Độc Sủng Vợ Yêu
Chương 67 :Hiến giác mạc: Dạ Tuyết Ninh bị bắt cóc. (7)
“Hắc Dực?”
Người đàn ông tên Hắc Dực kia lạnh lùng liếc Mạc Vĩnh Lam, đôi mắt anh ta sắc bén như một con chim ưng. Ngay lúc ánh mắt chạm tới đôi đồng tử sâu như giếng nước, cô ta liền rùng mình.
Vẻ mặt Mạc Vĩnh Lam tràn ngập sự sợ hãi, cô ta rối rắm thu chân về, sau đó lùi qua một bên. Trong khi thực hiện tất cả những hành động trên, mắt cô ta đều không rời khỏi người Hắc Dực.
Tên đầu trọc luôn đứng ở ngoài cửa nãy giờ đột nhiên mở mắt nhìn Mạc Vĩnh Lam, khóe môi hắn nhếch lên cười mỉa mai.
“Tại sao người đàn bà đó lại ở đây?” Kẻ lên tiếng chính là người lúc trước đã cùng tên đầu trọc nói chuyện khi Dạ Tuyết Ninh chưa tỉnh. Trên mặt hắn có một vết sẹo nên người ta gọi hắn là mặt sẹo. Vừa bước vào cửa, trông thấy Mạc Vĩnh Lam, mặt hắn ta liền nhăn nhó, dường như đối với Mạc Vĩnh Lam chán ghét vô cùng.
Lúc đầu cô ta được đưa về đây, quần áo trên người đều rách nát. Về sau đi theo đại ca của hắn, cuộc sống mới tốt lên. Để tỏ thành ý hợp tác, đại ca hắn đối với cô ta khá hòa nhã, biết cô ta ở sau lưng mình ra oai với bọn đàn em cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng cô ta thật không biết điều, đem vị trí của bản thân sánh ngang với đại ca của hắn, mặc cho đại ca hắn nhắc nhở nhiều lần vẫn ra tay với Dạ Tuyết Ninh vì tự cho rằng thời cơ đã tới, đặc biệt là chuyện gần đây nhất, cô ta thuê người tông chết Dạ Tuyết Ninh. Chuyện không thành đã đành, còn để bản thân bị người của Phong Thành bang bắt được, hại đại ca của hắn phải đi cứu cô ta về. Sau lần đó được đại ca hắn “dạy bảo tận tình” cô ta mới chịu yên phận lại, cũng từ đó đối với đại ca của hắn tỏ ra sợ hãi, tuy nhiên đối với bọn hắn thì vẫn rất vênh váo, cũng chính vì cô ta như vậy mới khiến hắn ghét cay ghét đắng.
Vì sợ Mạc Vĩnh Lam làm hại đứa bé trong bụng Dạ Tuyết Ninh, đại ca của hắn cố ý không cho bọn họ gặp nhau, không ngờ cô ta lại lén lút chạy tới đây. Dạ Tuyết Ninh và đứa bé trong bụng cô ấy là công cụ để đại ca hắn ra điều kiện với Vũ Vĩ Phong, suýt chút nữa đã bị cô ta làm hỏng việc rồi.
Mặt sẹo đang chằn chọc nhìn Mạc Vĩnh Lam thì bất ngờ bị Hắc Dực chỉ đích danh.
“Mặt sẹo, ném cô ta về phòng!” Ngữ khí của Hắc Dực không mang chút cảm xúc nào, lạnh lẽo như biểu cảm trên gương mặt anh ta vậy.
Mặt sẹo nghe Hắc Dực đè giọng khi nói từ “ném”, hắn ta liền biết đại ca mình nhất định đang rất tức giận, mà Mạc Vĩnh Lam tự ý đi gặp Dạ Tuyết Ninh cũng sẽ bị đại ca “dạy bảo” một trận.
Khóe môi mặt sẹo giương cao, nhìn bộ dạng sợ sệt của Mạc Vĩnh Lam mà cười đểu. Có lẽ từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn ta thực hiện mệnh lệnh của Hắc Dực nhanh nhất.
Mặt sẹo bước tới chỗ Mạc Vĩnh Lam, cố ý dùng lực bẻ ngược hai tay cô ta ra phía sau khiến cô ta bị đau kêu lên, sau đó vừa du vừa đẩy Mạc Vĩnh Lam ra ngoài.
Tên đầu trọc vẫn đứng dưa lưng vào cửa, nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra mà không nói một lời nào.
Dạ Tuyết Ninh đã nghe thấy tất cả mọi chuyện. Qua ngữ khí, cô có thể đoán được người vừa mới đến kia chính là Hắc Dực, chỉ là cô không ngờ tới, anh ta cùng Mạc Vĩnh Lam lại quen biết. Lúc này cô đột nhiên nghĩ, có khi nào Mạc Vĩnh Lam cũng tham gia vào vụ bắt cóc này?
“Cô không có thắc mắc gì sao?” Hắc Dực lôi chiếc ghế từ một góc nhà kho ra đặt xuống trước mặt Dạ Tuyết Ninh, vừa ngồi xuống anh ta vừa nói.
Dạ Tuyết Ninh từ từ xoay người lại. Không hiểu sao cô có cảm giác, anh ta không giống với mọi ngày.
“Trên mặt và cánh tay của Mạc Vĩnh Lam, thật sự giống như những gì cô ta nói sao?” Dạ Tuyết Ninh nói lời này, cô chỉ muốn xác định, Vũ Vĩ Phong có phải thật sự vì cô mà đã làm như vậy hay không?
Ánh mắt Hắc Dực nhìn cô đầy ẩn ý. Đột nhiên, anh ta bật cười, sảng khoái nói: “Phải. Sao? Thấy cô ta đáng thương à?”
Dạ Tuyết Ninh không trả lời ngay, cô cắn cắn môi, do dự lên tiếng: “Có phải, anh muốn giúp cô ta báo thù, nên mới bắt cóc tôi?”
Vốn đang cười, nghe thấy câu hỏi của Dạ Tuyết Ninh, nét mặt anh ta liền sa sầm: “Không phải!”
Dạ Tuyết Ninh vừa muốn hỏi tại sao thì chợt nghe được anh ta nói tiếp.
“Tôi bắt cóc cô, muốn Vũ Vĩ Phong trả giá, là vì cha của tôi.” Nói tới đây, anh ta cúi đầu nhìn Dạ Tuyết Ninh rồi tiếp tục: “Cha của tôi là người đứng đầu Hắc Xà bang, nhiều năm về trước đã bị Vũ Vĩ Phong đuổi cùng giết tận. Tôi không có mẹ, chỉ có một người cha này, nên khi mất ông, tôi đã rất hận Vũ Vĩ Phong, hận không thể giết chết hắn ngay lập tức.”
Dạ Tuyết Ninh kinh hãi nhưng rồi cô cố gắng bình tĩnh lại, cô có thể cảm nhận được tình yêu của Hắc Dực đối với cha anh ta qua giọng nói. Tuy rằng, cô thấy Hắc Dực đáng thương nhưng mà cô tin rằng, Vũ Vĩ Phong làm vậy nhất định là có lý do của mình.
“Thực ra, người đàn ông của cô không hề làm sai, là cha tôi truy sát hắn không thành mới bị hắn truy sát ngược lại. Dù là thế, tôi vẫn hận hắn ta.”
Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của Dạ Tuyết Ninh, anh ta lần nữa bật cười: “Sẽ không phải cô không biết, Vũ Vĩ Phong là thủ lĩnh của Phong Thành bang, một bang thuộc hắc đạo chứ?”
Dạ Tuyết Ninh sững sờ, cô cắn chặt môi, nhìn ngoài mặt thì có vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng đang rối như tơ vò.
Dạ Tuyết Ninh nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Vĩ Phong sử dụng súng, khi đó cô đã biết anh không chỉ đơn giản là tổng tài của một tập đoàn, hóa ra anh còn có một phân phận khác như vậy, hơn nữa còn từng làm qua rất nhiều việc trái pháp luật. Nhưng điều Dạ Tuyết Ninh thật sự để ý là Vũ Vĩ Phong đã giết cha của Hắc Dực, nếu anh ta lấy cô để uy hiếp Vĩ Phong, bắt anh phải làm theo điều anh ta muốn, vậy không phải sẽ rất thảm sao?
Hắc Dực từng nói qua, hắn ta muốn Vũ Vĩ Phong tới đây trước ngày thứ năm. Mấy ngày nay, Dạ Tuyết Ninh vẫn luôn cho rằng Hắc Dực bắt cóc cô là vì tiền. Mắt cô không thể thấy đường, càng đừng nói đến việc chạy trốn, cô nghĩ, chút tiền này đối với Vũ Vĩ Phong hẳn không là gì nên vẫn luôn an phận đợi tới khi Vũ Vĩ Phong đem tiền đến cứu cô, tới hôm nay cô mới biết, cô nhầm rồi. Chưa bao giờ cô khao khát được rời khỏi nơi đây như lúc này.
Dạ Tuyết Ninh ngẩng đầu lên vì cô biết Hắc Dực đang ở trước mặt, giọng cô run rẩy, nói: “Phải như thế nào, anh mới chịu thả tôi ra.”
Hắc Dực ngồi vắt chéo hai chân, cúi đầu hờ hững nhìn Dạ Tuyết Ninh: “Chờ Vũ Vĩ Phong tới, cô liền biết.”
“Đại ca, hắn tới rồi.” Hắc Dực vừa dứt lời, tên đầu trọc đang đứng dựa lưng ở ngoài cửa chợt lên tiếng. Hóa ra, nãy giờ hắn đứng ở đó là để đợi Vũ Vĩ Phong xuất hiện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!