Thiên Long Bát Bộ - Hồi 246
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 246



Y lấy chìa khóa ra mở xiếng xích cho y. Hư Trúc nói:

– Không có gì là khổ hết.

Y giơ búa lên định tiếp tục chẻ củi, Duyên Căn liền nói:

– Sư huynh không phải bửa củi nữa, mời sư huynh vô trong phòng dùng cơm. Tiểu tăng mấy bữa rày đắc tội nhiều lắm, thiệt là đáng chết, mong sư huynh rộng lòng cho.

Hư Trúc thấy giọng lưỡi y thay đổi hẳn, cũng hơi ngạc nhiên, ngửng đầu nhìn lên thấy Duyên Căn mặt mày tím bầm, hiển nhiên đã bị ai đánh cho một trận đích đáng, lại càng kỳ quái. Duyên Căn gượng cười ủ rũ nói:

– Tiểu tăng đúng là có mắt mà không biết núi Thái Sơn, đắc tội với sư huynh, sư huynh nếu không tha thứ, tui… tui… tui chắc đại họa lâm đầu mất.

Hư Trúc đáp:

– Tiểu tăng mình làm mình chịu, sư huynh trừng phạt thế là phải lắm rồi.

Duyên Căn mặt biến sắc, giơ tay lên, xoạc cẳng xuống tấn, bốp bốp bốp bốp, vả luôn vào mặt mình bốn cái liền. Hư Trúc hết sức kinh ngạc, hỏi lại:

– Sư huynh làm thế là có ý gì đó?

Duyên Căn đột nhiên quì gập xuống, tay cầm vạt áo Hư Trúc, mếu máo nói:

– Sư huynh nếu như không tha, tui… tui… hai mắt tui sẽ không còn nữa.

Hư Trúc nói:

– Tôi thật không hiểu chuyện gì.

Duyên Căn đáp:

– Chỉ mong sư huynh tha thứ cho tui, không móc mắt tui ra, kiếp sau tiểu tăng nguyện làm trâu làm ngựa, báo đáp ân đức của sư huynh.

Hư Trúc nói:

– Sư huynh nói thế là lẽ gì? Ta đòi móc mắt sư huynh hồi nào đâu?

Duyên Căn mặt mày xám ngoét nói:

– Nếu như sư huynh nhất định không tha cho tui, tiểu tăng có mắt không tròng, thôi cũng đành tự mình làm lấy vậy.

Nói xong y giơ hai ngón tay, đâm vào mắt mình. Hư Trúc vội vàng bắt lấy cổ tay y nói:

– Ai bức bách sư huynh phải móc mắt ra?

Duyên Căn trán tươm mồ hôi, run run nói:

– Tui… tui không dám nói, nếu nói ra, người ta… người ta giết tôi ngay.

Hư Trúc hỏi:

– Phải phương trượng chăng?

Duyên Căn đáp:

– Không phải.

Hư Trúc lại hỏi tiếp:

– Hay là thủ tọa Đạt Ma Đường? Thủ tọa La Hán Đường? Thủ tọa Giới Luật Viện?

Tất cả Duyên Căn đều nói không phải, chỉ đáp:

– Sư huynh, tui… thiệt không dám nói, chỉ mong sư huynh tha tội cho. Họ nói rằng, nếu tui muốn còn giữ được đôi mắt, thì chỉ cần xin sư huynh chính miệng tha cho là được.

Nói xong lấm lét nhìn quanh, dáng điệu cực kỳ khiếp sợ. Hư Trúc nhìn theo mắt y, thấy trong cái chòi có bốn nhà sư ngồi đó, người nào cũng mặc tăng bào màu tro, đội mũ màu tro, quay mặt vào bên trong không nhìn thấy mặt mũi ra sao. Hư Trúc nghĩ thầm: “Không lẽ là bốn vị sư huynh này? Ắt hẳn họ được một nhân vật rất uy tín trong bản tự sai đến, trừng phạt Duyên Căn về tội tác oai tác quái, hành hạ tăng nhân phạm giới.” Y liền đáp:

– Ta không trách cứ gì sư huynh đâu, vốn đã tha thứ cho sư huynh rồi.

Duyên Căn mừng như chết đi sống lại, vội vàng quì xuống, rập đầu bình bình. Hư Trúc cũng vội vàng quì xuống hoàn lễ nói:

– Xin sư huynh đứng lên đi.

Duyên Căn đứng dậy, cung kính khép nép mời Hư Trúc vào phòng ăn, tự tay châm trà dọn cơm, ân cần hầu hạ. Hư Trúc từ chối mãi không xong, xem ra nếu không để cho y phục thị, Duyên Căn ắt sẽ gặp họa lớn, đành phải để y làm gì thì làm.

Duyên Căn hỏi nhỏ:

– Sư huynh có muốn uống tí rượu không? Có muốn ăn thịt chó không? Để tiểu tăng đi kiếm cho sư huynh xơi.

Hư Trúc kinh hoảng đáp:

– A Di Đà Phật, tội thay! Tội thay! Ai lại làm thế?

Duyên Căn nháy mắt nói:

– Bao nhiêu tội nghiệt sẽ do tiểu tăng chịu hết. Cứ để mỗ sắp xếp kiếm được cho sư huynh hưởng dụng.

Hư Trúc xua tay: Truyện được copy tại

– Không được! Không được! Nhất định là không thể được.

Duyên Căn cười cầu tài nói:

– Nếu sư huynh hiềm là ở trong chùa ăn chơi không được thỏa thuê, thì mình xuống núi một chuyến, Giới Luật Viện có hỏi đến, tiểu tăng sẽ nói là sai sư huynh đi mua rau cỏ, che dấu mọi việc, không có chuyện gì đâu.

Hư Trúc nghe y càng nói càng đổ đốn, lắc đầu nói:

– Tiểu tăng thành tâm sám hối những chuyện sai quấy trước kia, tuân theo giới luật, không dám vi phạm nữa. Những lời đó sư huynh đừng bao giờ đề cập nữa.

Duyên Căn đáp:

– Dạ!

Y trong bụng đầy vẻ hoài nghi, dường như muốn nói: “Cái thứ sư hổ mang như ngươi lại còn làm bộ làm tịch, không biết còn tính chuyện gì nữa đây?” Thế nhưng y không dám nhiều lời, hầu hạ đồ chay xong, lại mời Hư Trúc đến thiền phòng của mình nằm nghỉ, luôn mấy hôm liền ngày nào Duyên Căn cũng hết sức phục thị, cung kính không còn cách nào hơn được nữa.

Qua ngày thứ ba, hôm ấy Hư Trúc ăn cơm trưa xong, Duyên Căn bưng một bình trà xanh nói:

– Mời sư huynh dùng trà.

Hư Trúc đáp:

– Tiểu tăng là người có tội, sư huynh khách khí như thế, làm sao tiểu tăng dám nhận?

Y đứng lên đưa hai tay ra nhận bình trà. Bỗng nghe tiếng chuông chùa đánh boong boong, liên tục không dứt, ấy là tín hiệu truyền cho toàn thể tăng chúng trong chùa tụ tập. Trừ ngày Phật Đản hay ngày đản sinh của Đạt Ma tổ sư ra, trong chùa xưa nay ít khi nào triệu tập toàn thể tăng chúng. Duyên Căn lấy làm lạ mới nói:

– Phương trượng đánh chuông tụ tập chúng tăng, chúng mình cũng phải lên Đại Hùng Bảo Điện đi thôi.

Hư Trúc đáp:

– Chính thế.

Y cùng với khoảng chục nhà sư ở vườn rau, lật đật chạy lên Đại Hùng Bảo Điện. Chỉ thấy trên điện đã có đến hơn hai trăm tăng nhân, ngoài ra còn vô số người khác đang đi tới. Chỉ trong chốc lát, hơn một nghìn sư sãi trong chùa đã đến điện, chia theo bối phận mà xếp hàng, tuy đông như thế nhưng im phăng phắc, không một tiếng động.

Hư Trúc đứng ở hàng chữ Hư, thấy các vị trưởng bối ai nấy mặt mày trịnh trọng, trong bụng phập phồng, nghĩ thầm: “Không lẽ vì mình phạm giới quá nặng nên phương trượng phải tập hợp tăng chúng, trừng trị mình một phen? Cứ xem tình hình này, chắc là sẽ trục xuất mình ra khỏi môn phái, biết làm sao đây?”

Y còn đang băn khoăn lo lắng, đã nghe ba tiếng chuông, chư tăng đều niệm Phật hiệu:

– Nam mô Thích Ca Như Lai Phật!

Huyền Từ phương trượng và ba vị cao tăng chữ Huyền khác, cùng với bảy tăng nhân, từ trong hậu điện chậm rãi đi ra. Các nhà sư trong điện ai nấy khom lưng hành lễ, Huyền Từ và bảy nhà sư trước hết lễ Phật trong điện, sau đó chia ngôi chủ khách ngồi xuống. Hư Trúc nghển cổ lên nhìn thấy bảy nhà sư kia tuổi không còn trẻ, phục sức không giống người trong bản tự, là những khách tăng từ nơi khác đến, trong đó có một người mũi cao mắt xanh, râu quăn tít, thân hình cực cao, là một vị Hồ tăng. Người ngồi thủ vị ước chừng bảy mươi, thân hình bé nhỏ nhưng hai mắt lấp lánh hữu thần, cung cách thật là oai nghiêm.

Huyền Từ quay sang cao giọng nói với toàn thể các nhà sư chùa Thiếu Lâm:

– Vị này đây là phương trượng của chùa Thanh Lương Ngũ Đài Sơn, tất cả cùng tham kiến.

Mọi người nghe nói thế ai nấy giật mình, hầu hết đều biết Thần Sơn thượng nhân uy danh cực thịnh trong võ lâm, cùng với Huyền Từ đại sư được gọi là Hàng Long, Phục Hổ hai vị La Hán. Cứ riêng võ công mà luận thì dường như Thần Sơn thượng nhân còn cao hơn cả Huyền Từ phương trượng, có điều chùa Thanh Lương tương đối nhỏ hơn, trong võ lâm địa vị kém xa chùa Thiếu Lâm, nên tiếng tăm ông ta không bằng Huyền Từ. Mọi người nghĩ thầm: “Nghe nói Thần Sơn thượng nhân tính tình hết sức cao ngạo, từng nói rằng đã đi tu mà còn dây dưa vào chuyện tục vụ của võ lâm thì không khỏi rơi vào hàng hạ thừa, trước nay không hề lai vãng giao thiệp với bản tự, hôm nay đích thân đến đây, không biết có chuyện gì.” Nghĩ thế nên mọi người cung kính quay về Thần Sơn thượng nhân hành lễ.

Huyền Từ lại đưa ta ra phía sáu nhà sư còn lại, giới thiệu từng người nói:

– Vị này là Quán Tâm đại sư của chùa Đại Tướng Quốc phủ Khai Phong, vị này là Đạo Thanh đại sư của chùa Phổ Độ ở Giang Nam, vị này là Giác Hiền đại sư chùa Đông Lâm ở Lư Sơn, vị này là Dung Trí đại sư chùa Tĩnh Cảnh ở Trường An, vị này là Thần Âm đại sư chùa Thanh Lương ở Ngũ Đài Sơn, là sư đệ của Thần Sơn thượng nhân.

Quán Tâm đại sư bốn người đều xuất phát từ các danh sơn, cổ sát,(39.4) có điều những chùa Đại Tướng Quốc, Phổ Độ trước nay nặng về Phật pháp mà coi nhẹ võ công, những nhà sư này tuy trong võ lâm danh tiếng như cồn nhưng trong các chùa chiền thì tên tuổi không mấy nổi. Chúng tăng chùa Thiếu Lâm khom lưng hành lễ, bọn Quán Tâm đại sư cũng đứng lên đáp lại.

Huyền Từ phương trượng lại chỉ vào nhà sư người Hồ nói:

– Còn vị đại sư đây đến từ thượng quốc nhà Phật Thiên Trúc, pháp danh Triết La Tinh.

Mọi người cùng hành lễ, nhà sư Triết La Tinh kia hoàn lễ rồi nói:

– Chùa Thiếu Lâm lớn quá, bao nhiêu là… sư già, sư vừa vừa, sư bé bé.

Giọng tiếng Hoa của y lơ lớ, những gì sư vừa vừa, sư bé bé thật nghe chẳng đâu vào đâu. Huyền Từ nói:

– Bảy vị đại sư đều là những người hữu đạo đại đức nơi cửa Phật, hôm nay cùng giáng lâm, thực là rạng rỡ cho bản tự nên ta chiêu tập tất cả mọi người đến chào để nghe bảy vị đại sư đây khai đàn thuyết pháp, hoằng dương Phật nghĩa ngõ hầu tăng chúng trong chùa ai ai cũng được ích lợi.

Thần Sơn thượng nhân đáp:

– Không dám.

Ông ta thân hình bé nhỏ nhưng tiếng nói cực lớn, chúng tăng ai nấy kinh hãi, thế nhưng rõ ràng không phải ông ta cố ý gầm thét, cũng không sử vận nội công cố ý dọa người mà chỉ là bình thường trời sinh ra giọng oang oang như thế. Ông ta lại tiếp:

– Thiếu Lâm trang nghiêm bảo sát, tiểu tăng vốn ngưỡng mộ đã lâu, sáu mươi năm trước đã từng đến đây bái sơn cầu giới, nhưng bị cự tuyệt từ ngoài cổng. Sáu mươi năm sau quay trở lại, chùa vẫn như xưa, người không còn cũ, thật quả bùi ngùi.

Mọi người nghe nói thế ai nấy đều chột dạ, giọng lưỡi ông ta xem chừng có ý thù nghịch, không lẽ đến để rửa hờn sinh sự gì chăng?

Huyền Từ nói:

– Thì ra sư huynh năm xưa đã từng xuất gia nơi chùa Thiếu Lâm. Tự viện trên đời đâu đâu cũng cùng một nhà, hôm nay sư huynh chủ trì Thanh Lương tự, phàm đệ tử cửa Phật không ai là không sùng ngưỡng. Năm xưa chùa Thiếu Lâm bỏ qua không tiếp nạp, đắc tội với sư huynh, tiểu tăng cung cẩn tạ lỗi. Thế nhưng nếu như nhân vì chuyện đó mà sư huynh khai mở riêng một cõi trời, hoằng pháp phổ độ, lập đại công đức cho Phật môn thì chuyện năm xưa, há chẳng phải cũng là nhân duyên cho chuyện ngày nay hay sao?

Nói xong hai tay chắp lại, vái một cái thật sâu. Thần Sơn thượng nhân chắp tay đáp lễ nói:

– Tiểu tăng năm xưa đến cầu giới ở quí bảo sát, cũng vì ngưỡng mộ cái tiếng chùa Thiếu Lâm là nơi võ học uyên nguyên, đứng đầu võ lâm, nhưng quan trọng hơn cả là giới luật tinh nghiêm, xử sự công bình, ngay thẳng.

Nói đến đây đột nhiên ông ta đảo mắt, tinh quang tỏa ra bốn bề, ngẩng lên nhìn vào kim tượng Phật tổ, lạnh lùng nói:

– Thế nhưng có biết đâu trên đời lắm khi danh bất phó kỳ thực, nếu biết sớm, tiểu tăng năm xưa nào có đến chùa Thiếu Lâm làm gì?

Hơn nghìn nhà sư trong chùa Thiếu Lâm ai nấy biến sắc, có điều chùa Thiếu Lâm giới luật nghiêm minh, tuy phẫn nộ nhưng không ai dám nói câu nào. Huyền Từ phương trượng hỏi lại:

– Không hiểu sao sư huynh lại nói như thế? Người trên kẻ dưới trong tệ tự nếu có ai làm điều gì không phải xin sư huynh cứ nói rõ ra. Có tội thì phạt mà có lỗi thì sửa, sư huynh một lời mạt sát thanh dự mấy trăm năm qua của chùa Thiếu Lâm, há chẳng thái quá hay sao?

Thần Sơn thượng nhân nói:

– Xin hỏi phương trượng sư huynh, Phật môn tự viện, có phải là phủ nhà quan hay sơn trại đạo tặc không?

Huyền Từ đáp:

– Tiểu tăng không hiểu hàm nghĩa của sư huynh thế nào? Xin một lời ban cho rõ ràng hơn.

Thần Sơn nói:

– Quan phủ bắt người giam cấm, đạo tặc giữ người vòi tiền cũng là sự thường. Thế nhưng chùa Thiếu Lâm đâu phải phủ quan, cũng không phải sơn trại, sao lại nhốt người ngoài, không cho đi? Xin hỏi sư huynh, chùa Thiếu Lâm làm những hành vi cường hung bá đạo như thế thì có còn được gọi là đất lành cửa Phật nữa hay chăng?

Huyền Từ đưa mắt nhìn nhà sư người Hồ Triết La Tinh, trong bụng cũng đã hơi hiểu nguyên do của bảy nhà sư vì sao lại đến Thiếu Lâm Tự, bèn đáp:

– Thượng nhân chỉ trích tệ tự là cường hung bá đạo, bốn chữ đó có hơi nặng đó.

Thần Sơn lại nhìn tượng Phật Như Lai nói:

– Có đức Phật ở trên, vọng ngữ ấy là trọng giới cửa Phật.

Ông ta quay sang nhìn Huyền Từ:

– Thỉnh vấn sư huynh, quí tự có cầm giữ một cao tăng Thiên Trúc hay không? Vị sư đệ của Triết La Tinh sư huynh đây là Ba La Tinh đại sư, có phải bị chùa Thiếu Lâm giữ lại, mấy năm nay không cho rời chùa hay không?

Ngữ khí ông ta gay gắt, lời nói lại dồn ép hậm hực. Huyền Từ quay sang thủ tọa Giới Luật Viện Huyền Tịch đại sư nói:

– Huyền Tịch sư đệ, xin sư đệ nói cho bảy vị cao tăng nguyên do đầu đuôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN