Ác Ôn Xuyên Nữ Phụ - C8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Ác Ôn Xuyên Nữ Phụ


C8


Doãn Phi nhìn nam nhân trước mặt, nét đẹp như gió mát, nụ cười kia thật dễ khiến người khác xa vào trầm mê, ánh mắt lại nhẹ nhàng sâu sắc, nàng không thích ánh mắt này, cứ như thấy rõ hết thảy vậy.

Doãn Phi nhíu mày, không quan tâm nữa đi lướt qua hai người họ.

Mộ Hoan nhìn nàng, ánh mắt từ ý cười chuyển sang lạnh nhạt, ăn mặt chẳng giống ai cả, nữ nhân này——–

Tâm Tâm vội đi theo sau, nhưng hoàng y nam tử lại chắn trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói: “Thập lục sư muội, muội…”

Doãn Phi không kiêng nể gì nói: “Tránh ra?”

Hắn nhíu mày, vẫn cười như gió mát: “Sao muội lại khác lạ như vậy?”

Doãn Phi trong lòng như bị kim châm, bình tĩnh nói: “Sư huynh nghĩ nhiều rồi” Nếu hắn đã xưng sư muội với nàng, vậy cứ gọi bậy bạ theo hắn đi. Đứng gần kẻ này, nàng có cảm giác căng thẳng.

Cũng không biết hắn là nam chủ nào đây? Muốn đến lấy mạng nàng?

“Thật như vậy?”

Doãn Phi dứt khoát nói: “Đầu bị đánh đến hỏng rồi, các ngươi không tin cũng nên tin đi” Như vậy thì cũng chẳng sợ ai nói nàng khác lạ đi.

“Chủ tử, người…” Tâm Tâm lo lắng nhìn nàng. Thật sự nàng đã không còn nhớ gì nữa?

Ánh mắt của Doãn Phi lạnh lùng nhìn về phía Giang Tịch Ấn vẫn lẳng lặng ở đó nhìn nàng: “Là hắn đánh ta, nên đầu ta hỏng rồi” Rồi lại nhìn Mộ Hoan mỉm cười, gương mặt hết mức dọa người: “Chính là vậy đấy”

Giang Tịch Ấn gương mặt trầm xuống: “Không thể nào! Vậy còn võ công kia? Ngươi rõ ràng chỉ biết dùng mấy chiêu mèo cào, từ lúc nào lại nhanh nhẹn như vậy”

Ngay cả lấy một lí do cũng tùy tiện như vậy, ai sẽ tin!

“Tùy ngươi nghĩ đi” Nàng lạnh nhạt buông một câu, cũng không nhìn đến hắn.

Giang Tịch Ấn định đi đến bóp chết cái nữ nhân xấc láo ở đối diện, Mộ Hoan đưa cánh tay cản hắn lại, Giang Tịch Ấn âm trầm nói: “Ngươi cũng chưa từng giám nói chuyện kiểu này với ta đâu, nói, ngươi là ai? “

Doãn Phi nhúng vai: “Bị đánh đến tê tâm liệt phế rồi, ta còn phải để ngươi vào mắt?”

Giang Tịch Ấn nhíu mày nhìn nàng chằm chằm. Hừ lạnh, xoay người bỏ đi, để xem ngươi diễn kịch được bao lâu?

Rồi ngươi chắt chắn cũng lại đeo bám ta hoặc hắn ta, ngươi là loại nữ nhân không có nam nhân không vui, chẳng phải sao?

Doãn Phi nhìn về phía nam tử trước mặt, gương mặt ngưỡng mộ nhìn hắn: “Sư huynh, ta không nhớ huynh là ai nữa, nhưng huynh rất soái a” Trong lòng nàng thầm nghĩ, diễn đạt chưa?

Mộ Hoan khẽ cười: “Ta là thập tam sư huynh của muội” Ánh mắt sẹt qua một tia không rõ ý vị nhìn nàng và bóng lưng Giang Tịch Ấn, Doãn Phi luôn quan sát nét mặt hắn, liền thấy được.

Doãn Phi a một tiếng như nhớ ra. Tên này không dễ đối phối, hiện tại trí nhớ của nàng lại mơ mơ hồ hồ, tốt nhất là tránh được một rắc rối càng có lợi, nàng nhanh chóng cáo từ rồi đi qua hắn.

Mộ Hoan nhìn theo bóng lưng nàng, xoay người rời đi, thì ra là thế sao? Nếu hắn không nhìn lầm nữ nhân này đang đối xử lạnh nhạt với Giang Tịch Ấn? Ngươi không nhớ gì nữa hay giả vờ đây? Hắn cười cười, hoàng y nam tử nhẹ nhàng đi, biến mất sau rừng đào bên cạnh.

Lúc đi vào trù phòng, nàng có chút bất ngờ, đúng là to lớn, nhưng lại rất vắng vẻ. Nàng hỏi Tâm Tâm: “Tại sao lại không có ai?”

Tâm Tâm kì quái nhìn nàng: “Người… Thật sự không nhớ gì nữa”

Nàng thuận miệng nói: “Có lẽ”

“Vậy… “

Hắn còn chưa kịp nói gì, nàng đã đi đến bếp, nhẹ nhàng vén tay áo lên, nàng quay đầu nói: “Muốn ăn thử món ăn ta nấu không?”

Tâm Tâm thụ sủng nhược kinh đơ ra nói: “Nô tì có thể sao?” Nàng từ trước tới giờ chưa bao giờ đối xử với thuộc hạ như thế này. Hắn nhìn nàng, chủ tử hiện tại thật khác lạ.

Doãn Phi khóe môi giật giật, nô tì, thật không phù hợp chút nào. Nàng gật đầu, đi xung quanh tìm vật liệu chế biến, làm một hồi liền bưng ra hai bát mì trứng. Sợi mì được nhào nặn kỉ lưỡng, mềm mại đồng đều, bên trong có đủ gia vị và trứng gà, nàng đưa cho hắn một bát, nàng ngồi yên tĩnh ăn.

Tâm Tâm đưa tay ra cẩn thận gắp, vừa đưa tới miệng mùi thơm quá hấp dẫn, đưa tay bỏ hết luôn vào miệng, vì quá gấp gáp liền bị phỏng môi, hắn ngồi bật dậy chạy đi tìm nước, miệng thổi phù phù.

Doãn Phi nhìn hắn cười cười: “Đần độn”

Tâm Tâm ai oán: “Người…”

“Mùi vị có vẻ ngon” Hồng y nam tử không biết từ đâu bước vào trù phòng, chẳng nói chẳng rằng đi đến ngồi sát Doãn Phi, đưa tay ra lấy luôn đôi đũa của nàng, tự nhiên mà từ tốn thưởng thức. Ánh mắt hắn sáng lên xoay mặt sang nhìn nàng: “Thập lục, nàng biết nấu ăn nữa sao? Thật mĩ vị”

Món ăn vẫn đơn giản như vậy, mùi vị lại rất khác lạ, còn rất hài hòa và ngon miệng.

Doãn Phi nhìn hắn chằm chằm, tay đưa ra giựt lại đôi đũa, kéo tô mì về phía nàng, bình tĩnh ôm lên rồi đi sang ngồi cạnh Tâm Tâm, tiếp tục ăn. Làm như thể thân thiết lắm không bằng?

Hồng y nam tử bật cười nhẹ: “Sư huynh cũng muốn ăn?”

Doãn Phi vừa ăn vừa nói: “Thì sao?” Giọng nói kéo dài ra như châm chọc: “Ngươi có thể tự làm mà?”

Hồng y nam tử nhíu mày, từ lúc hắn bước vào, nàng vẫn chưa nhìn tới hắn lấy một cái, hình như chuyện ngũ sư đệ đánh nàng ấy, cũng đã trôi qua 5 ngày rồi. Rất lâu rồi hắn không chú ý tới chuyện của bọn người vô vị chỉ biết đến tình yêu nam nữ này, cũng không có chú ý tới nữ nhân này, hiện tại cái thái độ xem trời bằng vung này là như thế nào đây?

Hắn thở nhẹ: “Làm cho ta một phần, có được không?”

Doãn Phi ngước mặt nhìn hắn, có chút không thể tin được, nam nhân trước mặt xinh đẹp mềm mại như nữ tử, nhìn thật đẹp mắt, chỉ có giọng nói của hắn là rất trầm ấm dịu dàng. Nàng lấy làm lạ trợn mắt, gương mặt nàng lúc này rất tức cười. Hồng y nam tử vừa nhìn thấy liền có chút khó hiểu: “Sao nàng lại bôi vẽ đầy mặt như thế?”

Doãn Phi giả vờ chớp chớp mắt, chu môi ra: “Muội như thế không đẹp sao?”

Hồng y nam tử không tỏ ra bất cứ chán ghét nào còn cười vui vẻ nói: “Rất khả ái”

Nàng, Tâm Tâm: “…” Khả ái ở chổ nào?

Doãn Phi cảm thấy nam nhân này giống như kiểu ôn nhu dịu dàng vậy, có thể tạo sự thân thiết với bất cứ ai, càng là những kẻ như vậy càng đáng sợ, trong lòng nàng sinh ra đề phòng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN