[Quyển 3] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
Chương 2: Tiếp cận sự thật
– Không có vấn đề gì.
Một đám người thở phào. Tả Y Y cười, ngồi xuống cạnh Dạ Sở Kỳ. Trước đây Tả Y Y có học qua trường y, tiện tay cầm về một cái bằng. Tuy là không có thực tập, nhưng hiểu biết cũng không ít. Thời gian cô rảnh rỗi nhiều nên hay nghiên cứu các vấn đề sức khỏe với NR-001 và DP-002. Tuy là chỉ biết chút ít, nhưng kiểm tra sơ qua cơ thể thì vẫn làm được. So với La Tử Ân học ngành này cô có phần thua kém, nhưng để La Tử Ân làm gì đó thì Dạ Sở Hiên lại nổi nóng cho xem.
– Tốt quá rồi nhỉ, tiểu Kỳ?
Dạ Sở Kỳ dựa vào vai Tả Y Y, yên lặng không nói. Có lẽ là bởi được Lăng Tự Tiên tặng cho một phần sức sống nên cô cảm thấy tình trạng của mình ngược lại không tệ lắm. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là cô khỏe hoàn toàn.
– Anh Hai đâu rồi ạ?
Đám người nhìn nhau, lúng túng. Dạ Sở Kỳ tròn mắt không hiểu. Tả Y Y thở dài.
– Anh ấy sức khỏe không tốt lắm. Từ lúc đó tới giờ có hơi…
Tả Y Y không nói hết thì Dạ Sở Kỳ cũng vẫn hiểu được. So ra thì lại không quá bất ngờ. Lấy tính cách của Dạ Sở Hiên, vậy vẫn còn trong dự đoán.
– Tiểu Kỳ à, em sau này không được nghĩ linh tinh nữa biết không? Sở Hiên giận lắm đấy.
Dạ Sở Kỳ im lặng gật đầu, không phản ứng gì thêm. La Tử Ân nhìn đồng hồ, đứng dậy rời đi. Nhìn thấy thế, những người còn lại cũng đi theo. Còn lại Tả Y Y, nhưng ngồi thêm một lát sắc mặt càng không tốt, sau cùng vẫn là nói mấy câu rồi đứng dậy rời đi.
Dạ Sở Kỳ thắc mắc chuyện gì đang xảy ra. Đợi cho Tả Y Y đi một lúc, cô đứng dậy đi xuống dưới nhà. Các chi hoạt động hơi cứng một chút, ngoài ra không gặp vấn đề gì. Chỉ là khi di chuyển hơi chóng mặt.
Dạ Sở Kỳ lén lút nhìn ra phòng khách. Ngồi ở đó là một người đàn ông mà cô biết mặt. Đó là ngài Hội trưởng Maliha của Công Hội.
– Hội trưởng đến đây làm gì?
Dạ Sở Kỳ thắc mắc lẩm bẩm, sau đó tiếp tục quan sát. Có vẻ đám người không hề muốn đàm phán cùng Maliha, nói chuyện một lúc đều mất kiên nhẫn. Còn Maliha thì vẫn giữ thái độ hòa nhã nhất, nhưng không hề nhân nhượng. Dạ Sở Kỳ không nghe được rốt cuộc họ nói gì với nhau, có hơi nhíu mày lại.
Có gì đó vẫn còn sót lại sau tất cả.
Cô muốn biết.
Rất nhanh, Maliha bị đuổi khỏi nhà. La Tử Ân hừ lạnh một tiếng, dựa vào phía sau ghế.
– Không nghe được gì đúng không?
Dạ Sở Kỳ lúng túng bước ra khỏi chỗ nấp và đi tới. Khâu Thiết Hàn, liếc nhìn cô bằng một ánh mắt không mặn không nhạt, tỏ vẻ khinh bỉ hành động của cô. Lưu Giai Từ khoanh tay trước ngực.
– Nghe lén là thói quen xấu. Nếu muốn nghe, em có thể trực tiếp đến nghe. Có biết chưa?
Dạ Sở Kỳ không đáp lại, chỉ bẽn lẽn gật đầu. Sau tất cả, mọi người đã đi đến quyết định không giấu giếm cô nữa. Cô có thể thấy được điều đó. Thay vì tiếp tục giữ kín mọi bí mật với cô, họ chấp nhận để cô tiếp cận chúng. Và cho dù nó mang đến nguy hiểm, có vẻ họ thấy được rằng cô biết được sẽ tốt hơn là không có chút đề phòng nào cho đến khi bị giết chết. Mọi thứ không chỉ dừng lại ở mức độ đề phòng nữa, cô cần biết những chuyện đang xảy ra để sẵn sàng đối mặt một cách tỉnh táo và đưa ra quyết định khôn ngoan với mọi tình huống có thể diễn ra.
– Tôi bỏ lỡ gì à? Maliha lại tới sao?
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía âm thanh phát ra. Dạ Sở Hiên chậm đi tới, với một sắc mặt không mấy tốt đẹp. Anh trông có vẻ lơ đễnh, một loại biểu hiện rất hiếm thấy ở anh. Đầu tóc rối bù, kính tùy tiện đặt trước mắt, làm giảm khá nhiều tính đe doạ của anh. So với ký ức của Dạ Sở Kỳ, anh gầy đi nhiều. Và trông anh xanh quá.
– Anh lúc nào cũng có mặt đúng lúc đó! – Tả Y Y cảm thán.
Ai cũng đoán được một màn sắp sửa xảy ra.
– Anh Hai!!!
Dạ Sở Kỳ đột ngột lao đến ôm Dạ Sở Hiên. Anh trai cô ở ngay trước mắt cô, người đã dành cho cô tình yêu lớn nhất mà cô từng được nhận. Hơn năm mươi ngày, ở cõi chết với cô nó dài như thể đã mấy trăm năm, cuối cùng cũng gặp lại. Cảm giác giống như thật sự đã tới nhà vậy.
Thiếu một người cảm giác thật không đúng.
Dạ Sở Hiên bất ngờ trong chốc lát. Nhưng không quá khó đoán với năng lực định thần của anh, anh nhanh chóng hiểu được. Nhìn cô em gái ôm mình với bờ vai nhỏ run run, anh không khỏi cảm thấy thoải mái. Một cảm giác nhẹ nhõm tràn vào trong tiềm thức của anh. Em gái anh đã về rồi. Hơn một tháng này, thật không uổng phí.
– Ngoan, đừng khóc.
– Em… Hức… Em không có khóc…
– Được rồi, ngoan nào.
Dạ Sở Hiên vỗ nhẹ lưng Dạ Sở Kỳ. Cô dụi dụi vào người anh, thì thào:
– Cảm ơn vì anh là anh trai của em…
Nếu không phải là anh ra sức bảo vệ, cô đã sớm chết ngàn vạn lần. Nếu không phải là anh cố chấp, cô đã không phải là Dạ Sở Kỳ của lúc này. Cho dù như thế nào, có được anh là anh trai của mình, thật sự là một loại may mắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!