Độc Sủng Vợ Yêu - Chương 58: Trước khi hiến giác mạc: Ân nhân thật sự. (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Độc Sủng Vợ Yêu


Chương 58: Trước khi hiến giác mạc: Ân nhân thật sự. (7)


Vũ Vĩ Phong vừa về tới Uyển Nguyệt, việc đầu tiên anh làm là đi gặp Dạ Tuyết Ninh.

Vũ Vĩ Phong bước vào trong phòng cô, ánh mắt nhu hòa nhìn người đang nằm trên giường, phát hiện Dạ Tuyết Ninh vẫn còn đang ngủ say thì cẩn thận ngồi xuống kế bên cô, giơ tay vuốt ve gò má cô.

Làn da Dạ Tuyết Ninh mềm mại cọ xát vào lòng bàn tay Vũ Vĩ Phong khiến anh sờ một cái lại muốn sờ thêm cái nữa. Bất quá, anh chỉ có thể cố nhịn cảm giác đó lại mà gọi cô thức dậy.

Thấy mi dài Dạ Tuyết Ninh rung nhẹ, Vũ Vĩ Phong vội vàng thu tay về, đặt ở bên cạnh đùi mình, chờ đợi cô mở mắt.

Dạ Tuyết Ninh rất nhanh liền tỉnh dậy, cô chống hai tay xuống giường, vừa mới ngồi dậy liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Có thứ gì đó mềm mại bị cô đè dưới lòng bàn tay, nó giống như, tay của ai đó?

Trong lúc Dạ Tuyết Ninh còn đang miên man suy nghĩ thì bên tai cô nghe thấy tiếng người hít mạnh một ngụm khí kèm theo tiếng rên rỉ khe khẽ. Thanh âm quen thuộc ấy khiến Dạ Tuyết Ninh choàng tỉnh, khẩn trương rụt tay lại.

Xúc cảm trên mu bàn tay chợt biến mất khiến Vũ Vĩ Phong hơi nhíu mày, anh thất vọng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào những ngón tay nhỏ nhắn như búp măng của cô, thật lâu sau đó mới miễn cưỡng đứng dậy, nói: “Ninh Nhi, đói chưa? Chúng ta xuống dưới ăn cơm nào.”

Dạ Tuyết Ninh cúi thấp đầu, mơ hồ thấy hai má cô ửng hồng, nghe anh nói, cô hơi ngẩng đầu, ngập ngừng đứng dậy, bước xuống giường.

Vũ Vĩ Phong nhanh chóng ngồi xuống giúp cô mang dép, sau đó mới chậm rãi dìu cô rời khỏi phòng.

Trong lúc ăn cơm, Dạ Tuyết Ninh có mấy lần ngẩn người, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì. Vũ Vĩ Phong cảm thấy hơi hiếu kì, thế nhưng lại không dám mở miệng hỏi vì sợ Dạ Tuyết Ninh mất hứng. Khó khăn lắm tình cảm của hai người mới tốt lên một chút, anh cũng không muốn vì mình lỡ miệng mà khiến mọi chuyện trở về như trước đây.

Có lẽ có tâm sự nên Dạ Tuyết Ninh ăn rất ít, mà Vũ Vĩ Phong lại muốn cưng chiều cô nên tự nhiên cũng thuận theo cô, anh sai người thu dọn đồ ăn rồi bưng một cốc sữa lên phòng Dạ Tuyết Ninh.

Dù cho quan hệ của hai người đã khá hơn nhiều, nhưng Dạ Tuyết Ninh đối với anh vẫn còn chút xa cách. Anh biết, cô vì cho rằng anh cứu mạng cô nên mới cùng anh nói chuyện, nhưng như vậy với anh vẫn chưa đủ…

Vũ Vĩ Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi, đưa ánh mắt nhìn ra ngoài trời. Sắc trời đã ngả về màu cam, chẳng mấy chốc trời liền tối. Vũ Vĩ Phong chợt nghĩ: Cậu ta, sao rồi nhỉ?

Dạ Tuyết Ninh đối với sự thật về vụ tai nạn xảy ra vào ngày hôm đó hoàn toàn không biết gì.

Ngày hôm sau, cô không thấy Lô Trí Hùng đến thì cho rằng anh bận việc công ty, còn chưa giải quyết xong, đến ngày thứ hai, trong lòng không hiểu sao có chút bất an, tới ngày thứ ba, Dạ Tuyết Ninh rốt cuộc không nhịn được nữa liền gọi điện cho Lô Trí Hùng. Nếu là mọi lần, hễ là điện thoại của cô gọi tới, Lô Trí Hùng đều bắt máy rất nhanh, thế nhưng lúc này đợi mãi vẫn không thấy anh ta chịu nghe điện thoại khiến nỗi bất an trong lòng Dạ Tuyết Ninh càng lúc càng lớn.

Đúng lúc cô cho rằng, Lô Trí Hùng đã xảy ra chuyện gì rồi thì từ trong điện thoại truyền đến tiếng anh ta.

Qua giọng nói, Dạ Tuyết Ninh nhận ra âm thanh của anh ta hơi khàn.

“Trí Hùng, anh vẫn ổn chứ?”

“Anh không sao! Sao vậy? Mấy ngày không gặp, thấy nhớ anh rồi à?”

Dạ Tuyết Ninh vốn còn lo lắng, nghe thấy Lô Trí Hùng cười đùa như vậy cô liền an tâm hơn. Dạ Tuyết Ninh khe khẽ bật cười, nửa đùa nửa thật nói: “Phải rồi, không ngờ lại bị anh đoán trúng.”

Tiếng cười của Lô Trí Hùng lại vang lên trong điện thoại: “Coi như em có tâm.”

Dạ Tuyết Ninh đang định nói: Bởi vì anh luôn đối xử tốt với em, thì lại nghe Lô Trí Hùng nói tiếp, chẳng qua lần này cách anh ta nói chuyện có gì đó rất khác, nhưng khác ở chỗ nào cô lại không sao phát hiện ra.

“Tuyết Ninh, chỉ cần em không sao là tốt rồi.”

“Trí Hùng, anh có chuyện giấu em phải không?” Dạ Tuyết Ninh nhíu chặt chân mày, cảm thấy mình cần phải làm rõ nghi vấn này.

Lô Trí Hùng đột nhiên bật cười: “Em nghĩ nhiều rồi, không nói nữa, mấy ngày nay anh rất bận, khi rảnh lại tới thăm em.” Dứt lời, không đợi cô nói thêm điều gì, anh ta đã cúp máy.

Dạ Tuyết Ninh thoáng ngẩn người, vẫn cứ cảm thấy Lô Trí Hùng không giống bình thường nhưng rồi cô lại tự trấn an mình rằng anh có lẽ thật sự quá bận nên mấy ngày này mới không xuất hiện cũng không gọi điện cho cô. Mà người khiến Dạ Tuyết Ninh phải bận tâm kia, lúc này đang nằm trên giường, xung quanh là một ga màu trắng đơn điệu.

Lô Trí Hùng ngây người nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay. Sắc mặt anh ta nhợt nhạt, màu môi trắng bệch, trên người anh ta là bộ quần áo đặc trưng của bệnh viện. Có thể nói dáng người Lô Trí Hùng vô cùng đẹp, dù mặc trên người một bộ đồ đơn giản như vậy vẫn khiến anh ta thật nổi bật, nếu không phải ống tay trái của chiếc áo bị bỏ quên, không được chủ nhân chủ nó xỏ tay vào.

“Ngày đó cậu ngất đi, cô ấy không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào.” Tiếng đàn ông có từ tính vang lên khắp phòng.

Anh đứng thẳng người bên cạnh giường bệnh, hơi chút đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên đó, ánh mắt mang theo sự ghen tuông nhưng lại bị một tia cảm kích đàn áp đã không còn thấy đâu.

“Vĩ Phong, cầu xin cậu, đừng để cô ấy biết tình trạng của tôi.” Giọng Lô Trí Hùng suy yếu lộ ra ý khẩn cầu.

Trong vài phút ngắn ngủi, trong đầu Vũ Vĩ Phong hiện ra một loạt những hình ảnh hôm xảy ra tai nạn, dù đã qua vài ngày nhưng anh vẫn cảm thấy chân thật như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Lúc đặt chân vào nhà, Tôn Nhữ nói với anh, Lô Trí Hùng đã dẫn Dạ Tuyết Ninh ra ngoài, trong lòng anh vừa tức giận vừa lo lắng, liền lập tức ra lệnh cho Lãm xác định vị trí của cô. Lúc anh chạy tới nơi, không thể không nói anh đã bị cảnh tượng khi đó dọa sợ tới mức nào, cả người anh bủn rủn, trái tim đập tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong đầu như có sấm sét đánh ngang qua, nổ ầm một tiếng, nhưng anh vẫn còn tỉnh táo để ý thức được cô đang gặp nguy hiểm, mà bản thân cần phải chạy tới cứu lấy cô. Bất quá khoảng cách quá xa, anh dù đã cố gắng hết sức, cũng chạy tới không kịp. Ở vào khoảnh khắc đó, thế giới của anh như sụp đổ hoàn toàn nhưng rồi anh nhìn thấy một bóng người từ trong đám đông lao ra thật nhanh, vì chiếc xe tải đang đến rất gần nên đối phương chỉ kịp đẩy cô vào lề đường, còn bản thân… thì lại chạy không kịp.

Chiếc xe gây tai nạn xong liền bỏ trốn. Khi đó anh xô mạnh đám đông chen vào, nhìn thấy Lô Trí Hùng đã bất tỉnh nằm giữa đường, đầu chảy ít máu, có lẽ trong lúc đụng vào đầu xe, anh ta đã kịp xoay người né được một chút, chỉ là, cánh tay trái bị bánh xe nghiến qua, nát bét không còn nhìn ra hình dạng nữa.

Cũng may, sau khi được bác sĩ chuẩn đoán, ngoài những điều trên thì không bị tổn thương nào khác.

Vũ Vĩ Phong lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lô Trí Hùng, thở dài nói: “Được, tôi đáp ứng cậu.”

Vũ Vĩ Phong rất cảm kích vì Lô Trí Hùng đã cứu mạng người con gái anh yêu, nhưng anh cũng không nói cho cậu ta, anh không cho cô biết người thật sự đã cứu cô là ai. Cũng vì lý do đó mà nhiều năm về sau, mỗi lần nhớ lại chuyện này, Vũ Vĩ Phong đều bị Dạ Tuyết Ninh bắt ngủ ở thư phòng.

Lô Trí Hùng yếu ớt mỉm cười: “Cảm ơn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN