Truy Nã Vị Hôn Thê - Chương 2.1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Truy Nã Vị Hôn Thê


Chương 2.1


Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng học, làm cho Hàn Bích La cảm thấy buồn ngủ. Cô nằm trên bàn sách, hiếm khi không có đám bạn nữ nhiều chuyện kia ở đây, cô thể lấy cơ hội này chợp mắt một lúc. ” Ngày hôm qua, cô ngủ lại ở đâu?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn, bất ngờ vang lên trước mặt cô. Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Hàn Bích La cảm thấy lông tơ sau gáy đều dựng hết lên. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trần Hoàng đang tức giận. “Tôi ở chỗ của Tĩnh.” Nhắc tới Long Tĩnh, trước mặt liền thay đổi ngọt ngào động lòng người, gương mặt cô lạnh lùng trở lại, giọng nói nhạt nhẽo trả lời hắn. Đối mặt với Trần Hoàng, dù có sợ hãi đến đâu, cô cũng sẽ không thể hiện ra. Sống chung nhà với Trần Hoàng hơn mười năm, cô rất rõ, cô nên đối đáp với người này như thế nào, càng do dự, hắn sẽ càng làm tới, cho đến khi cô đầu hàng mới thôi. Hắn muốn có được cô, nên ít nhất sẽ không làm tổn thương cô, vì vậy cô mới dám ở trước mặt hắn, tạo ra dáng vẻ cao cao tại thượng, nói một câu đủ làm hắn nổi điên. “Cô đúng là đê tiện, mới mười sáu tuổi đã leo lên giường của tên kia?” Trần Hoàng căm hận chế nhạo, nhưng càng hận chính mình bất lực, không chiếm được cô gái này. Cô phải là của hắn, từ ngày Hàn Viêm nhận hắn làm con nuôi trở đi, hắn vẫn luôn cho rằng như thế. Nhưng, bởi vì một tên Long Tĩnh xuất hiện, cô liền trở thành vợ chưa cưới của người khác, mà không phải của Trần Hoàng hắn. “Anh có chuyện gì? Tôi nhớ, phòng học của anh là ở lầu ba của trường, ở đây cũng không phải là phòng học của anh.” Không thèm để ý đến lời nói khó nghe của hắn, cô lạnh lùng đuổi hắn. “Cô !” Hắn nổi cáu, nhưng lại không có có cách nào gây khó dễ cho cô, chỉ có thể nổi giận đùng đùng xông tới đẩy ra bạn học trước mặt, giận dữ bỏ đi, không có dừng lại nửa khắc. Nhìn hắn rời khỏi phòng học của mình, Hàn Bích La mới thở phào nhẹ nhõm, tự điều chỉnh nhịp tim đang rối loạn. Quả nhiên, cô vẫn còn sợ hắn, không thể nào giằng co quá lâu với hắn. Trong phút chốc, cô thấy nhớ Long Tĩnh, rất nhớ, rất nhớ anh, cho nên cuối cùng, cô bất chấp ánh mắt soi mói của mọi người, vội vả rời khỏi phòng học, chạy thẳng tới một sân trường khác. Thế nhưng, lúc ở ngoài phòng học của Long Tĩnh, cô lại có chút do dự. Cô, có phải là không nên tìm anh vào lúc này? Một khi liên quan tới Trần Hoàng, Long Tĩnh sẽ lo lắng, cả hai người đều không nhường nhịn đối phương, cô không muốn vì nguyên do này mà làm cho anh tức giận, vì thế, cô vẫn nên rời khỏi thì tốt hơn. “Ơ? Cậu không phải là bạn gái của Long Tĩnh sao?” Đang lúc cô xoay ngoài muốn rời đi, bất ngờ có một giọng nói hứng thú vang lên đến kinh thên động địa, làm cho học sinh vốn ở trong phòng học, toàn bộ đều nhìn ra phía ngoài cửa. Bao gồm cả Long Tĩnh đang thảo luận bản báo cáo với bạn học. “Tôi, tôi, tôi……” Cô có chút hơi luống cuống, nhìn về phía kẻ đầu xỏ đã hại cô trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. “Đã tới thì phải đi vào trong chứ! Làm gì lén lén lút lút ở ngoài của?” Bạn học nam mập mạp, một tay đẩy mạnh cô vào trong phòng, sức lực rất lớn, thiếu chút nữa làm cho cô lảo đảo té nhào xuống đất, nằm dài trước mặt mọi người. May mắn, Long Tĩnh kịp thời chạy tới dạt dào ôm lấy cô, tránh được tình huống phải té đau. “Em không sao chứ?” Đầu tiên cúi đầu xuống, kiểm tra cô gái trong ngực có bị thương hay không, sau đó trừng mắt nhìn về phía bạn học nam tay chân vụng về kia. “Tốt, tốt lắm, lần sau phải cải tiến thêm, nhất định là vậy!” Bạn học nam làm bộ dáng đầu hàng, vội vàng chạy đi, chỉ sợ sẽ giẫm lên đuôi cọp. Dẫn cô rời khỏi phòng học, đi tới sân thượng không có bóng người, Long Tĩnh lại cúi đầu, nhìn cô gái nãy giờ không nói lời nào, “Làm sao vậy?” “Không có gì, chỉ là em nhớ anh, nên mới tới tìm anh.” Cô có chút khó chịu trả lời, chủ động tựa đầu vào ngực của anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào lồng ngực rắn chắc. “Xuân Nhi, đừng nói dối với anh.” Anh thậm chí còn biết rõ hơn bản thân cô, làm sao lại không đoán được cô đang nghĩ gì? “Trần Hoàng lại tới tìm em, có phải không?” Cô bắt đầu đơ người ở trước ngực của anh, sau một hồi khá lâu, mới chậm rãi siết chặt cánh tay, nhẹ nhàng gật đầu một cái. “Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để cho hắn tổn thương đến em, anh bảo đảm.” Anh đau lòng nói nhỏ, nhưng lại tức giận vì mình chỉ biết chịu bó tay. Cô chính là không muốn nhìn thấy bộ dạng tự trách của anh, nên mới không chịu đem chuyện của Trần Hoàng nói cho anh biết; im lặng thở dài, cô vội vàng nở ra nụ cười ngọt ngào, trấn an nói: “A Tĩnh, em không sao, anh không phải lo lắng.” Suy nghĩ của cô, anh làm sao lại không biết? Nhưng bây giờ, anh không có cách nào làm theo ý cô như trước kia, giả vờ như cái gì cũng không có xảy ra. “Xuân Nhi, em bằng lòng gả cho anh sao?” Anh, không thể chờ cô lớn lên. Anh muốn đem cột chặt cột vào bên người, để cho Trần Hoàng không còn hy vọng nào với cô nữa. Không ngờ tới anh lại lại đột nhiên hỏi như vậy, Hàn Bích La ngẩn người, cho là mình nghe lầm. “Anh, anh…. …….” “Anh biết, muốn em quyết định ngay lúc này, là anh quá ích kỉ, nhưng anh cũng không có cách nào.” Long Tĩnh nắm lấy tay nhỏ bé của cô, đặt lên lồng ngực của mình. Không, cô không cảm thấy anh ích kỷ, ngược lại, cô rất cao hứng khi anh chịu nói ra, nhưng, anh chỉ mới mười tám tuổi, còn cô, mới hơn mười sáu tuổi, hạ quyết định nhanh như vậy, có được không? Hơn nữa, anh là bởi vì Trần Hoàng, mới quyết định kêt hôn với cô sao? Bởi vì không muốn để cho cô phải hốt hoảng lo sợ, nên mới muốn cưới cô? Cô rất mong, là anh tự nguyện, chứ không phải là vì ai khác mà cưới cô. “Xuân Nhi, tin tưởng anh, anh sẽ không vì kẻ nào, cũng không vì chuyện gì mà cưới em, anh chỉ vì mình, chỉ vì anh thực sự yêu em nên muốn cưới em.” Anh không nói hai lời, quỳ gối xuống, “Gả cho anh, được không?” Cô làm sao có thể cự tuyệt? Bạn nam này…. …..Không, là người đàn ông này, đang thật lòng cầu hôn với cô, cho dù cô có ngu xuẩn, có đần độn đi nữa, cũng sẽ không cự tuyệt anh. Hàn Bích La cảm động rơi nước mặt, gật đầu, “Em đồng ý.” Có thể trở thành vợ của anh, chính là nguyện vọng của cô. Anh đứng lên, ôm chặt cô vào trong ngực, “Cả đời này, em phải ở bên cạnh anh, không cho phép em rời khỏi anh, biết không? Bà xã.” ” Như vậy, anh cũng không được vứt bỏ em.” Khóe môi cô cười tươi như hoa, nụ cười đó đến một lúc sau vẫn không hề biến mất.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN