Tình Yêu Của Sói (Full)
Chương 5
Cuộc đời phụ nữ như một đóa hoa, từ mầm, ra cây, ra nụ, lúc hé nở. Và chỉ một lần rực rở nhất chính là nở rộ, thu hút bao nhiêu ong bướm. Nhưng hoa nào mà nở mãi không tàn được, lúc tàn thì thật thê thảm. Cả cành cả lá và nhất là cánh hoa, héo úa đáng buồn.
Nhìn Ngọc bây giờ cũng như cây hoa đang chết vậy, cơ thể héo mòn lõng lẽo. Chẳng còn những đường cong khiến đàn ông phải thành đường thẳng nữa. Chẳng còn những sự căng tràn mỡ màng nữa. Nhìn còn không ham thì lấy gì muốn làm tình.
Ngân nhìn Ngọc soi gương rất lâu, thở dài nhiều lần, Ngân cũng thở dài theo. Làm nghề này, thấy bao nhiêu cảnh tàn của phận làm đĩ, Ngân hiểu chứ.
– Hay mày xin mụ Tú nghĩ làm đi ?
– Xin được, tao đã xin rồi.
– Chưa thử sao biết được ?
Tiếng xe ô tô đậu kit ngoài cửa làm ai cũng nhốn nháo, kiểu gì cũng có gái mới đây mà.
Cánh cửa mở ra, tôi đang chơi ngoài cổng sợ hãi, mắt trợn to rồi ù té chạy. Duy cũng không hiểu hành động của kỳ lạ của tôi.
Có 2 cô gái trong xe bị đẩy ra. Ngọ Đen hếch hàm nói với Duy.
– Hàng mới đấy, mày xếp chỗ cho tụi nó.
– Vâng anh.
Duy xếp vào phòng Ngân một người. Cô gái mới vào trẻ trung xinh đẹp, căng tràn sức sống, chỉ có điều cô ấy đang sợ sệt. Ngọc nhìn chướng mắt, quát to.
– Sợ cái gì, ai ăn thịt mày à ?
Cô gái nghe Ngọc quát sợ lắm, đứng nép sang một bên. Ngân liền lên tiếng an ủi.
– Này, làm nó sợ kìa, lúc trước cũng như mình thôi.
Ngọc hứ lên khinh bỉ rồi bỏ ra ngoài, Ngân lại nói chuyện với người mới.
– Mày tên gì?
Cô gái giọng rụt rè.
– Em.. em… tên Thảo.
– Để đồ vào kia đi, biết nấu ăn không?
– Dạ biết.
– Sang kia nấu ăn đi.
– Vâng ạ.
Thảo làm theo lời Ngân, còn Ngân ngó xung quanh tìm tôi Ngân đi loanh quanh mãi mới thấy tôi ngồi sau cái cây to bên kia đường, co ro run sợ.
– Nga, mày sao đấy?
– Em… em không sao… em..
– Mày làm sao mặt mày tái mét thế kia, tay chân run rẩy vậy ? Làm như gặp ma ấy.
Tôi liền ôm lấy Ngân, khóc lóc.
– Em thấy ma thật, em sợ… sợ quá chị Ngân ơi…
Tay tôi níu lấy áo Ngân chật cứng, Ngân nghĩ chắc nó thấy ma thật nên mới thế. Chắc ma quỷ linh lắm nên ban ngày mới hiện ra dọa nó.
– Đừng sợ, tao đây… lần sau đừng sang đây chơi nữa nghe không? Lần đầu nó dọa chứ lần sau nó bắt mày đi thật đấy.
Tôi vẫn sụt sịt khóc, tôi đâu dám nói là vừa nhìn thấy kẻ đã giết chết cả nhà mình chứ.
[…]
Gần đến khuya rồi mà chả có ai dòm ngó tới Ngọc. Cô đứng mãi từ sớm đến giờ, mỏi chân chết được. Đã thế muỗi còn bâu vào cắn cô nữa. Tiền lãi mỗi tháng đều phải trả, nản thiệt chứ.
Ngọc bỏ về, trời đêm sương xuống thật lạnh, đã thế mưa còn lất phất bay. Tự dưng cô nhớ nhà quá, nhớ da diết. Nhớ bếp cơm mẹ nấu, hương thơm bay ngào ngạt. Nhớ mùi nước chè chiều của ba, đậm đặc. Nhớ mỗi mùa lúa vàng ươm nặng hạt, nhớ bữa cơm gia đình. Cái cô nhớ nhất là vòng tay mẹ cô, ấm áp. Cô vừa đi vừa khóc, khóc như đứa trẻ không được cho kẹo. Chỉ ước được một lần trở về vòng tay của mẹ thôi. Cuộc đời ngoài kia bão táp mưa sa quá, nó vùi dập thân gái của cô tàn tạ.
Cô muốn về nhưng đâu dám về. Nhà cô nghèo lắm, làm gì có mấy trăm triệu chuộc thân cho cô. Nhưng nếu có về được rồi, làng xóm suốt ngày chỉ chỏ khinh miệt, làm sao mà gia đình cô sống nổi. Cô không muốn vì cô mà cuộc sống yên ổn của họ bị đảo lộn. Thôi thì cô nghe lời của Ngân, thử xin bỏ nghề, rồi tính tiếp vậy.
[…]
– Mẹ mày, nợ còn chưa trả mà đòi đi đâu hả?
Ả Tú tức giận, chửi bới Ngọc. Cô vẫn tha thiết van xin.
– Má ơi, con thân tàn ma dại như này rồi, khách cũng không thèm chơi nữa.
Ả Tú chỉ thẳng mặt Ngọc đay nghiến.
– Im mồm vào, một là có tiền chuộc thân, hai là chết mới mong hết nợ, còn lại thì đừng mơ.
Ngân đứng bên cạnh nãy giờ cũng cố van xin cho Ngọc.
– Má tha cho nó đi má. Nó giờ tệ lắm rồi.
– Cả mày nữa, muốn chết không, thân mày lo xong chưa mà lo cho nó. Bước đi làm việc đi, còn mày, cút.
Cả Ngân và Ngọc cùng lủi thủi đi ra, ai việc nấy. Họ đi rồi, Cẩm Tú bực bội gọi điện báo cáo lão Đạt. Dù là gái nhiều, lão Đạt không thể quản lý hết, nhưng lão muốn chuyện gì cũng phải báo cáo qua lão, vì lão muốn được tôn trọng.
– Thưa anh, có một đứa vừa rồi bị rạch mặt, giờ nó thân tàn ma dại lắm. Tính sao anh, hay mình tha cho nó.
– Mày có muốn thế chỗ nó không?
Ả sợ sệt, giọng run run.
– Không.. em… em xin lỗi.
– Bán đi, lấy lại ít vốn.
– Vâng thưa anh.
Mệnh lệnh của lão Đạt đưa ra, cao tựa thái sơn, ả đâu dám cãi.
[..]
Tối nào cũng vậy, sau khi nốc đống bia, đống rượu và nhảy nhót liên hồi Ngân uể oải trở về phòng. Còn Thảo thì body ngon hơn nên được đưa qua làm gái nhảy quán bar.
Tôi đã ngủ từ bao giờ, Ngọc thấy Ngân và Thảo về cũng không thèm nhìn. Ngân cũng chẳng vội thay đồ mà lại bàn với Ngọc.
– Này, hay là mày trốn đi.
– Trốn được tao đã trốn rồi. Mày không thấy đợt đấy con Hằng trốn à, kết quả bị bán qua động thổ bên Trung đấy.
Ngân lại ngồi bên thở dài.
– Ừ, qua đấy sợ thật ấy. Thôi ngủ đi, tới đâu hay tới đó.
Bọn họ đang say giấc, tiếng xe kít lại trước cửa rồi tiếng đập cửa thật mạnh.
– Mở cửa, mở cửa nhanh…
Ngân lò mò dậy mở đèn rồi mở cửa. Hai tên đầu gấu xông vào nắm đầu Ngọc kéo đi.
– Aaa, tha cho em… tha cho em… em sẽ kiếm tiền trả nợ mà… tha cho em.
– Muộn rồi, mày đã bị bán.
Ngọc khóc lóc thảm thiết hơn, cố bấu víu lại cửa.
– Em sai rồi, tha chi em đi… em sẽ đi khách mà… em sẽ kiếm tiền mà…
Ngân cũng lại kéo tay tên đó van xin.
– Anh ơi, tha cho nó đi anh, nó sai rồi…
– Mày im đi, lo cho thân mày đi. Vác nó đi.
Ngọc vẫn kêu gào.
– Không, không… tôi không muốn…
– Ngọc… Ngọc ơi…
Duy thấy Ngân khóc, liền lại ôm lấy vỗ về. Đây là lần đầu tiên Duy được ôm Ngân. Ngân bây giờ cũng mệt mỏi lắm, cũng sợ lắm, cũng cần một bờ vai để tựa.
[…]
Trên đường đi, sợ Ngọc kêu gào sẽ ảnh hưởng đến, nên bọn họ hạ thuốc mê cho cô im lặng. Điểm tập kết là một vùng núi hoang vu của Lào Cai, và khi xe dừng lại không chỉ mình Ngọc được lôi xuống xe. Cẩm Tú gom gái và đưa sang Trung Quốc.
Vừa thấy Cẩm Tú đến, tú bà họ Trương niềm nở vô cùng. Bởi ả thích mua hàng rẻ, mà chỉ có bên lão Đạt là luôn có hàng.
– Ây dà, nị đến rồi à, ngộ chờ mãi. Hàng của ngộ đâu?
– Đưa vào.
Bọn đàn em đưa vào bảy cô gái, mắt đều được bịt khăn. Cẩm Tú lại hất hàm ra lệnh cho đám đàn em.
– Tháo khăn.
Từng cô gái lần lượt được tháo khăn. Vì bị bịt mắt lâu nên lúc mở ra mắt vẫn bị chói khó nhìn.
– Bà kiểm tra hàng đi.
– Hàng bên lão Đạt cần gì kiểm, nhưng mà cái con kia ngộ không mua đâu, nó xấu xí quá, khách sợ thì sao?
– Bán rẻ cho bà 20 triệu.
Bà Trương lưỡng lự một hồi rồi trả giá.
– 15 triệu thôi.
– Đưa đi.
– Ấy, ấy, ngộ mua, ngộ mua.
Rồi bà Trương vào trong đem ra đưa cho Cẩm Tú cái túi.
– Nị đếm đi. Mỗi cô 50 triệu, cô kia 20 triệu, tổng là 320 triệu.
Cẩm Tú đếm đếm rồi bỏ đi.
– Đủ rồi, tôi về.
– À, chào nị.
Sau khi cẩm Tú quay lưng ra khỏi động thổ. Bà Trương liền cao giọng ra lệnh cho đám đàn em của bà.
– Đưa bọn này đi làm việc, nhanh lên..
Ngọc cùng những cô gái khác bị kéo đi. Ở đây không có từng phòng,hoặc không phải là hoa lâu (lầu xanh) xinh đẹp giống phim cổ trang cô hay thấy. Ở đây là những tấm rèm được kéo ngang, nệm thì mốc cợi, hôi thối mùi xú uế. Ngọc cũng bị đẩy vào một phòng như thế. Khi Ngọc đi ngang, những tấm rèm bay bay, cô vô tình thấy những cô gái bị hành hạ thân xác, bơ phờ, mệt mỏi. Thậm chí còn bị đánh và bạo hành tình dục không thương tiếc. Tất cả đều bị xích cổ, với sợi xích dài, không khác gì chó.
Đi ra được một đoạn, Cẩm Tú không quên chia cho mỗi tên đàn em đi cùng mỗi người 10 triệu, phần cô được 30 triệu. Lão Đạt dùng ít người, nhưng rất đãi ngộ lũ đàn em. Vì lão nghĩ cứ cho nhiều tiền là không ai dám phản.
[…]
Khi trải nghiệm, thì mới biết tin đồn về động phò là có thật. Ngọc mới làm hơn một tuần mà sức lực cạn kiệt, mới đầu giờ chiều đến giờ cô đã tiếp hơn mười mấy khách. Cô nằm thở hỗn hễn, nước mắt chảy ra, cô mệt lắm, mệt muốn ngừng thở vậy. Có tên đầu gấu người Việt đi vào vứt cho cô tô cơm.
– Ăn đi.
Ngọc cố lết dậy, mệt mỏi tựa mình ra phía sau tường. Ở đây mọi con phò đối diện, hay bên cạnh đều có thể nhìn thấy nhau. Sống như thế này khác gì trong địa ngục, nhưng cô không dám chết, bởi cô đang nuôi cơ hội bỏ trốn. Cô cố lết lại ăn cơm, cơm ở đây vừa khô vừa cứng, đồ ăn chẳng có gì ngoài chút rau hay một chút cá vụn. Nhiều lúc cơm lại thiu và mốc nữa. Cô đưa đũa và được vài miếng, tên lúc nãy lại đi vào giựt lấy tô cơm của cô.
– Tiếp khách.
Gã đi vào, người ngợm nhìn dơ bẩn, ốm đói,tròng mắt trắng dã như một tên nghiện ngập. Trên miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc. Vừa thấy Ngọc, gã cười tà mị, đè cô ra nắn bóp khắp người. Rồi bóp miệng cô nhét của quý dơ bẩn của gã vào. Lâu lắm gã mới thấy thõa mãn, miệng Ngọc muốn đơ cả hàm vì mỏi.
Rồi gã lật người cô lại, đẩy mạnh thứ dơ bẩn đó vào bên dưới cô nhấp liên hồi. Cô đau đớn la hét, gã càn phấn khích gạt tàn thuốc nóng lên lưng cô. Cô càng đau càng la hét nhiều hơn,nước mắt thấm đẫm khuôn mặt, gã càng phấn khích hơn rồi rút điếu thuốc khỏi miệng châm thẳng vào lưng cô.
– Aaaa… đau quá, tha cho tôi…tha cho tôi.
Bất đồng ngôn ngữ gã đâu hiểu cô nói gì, rồi gã cười khoái chí mà đánh vào mông cô đen đét.Thậm chí còn bóp cổ cô nữa.
Ngọc không hiểu gã bị gì mà chơi cô hơn mấy tiếng vẫn chưa xuất ra. Cô kiệt sức rồi, không còn cảm giác gì nữa rồi. Bên dưới cô đau rát kinh khủng khiếp, cảm nhận được máu bên dưới đang chảy ra.
Ngọc tưởng rằng mình sắp chết đến nơi, may sao gã cũng gục xuống và thở hỗn hễn nằm đè lên cô nặng trịch.
[…]
Khách này vừa đi lại đến khách khác vào, Ngọc thật sự không còn sức lực nữa, thoi thóp van xin tên đầu gấu.
– Xin anh… cho em nghĩ… một hôm… em… mệt quá.
Gã quay người bỏ đi, Ngọc tưởng gã tha cho mình thật, nên yên tâm nằm nghĩ ngơi, máu bên dưới cô chảy xuống tấm nệm mốc cợi. Một lát sau bà Trương đi vào.
Chát…
Cái tán tai chói trời đập thẳng vào mặt Ngọc không thương tiếc.
– Chưa làm gì mà đòi nghĩ sao? Có biết số tiền ngộ bỏ ra bao nhiêu không? Không làm đừng mong ăn cơm.
– Tôi xin bà… hôm nay tôi không ăn… cũng được.. tôi mệt quá…
Bà Trương toan đánh Ngọc nữa, nhưng gã đầu gấu ngăn cản.
– Chị, đánh nó thế nó chết mình lỗ vốn đó. Nay nó thế kia còn chảy máu nữa, nó quá sức mà chết bất đắc kỳ tử, không phải chị tốn tiền vô ích sao?
Bà Trương suy nghĩ nhanh lắm, người kinh doanh “một vốn bốn lời” như bà làm sao mà để mất tiền vô duyên vô cớ được.
– Cho nó nghĩ 1 buổi.
Bà Trương quay người ngúng nguẩy bỏ đi, tên đầu gấu lại vứt tô cơm vào lại cho Ngọc. Nhờ vậy mà cô được ngủ một giấc sâu.
[…]
Đã nhiều lần Ngọc mơ thấy mẹ, mẹ cô điên loạn tìm cô khắp nơi. Cô thấy mình đang đứng trước mặt mẹ, nhưng cố gào khản cổ mẹ cô cũng chẳng nghe thấy cô. Cô muốn chạy lại ôm lấy mẹ, nhưng chân cứ cứng đờ, không thể duy chuyển.
– Dậy ăn đi rồi tiếp khách.
Gã đầu gấu ấy vứt cho Ngọc cái bánh bao không nhân, khô khan cứng ngắc. Cô cố rướn người ngồi dậy, thân thể trần truồng, không mảnh vải, đưa từng miếng bánh khô khốc vào miệng nhai.
Ăn xong bọn chúng lùa những cô gái đó đi tắm. Gọi là tắm cho sang chứ, thật ra các cô ấy đứng xếp hàng rồi chúng lấy vòi xịt quanh không khác gì tắm lợn. Đợi ráo nước rồi ai nấy lại về chỗ của mình. Thời gian sáng đến gần trưa khá thoải mái, ít hoặc hầu như không có khách. Họ có thể nằm nghĩ ngơi, có thể khóc, có thể nghĩ về cuộc đời khốn nạn của họ.
Vị khách hôm nay Ngọc tiếp chính là vị khách bệnh hoạn hôm qua. Vừa thấy gã Ngọc liền giãy nảy van khóc.
– Tha cho tôi… tôi không tiếp ông nữa đâu. Bà chủ.. bà chủ ơi…
Cô cố hét lớn để gọi bà Trương, nghe động bà Trương và đàn em chạy vào. Thấy tôi đang quỳ thang khóc.
– Gì đó, cái gì vậy?
– Bà ơi… con không tiếp khách này đâu.. con sợ lắm…
– Khách nào mà không tiếp, khách chọn là phước bảy đời nhà mày rồi.
– Con sợ lắm… sợ lắm … tha cho con…
Thấy thái độ của Ngọc vậy, bà Trương cũng sợ khách không vui, liền nói gì đó với gã. Hai người nói qua nói lại rồi gã móc trong túi ra đưa cho bà Trương mấy tờ tiền. Tiền làm bà Trương cười tít mắt rồi quay qua quát cô.
– Lo mà tiếp khách đàng hoàng đi, con khốn.
Bà Trương quay lưng bước đi, gã nhìn Ngọc như muốn ăn tươi nuốt sống, cô sợ hãi co ro lui người về sau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!