Ác Ôn Xuyên Nữ Phụ
C5
Cánh cửa phòng nhẹ khép lại, Doãn Phi nhẹ nhàng mở mắt ra, cơn đau giữ dội không báo trước liền ập tới, đau không chịu nổi, nàng cắng răng nhíu mày, cơn đau như xé rách da thịt, xương giống như bị gãy ra từng đoạn từng đoạn, đau đến nổi trán nàng lấm tấm mồ hôi, gân xanh trên trán giật giật, hít thở khó khăn, chuyện gì nữa đây?
Bên tai như có cái gì xuyên xỏ, đầu và trước tầm mắt liên tục xuất hiện những mảng hình rời rạc, nhắm mắt lại mở ra, bên tai ông ông ù ù không nghe được cái gì, muốn ngồi dậy, đầu liền đau đớn đến tột cùng.
Doãn Phi cắn môi, nhắm chặt mắt, có khi lại hôn mê tiếp, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trước mắt xuất hiện một hình ảnh mơ hồ, xung quanh khung cảnh giống như là có lửa từ địa ngục thiêu rụi lên hết tất cả, xác người la liệt có khắp ở mọi nơi, máu me nhóm đầy đất, khuôn mặt họ đều trắng bệch sợ hãi, vặn vẹo. Khung cảnh một mảnh hổn độn. Một tiểu cô nương khoảng chừng 13 tuổi y phục dơ bẩn không nhìn thấy rõ khuôn mặt, ôm chặt thứ gì đó ở trong ngực vừa chạy vừa cố kìm chế tiếng nức nở, liên tục đè thấp giọng nói sợ hãi: “Phi nhi, muội nhớ phải tìm cách trở về Vạn Độc cốc, có biết chưa? Chỉ cần ở đó muội sẽ an toàn, biết không? Biết không?”
“Muội không đi! Có đi tỷ cũng phải cùng đi!”
“Phi nhi, ta van muội, hắn cần ta, hắn sẽ không giết ta, nhưng muội thì khác, muội phải biết tự bảo vệ mình, ta xin muội, nếu ta ở lại hắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt đến muội, đừng khóc, ngoan, Phi nhi ngoan, Phi nhi nghe lời tỷ nhất mà phải không?” Cô bé núp vào một hòn giả sơn, ôm chặt tiểu nhân nhi ở trong ngực khó khăn nói từng tiếng: “Ta xin muội… Hãy sống”
“Tỷ tỷ… “
“A Thất! Ngươi nhất định phải bảo vệ nàng ấy chu toàn, nàng ấy vong thì ngươi cũng vong!”
“Buông ta ra! Buông ta ra! Tỷ tỷ! Không được bỏ muội! Muội thật vô dụng…” Tiếng nức nở nghèn nghẹn đầy uất hận, tiểu nhân nhi không nhìn rõ được kia gằn từng tiếng: “Muội muốn bảo vệ tỷ!”
“Phi nhi, đừng lo, muội mau lớn, rồi đến cứu ta, được không? Ta đợi muội…”
“Tỷ… Tỷ đợi muội, sớm thôi…”
Bao nhiêu thứ hình ảnh, cảnh tượng huyền huyền ảo ảo như ma như quỷ hiện rồi ẩn, ẩn rồi lại hiện ra, đủ thứ hình thù kì dị, những lời nói khó hiểu cứ vang lên trong đầu.
Lồng ngực Doãn Phi điên cuồng đập loạn xạ, thân thể bị thiêu đốt như đang nằm trên một chảo dầu sôi, nước mắt cứ ứa ra liên tục, gương mặt tuyệt mỹ diễm lệ có nhiều vết thương chưa lành, cơ mặt thống khổ dãy dụa, vết thương trên mặt bị căn ra, máu đỏ một màu tiên diễm rỉ ra, bạch y của nữ tử ở trên giường bắt đầu thấm ra cả máu.
Doãn Phi hít một hơi sâu điều chỉnh hô hấp, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn mối tức giận, mối hận thù! Hận không thể phanh phui lồng ngực ra cho một con ác quỷ ở tận trong cơ thể thoát ra ngoài, đi ra để giết sạch tất cả! Phá hủy tất cả!
Hận, hận, hận, hận tất cả!
Doãn Phi mở to đôi mắt hét lên một tiếng đầy giận dữ, nàng ngồi bật dậy, phốc, một búng máu đen liền văng tung tóe lên tấm lụa tơ tằm trước giường, Thân thể Doãn Phi lung lay ngã ngược ra sau, đôi mắt không một chút hồn nhìn trần nhà.
Đôi mắt đầy tơ máu đỏ ngầu, tim đập nhanh không kịp hô hấp, Doãn Phi lúc này hiểu ra một vấn đề.
Nàng nhăn mày đưa bàn tay lên, ốm yếu thật, đây rõ ràng không phải tay của nàng, nàng thử sờ sờ má, liền sờ ra cả máu, đờ đẫn đưa ra nhìn một lúc lâu thì nhắm chặt mắt lại, nàng xuyên, là thật, vết sẹo dài sần sùi kia cũng không còn.
Quá khứ của thân thể này thật khó nắm bắt, Doãn Phi ít nhiều nắm bắt được một thứ, thân phận của thân chủ này không bình thường một chút nào, không phải chỉ là một quận chúa phế vật như trong truyện.
Doãn Phi cười nhạt, kiếp trước nàng cũng có tỷ tỷ, chỉ là, nàng ấy chết rồi.
Kiếp này nếu thật sự có, thật tốt.
Doãn Phi chỉ cảm thấy cơn giận của bản thân từ từ dịu xuống, nàng hít một hơi thật sâu, chán chường nói: “Chết rồi, thì biến! Để ta lên sàn, diễn cho ra trống ra mái, nói về độ tuyệt tình, ta hơn hẳn ngươi…”
Đây không phải là cảm xúc của nàng, nàng hiểu rõ, cảm xúc của thân chủ này quá mãnh liệt, dù đã chết nhưng vẫn mạnh bạo như thế, suýt làm nàng hỏa giận công tâm mà chết.
Nàng nhẹ đưa tay vén màn lụa quan sát căn phòng, đúng là xuyên thật rồi.
Phong cách cổ xưa hoa lệ, vật trang trí đều là tranh vẽ phong hoa tuyết nguyệt, giá sách chứa đầy kinh thư, phía trước còn có bộ bàn ghế làm từ gỗ thanh diệp, ở trên còn có bộ trà cụ, Doãn Phi nhíu mày, nhưng…
Căn phòng này có một mùi vị rất nồng.
Nàng đưa tay áo lên ngửi ngửi, y phục của nàng cũng như vậy, nồng đến nổi Doãn Phi có chút bực. Thú vui tao nhã gì thế này? Khó ngửi quá.
Có người đi đến, đứng ở bên ngoài một hồi như mặc niệm, Doãn Phi nhíu mày khó chịu, đưa tay chống đầu dựa vào thành giường không lên tiếng.
Người bên ngoài cũng không quan tâm đến Doãn Phi có cho phép hay không đã đẩy cửa vào, Doãn Phi có chút ngoài ý muốn, người kia thì mở to hai mắt sợ hãi.
Người kia xông tới nghẹn ngào muốn ôm nàng, Doãn Phi mặt dù lúc này duy chuyển nhanh chóng thì chưa được, nhưng né được người trước mắt thì không phải chuyện lớn gì, nàng nghiêng người sang bên kia cười khẩy: “Ám toán ta?”
Người kia bất ngờ bị đập đầu vào thanh giường, hét một tiếng thảm, ngồi ở dưới đất khóc oa oa. Khóe miệng Doãn Phi cứng đờ.
Tiểu cô nương 17 tuổi ngồi khóc đã đời, rồi ngước mặt nhìn nàng, mếu máo nói nhỏ như muỗi kiêu: “Cốc chủ, à phi! phi!” Tiểu cô nương sợ hãi sửa lời: “Chủ tử, người không có chết!”
Doãn Phi lạnh lẽo nói: “Chết cái đầu nhà ngươi” Doãn Phi nghi hoặc, Cốc chủ? Nàng cũng không có ngốc mà đi hỏi làm gì. Quan sát người đối diện, môi hồng răng trắng, vận y phục bạch y đơn giản, tóc buộc đuôi ngựa bằng tơ lụa đỏ, nhưng, có gì đó không ổn…
Tiểu cô nương run run ngồi bật dậy. Phịch một cái quỳ xuống, vừa vã mặt mình vừa ân hận: “Tâm Tâm thật đáng chết! Người đưa Tâm Tâm cùng theo đến đây nhưng ta lại không bảo vệ được người, lúc hay tin người bị trọng thương, ta chỉ muốn chết đi…”
Doãn Phi cảm thấy phiền chết được, bắt lấy tay nàng ta nghiêm giọng: “Ngậm miệng lại!”
Tâm Tâm lập tức im bặt.
Doãn Phi cũng lười hỏi nàng là ai, đây chỉ có thể là cô gái trung thành nhất trong truyền thuyết – Người hầu.
Tâm Tâm nhìn thân thể nàng bị hở vết thương, vội vàng lấy dược ra, gương mặt lo lắng nói: “Để Tâm Tâm băng bó lại cho người, môi người, thật may, nếu người có bề gì… ” Tâm Tâm dùng khăn tay chùi máu trên miệng cho Doãn Phi, đau lòng thay chủ tử, chủ tử vốn tâm tính lạnh đông nhưng lại thật lòng với hắn, rốt cuộc còn suýt mất đi mạng sống, nếu 3 người kia ở đây, chắt chắn hắn sẽ không toàn thây!
Còn có ta nữa, họ làm sao có thể để yên cho ta?
Dám cả gan để chủ tử chịu nhiều khổ sở như vậy. Không phải là Tâm Tâm không muốn đi trả thù bọn họ, nếu trả thù được, 2 năm nay Tâm Tâm đã tiễn dong bọn ma chướng này rồi!
Là chủ tử ép Tâm Tâm thề độc, nếu muốn theo chủ tử xuất cốc, nhất quyết không được tự tiện hành động theo cảm tính, cho dù chủ tử ở trước mắt có bị chà đạp thê thảm đến như thế nào, bị sỉ nhục đến như thế nào, Tâm Tâm cũng phải cắn răng chịu đựng mà nhìn!
Chủ tử không cho phép Tâm Tâm xen vào, kế hoạch bao nhiêu năm không thể thất bại trong gan tất!
Tâm Tâm uất ức khóc: “Chủ tử… Chuyện này còn phải kéo dài bao lâu?”
Doãn Phi cũng không có đẩy nàng ra, nhìn gương mặt Tâm Tâm cũng không phải giả vờ, là thật lòng lo lắng cho nàng, mặt dù vậy hiện tại nàng là nữ phụ, là vật hy sinh, người trước mắt này còn phải thử lại. Ai cũng không thể tin. Nàng thản nhiên nói: ” Sắp rồi” Mặt dù méo biết là, sắp cái gì.
Tâm Tâm trợn mắt, vui mừng nói: “Người… “
Không kịp để Tâm Tâm khóc lóc hay hỏi nhiều, Doãn Phi bình tĩnh buông một câu: ” Cởi áo ra”
“…” Tâm Tâm đứng hình một hồi rồi e lệ đỏ mặt ôm ngực: “Chủ tử… Người chỉ mới tỉnh lại thôi mà!”
Doãn Phi không kiên nhẫn đập tay xuống giường một cái gầm!
Tâm Tâm hốt hoảng cởi áo ra, Doãn Phi vừa nhìn liền nín thở.
Ngực phẳng lì?
Trap cổ đại best con mẹ nó luôn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!