Ác Ôn Xuyên Nữ Phụ
C9
Mộ Nhị bị nàng nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên ho một tiếng, ánh mắt loang loáng dịu dàng như mặt hồ mùa thu, trong vắt thuần khiết: “Nàng nhìn gì?”
Doãn Phi cười hì hì: “Nhìn mỹ nhân ăn” Nàng đưa tay gắp mì ăn tiếp, vẫn trơ trẽn nhìn người ta chằm chằm, phát huy hết cở hai chữ “háo sắc” thật đúng nghĩa.
Hắn đang ăn liền sặc, nhìn nàng một lúc, nhìn thấy ý cười nàng càng đậm, nàng đùa giỡn hắn? Hắn nhìn nàng nói: “Nàng mới mỹ nhân a” Hắn nhẹ gật đầu biểu đạt sự chân thành.
Doãn Phi không hiểu sao rất muốn đưa tay sờ thử gương mặt đáng yêu trước mặt, chưa kịp phản ứng thì đã thấy móng vuốt bản thân đang sờ sờ má hắn, hắn ngược lại không khó chịu né tránh mà còn cười cười nhìn nàng: “Lần này nàng lại chuyển qua nhị sư huynh sao?”
Doãn Phi nghiêm túc nói: “Đúng”
Tay vẫn sờ sờ, thật mịn.
Mộ Nhị nhẹ nhàng bắt lấy tay nàng vặn nhẹ, gương mặt vẫn cười dịu dàng ôn hòa: “Ta không có hứng thú với nàng”
“… huynh là đồ đáng ghét”
Tay đau lắm đó anh trai!
Lồng ngực nàng rung rung, miệng cũng cười toe toét, nhìn cứ như đang cười e thẹn thích thú, nhưng thật ra, nàng đang thẹn quá hóa giận, tức rung người! Chỉ cần thằng khốn trước mặt này nói sốc thêm một câu, nàng thề bóp chết hắn!
Hắn buông tay nàng ra, tiếp tục ăn, nhẹ nhàng nói một câu: “Ăn xong rồi thì nàng có thể đi”
Doãn Phi trong lòng hổn hển dơ lên nắm đấm, mẹ nó! Ai nói thằng này là soái ca dịu dàng thế hả!? Dám đuổi xoáy lão tử à!
Nàng xoay người đi, nói với Tâm Tâm vẫn ăn chưa xong: “Ngươi cứ ở đây ăn đi, ta ăn xong rồi”
Tâm Tâm còn chưa kịp nói gì thì nàng đã đi mất. Nhanh chóng ăn, chỉ sợ sẽ có người đến bắt nạt nàng.
Ánh mắt Mộ Nhị nồng đậm ý cười, đưa bàn tay lên ngửi ngửi, trầm ngâm nhìn theo nơi nàng vừa đứng. Mùi hương này, thật quen.
Doãn Phi sống qua một kiếp người, cái gì cũng giỏi, từ học hành, võ thuật, công nghệ thông tin, còn có, chạy nhanh như quỷ biến hình, cái gì cũng nói là rồng trong loài người, nhưng cảm xúc thì luôn không tự nắm bắt được!
Ánh mắt vô tình chạm đến một bóng trắng vừa đứng sau hòn giả sơn, trong lòng liền trầm xuống, nàng cảm thấy sát khí!
Nhanh chóng nâng chân rồi chạy thôi!
Bạch y nữ tử, băng sơn mỹ nhân đứng yên lặng trong gió, tà áo phất phơ, mái tóc xỏa dài, lạnh lùng đứng ở phía sau nàng nói: “Doãn Phi, hôm nay nhất định ta phải tính sổ với ngươi!”
Doãn Phi dừng chân quay đầu lại, cười cười: “Tiểu mỹ nhân, tính sổ ta?”
Minh Ương Ương nhìn gương mặt chẳng khác gì cái mâm ngũ quả của nàng, lạnh lùng cười: “Ngươi đúng là phế vật!” Cái cách xưng hô nhảm nhí gì chứ!?
Doãn Phi thầm nghĩ, thù oán hận cũ với thân chủ này xuất hiện rồi đây, mau mau giải trừ, vết thương ở ngực vẫn còn đau ngầm ngầm, không nên quá tốn sức.
Doãn Phi nhìn nàng ta từ trên xuống dưới hết một lượt, mở miệng trầm trồ, giống như là fan hâm mộ lâu năm của một idol nào đó, nàng gật gật đầu tỏ vẻ không bằng: “Tiểu mỹ nhân, nàng đúng là tiên nữ hạ thế đó”
Minh Ương Ương vừa thấy biểu hiện đó của nàng liền vui vẻ hé miệng nói: “Thật sao!?” Rồi định thần lại trợn mắt tức giận nói: “Ngươi dám cợt nhả ta!”
Nàng tụ khí trên tay vung lên về phía Doãn Phi, Doãn Phi la oái oái oái vội tránh né, xoay người chạy như điên, a a a a a!!!! Cái đệch con mẹ xui xẻo ở khắp mọi nơi!
Minh Ương Ương đứng ở đó liên tục tụ khí ném đến nàng như chơi trò chơi ném bóng trúng đồ vật, còn đồ vật trước mắt cứ như con tép nhảy tưng tưng, vừa chạy vừa né tiêu sái như múa quạt! Doãn Phi chạy không ngừng, không quên quay đầu lại hâm mộ nhìn Minh Ương Ương hét lên: “Tiểu mỹ nhân! Nàng thật suất!”
Minh Ương Ương không nghĩ đến Doãn Phi có thể dễ dàng né tránh như vậy, nàng ta không tức giận hay chật vật, mà còn nhìn như đang chơi rất vui vẻ!
Minh Ương Ương dứt khoát đuổi theo Doãn Phi, lạnh lùng gầm lên: “Tiện nhân! Ngươi đứng lại cho ta!”
Doãn Phi tăng tốc thêm một phần, quay đầu cười khinh bỉ: “Có đồ ngu mới nghe lời ngươi!”
Minh Ương Ương hổn hổn hển hển vừa chạy vừa dậm chân: “Con mẹ nó! Sao ngươi chạy nhanh thế hả!
“
Con ma nữ này bị yêu quái nhập! Căng mắt ra cũng không thể thấy được cái chân của nàng ta, ngay cả nàng đã đề khí đuổi theo cũng không kịp nắm cái vạt y phục của con yêu quái này!
Mộ Hoan ngồi trong một lư đình thưởng trà, nhìn một nữ tiên và một nữ quỷ một trước một sau chạy đuổi qua lại ở đằng trước chơi thật vui vẻ, khóe môi mím mím nhịn cười. Thật sự não nàng ta hư rồi?
Chân Doãn Phi vẫn chạy, nàng thong thả đưa tay sờ sờ má, thất thần đôi chút, đúng rồi, mặt nàng đã không còn vết sẹo kia nữa.
Vừa chạy vừa vòng qua vòng lại, thật sợ bị lạc đường, ở đây rộng như nhà tù New Z, nàng không hề biết, từ nãy giờ đã chạy bỏ lại Minh Ương Ương một đoạn xa. Nên vẫn cắm đầu cắm cổ chạy tiếp.
Đầu va chạm vào một người, người kia ôm ngực, bị đâm chúng mấy cái châm của nàng, đâm đến ra máu! Ra đường cũng bị ngộ thương!
Doãn Phi chới với đâm mạnh cái lưng vào con sư tử đá, hít vào một ngụm khí lạnh. Cắn răng nhìn người trước mặt, Tâm Tâm nhìn chủ tử đang hận thấu xương nhìn hắn, hắn nuốt nuốt nước miếng: “Chủ tử… Ta không cố ý”
Doãn Phi rung rẩy đi tới vỗ vỗ vai hắn: “Không cần sợ, là ta đụng trúng ngươi”
Tâm Tâm mím mím môi một hồi nhịn không được liền bật cười: “Chủ tử, người…”
“Sao!”
“Không có gì” Lắc lắc đầu.
Doãn Phi nghi ngờ nhìn hắn, không cần hỏi cũng biết hiện tại bản thân đã thành cái dạng gì. Nàng chậm rãi đi trên con đường dăng ngang hồ nước, chân nàng khựng lại.
Sắc bén nhìn ra phía sau, trong lòng một mãnh lạnh đông xâm nhập, luôn có một ánh mắt luôn nhìn nàng chằm chằm như rắn độc khát máu, như con sói tàn ác thèm thịt đang nhắm đến con mồi, ánh mắt đó…
Nàng lạnh lùng cười, đến đi, tao cân hết!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!