Độc Sủng Vợ Yêu
Chương 61:Hiến giác mạc: Dạ Tuyết Ninh bị bắt cóc. (1)
Dạ Tuyết Ninh ngồi không thẳng, đầu hơi cúi thấp, làm mái tóc cô rủ xuống hai bên sườn mặt, những giọt nước tí tách nhỏ xuống chân.
Dạ Tuyết Ninh vừa mới tắm xong, còn chưa kịp sấy khô tóc liền phát hiện có điều không đúng.
Theo lý, sáu giờ sáng Tôn Nhữ phải xuất hiện trước mặt cô nhưng hôm nay đợi mãi mà không thấy. Nếu cô đoán không nhầm thì bây giờ đã bảy giờ rồi. Sẽ không phải hôm nay cô ấy xin nghỉ chứ? Như vậy cũng nên báo cô một tiếng, không phải sao?
Sắc mặt Dạ Tuyết Ninh hơi u ám, có chút không hài lòng về thái độ làm việc của Tôn Nhữ.
Hai năm trở lại đây, Dạ Tuyết Ninh là người rất chú trọng về vấn đề thời gian. Đối với cô, chỉ cần muộn một phút, cho dù là người cô có thiện cảm cũng sẽ làm cô tức giận. Nhưng không thể không nói, không có Tôn Nhữ ở bên cạnh giúp đỡ, cô làm cái gì cũng cảm thấy khó khăn.
Đột nhiên, Dạ Tuyết Ninh thở dài một tiếng, mò mẫm rời khỏi giường. Còn về tóc ướt? Vẫn là thôi đi, nhỡ đâu cô cắm lệch ổ điện, để rồi bị điện giật không phải càng mệt hơn sao?
Ban đầu, Dạ Tuyết Ninh chỉ nghĩ Tôn Nhữ xin nghỉ phép, nhưng từ lúc xuống dưới nhà cũng chưa từng gặp qua quản gia, không biết tại sao, cô càng cảm giác mọi chuyện kì lạ thì trong lòng lại càng thấy bất an, dường như sắp xảy ra chuyện gì đó mà cô không muốn. Thế nhưng, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Dạ Tuyết Ninh chợt lắc đầu ngán ngẩm, chắc là do cô dạo này thường xuyên suy nghĩ nhiều đi.
Dạ Tuyết Ninh giơ tay ra nhận lấy cốc sữa mà khi nãy mình mới yêu cầu từ một người giúp việc trong phòng ăn. Sau khi cô ấy đi khỏi, Dạ Tuyết Ninh đem sữa uống cạn rồi đặt chiếc ly rỗng xuống bàn, tính sẽ ra hoa viên phơi nắng một chút, nhưng lúc đi qua phòng ngủ của quản gia, bước chân của cô bị cuộc nói chuyện bên trong níu lại, ánh mắt dần dần dại ra. Cho rằng mình nghe nhầm, Dạ Tuyết Ninh xoay người, áp tai lên cánh cửa.
“Thiếu gia thật sự muốn làm vậy sao?”
Đôi mày xinh đẹp của Dạ Tuyết Ninh hơi nhíu lại. Tiếng nói này… Hóa ra hôm nay Tôn Nhữ vẫn đi làm bình thường!
Dạ Tuyết Ninh đã nghĩ, lần tới gặp Tôn Nhữ, sẽ trách phạt cô ấy một chút vì tội thất trách trong công việc, nhưng ý nghĩ ấy chỉ vừa mới nhem nhói thì đã bị tiếng nói của quản gia dập tắt. Dạ Tuyết Ninh cảm thấy trời như đột nhiên nổi sấm, từ trên đỉnh đầu cô đánh xuống. Dạ Tuyết Ninh đứng lặng người, kinh ngạc đến đau đớn. Rốt cuộc thì cô vừa nghe được cái gì vậy?
Quản gia nói: “Đối với thiếu gia, Dạ tiểu thư chính là sinh mệnh. Chỉ cần có lợi cho cô ấy, ngay cả tính mạng mình cậu ấy còn không màng càng huống chi chỉ đổi cho cô ấy một đôi giác mạc…”
“Uỳnh.”
Quản gia mới nói được một nửa thì bị tiếng động bên ngoài cắt ngang. Bà nhíu chặt hai đầu lông mày, ý nghĩ đầu tiên là có người nghe lén.
Quản gia hơi liếc mắt sang Tôn Nhữ, sau đó thì đi ra mở cửa. Bà buồn bực nhìn bên ngoài phòng trống không.
Người vừa rồi là ai? Tại sao lại muốn nghe lén bọn họ nói chuyện?
“Quản gia, bà có phát hiện ra ai không?” Tôn Nhữ vẻ mặt lo lắng đứng sau lưng quản gia.
Quản gia khẽ lắc đầu, bà suy nghĩ một lát rồi quay sang nói với Tôn Nhữ: “Cô trước trở về phòng chăm sóc Dạ tiểu thư đi. Nhớ, tuyệt đối không được để cô ấy biết chuyện của thiếu gia. Sau mười giờ thì cô tìm một lý do dẫn cô ấy tới bệnh viện An Hòa, bác sĩ Cố sẽ giúp cô ấy phẫu thuật ghép giác mạc.”
Quản gia đã từng nghĩ sẽ nói cho Dạ Tuyết Ninh biết ý định của Vũ Vĩ Phong, sau đó cầu xin cô đi khuyên nhủ anh. Nhưng thấy Vũ Vĩ Phong kiên trì với quyết định của mình như vậy, bà liền hết cách, đành phải đồng ý giúp anh giấu giếm mọi chuyện.
Tôn Nhữ đi khỏi, quản gia lại bắt đầu suy nghĩ làm sao để bắt được người vừa rồi nghe lén kia. Thế nhưng, bà còn chưa kịp tìm được kẻ tình nghi thì Tôn Nhữ đã lại lần nữa xuất hiện trước mặt bà. Trên mặt cô ấy nhễ nhại mồ hôi, miệng hơi hé mở, không ngừng thở dốc, nói:
“Dạ tiểu thư, cô ấy, mất tích rồi.”
Mà cái người đang khiến Uyển Nguyệt lúc này gà bay chó nhảy đã trèo lên một chiếc tắc xi vừa mới bắt được.
Dạ Tuyết Ninh hai tay bấu chặt lưng ghế phía trước, vẻ mặt cô khẩn trương, ngay cả lời nói cũng để lộ sự gấp gáp.
“Bác tài, tới bệnh viện An Hòa, làm ơn nhanh giùm.”
Vừa rồi cô chạy ra cổng, tuy có bảo vệ ngăn lại nhưng nghe cô nói, Vũ Vĩ Phong đứng ở cuối con đường đang đợi cô, bảo vệ liền cho cô qua, mặc dù họ có nói muốn đưa cô ra tới đó nhưng Dạ Tuyết Ninh sống chết từ chối. Cũng may con đường này rất ngắn, còn ngắn hơn từ cổng vào trong biệt thự của Vũ Vĩ Phong nên cô mới vừa nói mấy câu, bọn họ liền thỏa hiệp.
Dạ Tuyết Ninh men theo tường đi tới cuối con đường thì vội vàng rẽ vào khúc cua. Cô thở phào nhẹ nhõm vì thoát khỏi một loạt những ánh mắt của đám người ở sau lưng, ngay tại lúc cô muốn lấy điện thoại trong túi áo ra gọi tắc xi thì bên tai có tiếng nói, nghe âm thanh thì đây là một cậu thanh niên trẻ tuổi, vừa khóe còn là một bác tài.
Người thanh niên cầm chặt vô lăng kia đội chiếc mũ lưỡi chai màu xám tro, mặt bịt chiếc khẩu trang dày. Nghe tiếng cô, vành mắt anh ta hơi cong lên, cười nói: “Rất nhanh thôi hai người sẽ gặp nhau.”
Bệnh viện An Hòa.
Mới chỉ hơn tám giờ, Vũ Vĩ Phong đã nằm sẵn trên bàn mổ, ánh mắt mong chờ luôn dính chặt trên người Cố Tây Thành khiến anh ta vô cùng không được tự nhiên. Cố Tây Thành hết cách thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Vũ Vĩ Phong:
“Tôi nói này Vũ thiếu gia, người ta vào phòng phẫu thuật, không phải vẻ mặt sợ hãi thì cũng là hồi hộp, nào có ai như anh, cứ như hận không thể bắt tôi móc mắt anh ra ngay lập tức vậy.”
Cũng thật kì lạ, Vũ Vĩ Phong nghe vậy không tức giận cũng không xấu hổ mà còn rất vui vẻ nói: “Vậy có thể hay không bắt đầu ngay lập tức?”
Cố Tây Thành giơ tay vuốt mặt, đang định nói gì đó thì nghe thấy âm thanh điện thoại của Vũ Vĩ Phong vang lên, anh ta vội vàng đi tới trước tủ đựng đồ cầm lấy điện thoại đưa cho Vũ Vĩ Phong, lời muốn nói ra cũng lập tức sửa thành: “Anh trước nghe điện thoại đi.”
Vũ Vĩ Phong thất vọng nhìn về phía Cố Tây Thành, sau đó rất không hài lòng nhìn chiếc điện thoại trong tay anh ta, một lúc sau mới nhận lấy, áp điện thoại vào một bên tai: “Chuyện gì?”
“Thiếu gia, Dạ tiểu thư mất tích rồi.”
“Bà nói cái gì?” Vũ Vĩ Phong đột nhiên ngồi dậy khỏi bàn phẫu thuật, tức giận gầm lên, âm thanh của anh rất to, dọa đến Cố Tây Thành ở bên kia thoáng giật mình.
“Sai người tìm thật kĩ xung quanh Uyển Nguyệt cho tôi.” Nói xong Vũ Vĩ Phong liền cúp máy.
Trong lòng chợt chạy dọc một nỗi bất an, Vũ Vĩ Phong liền cảm thấy hoảng sợ. Anh siết chặt nắm tay, sắc mặt nặng nề, vừa muốn chạy ra ngoài tìm cô thì điện thoại trong tay anh lại lần nữa rung lên.
Có lẽ cảm xúc đã bị cơn lo lắng đánh úp, Vũ Vĩ Phong tức giận liếc qua màn hình điện thoại trong tay, vừa muốn ném mạnh nó đi thì lại nhìn thấy cái tên người gọi đến.
Đồng tử Vũ Vĩ Phong mở lớn, anh kích động để nó trước mặt, vội vàng ấn vào nút nghe. Bất quá lúc bên tai truyền tới tiếng nói của đàn ông, anh sững sờ, sau đó mày kiếm nhíu chặt, giận dữ gào lên: “Mày là ai? Tại sao lại cầm máy của cô ấy?”
Tiếng cười thật thấp từ điện thoại phát ra đi cùng với âm thanh tiếng xe cộ: “Vũ tổng chớ giận, trước bình tĩnh nghe tôi nói đã. Dạ tiểu thư hiện đang làm khách ở chỗ của tôi, hiện tôi muốn Vũ tổng ghé qua đây một chuyến đón cô ấy về.”
Vũ Vĩ Phong đấm mạnh xuống bàn phẫu thuật, trong miệng tràn ra một loạt những từ ngữ thô lỗ: “Shit, mày rốt cuộc là ai? Tại sao lại ở cùng cô ấy?”
“Ha ha, ngài đã muốn biết như vậy thì tới rồi tôi nói cho ngài biết, tuy nhiên, nếu ngài không tới, tôi không dám bảo toàn tính mạng của người phụ nữ này đâu.”
Ý của đối phương có phải là, hắn đã bắt cóc Ninh Nhi rồi?
Vũ Vĩ Phong cơ hồ giận đến phát điên, anh giơ chân đá mạnh về phía trước, chiếc bàn phẫu thuật bị sức lực của anh làm rung mạnh, chuyển dịch ra khỏi vị trí ban đầu. Hai mắt anh đỏ hoe, sắc mặt sa sầm.
“Không được làm hại cô ấy, tôi lập tức sẽ tới, mau gửi địa chỉ qua đây.”
“Ha ha, Vũ tổng thật biết đùa, vị trí thì không có, nhưng nếu năm ngày sau ngài còn chưa tới, vậy thì cô gái này xong rồi đó, ha ha… Tút… Tút…”
Điện thoại đột nhiên mất kết nối càng làm ngọn lửa trong lòng Vũ Vĩ Phong cháy to hơn. Anh nghiến chặt hàm răng, từ chỗ Cố Tây Thành đứng cũng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng ken két.
Trên trán Vũ Vĩ Phong cuồn cuộn nổi lên gân xanh, sắc mặt lại u ám, nhìn qua trông vô cùng đáng sợ.
Không nghe thấy tiếng đối phương nữa, Vũ Vĩ Phong gấp gáp gọi lại, nhưng lần nào cũng không có người bắt máy.
“Chết tiệt!”
“Bộp.”
Điện thoại bị Vũ Vĩ Phong ném mạnh vào tường, khi rơi xuống thì đã vỡ nát từng mảnh.
Anh ngồi thụp xuống đất, hai tay vo mái tóc khiến chúng rối loạn, từ cổ họng anh truyền ra một tiếng “a” thật dài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!