Ác Ôn Xuyên Nữ Phụ
C7
Chậm rãi đi đến cánh cửa, nàng mở ra, ánh sáng bên ngoài quá chói mắt, một lúc lâu sau mới thích ứng được, Tâm Tâm vừa thấy nàng thì ngẩn người.
Nói đúng hơn là bị dọa cho sửng người!
Doãn Phi ngẩn cao đầu, thật khí phách bước từng bước ra ngoài, quyết tâm phải diễn tròn vai một nữ nhân điêu ngoa hống hách thật đạt!
Tâm Tâm muốn nói lại thôi, nghẹn một hồi đành nuốt xuống im lặng đi theo sau nàng, ánh mắt không tự chủ nhìn nhìn bóng lưng nàng liên tục.
Mắt tô xanh, môi tô đen, trên mặt in 10 tần phấn hồng, một cái nhăn mày, phấn trên mặt lại rớt đi một mảng, một cái mỉm cười lại rớt thêm một tần, nàng còn vẽ cả lên trán một con phượng hoàng thật hoành tráng!
Mặt dù vẽ rất đẹp, hắn cũng không nghĩ nàng lại biết họa, mà còn họa đẹp đến như vậy, sống động uyển chuyển như có thể từ trán của nàng cất cánh bay đi, nhưng, nó chiếm hết cả vầng trán…
Tâm Tâm chỉ cảm thấy, Doãn Phi đang muốn đi hát hí kịch, mà vai nàng hát chính là một con cương thi ma nữ.
Có cần làm quá đến vậy không nha?
Bình thường chủ tử cũng sẽ trang điểm lòe loẹt, ăn mặt diêm dúa, nhưng đâu đến mức này!?
Còn có y phục, trung y thì khoát ở ngoài, đầu cắm đến 5, 6 cây trâm hoa bạc, mà còn là cắm theo kiểu cắm nhang vào lư hương!
Búi hết tóc lên cao rồi dựng một nắm châm cài lên, y như rằng là nàng lười cắm nên quơ hết rồi đâm lên vậy!
Hắn âm thầm tội nghiệp thay nàng, có lẽ nàng muốn thay đổi hình tượng trở nên táo tợn hơn. Chủ tử của hắn mệnh khổ a.
Thật ra nàng đúng như với suy nghĩ của hắn, nàng không biết kiểu búi tóc của các cô nương ở cổ đại như thế nào. Nên mới đem bản thân ra thử nghiệm. Thử cho tới khi đầu tóc rối tung rối mù lên mới chán nản búi đại một kiểu. Hốt hết mấy cây châm hoa mẫu đơn, hoa cúc, hoa hướng dương, hay hoa táo gì đấy cắm tùy tiện lên đầu.
Doãn Phi quan sát xung quanh, chổ nàng ở là biệt viện, xung quanh không có thêm bất cứ tẩm thất nào, trong quyển tiểu thuyết đó có ghi, bất cứ nhân vật nào trong Ma giáo cũng đều căm phẫn Doãn Phi, bất cứ ai cũng không muốn tiếp cận nàng.
Càng tránh xa nàng càng tốt. Doãn Phi cười cười, bớt được một phiền phức đở một phần sức lực.
Chân nhẹ nhàng bước, đạp lên nền đá cuội bằng phẳng, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía trước, tuy dáng đi có chút bừa bãi nhưng trên người nàng lại tỏa ra một khí chất tiêu sái đến lạ, Tâm Tâm nghi hoặc, chủ tử đúng là thay đổi rồi?
Hắn cuối đầu thở dài suy nghĩ, nếu thay đổi thì thật tốt, hắn mong nàng ít nhất được như vậy, nhiều nhất chính là quên tên kia đi, chấp niệm nhiều như vậy, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Hắn vừa ngước mặt lên, lập tức trắng mặt rồi chuyển sang đen mặt, nắm tay nắm chặt nhìn nam nhân phía trước đang đứng đối diện với Doãn Phi, khốn kiếp! Vừa nhắt liền đến?
Giang Tịch Ấn cầm kiếm đi đến, hắn không ngờ loại nữ nhân này còn có thể sống dai như vậy. Sát khí xung quanh kéo đến, hắn âm trầm nhìn nàng. Hắn trở về Ma giáo, liền nghe nói nữ nhân này còn sống, hiện tại còn khỏe mạnh đứng vững như vậy?
Lúc đó thân thể nàng ta va mạnh vào cái cây to lớn như vậy, một chưởng đó hắn đã dùng đến 7 phần lực, không ngờ…
Hắn dừng lại nhìn nàng, nhăn mày, khóe môi giật giật, ăn mặt kiểu gì thế này?
Bình thường nàng ta đã rất thô tục, hiện tại lại thô tục gấp đôi, cũng không biết là loại nữ nhân gì! Nàng ta rất thích làm trò cười cho người khác? Trong mắt hắn ngoài chán ghét ra cũng chỉ có khinh thường.
Tâm Tâm lo lắng nhìn Doãn Phi, chỉ mong nàng cố nén đau thương.
Nhưng có lẽ hắn lo nhiều quá rồi.
Doãn Phi nhíu mày dừng chân lại quan sát người ở phía trước trong giây lát, gương mặt mỹ nam lạnh nhạt, trên người mặt hắc y, nàng có thể cảm nhận được địch ý mãnh liệt hắn giành cho nàng, hai tay hắn cầm song kiếm, đứng từ xa nhìn nàng chằm chằm, đây là kiểu nam chủ lạnh lùng chảnh chó đây mà?
Trong lòng nàng lại tự dưng phát ra bi thương khó hiểu. Đó không phải của nàng, mà là của thân chủ này, chẳng lẽ tên trước mặt nàng chính là người đã đánh thân chủ này một chưởng?
Nàng lùi về phía sau thầm thì vào tai Tâm Tâm: “Tiểu soái ca này là ai vậy?”
Tâm Tâm: “…”
Giang Tịch Ấn: “…” Hắn đương nhiên nghe được hết! Dứt khoát rút kiếm ra, không giết chết dâm nữ này liền không được!
Nàng vừa lia mắt tới hắn, liền thấy hắn ở đó cầm kiếm phi thân tới, nàng nhíu mày sắc bén nhìn hắn, vừa gặp mặt liền muốn Pk sao?
Nàng nhanh gọn đưa tay nắm lấy cổ áo Tâm Tâm lôi đi, nghiêng người tránh một kiếm của hắn, xoay người dơ cao chân đạp thật mạnh vào eo hắn, tốc độ nhanh gấp đôi!
Giang Tịch Ấn bất ngờ bị con quái vật tốc độ này tập kích, không thể nào tin được bị chới với về phía trước, eo hắn đau nhói.
Doãn Phi buông Tâm Tâm ra, nghiêng thân tới, đưa tay ra vững vàng đở được eo hắn, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, sao hắn lại nhẹ như vậy? Hay là nàng quá khỏe?
Chẳng nặng con mẹ gì cả.
“Này, mỹ nhân, ngươi tại sao lại muốn chém ta?”
Tâm Tâm: “…” Cái khung cảnh vẫn vậy, lão thiên gia vẫn ở trên trời, gió vẫn cứ thổi, mắt hắn vẫn còn nguyên, nhưng cái hình ảnh ở phía trước sao lại có cái gì đó rất quái dị.
Giang Tịch Ấn mở to mắt, gương mặt bình thường lạnh lùng lúc này lại có chút ngốc ngốc, nữ nhân này bị quỷ nhập hay sao vậy!? Bên eo chuyền đến căng thẳng, một tay nàng khống chế hắn, hắn quên cả phản ứng, trân trân nhìn nụ cười dị dạng của nàng.
Doãn Phi cười dịu dàng, đưa tay ra sờ sờ mặt hắn, bất ngờ dơ tay lên váng một bạt tay như sấm sét đánh xuống một bên mặt hắn!
Tay lại đột ngột buông thân thể hắn ra, thân thể hắn bị đập mạnh xuống nền đất, khóe môi bị đánh đến chảy cả máu. Hắn thẩn thờ nhìn nàng.
Doãn Phi cười cười, bị nàng vã mặt cho ngu luôn rồi? Hay người cổ đại luôn phản ứng chậm như vậy?
“Vậy để ta dạy cho ngươi cách đánh người nha?” Nàng đứng từ phía trên nhìn xuống dưới hắn, nụ cười có độc, không tức chết người không đền mạng.
Tâm Tâm lần đầu tiên trong đời hạnh phúc tới nổi phát khóc, ôm ngực hét lên: “Chủ tử! Người đánh hay lắm! Đánh! Đánh! Đánh cho cha mẹ hắn nhìn không ra luôn!”
Chắt chắn đầu của nàng bị đánh cho hư rồi! Nhưng như vậy thì càng tốt! Có thể đánh tên khốn kiếp kia, chủ tử hắn thật sự đã nghĩ thông rồi!
Từ lúc nãy Giang Tịch Ấn hắn đã luôn bất cẩn, chủ quan cho rằng đánh với một nữ nhân, còn là Doãn Phi, chỉ tổn bẩn tay hắn, nhưng vì Tụ nhi, đương nhiên phải đánh cho ra trò, nhưng vẫn lơ là, vì nghĩ nàng làm sao có thể chạm vào người hắn?
Nàng né được một kiếm kia hắn đã không thể tin được! Nàng ta sao có thể có một thân thủ nhanh nhẹn như vậy? Cư nhiên hiện tại nàng ta còn dám đánh hắn, còn là dứt khoát không một chút phân vân!
Đánh cho một bên mặt hắn nóng rát đỏ bừng. Trong đầu hàng vạn mối căm giận, tiện nhân này thật cả gan!
Doãn Phi tiếp tục dơ chân lên, dùng mũi hài đạp mạnh lên ngực của hắn, vừa tàn nhẫn chà đạp vừa cười cười: “Tiểu soái ca, ta đã làm gì ngươi đâu?” Xoay đầu nhìn Tâm Tâm: ” Tiểu Tâm nhi, sao ngươi vui vẻ thế hả?” Nàng kéo dài giọng, vừa nói vừa dậm thật mạnh xuống ngực hắn làm tiết tấu nhấn mạnh lời nói.
Giang Tịch Ấn tức sôi người, hổn hển nói: “Tiện nhân!” Mạnh mẽ đưa tay ra muốn bắt lấy chân nàng, hắn phải bẻ gãy xương ả tiện nhân này!
Nhưng thật tiếc, Doãn Phi nâng người nhảy ra cách xa hắn mấy bước, nàng nhướng mày: “Là ngươi động thủ gây chuyện trước nha!”
Giang Tịch Ấn đứng dậy cầm kiếm chỉa về phía nàng, tung người phi tới, Doãn Phi lại né tiếp, né liền mấy chiêu, Giang Tịch Ấn lạnh lùng nhìn nàng, thủ pháp kì quặc gì thế này?
Hắn và nàng giao chiến trực diện, Doãn Phi đưa tay ra dứt khoát như muốn bóp yết hầu hắn, kiếm hắn lại đang xé gió mà tới, hắn thất kinh nhìn chằm chằm cánh tay của nàng, tiện nhân này không sợ sẽ bị phế cả cánh tay sao!? Dựa vào cái gì nàng ta lại ngông cuồng như vậy chứ?
Nhưng rất nhanh hắn liền hối hận, trong một khắc hắn lơ đễnh, nàng liền cười hì hì rút tay lại, nghiêng vai né một kiếm kia, nhảy lên, ở phía sau lưng hắn, dơ chân đạp mạnh vào lưng hắn một cái!
Tiếng chân nàng mạnh mẽ tiếp xúc vào da thịt hắn rất lớn, ngay cả Tâm Tâm bị bỏ lùi lại ở phía sau cũng có thể nghe được!
Hắn lần này thật sự không tin nhưng cũng phải tin! Cơn giận dữ bốc lên tận trời! Từ trước tới giờ hắn chưa lần nào thật sự chật vật như vậy!
Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, đây không phải Doãn Phi! Chắc chắn là như thế, nữ nhân kia làm sao lại mạnh như vậy? Còn nữa, nếu thật sự là nữ nhân kia, nàng ta cũng sẽ nhất nhất không dám chạm vào hắn lấy một cái, đằng này lại liên tục hạ thế hắn nhanh chóng, còn mạnh bạo như vậy…
Doãn Phi hừ lạnh: “Đánh không được thì trừng ta? Thẹn quá hóa giận sao?”
“Ngươi!”
“Ngũ sư huynh, sao huynh lại chấp nhất với thập lục sư muội như vậy a?”
Một giọng nói nhẹ nhàng chứa đầy ý cười vang lên, hoàng y nam tử thả chậm cước bộ đi ra, Doãn Phi cảm thấy giống như có một luồn gió mát thổi qua người nàng.
Không, là gió lạnh, không hiểu thế nào trong lòng lại có chút căng thẳng.
__________
Cmt cho Lãng xem, có ai yêu thích truyện của Lãng không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!