Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Trước là tiểu nhân, sau là quân tử


Chương 10


Chương 10:  Bể tắmsuối nước nóng

 

Lúc đó, Tô Thích gọiđiện tới, Ngụy Nhất nhận máy, vừa kịp nói một tiếng anh thì chiếc điện thoạitrong tay đã bị anh chàng ngồi bên cạnh giật mất.

Trâu Tướng Quân cũngchẳng buồn liếc mắt nhìn, thẳng thừng tắt máy, ném di động của cô sang một bên.Ngụy Nhất không bằng lòng, định mở lời phản kháng thì bị Trâu Tướng Quân trợnmắt lườm, liền sợ co rúm người lại, nuốt những lời vừa định nói ngược vào trongbụng, không dám mạo phạm thêm lần nào nữa.

Nuốt vài miếng nước bọt,Ngụy Nhất nổi một cách đáng thương: “À,..ờ… Tô… Tô… Tô Thích sẽ đi tìmtôi đấy”.

Ngụy Nhất dù có đần độnthế nào đi nữa thì cũng hiểu rằng hai từ anh Tô là cấm kỵ trước mặt anh chàngnày, vì vậy cô đâu dám nói.

Trâu Tướng Quân im lặngmột lát, lôi điện thoại dị động của mình ra: “Trích Tiên, anh đưa Ngụy Nhất đitrước. Nếu người họ Tô đó đến thì em ngồi xe của anh ta, còn giả như anh takhông đến, em tự lái xe đi đi. Hai người không muốn đến cũng được”, nóixong cúp máy luôn.

Ngụy Nhất trợn mắt hámiệng ngạc nhiên, khi biết chiếc xe này đang trên đường tới sơn trang Cửu Hoa,cô mới yên tâm hơn chút. Ngụy Nhất nghĩ, Tô Thích nhất định sẽ tới tìm mình.Vậy là cô lôi chiếc MP3 trong ba lô ra, đeo tai nghe, quay mặt ra ngoài ngắmcảnh vật đang lướt qua trên đường, không nói gì nữa.

Nửa tiếng đi đường phố,một tiếng trên đường cao tốc, khi đến được địa điểm cần đến, Ngụy Nhất đã ngoẹođầu ngoẹo cổ ngủ say tít trên ghế rồi.

Xe chạy lúc nào cũngtròng trành nên ngủ mà chẳng ngon giấc. Nghĩ lại, giấc mộng tuyệt vời đó quảnhiên là không thể giống như cây dương liễu được chăm sóc chu đáo được. Lúcnày, khi không yêu cầu, Tô Thích lại tự nhiên bước vào giấc mơ của Ngụy Nhất.Trong mơ, cô và Tô Thích là bạn học, hai người lớn lên bên nhau, cùng đi họcnhư đôi bạn thanh mai trúc mã. Đang là giờ học âm nhạc, Tô Thích nói thầy giáodạy không hay, chi bằng để anh hát cho em nghe. Tô Thích liền cất tiếng hát,anh hát rất giống với chất giọng của Trương Học Hữu ¹, thật tuyệt vời biết bao.

Trâu Tướng Quân khôngbiết Ngụy Nhất vẫn đang nằm mơ, anh dừng xe lại, hét lên hai tiếng nhưng khôngcó tiếng trả lời. Quay mặt sang, thấy cô bé đang ngủ ngon lành, anh liền đưatay giật tai nghe của Ngụy Nhất, hét lớn: “Đồ ngốc, tỉnh dậy”, nhưng ngữ khílại có phần dịu dàng hơn đôi chút.

Ngụy Nhất mơ màng tỉnhdậy.

Bộ dạng ngái ngủ của côtrông thật đáng yêu, khuôn mặt trắng nõn đỏ hồng, đôi mắt ngờ nghệch không cóchút để phòng, ánh mắt rệu rã nhìn chàng trai trước mặt, rồi lại dụi dụi mắt,lẩm bẩm: “Tan học rồi à?”.

Trâu Tướng Quân khôngnhịn được cười, lúc này, nhìn lại Ngụy Nhất một chút, cô ấy chỉ là một cô bémới tròn mười tám tuổi, còn đang coi chuyện học hành là chủ đạo, chưa va chạmnhiều với những chuyện trong xã hội, chất phác thật thà. Anh bất giác trào dângcảm giác yêu thương, sau đó lại giở giọng trêu đùa:

“Ai nói tan học rồi?Chuông vào lớp mới vang lên được mười phút! Mời sinh viên Ngụy Nhất trả lời câuhỏi tôi vừa đưa ra!”

Ngụy Nhất bây giờ đãhoàn toàn tỉnh táo, thấy giâc mơ đẹp của mình bị Trâu Tướng Quân chú giải lungtung, cảm giác rất không vui, lại vênh mặt lên không thèm để ý tới anh ta, lặnglẽ mở cửa xe đi ra ngoài. Khuôn mặt đang rạo rực của Trâu Tướng Quân gặp ngayphải chiêu quay người lạnh nhạt cũng trở nên bối rối.

Ngụy Nhất vừa xuống xe,đã đứng ngay trước cổng khu nghỉ dưỡng sơn trang Cửu Hoa ở ngoại thành. Cảmgiác đầu tiên chính là bầu không khí vô cùng trong lành, tươi mới.

Không khí ở thành phố Brất khô hanh, lạnh lẽo, mấy năm gần đây bão cát lại càng dữ dội, đặc biệt làvào mùa xuân. Chỉ cần nửa ngày ra khỏi nhà, khi về, hai lỗ mũi đã chứa đầy cátbụi. Thật hiếm khi được đứng ở một nơi có bầu không khí tươi mới, trong lànhnhư thế này, Ngụy Nhât trấn tĩnh lại, tham lam hít một hơi thật sâu, đôi mắtlong lanh như nước mùa thu, hai má đỏ hồng như cánh hoa đào. Những động tác nhỏnhặt như hếch hếch mũi, nheo nheo mắt ấy đều không qua nổi ánh mắt của TrâuTướng Quân, anh vẫn cảm thấy ấm ức trong lòng.

Sơn trang được đặt tênlà Cửu Hoa, là khách sạn nghỉ dưỡng đẳng cấp năm sao. Nơi đây nổi tiếng vớisuối nước nóng, nước suối ngọt mát, màu nước vàng nhạt, trong suốt. Sơn trangnằm ở ngoại thành, kín đáo mà khiêm nhường, bốn bề là núi, cây cối xanh tươi,phong cảnh diễm lệ, thướt tha đầy mê hoặc. Mây mù bao phủ lưng chừng núi, xa xavọng lại tiếng nước suối róc rách. Ngay trước cổng chính, một tảng đá lớn sừngsững đón chào, hai chữ Cửu Hoa khổng lồ mạ vàng sáng chói được khảm trên mặtđá, mang đầy khí thế mạnh mẽ. Phía dưới, bên phải có một hàng chữ nhỏ hơn,thuyết minh về bút tích của người đề từ. Ngụy Nhất tiến lại gần một chút, sữngngười lại khi nhìn thấy dòng tên của người đó – Trâu Thần Hoa.

”Hai chữ Cửu Hoa này làdo ông nội tôi đích thân đề năm ông tròn tám mươi tuổi đấy, thế nào, sức vóccủa đại lão gia cũng không tồi đấy chứ?”, Trâu Tướng Quân tỏ vẻ rất đắc ý.

Ngụy Nhất liếc mắt nhìnTrâu Tướng Quân một cái, lắc đầu nói: “Quả là đời sau kém hơn đời trước”.

Trâu Tướng Quân đangtrong lúc phấn khởi nên không đôi co với cô, hứng thú hỏi: “Cô cảm thấy nơi đâythế nào?”.

“Rất đẹp đấy chứ!”, NgụyNhất trả lời theo đúng sự thật.

Nhìn về phía xa, bãi đậuxe ngoài trời rộng rãi, cộng thêm cả chiếc Volk­swa­gen mà họ đi tới cũng chỉvẻn vẹn bốn chiếc xe! Vậy là cô lại thành thật nói, “Chỉ có điều công việc kinhdoanh không được thuận lợi lắm”.

“Bọn tôi đã bao trọn khunày rồi”, Trâu Tướng Quân khẽ cười.

Ngụy Nhất lườm anh tamột cái, cảm giác tốt đẹp như lạc vào tiên cảnh ban nãy trong chốc lát đã bịngười đàn ông toàn thân bốc mùi này hủy hoại mất. Cô rủa thầm: Phần tử hủ bại!

Trâu Tướng Quân biết côlại ngầm phản kháng nên không truy hỏi và kéo tay cô bước vào bên trong.

“Tôi có thể tự đi được”,Ngụy Nhất bắt đầu cảm thấy ngại ngùng, vùng vằng muốn thoát khỏi tay anh ta.

Sắc mặt của Trâu TướngQuân tối sầm lại, cố chịu đựng một chút rồi để cô tự do, một mình đi lên trước.

Ngụy Nhất đi theo anhđến sảnh đón tiếp, đội ngũ nhân viên đồng phục chỉnh tề đứng xếp thành hai hàngthấy họ bước vào, ai nấy đều lập tức cúi người xuống chín mươi độ theo đúngtiêu chuẩn, giọng nói to rõ ràng, đồng thanh hô lớn: “Kính chào Chủ tịch Trâu,kính chào tiểu thư Ngụy”.

Ngụy Nhất ngạc nhiên,không ngờ họ lại phục vụ chu đáo như vậy, ngay cả tên họ của khách hàng cũngnắm rất rõ. Ngụy Nhất bản tính lương thiện, không quen với việc được ca tụngmột cách sang trọng như vậy, vội vàng gật đầu đáp lễ: “Chào các bạn, chào mọingười”.

Trâu Tướng Quân trợntròn mắt, chỉ dùng một cái ngoắc tay đã tóm gọn được ba lô sau lưng Ngụy Nhất,lôi cả người cô lên ngang hàng với mình, nghiến răng nói: “Sinh viên họ Ngụyquả là một học sinh ngoan ngoãn, rất văn minh lịch sự đấy nhỉ! Cô muốn phá tanhết uy tín và thể diện của tôi hả!”.

Ngụy Nhất bị Trâu TướngQuân nhấc bổng lên, hai chân dường như không chạm đất, bắt đầu tức giận taychân quẫy đạp loạn xạ: “Buông tôi ra! Buông tôi ra! Anh là đồ lưu manh!”.

“Đừng có cử động lungtung!”, Trâu Tướng Quân dùng bàn tay bên kia khóa chặt Ngụy Nhất lại.

Đúng lúc đó, một tốp namnữ trẻ trung bước tới.

“Tướng Quân có nhã hứngquá nhỉ!” Là Vĩ và những chàng trai cùng chơi bài mạt chược lần trước. Nhưng đámcon gái đang uốn éo lơi lả bên cạnh họ kia phần lớn đã được thay mới. Mặc dùkhông phải là những cô gái lần trước, nhưng ánh mắt khi nhìn thấy Ngụy Nhất lạihoàn toàn giống nhau: ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là khinh thường.

“Thay đổi khẩu vị rồi à?Cô em này rất có cá tính đấy chứ, trước mặt mọi người lại ngang nhiên giànhgiật với Trâu thiếu gia…”, Vĩ còn chưa nói hết câu, chợt chột dạ: Cô gái nàysao càng nhìn càng thấy quen thế nhỉ?

Trâu Tướng Quân khôngthay đổi sắc mặt buông Ngụy Nhất ra, sau đó khẽ nhún vai, thái độ lạnh lùng,yết hầu nổi rõ.

Ngụy Nhất thầm nghĩ, kẻđịch mạnh, ta thì yếu, thực lực mong manh nên không dám hành động bừa bãi nữa,vội vàng đứng yên.

Mọi người tiến lại gần,nhìn kỹ một chút, các chàng trai ở đó đều nhận ra đây chính là cô gái lần trướcđã chơi mạt chược thay Tô Thích, khi thua rồi lại móc tiền túi của mình ra đểtrả. Chàng trai có tên là An Dương chỉ tay vào Ngụy Nhất: “Cô gái này, côgái này có phải là lần trước…

Trâu Tướng Quân phủiphủi chỗ quần áo ban nãy bị Ngụy Nhất làm bẩn, nói né tránh: “Cô ấy là em gáicủa Ngụy Trích Tiên”.

Mọi người đều biết mốiquan hệ giữa hai nhà Trâu – Ngụy, mặc dù rất đỗi nghi ngờ nhưng thấy bộ dạngthản nhiên của Trâu Tướng Quân, họ lại cảm thấy mình như kẻ lấy dạ tiểu nhân đolòng quân tử vậy.

Vĩ bước lên phía trướchỏi: “Trích Tiên đâu? Chẳng phải hôm qua đã nói là sẽ đưa cô ấy cùng tới sao?”.

“Cô ấy sẽ tới sau”, TrâuTướng Quân trả lời thấu đáo như kiểu Ngụy Trích Tiên vì có việc riêng nên khôngkịp đi cùng, chứ không phải vì Trâu Tướng Quân phóng xe đi trước mà bỏ rơi côây vậy.

“Tiểu nhân!”, Ngụy Nhấtlàm khẩu hình, nói không thành tiếng, ngoảnh mặt sang một bên.

Vĩ đi tới trước mặt NgụyNhất, nói: “Vậy thì đi thôi, thời tiết lạnh thế này, cả bọn phải đứng ở đây đợilàm gì! Nhất Nhất, mấy chị gái này sẽ chuẩn bị cho em một bộ đồ bơi. Em đi thayquần áo đi, anh Tô của em chắc cũng sắp đến rồi”.

Trong đám người đó, NgụyNhất thân thiết với Vĩ hơn cả, nghe Vĩ gọi tên mình, cô mỉm cười rồi đi đến gầnanh ta.

Trâu Tướng Quân không hềbỏ qua chi tiết nhỏ nhặt đó, trong lòng hơi tức giận nhưng sắc mặt lại không hềbiến đổi. “Không cần! Giám đốc Thái, đem bộ đồ bơi đó ra đây”.

“Vâng, thưa Chủtịch Trâu”, vị giám đốc được gọi đích danh vội vàng đem bộ đồ bơi màu hồng phấnmới tinh đã được chuẩn bị sẵn từ trước lên.

Tất cả mọi người, trừNgụy Nhất ra, ai nấy đều trợn mắt ngây người ra ngạc nhiên.

Ngụy Nhất trầm trồ, dịchvụ ở suối nước nóng đẳng cấp năm sao này quả thực rất chu đáo, ngay cả quần áobơi cũng mang tới tận tay cho từng người. Nhưng cô lại không biết, ngoài mìnhra, không ai có được đặc quyền như vậy. Hơn nữa, câu mà Trâu Tướng Quân nói vớiGiám đốc Thái có nghĩa là bộ đồ bơi kia đã được chuẩn bị sẵn cho Ngụy Nhất từtrước rồi. Đám con trai trong lòng băn khoăn suy nghĩ, tụi con gái ngoài mặt lộrõ vẻ ghen tị.

Chỉ mình Ngụy Nhất làhoàn toàn không biết gì, vẫn chăm chú ngắm nghía kiểu dáng bộ đồ bơi.

Bước vào phòng thay đồrộng lớn, các cô gái cao quý kia không để ý tới Ngụy Nhất, chẳng biết cô ấy điđâu nữa. Ngụy Nhất bản tính bảo thủ, không thể chấp nhận kiểu biki­ni ba mảnh.Thấy bộ đồ bơi mà khách sạn chuẩn bị sẵn cho mình liền một mảnh, có hai dây đeoqua vai, rất kín đáo, không để lộ quá nhiều, mặc vào, Ngụy Nhất cảm thấy rấthài lòng.

Bộ đồ bơi màu hồng phấnmềm mại, trước ngực có chiếc nơ hình cánh bướm lớn được kết từ những sợi tơlụa, trông vô cùng đáng yêu. Những chỗ cần thiết đều được che kín hết, nhữngchỗ khác hầu như cũng chẳng hở chút da thịt nào.

Ngụy Nhất đứng trướcgương kiểm tra một hồi, khi đã chắc chắn rằng dây đeo qua vai sẽ không bị tụtxuống mới vắt khăn mặt lên vai, thận trọng bước vào khu tắm suối nước nóng.

Nguồn suối nước nóng ởCửu Hoa vô cùng phong phú có bốn bể bơi lớn, hai bể ở ngoài trời, hai bể ởtrong nhà có mái che. Ngoài ra còn có vài trăm bể nhỏ với các loại dược liệukhác nhau nằm rải rác khắp rừng núi.

Bể bơi ngoài trời đượctrang hoàng theo lối phục cổ, bước chân trên lớp sỏi trắng phủ khắp mặt đất,ngắm lều cỏ bè gỗ trúc rừng, lớp khói mỏng từ làn nước nóng nhẹ bay, cả tiếngchim kêu vượn hót trong rừng cây, tiếng vọng khe khẽ của làn nước suối lách quacác khe đá. Cảnh sắc khiến người ta có ảo giác như đang được quay trở lại thờikỳ nguyên thủy.

Đám con gái hoặc lúngtúng hoặc giả bộ lúng túng không dám ngâm mình trong cùng một bể tắm với cácchàng tuấn kiệt.

Ngụy Nhất đi tới bên hồlớn ở ngoài trời, thấy bốn vị tuấn kiệt đang ở một hồ bơi lớn cách đó khá xa,mặt mày hớn hở. Ba cô gái ngâm mình trong bể tắm ngay gần đó học theo cách nôđùa của ấây cô yêu tinh nhện khi tắm suối trong phim Tây du ký phiên bản cũ, ténước vào nhau, những tràng cười yểu điệu vang lên lảnh lót.

Ngụy Nhất vốn tưởngkhách sạn đều chuẩn bị cho du khách những bộ đồ bơi có kiểu dáng giống nhau,nhưng ba đại mỹ nữ kia đều mặc biki­ni, không những thế còn rất táo bạo, gợicảm một cách vô lối. Chỉ có Ngụy Nhất, thường ngày cô luôn ăn mặc theo kiểunhững học sinh mới lớn còn chưa phát dục, giờ mặc bộ đồ bơi vào, cô còn cách xasự gợi cảm tới nỗi không thể chạm được vào bến bờ của nó. Nhưng so với khuônmặt đã trang điểm mà vẫn không che được vấn đề về da của ba cô gái kia thì NgụyNhất lại nổi trội hơn họ bởi khuôn mặt trắng ngần không cần sự hỗ trợ của sonphấn.

Trâu Tướng Quân nheo mắtnhìn về phía người mặc bộ đồ màu hồng phấn đang đứng ngồi không yên phía xa ấy,trước không lộ bụng, sau chẳng hở lưng, trên không lộ ngực, dưới chẳng hở mông,anh hết sức hài lòng, thầm tán thưởng: Khả năng lĩnh hội của Giám đốc Thái cũngkhông đến nỗi tồi, mình sẽ tăng lương cho anh chàng họ Thái này.

Ngụy Nhất đứng trên bờdo dự hồi lâu, nhưng ba cô yêu tinh nhện kia lại không hề có ý định mời côxuống tắm cùng. Buổi sáng sớm mùa xuân ở thành phố B vẫn mang chút hơi lạnh, bộđồ bơi dường như không thể chống rét, Ngụy Nhất lạnh đến nỗi run lên cầm cập,thực sự không thể chống cự được nữa nên đành phải đánh liều trơ mặt lội xuốngbể. Bởi lo sợ mình sẽ làm kinh động đến bọt nước, mạo phạm tới đám yêu tinhnhện trong bể nên bước chân của cô rất chậm, rất cẩn thận.

Cho dù bước chân xuốngnước nhẹ nhàng như vậy nhưng khi toàn thân cô được ngâm trong làn nước ấm thìba cô gái trong bể đồng loạt đứng dậy, không nói một lời nào, chuyển sang ngâmmình ở bể khác.

“Càng được yên tĩnh”,Ngụy Nhất tự an ủi mình như vậy, mặc dù được ngâm mình trong làn nước ấm nhưngtrong lòng lại không tránh khỏi một cảm giác chán nản.

“Đồ ngốc, lại đây!”,giọng của Trâu Tướng Quân vang lên.

Đám con trai cười sảngkhoái phụ họa theo, nói rằng sợ cô một mình sẽ cảm thấy vô vị.

Ngụy Nhất luôn miệng từchối nhưng trước những lời mời chân thành ấy, cô đành chuyển sang bể bơi củahọ. Chỉ thấy mây mù bao trùm khắp bể bơi, bốn chàng trai đang ngâm mình trongđó thoắt ẩn thoắt hiện. Bọn họ đều bị làn nước suối nóng ngâm cho lười nhác,rệu rã, cứ ngả ngả nghiêng nghiêng trong bể nước. Ngụy Nhất run lẩy bẩy bướctới, bộ đồ bơi của cô đã bị ướt nhoẹt, lộ rõ những đưòng cong duyên dáng trẻtrung của cơ thể, làn da trắng ngần nõn nà, đặc biệt là cặp đùi dài rắn chắc,vô cùng khỏe khoắn và tươi trẻ. Thêm vào đó là đôi mắt nai ngây thơ ngơ ngác,đứng trên thành bể bơi nhìn xuống dù chỉ một lát thôi cũng khiến mấy chàng traikia nhìn không chớp mắt, hồn vía đảo điên.

“Còn không mau xuốngđi!”, Trâu Tướng Quân lòng cũng đang rạo rực nhưng anh ta lập tức bình tâm lại,sa sầm nét mặt, quát lên một cách thiếu thiện chí. Không ngờ, người phụ nữ nàylại có những đưòng cong khiến người ta say mê như vậy, mà những đường cong ấylại được anh và vài anh chàng khác cùng phát hiện, cùng được thưởng thức! Nghĩtới nét mặt thèm muốn của ba ông bạn còn lại đang chằm chằm nhìn vào cặp đùicủa Ngụy Nhất, anh chỉ hận một nỗi không thể móc hết sáu con mắt kia ra được,đúng là lũ chó săn! Đáng ghét nhất là kẻ làm hình nhân tuẫn táng kia vẫn đứngyên tại chỗ với vẻ ngốc nghếch ngây thơ, mặc người khác thoải mái ngắm nhìn!

Cái tên họ Thái kia chọnđồ bơi kiểu quái quỷ gì vậy, chẳng phải đã nói là cần một bộ đồ bơi không để lộbất cứ điểm gì trên cơ thể hay sao! Thế mà Ngụy Nhất vẫn bị lộ hai cặp đùitrong tầm mắt của những gã đàn ông khác! Anh thầm quyết định, khi về nhất địnhmình sẽ cắt tiền thưởng của vị Giám đốc họ Thái kia! (Quả đúng là một người đànông thất thường)

“Xuống đi!”, Trâu TướngQuân điều chỉnh lại sự kinh ngạc vì vẻ kiều diễm và ghen tức đến độ rời non lấpbể của mình, nhưng ngữ khí vẫn có phần sốt sắng.

Việc nổi giận của TrâuTướng Quân từ trước tới giờ đều chẳng có căn cứ rõ ràng gì cả. Ngụy Nhất đã quáquen với việc anh ta buồn vui thất thường rồi, cô khẽ bĩu môi, nhẹ nhàng lộixuống nước. Nhưng đáy bể trơn, cô vừa bưóc được một bước, chưa kịp đứng vữngthì đầu đã dúi ngay vào lòng Vĩ. Vĩ vội vàng đưa tay ra đỡ cô dậy, Ngụy Nhất bịuống mấy ngụm nước, ho sặc sụa, bối rối ngẩng đầu lên nhìn Vĩ, còn khuôn mặtcủa Trâu Tướng Quân thì càng khó coi đến mức khiến ngươi ta nhìn mà kinh hãi.Ngụy Nhất vội vàng nói lời cảm ơn rồi đứng thẳng người lên.

Trong chốc lát, bầukhông khí bỗng trở nên kỳ Ịạ. Mọi người đều thấy hơi mất tự nhiên vì có mộtthiếu nữ thuần khiết bỗng xuất hiện lẫn trong đám con cái nhà quý tộc ăn chơiphóng đãng vào bậc nhất này.

Ngụy Nhất vẫn còn trẻcon, làm sao biết được tâm lý phức tạp của đám đàn ông kia. Cô cứ ngoi lên ngụpxuống trong làn nước sụối trong vắt, thỏa thuê để lộ hai cánh tay trắng ngà,đập nước bắn tung, tự tạo thành vòng xoáy, một mình đùa nghịch thỏa thích. Khengực trắng ngần giữa hai nửa vòng tròn nở nang cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong lànnước, sâu hơn nữa, bọt nước phun mạnh làm nổi bộ đổ bơi, thấp thoáng vòng eothon gọn xinh xắn… Trong làn nước suối nóng mù hơi, những chi tiết ấy trôngcàng mịn màng, mê đắm.

Nhân viên phục vụ bênước khoáng tới, quỳ xuống bên thành bể bơi, Trâu Tướng Quân cẩm lấy một cốclên nhấp ngụm nhỏ. Để ý thấy ba cặp mắt còn lại đang chằm chằm nhìn Ngụy Nhấtnhư sắp long ra kia, chợt lo lắng không yên lòng càng ân hận vì lẽ ra không nênđưa cô tới đây.

Trâu Tướng Quân khôngphải là người nghiêm khắc với bản thân, rộng lượng với những người khác. Anh cóthể thoải mái ngắm nhìn cơ thể của Ngụy Nhất nhưng lại không thể chịu được ánhmắt phóng đãng thèm muốn như vậy của những người đàn ông khác. Sau vài phútnhận nhịn, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh càng tối sầm lại, thực sự khôngthể nhịn được nữa, nói một cách thiếu kiên nhẫn: “Cô ra chỗ khác chơi đi!

Ngụy Nhất ấm ức nhìnTrâu Tướng Quân: Bên ngoài lạnh như vậy, người gọi tôi đến là anh, bây giờ lạichính anh bảo tôi đi chỗ khác.

Ngụy Nhất cảm thấy khôngvui, chu môi lại nói: “Ra khỏi nước lạnh lắm…”

Trâu Tướng Quân quátlớn: “Vậy thì đừng ngâm người nữa, lên thay quần áo rồi lấy đồ ăn đi, trong nhàăn có phục vụ buf­fet hải sản đấy”.

“Tôi mới ngâm người đượcnăm phút mà!”, Ngụy Nhất phản kháng lại.

Trâu Tướng Quân nói vẻđầy cưỡng chế: “Đi mau!”.

Cô sinh viên họ Ngụy đâudám trái lệnh tên lưu manh họ Trâu. Cô trèo lên thành bể bơi với khuôn mặt rầurĩ những lại không đi về hướng phòng thay đồ. Cô biết, Trâu Tướng Quân dù saocũng còn giữ chút thể diện trước mặt bạn bè, sẽ không dám làm gì cô cả.

Vậy là nhân lúc anh takhông để ý, cô rẽ theo hướng khác, rảo bước về phía các bồn ngâm tinh dầu trênnúi.

Bóng dáng nhanh chóngvụt biến mất của Ngụy Nhất trong rừng cây giống như một nàng tiên do không cẩnthận bị rơi xuống nhân gi­an vậy, hằn một dấu vết thật sâu đậm trong trái timTrâu Tướng Quân, dấu vết ấy cứ mọc rễ nảy mầm theo thời gi­an.

Nhớ lại vẻ đẹp hút hồnđoạt vía của cô gái ngốc nghếch họ Ngụy ban nãy, Trâu Tướng Quân cảm thấy nhưcó một nàng tiên sảy chân rơi xuống bể tắm suối nước nóng.

___________________________________

¹  Trương Học Hữu (張學友: Zhang Xue You; tên tiếng Anh: JackyChe­ung Hok Yau) là một ca sỹ và là ngôi sao điện ảnh Hồng Kông nổi danh từ giữa thập niên 1980 đến nay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN