Hôn Em Đi !!! - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Hôn Em Đi !!!


Chương 3


Việc An bước xuống từ chiếc ô tô màu trắng bạc trước quán cà phê Vị Ngọt không khỏi khiến mọi người bất ngờ. Trước khi chia tay, An không quên nói khách sáo:

-Anh muốn vào trong không?

Vinh đứng tựa lưng vào cửa, lắc đầu, nhìn An đầy tình cảm. Mặt An nóng bừng, cái nhìn của Vinh dường như khuếch tán nhiệt vào người cô.

Từ trong quán cà phê, Việt nhìn An bằng đôi mắt buồn rười rượi:

-Bà và anh ta hẹn hò nhau?

-Không có !-An ho khụ khụ đáp lời, nhìn Việt trăn trối.-Mọi chuyện không như ông nghĩ đâu. Tôi và anh ta hoàn toàn không có quan hệ gì.

-Vậy tại sao bà lại từ xe anh ta bước xuống ?

-Tôi…tôi…-An lấp lửng khó nói.-Tôi có việc.

Việc của An chính là đi ăn tối cùng Vinh và tìm hiểu xem thực ra chủ nhân của bức ảnh chụp cô là ai ? Nhưng cuối cùng, không hiểu sao An lại không muốn làm rõ mọi việc nữa.

Chỉ là một bức ảnh, nói ra thì chẳng đáng là bao, nhưng mỗi khi nhìn lại nó, tâm trạng An thêm rối bời.

An dường như không thể thở nổi mỗi khi đọc những dòng chữ phía sau. Rõ ràng Vinh đã tới đúng theo lời hẹn, anh đã gặp An, đã bày tỏ tình cảm với cô, nhưng không hiểu sao trong lòng An vẫn thấy không phải, có chút gì đó dằn vặt.

Mỗi lần nhìn vào bức ảnh ấy, có một sự nhớ nhung, chờ đời, không giống như những cảm xúc mà An vẫn dành cho Vinh.

Khi An vừa thay xong đồng phục để bước ra khỏi phòng làm việc của mình, Đăng đã có mặt ở chiếc bàn số năm từ bao giờ. Phong cách thời trang của anh chưa bao giờ thay đổi, vẫn rườm rà nhiều chi tiết, với hai màu chủ đạo đen-trắng xuyên suốt từ đầu tới chân. Hôm nay ngoài chiếc laptop đặt trên bàn như mọi khi, còn có cả chiếc máy ảnh cơ hiệu canon hết sức bắt mắt.

Thục không còn thấy thú vị với việc phục vụ Đăng, vì thế cô để An ra tiếp chuyện với anh. Trông thấy An, gương mặt Đăng không một chút cảm xúc :

-Tôi muốn cà phê đen !

An ghi chép vào tập giấy trên tay mình, đứng bình chân một lúc thẫn thờ, khiến nét mặt lạnh nhạt của Đăng tự khắc thay đổi. Đăng dừng những ngòn tay đang gõ liên tục trên bàn phím máy tính, nói :

-Cô còn việc gì sao ?

-Hả ??-An sững người. Cô nói thiếu tự tin.-À…tôi…muốn hỏi anh một việc !

-Việc gì ?

Chất giọng An khản đặc, lại một tay đưa lên miệng ngăn cản những tiếng ho, hết sức căng thẳng :

-Anh là người đã để lại bức ảnh phải không ?

-Vì sao cô nghĩ đó là tôi ?

-Linh cảm !-An nói nhỏ trong miệng, không biết Đăng có nghe rõ không, chỉ thấy anh cười nửa miệng đầy diễu cợt :

-Cô có vẻ rất tự tin ?

Câu nói của Đăng tấn công vào cơ thể An còn mạnh mẽ hơn cả bệnh cảm cúm, mà cơ thể cô vốn không có khả năng tự miễn dịch với anh, chỉ có thể dùng răng cắn vào môi thật chặt để trấn tĩnh.

-Nếu không phải như vậy…anh có thể để tôi kiểm tra laptop của anh ?

-Nếu trong laptop của tôi không có bức ảnh ấy thì sao ?-Đăng nhếch môi.

-Thì…tôi…Vậy nếu có thì sao ?-Cơ thể An run bần bật.

-Nếu có thì cô muốn gì ?-Đăng hỏi lạnh nhạt.

An nuốt khan :

-Tôi muốn anh cho tôi biết vì sao anh lại làm vậy !

-Đồng ý !-Đăng cười hữu nghị.-Vậy nếu không có tôi muốn cô cho tôi biết vì sao password ở đây lại như vậy được không?

Tâm trạng An thay đổi một trăm tám mươi độ, thay vì hồi hộp nghe hết câu nói của Đăng, cô lại cười giòn gật đầu :

-Được !

-Tại sao cô cười ?

-Vì anh buồn cười ?-An ho khụ khụ, đưa tay che miệng nhìn Đăng đầy dụng ý.

-Buồn cười ở chỗ nào ?

An lắc đầu. Cái nụ cười của cô khiến tâm trạng Đăng có một bước ngoặt lớn.

Sau khi mở laptop ra, Đăng từ từ rê chuột lướt qua từng bức ảnh, sự thực không có một bức ảnh nào giống như bức ảnh được kẹp ở giá sách trong phòng An.

Mặt An chợt đơ ra. Có lẽ cô đã quá nhạy cảm rồi chăng?

Vinh chưa bao giờ phủ nhận việc anh là chủ nhân của bức ảnh ấy, vậy vì sao An cứ mãi cố chấp không chịu tin tưởng anh?

Còn Đăng, điều gì đã khiến cô nghĩ rằng anh mới là chủ nhân bức ảnh ấy? Chỉ bởi những bức ảnh mà mỗi tuần anh thường tới quán chỉnh sửa hay bởi chiếc máy ảnh cơ vô tri vô giác đang nằm trên bàn?

An muốn phát điên, nhất là khi phải đối diện với gương mặt Đăng đang hết sức thỏa mãn. Nhìn An căng thẳng, Đăng lại chỉ nhếch môi, nói:

-Cô còn muốn kiểm tra nữa không?

-Tôi…?

Đăng nhún vai:

-Cô thấy đấy, trong máy tôi không có bức ảnh nào của cô!

-Tôi xin lỗi!-An thấy lòng nặng trĩu. Cô không hiểu vì sao hơn cả xấu hổ, trong lòng lại có sự mất mát lớn, thất vọng nặng nề.

Giữ An lại như vậy tuyệt nhiên không có gì tốt cho cô. Nếu An còn nán chân lại bên cạnh Đăng thêm một giây một phút, chắc chắn lúc tan ca cô sẽ bị quản lí trách phạt tội sao nhãng công việc, vì thế anh tạm hoãn bắt An chịu tội, chỉ lơ đễnh nói:

-Bây giờ tôi muốn ngồi một mình!

-Vậy còn việc password?

-Việc đó khi nào có dịp tôi sẽ yêu cầu cô trả lời.

-Vậy tôi xin phép.-An quay đi với tâm trạng thắc mắc. Rõ ràng lúc đầu Đăng tỏ ra rất hào hứng với việc tìm hiểu ý nghĩa của password, vậy lí do gì khiến anh thay đổi nhanh đến chóng mặt?

An cứ mang một bộ mặt ngẩn ngơ như kẻ thần hồn nát thần tính bước vào trong quầy pha chế ngồi sụp xuống ghế sofa, quên cả việc quản lí đang nhìn cô với thái độ cực kì bất mãn.

Hành động của An làm Việt hết sức quan ngại:

-An! Bà lại làm sao thế?

An cười trừ, đặt một tay lên trán mình:

-Tôi ốm rồi!

-Ốm ư?-Việt bỏ nguyên ly cà phê đang cầm trên tay xuống bàn, tiến lại chỗ An đặt tay lên trán cô, hết sức lo lắng:

-Đầu bà nóng quá!

-Tôi muốn xin nghỉ sớm!-Nói đoạn, An bước chân về phía quản lí một cách chậm rãi.-Quản lí! Tôi xin phép nghỉ sớm!

Quản lí hạ cơn giận xuống nhìn An lo lắng, do dự một lúc chị ta mới gật đầu, lại không quên hỏi thêm:

-Cô có thể tự về không?

-Tôi sẽ tự về!-An khách sáo đáp lời, vừa lúc bị Việt nắm lấy cổ tay, lại tiếp tục nhìn anh trấn an, nói:

-Tôi ổn! Tôi sẽ tự về!

Trước khi ra tới cổng, An không quên đánh mắt qua chỗ Đăng đang mải mê với bàn phím máy tính. Anh không nhìn cô dù chỉ một lần, toàn bộ ánh mắt tập trung vào màn hình laptop.

An cố tình đặt tay lên miệng ho khụ khụ thành tiếng, nhưng Đăng không vì thế mà mảy may rung động. Gương mặt ấy hết sức lạnh tanh và không có chút cảm xúc.

An vừa đi được một đoạn thì xe Việt đã đuổi kịp cô. Khu trọ của An không quá xa, nhưng nghĩ thấy sức khỏe cô không tốt, Việt chẳng thể nào yên tâm cho được.

An nghe theo lời Việt chậm rãi leo lên xe. Bị những cơn gió ngược chiều đập vào mặt khiến mắt An đỏ hoe, cơ thể lạnh toát. Về tới trọ, An không thôi thối Việt:

-Ông quay trở lại quán đi!

-Nhưng bà thì sao?-Việt bất an.

-Tôi khỏe. Cơn ốm vặt này làm hại tôi sao được chứ?

Trước nay Việt chưa bao giờ thắng nổi sự quả quyết của An, bởi thế cô vừa dứt lời anh cũng nhanh chóng gật đầu rồi dắt xe ra cổng.

Còn lại mình An ở trong phòng, sau khi thay quần áo, cô nhanh chóng vứt cả cơ thể rũ rượi lên giường. An cứ nghĩ mãi về nụ cười nửa miệng của Đăng đầy chất bụi trần, cả ánh mắt màu cà phê đen và sâu như vực thẳm không đáy. Cô đã thấy mình thật nhỏ bé trong ánh mắt anh, và anh cũng nằm trong ánh mắt cô, nhưng giây phút ấy anh lại cực kì bao la.

An tự làm một phép so sánh, nếu như Vinh mang vẻ đẹp ngoan cường và lịch lãm, thì ở Đăng, những gì anh toát lên lại là sự thờ ơ mang đậm chất “nghệ sĩ”, điều đó khiến An cảm thấy hoang mang. Một kẻ phong tình ở ngoại hình, một kẻ phong tình nơi nội tâm, nhưng thường thì những chàng trai phong tình không mấy khi yêu ai thật lòng.

Cứ tưởng lần này chỉ là ốm vặt, không ngờ bệnh tình của An lại nặng tới mức khiến cô không thể lên lớp. Việt mang theo tâm trạng lo lắng từ giảng đường trở về phòng An, khi vừa qua cổng thì gặp Thục. Nhìn túi thuốc to đùng trên tay Việt, Thục kiềm lại bất mãn, nói:

-Anh Việt tới thăm An sao?

Việt gật gật đầu:

-Sao Thục lại ở đây?

-Em tới giao quà cho An…-Thục nói lửng, đôi mắt đong đưa.-Anh Vinh nhờ em gửi hoa cho An. Anh Việt cũng biết anh Vinh chứ?

-Biết!-Việt lạnh nhạt đáp lời. Bỏ lại Thục đứng một mình, Việt nhanh chóng vào trong. Khi đó, An đang ngồi bên bàn mân mê những bông hoa hồng đỏ tươi tắn, thấy Việt, cô gượng cười mệt mỏi:

-Ông tới đây làm gì?

-Thăm bà!-Việt đặt túi thuốc lên bàn, ngó qua bó hồng rực rỡ, chép chép miệng.-Anh ta và bà vẫn còn qua lại sao?

-Không!-An nhìn Việt bằng ánh mắt sắc lẻm.

-Vậy bó hoa này là gì?

An nhíu mày trước sự quan tâm thái quá của Việt:

-Không gì cả!

Việt ngồi xuống ghế, nhìn An một lúc, nói:

-Bà nhớ ăn uống đầy đủ.

-Tôi biết rồi, ông cụ non!-An nguýt dài, khuôn miệng cong cớn.

Buổi tối, mặc dù vẫn còn mệt, nhưng An vẫn cố gắng lết mình tới quán. Hôm nay cô mặc kín đáo hơn mọi ngày, nơi cổ còn buộc một chiếc khăn voan màu hồng phấn. Tới tận tối Vinh mới ghé vào quán, lần này đi cùng anh còn một vị khách nữa, đó là Đăng- người vẫn ngồi ở bàn số năm mỗi tối chủ nhật.

Sự có mặt của Vinh và Đăng khiến An không khỏi bất ngờ. Kể từ buổi đầu tiên, đây là lần thứ hai cả hai người họ cùng tới với nhau.

Vinh đưa tay lên vẫy vẫy, gọi lớn:

-An ơi!

Từ “An” thốt ra khỏi miệng anh hết sức nhẹ nhàng và ngọt xớt. An quay qua nhìn nét mắt của mọi người rồi thấy da mặt mình nóng ran. Cô vốn đã định sẽ thôi không quan hệ gì với Vinh nữa, vậy mà anh hình như không chịu hiểu điều đó, lại còn gọi lớn tên cô giữa tất cả mọi người.

An bước tới chỗ chiếc bàn số năm, nhìn thẳng vào mặt Vinh, hỏi khách sáo:

-Hai anh muốn dùng gì?

-Một giờ làm việc của em được trả bao nhiêu?-Đăng văn cằm thắc mắc.

-Vẫn cà phê đen và cà phê sữa chứ?-An nhấn giọng bình tĩnh.

Vinh sửng sốt, chồm người khỏi ghế kêu lên:

-Vì sao em biết có cà phê đen?-Liếc mắt qua chỗ Đăng, nụ cười trên môi anh chợt đổi sắc.-Cậu ta cũng là khách quen sao?

An không nói gì cả. Cô chỉ có thể liếc trộm gương mặt lạnh nhạt của Đăng, thoáng cái bị anh bắt quả tang ngay lúc đang ngước đầu lên, gương mặt thêm nóng ran.

Đăng không có ý định sẽ làm khó hành động không ngay thẳng của An, nhưng không hiểu sao anh vẫn bẻ lái cái nhìn của cô, nói:

-Cô trông tôi quen không?

An nuốt khan, tập giấy trong tay tưởng như sắp bị cô bóp nát :

-Không !

-Vậy nghĩa là xa lạ ?

-Không !

Cách trả lời nhát gừng của An khiến Vinh chợt cười, lại đưa tay văn cằm, nhìn nét mặt điềm tĩnh của Đăng mà thán phục :

-Cao tay ! Cao tay !

Ánh mắt Đăng hết sức lơ đễnh, chỉ cười khẩy, nói :

-Nếu không quen, cũng không lạ, vậy thì quan hệ giữa chúng ta là gì ?

-Hai người có quan hệ gì ?-Vinh thêm lời sau câu nói của Đăng.

An nhất thời bị dồn tới chân tường. Câu hỏi của Đăng với chất giọng mỉa mai như một mũi kim đâm trúng tim đen cô.

An vốn không nghĩ Đăng có khi lại hào phóng cảm xúc của mình với cô như vậy, càng không nghĩ một kẻ kiệm lời như anh lại có khi dùng miệng ép người.

An chần chừ một lúc, sau khi lấy lại được bình tĩnh, liền nói dõng dạc :

-Hai chúng tôi một người là nhân viên phục vụ, một người là khách hàng, theo anh đó là quan hệ gì ?

Trong khi Vinh gật gù có vẻ hài lòng với câu hỏi của An, ở bên cạnh Đăng chỉ tựa khuỷu xuống bàn nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt Đăng như một thỏi nam châm hút hết ruột gan của An, khiến toàn thân cô tê liệt trong mấy giây.

Có lẽ chỉ mình Vinh nhận ra được sự bất thường ấy, cho nên anh cố tình đưa tay lên miệng ho thành tiếng, kéo hai kẻ kia từ trời cao rơi ụp xuống mặt đất.

An giật mình, cảm thấy bản thân lúc này thật nông cạn, vì thế cố vẽ một nụ cười giả tạo, trước khi dời đi, nói :

-Tôi sẽ mang cà phê đen và cà phê sữa cho hai anh !

Khi không có mặt An, Vinh và Đăng dường như có nhiều chuyện để nói với nhau hơn. Mặc dù Vinh không mấy vui vẻ với những chuyện vừa xảy ra, nhưng anh vẫn nói với Đăng bằng chất giọng phấn khích :

-Tình cảm của cậu với Lạc An là thật lòng sao ?

Đăng đáp lời :

-Thật lòng !

-Vậy cậu chưa quên những gì đã hứa chứ ?

-Chưa !

-Chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng ?

-Công bằng !

Đăng chợt sững lại :

-Nhưng tôi có điều kiện !

-Điều kiện gì ?-Vinh cảm thấy kích thích.

-Nếu như tôi thua, cậu nhất định phải có trách nhiệm với cô ấy.

Vinh cười sang sảng :

-Cậu có ý gì ?

-Tôi có ý gì cậu lại không hiểu sao ?

-Hiểu ! Hiểu !-Vinh làm bộ hối lỗi. Vừa lúc An bưng ra hai ly cà phê đặt trên bàn, ánh mắt anh đổ lên mặt cô đầy dụng ý :

-Em thấy tôi và cậu ta ai đẹp trai hơn ?

An dừng tay, nhìn Vinh cố nén cơn giận, trả lời hết sức mỉa mai :

-Anh là kẻ kiếm tiền bằng sắc đẹp sao ?

-Em muốn nói tôi là trai bán hoa ?-Vinh làm bộ giận dỗi. Đánh mắt sang nhìn Đăng, anh chợt cười.-Theo em, cậu ta có thể kiếm tiền bằng cách nào ?

-Việc này…-An nhìn Đăng dò xét, thấy thái độ của anh không quá nặng nề, cô mới giám lắc lắc đầu.-Trên cơ thể anh ấy không có gì có thể kiếm ra tiền.

-Vì không đẹp hay không nổi bật ?-Vinh hỏi.

-Cả hai !

-Em nói thật lòng chứ ?-Đăng hỏi bâng quơ, mỗi khi nhìn An, cặp mắt anh càng trở nên sâu hơn.

An nuốt khan tới mấy lần mà lưỡi vẫn líu lại. Chắc tại cô bị cảm chưa lành nên chất giọng liền trở nên khản đặc :

-Thật lòng !

-Em có tin tôi có thể kiếm tiền bằng sắc đẹp của mình không ?

An bật cười khinh khỉnh:

-Không tin!

-Tôi cũng vậy!

Lần đầu tiên Vinh thấy Đăng nói đùa, An lại không biết cô chính là lí do khiến Đăng có những hành động bất thường ấy. Dường như Vinh đang bị đẩy ra ngoài câu chuyện, để dành lấy vị trí của mình, anh quyết định mở lời:

-Hay chúng ta cùng làm một vụ cá cược nhỏ?

-Cá cược?-An hoang mang, nghĩ tới những chuyện không hay có thể xảy ra, cô vội vàng từ chối.-Hai anh cá cược vui vẻ, tôi không muốn tham gia.

-Vậy em có thể làm trọng tài cho chúng tôi?

An liếc mắt nhìn đồng hồ, thấy từ lúc mang hai ly cà phê ra bàn số năm tới giờ đã hơn năm phút, liền hỏi gấp rút:

-Các anh muốn cá cược gì?

-Nếu một người trong hai chúng tôi có thể mời em đi xem phim, em có thể nhận lời làm bạn gái của người ấy chứ?

-Anh nghĩ tôi là gì? Tôi là đồ chơi của các anh sao ?

Mặc cho An tức giận bỏ đi, Vinh nhất quyết không bỏ cuộc, quay sang nhìn Đăng, nói :

-Được không cậu bạn ?

-Sao cũng được !

Vinh vỗ tay khoái tỷ:

-Vậy xem như cậu đồng ý!

-Ừ! Đồng ý!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN