên mặt cô
Cô nhìn đọing tác của anh, và nghe nhữg lời anh nói liền ngừg khóc ,ôm lấy anh rồi ở trog lòg anh gật đầu và ngủ thiếp đi
Thấy cô đã ngủ anh bế cô lên đi vào trog xe và chạy tới bệnh viện .
Trên
xe người đàn ông ko ngừg suy nghĩ
– tại sao mk lại vì một cô gái ko quen biết mà đứg dưới mưa cùg cô lâu như vậy ? chỉ biết khi anh nhìn thấy cô đứng đó anh đã không kìm chế đk làm theo con tim – đi tới chỗ cô, an ủi cô
Nghĩ vậy ,anh quay sag nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàg.
______________phân
cách__________
Tại Nhà
Lãnh Thiên Hạo đứg ngồi ko yên ,lòg anh đag như lửa đốt vậy .Trời đag mưa mỗi lúc một lớn mà anh vẫn chưa tìm ra cô. Thật ra cô đã đi đâu rồi? Anh tự trách mk sao lúc nãy ko đuổi theo cô .Lúc nãy lên phòg anh đã thấy tờ giấy khám thai của cô. Cầm tờ giấy lên anh càg thấy lo sợ – sợ sẽ mất cô ,sợ cô sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh như cô nói.
Anh lo sợ lấy điện thoại ra gọi cho bọn người anh phái đi tìm cô. Kết nối đk anh ko chờ bên kia lên tiếg đã lạnh giọg hỏi
-“Đã tìm đk cô ấy chưa!?”
-” .Dạ..thưa thiếu gia..vẫn..vẫn… chưa ạ” – người bên kia lo sợ trả lời
-“..Lũ NGƯỜI VÔ DỤNG !!CÒn KHÔNG MAU ĐI TÌM CÔ ẤY!! NẾU CÓ CHUYỆN XẢY RA VỚI CÔ ẤY CÁC NGƯỜI SẼ KHÔNG GIỮ ĐK CÁI MẠNG ĐÂU!!!” – Anh tức giận nói lớn
Bên kia nghe vậy lo sợ trả lời
-“Dạ..tụi em sẽ tìm ra phu nhân sớm thôi …xin thiếu gia chờ tin ạ ”
-” đám người vô dụng các người tốt nhất nên sớm tìm thấy cô ấy như đã nói !!” – anh tức giận nói rồi cúp máy
– “Nguyệt Nhi! em đang ở đâu ? hãy trở về có đk không? em và con nhất định ko đk xảy ra chuyện gì !” – anh tự nói với mk

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN